Siêu Mẫu Hàng Đầu

Chương 397

Cảm giác xỉ nhục như sóng thần ập lên, Lâm Lam giáng thẳng một bạt tai vào mặt của Benson, cô không tự chủ lùi lại, hốc mắt đỏ au.

“Anh...”

“Diêm phu nhân nghỉ ngơi tốt đi.” Benson sợ mình không kiểm soát được bản thân lại một lần nữa ôm cô vào lòng nếu tiếp tục ở đây, nói ra câu này liền quay người ra ngoài.

Không ngờ vừa ra khỏi phòng lại gặp thấy chú hai Philip của mình, thản nhiên đối mặt vào ánh mắt của đối phương, cười gian tà.

“Xem ra cháu trai của chú cũng gặp phải một đàn bà không giải quyết được.” Philip liếc qua một mắt dấu ấn bàn tay trên gò má của Benson, cười một cách hạnh tai lạc họa.

“Thế cũng đỡ hơn chú hai lại không xử lý được một gã đàn ông.” Benson không hề nể mặt chú hai của mình, nhẹ nhàng phản công lại.

“Thằng này...”

“Chú hai đừng có giận, người lớn tuổi rồi luôn cáu giận hại sức khỏe đó.” Ném ra câu này Benson trực tiếp đi ra.

Philip bị chọc tức, nhưng lại không có cách nào để đối phó với gia chủ tương lai này.

Benson bước qua Philip xong, anh không rời khỏi lâu đài, mà lại đi lên đỉnh lầu.

Ngoài các thành viên quan trọng của gia tộc Maktoum ra không ai biết được đỉnh lầu lâu đài này lại là một phòng tù dạng nhỏ, cậu bốn của nhà Maktoum đang bị giam giữ ở đây.

RẦM RẦM RẦM!

Mới bước lên, chưa thật sự đi vào phòng tù nhỏ hẹp đó đã nghe thấy tiếng đập phá ầm ĩ từ bên trong vọng ra, cộng lại tiếng la hét của Med, cai nghiện theo tính cưỡng ép này, khiến tứ thiếu gia của nhà Maktoum mà luôn được người ngoài tôn vinh này trở nên cuồng loạn và chật vật.

Mới có một ngày thôi, người đã ỉu xỉu không còn phong độ hàng ngày nữa.

Benson không trực tiếp đi vào, mà đợi đối phương qua được cơn nghiện tái phát một lúc rồi, mới bảo người bảo vệ mở cửa.

“Thả con ra... Thả con ra...! Bố thả con ra...” Nghe thấy tiếng động, Med tưởng là bố mình, kích động quay người, xích sắt to đùng đang trói trên người không ngừng phát ra tiếng động.

“Chú Tư.” giọng điệu của Benson lạnh giá kèm theo một phần lạnh nhạt.

Med nghe xong, lập tức cuồng lên gào hét: “Là mày, mày là một đồ giả mạo, chính mày hại tao thành bộ dạng thế này, mày đang sợ tao vạch mặt đúng không?”

“Hà hà, chú tư, rốt cuộc là cháu phải sợ hay chú đang sợ? Chú tưởng chú đã làm những việc đó với cháu, ông nội lại không biết gì chăng?” Benson cười lạnh hỏi.

“Mày...”

“Cháu sao? Hay là chú đã tưởng cháu chết ngay trên máy bay rồi? Hay là chú cho rằng cháu đã chết ngay dưới viên đạn của thuộc hạ chú? Báo với chú biết, có người chết thật rồi, đáng tiếc không phải là cháu, xin lỗi làm chú tư thất vọng rồi.”

“Mày... sao có thể... hóa ra... hóa ra mày thật sự luôn giả vờ...”

“Cháu giả vờ hay không không quan trọng, điều quan trọng là cháu vẫn sống, còn chú lại phải rơi vào một cục diện như này, hà hà.” Benson nhìn thấy Med đang bị trói tay chân để tránh ông tự làm thương bản thân, tiếng cười hung hăng càn quấy.

Tiếng cười đó đã kích thích Med điền cuồng gào thét, ông chỉ muốn ngay lập tức phanh thây xé xác Benson.

“Chú bốn làm vậy thì có ích gì đâu? Xét đến cùng người mà hại chú đến mức này không phải là cháu, mà là Rio, chú bốn không nghĩ đến việc trả thù sao?” Đây mới là mục đích thật sự của Benson.

“Mày cho rằng tao sẽ tin mày có lòng tốt như vậy ư?” Med không tin.

“Không cần phải tin cháu, cháu cũng chỉ vì bản thân cháu mà thôi.” Benson dứt khoát dặn người bảo vệ mang cho anh một chiếc ghế, ung dung ngồi xuống.

Med chằm chằm nhìn vào Benson: “Tao biết ngay mày không có tốt bụng như vậy, mày hại tao đến vậy, còn nghĩ là tao sẽ tha cho mày sao?”

“Chú có tha hay không có quan trọng gì đâu, chẳng qua cháu làm vậy cũng là vì tốt cho chú thôi, chẳng lẽ là tứ thiếu gia của gia tộc Maktoum, chú thật sự muốn bị Rio kiểm soát? Chú không muốn trả thù việc bị lập mưu tính kế năm đó hay sao?” Giọng điệu của Benson rất thấp, có một sức dụ dỗ khó cưỡng.

“Tao... dĩ nhiên là tôi muốn, nếu không phải vì thằng súc sinh đó, tao không đến nỗi phải rơi vào tình trạng như ngày hôm nay...”

Ý chí của Med bây giờ rất yếu ớt, Benson chỉ cần nhẹ nhẹ khiêu khích, đã khiến ông ta nảy sinh ý hận với Rio, toàn bộ phẫn nộ đều đã được kích phát ra ngoài, không ngừng phát tiết ra thù hận của mình.

Benson cũng không chen lời, cho đến khi thần trí của đối phương lại dần dần vào xu thế thất khống rồi, mới đột ngột hỏi một cách sắc bén: “Nếu chú muốn trả thù, thế cháu sẽ giúp chú. Chú và Rio hợp tác lâu năm như vậy, chắc chắn không thể nào không biết một tí gì về ông ta?”

“Đó là tất nhiên, lực lượng vũ trang của hắn tao đều biết rõ, nếu không phải sợ bố biết được, tao... tao đã sớm liều mạng với thằng khốn kia rồi...”

“Chú bây giờ nói cho cháu biết.” Benson nhanh chóng hỏi tiếp.

“Tao nhớ là trong một cái phần mềm máy tính có ảnh chụp trên cao của các lực lượng vũ trang của hắn, nhưng chỉ có tao mới có thể đi vào được, mày thả tao ra... AH... khó chịu quá...” Med nói đến nửa chừng, cơn nghiện lại tái phát, bắt đầu dùng đầu đập xuống đất một cách điên cuồng.

Rầm Rầm Rầm!

Sàn nhà mà đang chải thêm một chiếc thảm dày này vẫn vang lên tiếng động rầm rầm, có thể hiểu được sự điên cuồng của Med.

“Đều là tại mày... khốn kiếp, tao phải giết mày...”

Benson nhìn vào người đàn ông lúc đập đầu xuống đất lúc điên cuồng gào thét này, thở dài một cái đứng dậy, dù sao việc đã có một tiến triển mới.

“Chăm sóc chú tư thật tốt vào.” Nói xong câu này, Benson tiếp tục dặn dò thêm vài câu rồi mới ra khỏi đỉnh lầu, điện thoại anh tự dưng reo lên.

Là cuộc gọi của ông cụ, nói Helen đã đến.

Benson nhìu mày, dạ một câu, đi đến phòng sách của ông nội, Helen đang mặc một bộ váy màu xanh lam nhu nhã, quy chỉnh lại không mất đi ưu nhã, nhìn thấy Benson, rất tự nhiên bước đến, trách móc một cách nũng nịu: “Benson, em bảo anh qua đấy đón bạn của em, anh lại đưa đi đâu rồi?”

“Ông nội thấy muộn quá, thì giữ lại để ngày mai mới đưa đi.” Benson trả lời một cách không để tâm.

Kết quả cậu đã bị ông nội hung hăng lườm một cái: “Công chúa Helen bảo con đi đón người, một ông già như ông giữ lại làm gì? Sao con không bảo với ông biết!”

“Đây có gì đâu mà nên nói, ở lại một đêm thôi.”

“Con... thằng nhóc này, hiếu thảo thật đấy!” Ông thở dài áy náy nhìn sang công chúa: “Công chúa đừng bận tâm, thằng này bị dạy hư rồi.”

“Đâu có, là con sơ ý rồi, Lâm Lam là bạn khi con ở Bắc Kinh, hiếm khi lại gặp ở Saya, con có rất nhiều lời riêng tư muốn nói chuyện với bạn ấy, như vậy mới gây bất tiện cho ông nội rồi.” Helen đang đổi kiểu xưng hô ông cụ nhà Maktoum này là ông nội.

Ông nghe vậy rất vui: “Đã vậy rồi, Benson còn không mau đưa công chúa và nha đầu đó về đi, nhưng mà ông có ấn tượng rất tốt với nha đầu đó, còn đang mong chờ cháu này có thể kể những câu chuyện huyền thoại thần bí của đất nước đông phương cơ.”

“Xem ra con phải cướp đi mong chờ của ông nội rồi.” Helen cười vẻ mặt áy náy, nhưng lại không có ý định nhượng bộ.

Ông cụ Maktoum vẫy vẫy tay: “Được rồi, cho các con thanh niên ở với nhau nhiều hơn đi.”

“Thế Helen cảm ơn ông nội ạ.” Nói xong Helen ôm tay Benson tạm biệt với ông cụ, thần tình trong mắt đều là thẹn thùng của một con gái đang yêu, không có một chút dáng vẻ nghiêm trang của một công chúa nữa.

Đợi họ ra đi, ánh mắt ông cụ lại chợt lạnh hẳn: “Ông thấy thế nào?”

Quản gia luôn có cảm giác tổn tại cực yếu đó bước lên một bước: “Diêm phu nhân thật sự là do công chúa hôm này mời đi.”

“Tôi hỏi là ông cũng đang nghi ngờ Benson đúng không?”

“Không dám.” Quản gia sợ hãi, vội vàng trả lời.

“Hừ.” ông cụ hừ lạnh một câu, không biết đang nghĩ gì.

Còn Lâm Lam vẫn đang trong tâm trạng lúc đó, cô vãn chưa bình phục, không dám tin là ông chồng mình sẽ nói ra những câu nói như vậy với mình, quan trọng nhất là tại sao anh ta lại quyết định đinh hôn với Helen, và đối xử với mình như vậy?”

Không ngừng an ủi bản thân, cô gắng sức để mình tin là Diêm Quân Lệnh không nhận mình là có nguyên nhân bất đắc dĩ, hoặc là anh ta đã bị mất trí nhớ? Lâm Lam tay để trên bụng, không dám cho mình có tâm trạng kích động, an ủi bản thân người mà Diêm Quân Lệnh yêu chỉ có mình cô.

Nhưng có vẻ sự bi thương đó lại đang dần dần ăn mòn cô từng tí một, ánh mắt ngẩn ngơ nhìn lên hoa vân phức tạp đang được khắc lên trên tường.

Cộc cộc...

Bên ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa, đôi mắt buồn bã của Lâm Lam chợt sáng lên, bật người dậy, chẳng lẽ anh ấy hối hận rồi lại sang tìm mình?