Siêu Mẫu Hàng Đầu

Chương 286

Niềm vui to lớn nhưng cũng chứa đầy mâu thuẫn dữ dội, tìm được nguồn thận cấy ghép vốn dĩ là một việc phụ thuộc vào duyên phận chứ không thể cưỡng cầu, nhưng cho dù tìm được thận ghép phù hợp thì việc đối phương có đồng ý hay không lại là một chuyện khác.

Lâm Lam nhìn Đồng Thiên Hoa vừa xét nghiệm máu bước ra, nhất thời không biết phải nói gì.

“Tôi đi làm xét nghiệm sức khỏe tổng thể, cô yên tâm tôi sẽ không để cho bố cô xảy ra chuyện đâu.” Đồng Thiên Hoa nói bằng một giọng chắc chắn, khiến cho Lâm Lam ngẩng đầu ngạc nhiên, nhìn về phía đối phương.

“Vì sao chứ?” Cô không hiểu vì sao hắn ta lại đối tốt với mình như vậy.

“Cô gái ngốc ạ, thích một người cũng cần phải có lý do sao?” Hắn mỉm cười với cô, quay người đi làm kiểm tra sức khỏe.

Lâm Lam đứng chôn chân, nhìn theo bóng người của hắn, đuôi ngựa đặc trưng cùng với khí chất của người nghệ sĩ, khiến cho Lâm Lam rất lâu sau cũng không phản ứng kịp.

Thích một người cần phải có lý do ư? Nhưng được thích và cho đi một cách khó lý giải, trong lòng cô cảm thấy đầy gánh nặng, vì cô không có cách nào để đáp lại đối phương.

Nhưng để cô từ chối quả thận của Đồng Thiên Hoa, cô lại không làm được, vì bố cô không thể đợi được nữa.

Sau khi hắn rời khỏi tầm mắt của cô, hắn lấy điện thoại ra bấm số, rất nhanh đã có một giọng nói cung kính phát ra từ bên kia: “Chủ tịch Đồng, đã chuẩn bị xong rồi.”

“Ừm.” Đồng Thiên Hoa cúp điện thoại, không lâu sau liền có người mang đến một tập báo cáo kiểm tra sức khỏe tổng thể, trên đó cho thấy khả năng ghép nối của đối phương đều đồng nhất với chỉ số của Lâm Phúc Sinh.

Khuôn mặt thanh tú đến kỳ lạ lộ ra nụ cười không khó để nhận ra, căn dặn người vừa lặng lẽ đi đến từ phía sau: “Bắt đầu đi.”

“Vâng, ông chủ.”

...

Tại Bắc Kinh.

Tăng Tuyết nhìn Lâm Lam lên taxi rời đi mới định thần trở lại, Lâm Lam đi rồi, cô ấy phải làm thế nào đây? Nhìn cả đống đồ trong lòng, Tăng Tuyết không cách nào vẫy tay bắt xe, phải mang đồ về rồi tính tiếp.

Vừa lên xe cô ấy liền gọi điện cho Diêm Quân Lệnh, ban đầu không ai nghe máy, đến lần thứ ba cuối cùng đã nối máy, nhưng lại là giọng nói của một người phụ nữ. Tăng Tuyết tưởng rằng đã gọi nhầm, liền cúp máy nhưng phát hiện số điện thoại không hề sai, gọi lại vẫn là người phụ nữ đó, Tăng Tuyết hỏi dò: “Xin hỏi đây có phải là số máy của chủ tịch Diêm không ạ?”

“À, anh ấy không có ở đây, cô có chuyện gì có thể nói với tôi, tôi sẽ giúp cô nói lại với anh ấy.”

“Cô... cô là Trần Văn?” Tăng Tuyết đã gặp qua Trần Văn mấy lần vì vậy nghe giọng liền có thể nhận ra.

“Cô biết tôi sao?” Đầu dây bên kia tỏ ra hết sức ngạc nhiên hỏi.

Tăng Tuyết thấy tim mình đập thình thịch: “Sao cô lại ở cạnh Đại Boss? Sao cô lại nghe điện thoại của Đại Boss?”

“Chuyện này... chắc tôi không cần phải giải thích với cô?” Trần Văn nhìn về hướng không xa, cúp máy. Lúc này Diêm Quân Lâm bước ra từ trong nhà vệ sinh, trong tay đang cầm bộ âu phục bị bẩn, vẻ mặt Trần Văn áy náy: “Diêm, đều tại em không tốt, hại anh bị bẩn quần áo.”

“Không vấn đề gì.” Nói xong anh cầm chiếc điện thoại không biết từ khi nào đã để ở trên ghế: “Ngày tiến hành phẫu thuật đã được quyết định, em hãy chuẩn bị cho tốt.”

“Em sẽ chuẩn bị.” Trần Văn gật đầu, nhưng lại có chút lo lắng: “Diêm, nếu như thực sự bị để lại sẹo thì sao?”

“Em phải tin tưởng bác sĩ.” Diêm Quân Lệnh nói xong, nhìn đồng hồ: “Anh còn có việc, có gì cứ gọi cho anh.”

“Diêm...”

“Hửm?” Diêm Quân Lệnh quay người lại, khẽ nhíu mày.

“Không có gì, nếu anh bận thì không cần thường xuyên đến thăm em đâu.” Trần Văn ngoài miệng nói như vậy, nhưng giọng điệu tràn đầy sự thất vọng.

Không ngờ Diêm Quân Lệnh lại cứ thế gật đầu.

Trần Văn lặng người, Diêm Quân Lệnh đã ra khỏi phòng bệnh. Rút điện thoại của mình ra thì thấy có tin nhắn, sâu trong mắt hiện lên một tia hy vọng, anh nhắn một tin cho Bành Ngọc, tin tức có thể truyền đi rồi.

Bành Ngọc lạnh lùng cong môi, lấy ra bức ảnh chụp trộm từ phòng bệnh của Trần Văn, nhưng không hề bán nó cho công ty giải trí lớn mà đưa thẳng cho văn phòng riêng khó đối phó nhất trong ngành, mỗi một góc độ đều được chọn lựa một cách kỹ lưỡng, nhất là việc Trần Văn không cẩn thận làm đổ cơm, vẩy hết lên người của Diêm Quân Lệnh, trông vào vừa mập mờ vừa thân thiết.

Diêm Quân Lệnh ra khỏi bệnh viện, mở điện thoại thì thấy vài cuộc gọi nhỡ, là của Tăng Tuyết, anh nhíu mày gọi lại. Diêm Quân Lệnh vừa mới “Alo” một tiếng thì tiếng mắng nhiếc đùng đùng phát ra từ đầu dây bên kia, nghe vậy chân mày của Diêm Quân Lệnh càng nhíu chặt hơn, nhưng vẫn nắm được trọng tâm vấn đề: “Lâm Lam trở về rồi sao?”

“Về hay không thì có liên quan gì tới anh, không phải anh đang gian díu bên người phụ nữ khác sao, tôi đã nhìn lầm anh rồi.” Nghĩ tới chuyện Trần Văn nghe máy của Diêm Quân Lệnh ban nãy, Tăng Tuyết càng cảm thấy bực mình, còn những ngày gần đây cô ấy đọc được mấy tờ báo lá cải, luôn nhẫn nhịn không nói cho Lâm Lam biết, nhưng hôm nay cô thực sự nhịn không nổi nữa rồi.

Sắc mặt Diêm Quân Lệnh u ám, anh cúp máy, gọi điện cho Vương Đại: “Phu nhân trở về sao không thông báo cho tôi biết?”

“Phu nhân nói muốn dành cho anh niềm vui bất ngờ, không cho tôi nói.” Vương Đại cũng bị uy hiếp nên mới không thông báo trước cho Diêm Quân Lệnh, không ngờ lại gặp họa.

“Cậu rốt cuộc là người của ai hả?” Diêm Quân Lệnh tức giận quát, rồi tiếp tục hỏi: “Bây giờ cô ấy đang ở đâu?”

“Tôi đang định nói với anh, bệnh của ông Lâm chuyển biến xấu, phu nhân đã trở về Tấn Thị rồi ạ.” Vương Đại, Lộc Tam và Coco đi cùng một chiếc xe, nhưng mà nửa đường Coco lại nhất quyết đòi ăn điểm tâm gì đó, tính cách như Vương Đại cũng không thể chịu nổi nên xảy ra tranh cãi, không ngờ lại làm lỡ chuyện lớn.

“Chuyện xảy ra từ lúc nào?”

“Sau khi xuống máy bay không bao lâu ạ.” Vương Đại vừa đưa Coco đến nơi thì Tăng Tuyết đã gọi đến.

“Sau này sẽ tính sổ với hai người.” Nói xong Diêm Quân Lệnh cúp máy, thông báo cho Linda đặt vé cho anh, nhưng Linda đặt được vé thì phát hiện ba tiếng nữa mới đến chuyến, không bằng lái xe còn nhanh hơn.

Sắc mặt của Diêm Quân càng trở nên khó coi hơn, anh nói với chú Trương: “Mau quay về Tấn Thị.”

“Cậu chủ, chiều nay cậu còn có một cuộc họp...”

“Ừm.”Diêm Quân Lệnh nói xong liền gọi điện cho Linda: “Giúp tôi hủy toàn bộ lịch trình trong ba ngày gần nhất.”

“Sếp...”

Píp.

Không đợi Linda nói xong, Diêm Quân Lệnh đã cúp máy, anh không thể để một mình bánh bao nhỏ đối mặt với chuyện quan trọng liên quan đến sống chết này. Sau đó anh gọi điện cho Lâm Lam, đầu dây bên kia không có ai nhấc máy cả.

Diêm Quân Lệnh không biết cô bé đó có giận không, trong lòng hoang mang.

Tại bệnh viện Vy Ái.

Lâm Lam cầm lấy kết quả xét nghiệm tổng thể của Đồng Thiên Hoa, lại có thể hoàn toàn phù hợp với bố cô. Cô run rẩy cầm tờ kiểm tra trên tay, trong mắt chứa đầy sự bất ngờ: “Anh... kết quả này là thật sao?”

“Chả nhẽ lại là giả sao.” Đồng Thiên Hoa nhìn Lâm Lam, nét mặt mang theo sự kiên định.

“Bác sĩ Hà, bác xem giúp cháu, anh ấy có thực sự phù hợp với bố cháu không?” Lâm Lam không dám tin vào tin tốt lành này.

“Mọi mặt đều không có vấn đề gì cả, nếu như anh chàng này thật sự muốn hiến tặng, thì trong tuần này chúng ta có thể lên lịch phẫu thuật.” Bác sĩ Hà cũng hết sức bất ngờ.

“Vậy anh...” Nghe được lời này Lâm Lam vừa vui mừng lại vừa bất an, vẻ mặt không chắc chắn nhìn Đồng Thiên Hoa.

“Được, nhưng tôi hy vọng cuộc phẫu thuật sẽ diễn ra ở Bắc Kinh, tôi có một đội ngũ bác sĩ nước ngoài chuyên nghiệp, có thể đảm bảo phẫu thuật không xảy ra bất kỳ sơ suất gì. Cô Lâm sẽ không ngại chứ?” Đồng Thiên Hoa nói ra yêu cầu của bản thân.

“Nếu như có đội ngũ bác sĩ nước ngoài chuyên nghiệp tất nhiên là tốt. Mặc dù viện trưởng Cổ của chúng tôi cũng có thể không gây ra bất kỳ sơ suất gì, nhưng hiện giờ ông ấy đang ở Anh. Tiểu Lâm, nếu như đã có đội ngũ bác sĩ giỏi hơn, tôi sẽ không để ý chuyện mọi người đến Bắc Kinh, suy cho cùng phải đặt sức khỏe của ông Lâm lên hàng đầu.” Bác sĩ Hà khảng khái nói.

“Vậy phải cảm ơn anh nhiều rồi, tới lúc đó tất cả viện phí tôi sẽ trả lại cho anh.” Lâm Lam thật sự không biết nên cảm ơn Đồng Thiên Hoa như thế nào.

“Những chuyện này về sau hẵng nói tới.”

Lâm Lam gật đầu, có một âm thanh không ngừng lặp đi lặp lại trong lòng cô: Bố được cứu rồi, bố được cứu rồi...