Siêu Nugu Như Mình Vậy Mà Là Idol Hàng Đầu Âm Phủ

Chương 20

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Buổi tối, Quỳnh Nhân chờ thư ký Kim dẫn cậu đi đăng ký kinh doanh và làm visa. Vì đã làm phiền thư ký Kim rất nhiều nên cậu cảm thấy hóa vàng cho hắn là vô cùng hợp lý. Nghĩ sao làm vậy, cậu nhanh chóng tìm dụng cụ và giấy trắng, giấy vàng, rồi bắt đầu đục tiền giấy trong phòng.

Cậu đã hiểu quy tắc đổi tiền dưới âm phủ, đốt tiền tự mình làm ra có giá hơn tiền đi mua rất nhiều.

Thỏ bông ngồi trước máy vi tính gõ phím cành cạch không ngừng. Quỳnh Nhân không khỏi hoài nghi nó đang viết tiểu thuyết trên Tấn Giang. Nghe tốc độ này, có lẽ có thể đánh ra cả mười nghìn chữ một ngày.

Đêm xuống, thư ký Kim đón cậu đúng như đã hẹn.

Xanh.

Đây là ấn tượng đầu tiên của Quỳnh Nhân về điện Quỷ Phán. Cả con phố xanh mướt bóng cây, cột nhà sơn xanh, tảng đá màu xanh, tường gạch màu xanh, đến viên ngói cũng màu xanh nốt.

Trên đường có một ngôi đền to bằng ngọc xanh, phía trên viết bốn chữ “nhân hiếu làm đầu”.

“Muốn làm quỷ sai trong điện Quỷ Phán, tiêu chí quan trọng nhất chính là bốn chữ này. Nếu không thì dù năng lực công tác tốt và chuyên nghiệp đến đâu cũng không đủ tư cách.”

Thời gian ở điện Quỷ Phán khác với dương gian, bọn họ tới đây khi trời vừa sáng, đường phố không một bóng người. Ven con đường đá là hai dòng suối nhỏ màu xanh nhạt róc rách chảy, cả con đường được bao phủ dưới ánh sáng xanh mờ ảo mông lung.

Thình lình, một mùi hương ngọt ngào bất chợt tràn ra. Con đường màu xanh bỗng trở nên rực rỡ, hoa cỏ xung quanh chẳng phân biệt được thời tiết, đồng loạt nở bung.

Hoa nguyệt quý bám đầy lan can, anh đào run rẩy trút từng cơn mưa cánh hoa hồng nhạt, những nụ hồng mập mạp thi nhau nở rộ, cây phượng tím cao lớn trổ từng cụm tím xanh(1).

(1) Nguyệt quý:

Anh đào:

Hồng:

Phượng tím:

Quỳnh Nhân và thư ký Kim đứng tại chỗ, thật lâu không thể nhấc chân.

“Đây là nét đặc sắc của điện Quỷ Phán à? Nở hoa chào khách?” Quỳnh Nhân hỏi nhỏ.

Thư ký Kim cũng khá u mê: “Không… là tâm trạng của Diêm vương đang rất tốt.”

Tốt đến mức khiến cho tất cả thực vật ở âm phủ không phân biệt được mùa, đồng loạt nở hoa.

*

Quá trình đăng ký kinh doanh vô cùng thuận lợi, Quỳnh Nhân đặt cho công ty nhỏ của mình cái tên: Công ty TNHH Văn hóa Truyền thông Nhanh Giàu.

Khi trông thấy cái tên này, Thư ký Kim cười mất khoảng năm phút.

Bước tiếp theo là tới điện Quỷ Phán xin visa công tác. Đến đây, thư ký Kim không thể đi cùng với cậu nữa rồi.

Hôm nay Quỳnh Nhân chưa gặp quỷ mấy. Thế nên lúc bước vào sảnh trong của điện Quỷ Phán, nhìn thấy rất nhiều quỷ hồn đang xếp hàng chờ phán quyết ở một bên, cậu liền khó thở, không khỏi ôm thỏ bông chặt hơn.

Lối vào bày các loại sách tuyên truyền, Quỳnh Nhân cầm một cuốn sổ tay hướng dẫn quy trình đầu thai lên xem thử.

Sổ tay giới thiệu: Sau khi bị âm binh câu hồn, người chết sẽ được đưa tới các phủ Thành Hoàng, Thành Hoàng sẽ viết tất cả công – tội của vong hồn lúc sống vào một cuốn sách, cuối cùng đưa cả hồn và sách về âm phủ.

Sau khi xuống âm phủ, vong hồn sẽ vào điện Quỷ Phán của Tần Quảng vương, bước lên đài Nghiệt Kính(2). Nếu công lớn hơn tội hoặc công tội bù trừ, vong hồn có thể lập tức đi đầu thai. Khác biệt chính là, nếu lúc sống công tội bù trừ, kiếp sau sẽ thay đổi giới tính, nam thành nữ, nữ thành nam.

(2) Trước khi bị giải tới tám ngục nóng để nhận quả báo, linh hồn tội nhân bị giải tới trước Nghiệt Kính đài soi rõ những tội lỗi đã làm nơi dương gian để không chối cãi được nữa.

Quỷ hồn tội lớn hơn công sẽ bị giải từ Nhị điện đến Thập điện để phán xử tiếp và chỉ được đầu thai khi đã mãn hạn tù.

Nếu Đại vương ở các điện có phán xét khác nhau cho cùng một quỷ hồn, vậy cả quỷ hồn lẫn công tội trong đời cùng ý kiến của các Điện sẽ được chuyển tới điện Diêm La, để Diêm vương đưa ra phán xét cuối cùng.

Quỳnh Nhân vừa đi vừa đọc, cuối cùng cũng tới được bàn xin visa: “Xin chào, tôi muốn xin visa công tác.”

Viên chức địa phủ chầm chậm ngẩng đầu, là một quỷ hồn chết thê chết thảm, phần đầu bị đập nát như tương, xương sọ cố gắng lắm mới vắt vẻo trên mặt được.

Hắn nói như một thói quen: “Cậu đừng sợ, tôi là người tốt.”

Quỳnh Nhân: “Tôi không sợ.”

“Ô? Là cậu.” Viên chức địa phỉ hưng phấn hẳn lên: “Bác sĩ Quỳnh Nhân – Quan Âm sống – bàn tay vàng trong làng thẩm mỹ!”

Đây đúng là một hiểu lầm kinh khủng khiếp! Cậu chỉ là một idol siêu nugu hết sức tầm thường thôi.

Viên chức âm phủ ném tất cả tài liệu vào một cái miệng lớn trên một mặt phẳng màu vàng nhạt. Cái miệng kia nhai nuốt trong chốc lát, cuối cùng phun ra một mẩu giấy con con.

“Thông qua sơ thẩm. Giờ cậu phải tới đài Nghiệt Kinh để soi công – tội.” Hắn lo Quỳnh Nhân ngại tờ giấy bẩn nên giải thích thêm: “Đây là máy tính HBL2003 đã thành tinh đang làm việc ở địa phủ, tốc độ xử lý cực nhanh, còn tu luyện được chức năng phát Wifi, lên mạng ổn định lắm, cậu muốn mật khẩu không?”

Tu luyện được chức năng phát Wifi…

Lời này nhiều vấn đề lắm, song cậu cũng chẳng biết gào thét từ đâu.

Thỏ bông khẽ nhúc nhích, chỉ vào máy tính thành tinh rồi lại chạm hai cái tay ngắn cũn vào cũng một chỗ.

Quỳnh Nhân: “Muốn kết bạn à?”

Thỏ bông gật đầu.

“Đi đi.” Vừa buông tay, Quỳnh Nhân đã thấy toàn thân như bị dội một chậu nước đá, lạnh đến tận xương, run rẩy không ngừng.

Nhưng cuối cùng thì việc xem phim ma cũng không phải hoàn toàn vô dụng, cậu nghĩ mình có thể cầm cự được khoảng mười phút.

Cậu không còn là thứ vô dụng vừa gặp quỷ đã ngất xỉu!

Dù vẫn hơi khó thở.

Nghĩ đến chuỗi ngày khổ sở xem phim ma, Quỳnh Nhân không nhịn được mà chảy ra hai hàng nước mắt đầy vui sướng.

Thỏ bông nhảy lên mặt phẳng màu vàng nhạt, đá bằng cái chân ngắn cũn. Mặt phẳng bỗng nhô lên thành bàn phím có dây để nó gõ chữ với tốc độ kinh người.

Sau đó, trên mặt phẳng hiện ra một mảng số liệu khó hiểu. Quỳnh Nhân hoảng hốt thấy mình như đang xem “The Matrix(3)” phiên bản thỏ.

(3) The Matrix (Ma trận) là một bộ phim khoa học viễn tưởng, hành động của Mỹ được sản xuất năm 1999 do Lana Wachowski và Lilly Wachowski đạo diễn, hãng phim Warner Bros phát hành.

Viên chức âm phủ ngây người: “Sao thỏ bông lại biết đánh chữ? Nó còn chẳng có ngón tay cơ mà.”

Quỳnh Nhân cũng không biết: “Chắc là dựa vào nghị lực.”

Viên chức âm phủ: “Bọn họ đang nói gì?”

Quỳnh Nhân: “Anh nghĩ tôi hiểu à?”

Hai người cùng rơi vào im lặng.

Khỉ gió! Máy tính thành tinh biết viết code còn hợp lý, nhưng thỏ bông cũng biết là sao!

Giờ cậu lại bắt đầu lo lắng không phải thỏ bông lên Tấn Giang viết tiểu thuyết tình yêu sầu bi đau khổ, mà là đi làm hacker darknet(4).

(4) Darknet là mạng của các trang web không thể truy cập từ công cụ tìm kiếm. Nó bao gồm các trang web mà robots.txt được thiết lập để ngăn chặn Google và các công cụ tìm kiếm khác lập chỉ mục chúng trên Internet.

“Thỏ bông như này mua ở đâu vậy? Tôi cũng muốn một con.”

Quỳnh Nhân: “Nhặt được.”

Một ngày, sau khi tập nhảy trở về, cậu bỗng trông thấy một con thỏ bông màu tím nhạt ở ven đường. Món đồ chơi đáng yêu như vậy, thế mà lại bị vứt đi. Nhìn con thỏ bông sạch sẽ ngồi ở vệ đường dơ bẩn, cậu cảm thấy khó chịu mà chẳng hiểu tại sao.

Vì thế, cậu nhặt con thỏ bông về. Món đồ chơi bị vứt bỏ cũng có thể trở thành bảo bối của một người khác.

Nhưng cậu không thể ngờ, đây là một con thỏ bông biết cử động. Lúc ấy cậu còn nghĩ mình nugu đến mức đầu óc cũng không bình thường, còn chạy tới khoa thần kinh làm trắc nghiệm.

Điểm số chứng minh cậu không bị bệnh, chẳng qua cậu chỉ nhặt được một con thỏ bông thành tinh thôi.

Một lát sau, thỏ bông giao lưu với HBL2003 xong, nhảy vào vòng tay Quỳnh Nhân một lần nữa. Quỳnh Nhân chợt thấy toàn thân ấm lại, cảm giác gan ruột đã trở về đúng chỗ rồi.

【Xin mời số 01 – Quỳnh Nhân tới đài Nghiệt Kính để đo công – tội.】

Viên chức âm phủ dùng con mắt duy nhất còn sót lại của mình để nhìn màn hình, nói: “Đến cậu rồi, vào đi.”

Bức tường xanh mơn mởn của điện Quỷ Phán dán đầy những mũi tên chỉ dẫn phát sáng màu xanh lam, đúng là vô cùng hại não.

Đài Nghiệt Kính được đặt trên một cái bục cao ở bên phải điện Quỷ Phán, kích thước khoảng hai người trưởng thành. Lúc này, mặt gương như phủ một tầng sương khói, phía trên còn có một dải băng zôn màu đỏ tươi: Trước Nghiệt Kính đài không có người tốt.

Quỳnh Nhân hết sức tự tin vào phẩm chất đạo đức của mình: “Nói lung tung, tôi chính là người tốt đây.”

Gương không phản chiếu bóng người, chỉ có một luồng ánh sáng màu vàng rực rỡ. Góc trên bên phải có một cái khe nhỏ, bên trong truyền ra tiếng tành tạch của máy đánh chữ. Một lát sau, một tờ giấy nhỏ được phun ra.

【Ý kiến xét duyệt: Công đức thâm hậu, cho phép nộp đơn.】

Quỳnh Nhân cầm tờ giấy định rời đi, đột nhiên một bàn tay thò ra từ tấm gương, quyết đoán giật tờ giấy trở về. Mặt gương xuất hiện một khuôn miệng đỏ chói, ăn luôn tờ giấy do bàn tay nhét vào.

Góc trên bên phải lại vang lên tiếng đánh chữ.

【Ý kiến xét duyệt: Phạm tội bất hiếu, bác bỏ nộp đơn.】

Quỳnh Nhân chậm rãi nhíu mày, sao hai lần lại có kết quả hoàn toàn trái ngược với nhau?

Cánh tay lại thò ra khỏi tấm gương lần nữa, giật lấy tờ giấy rồi xé tan. Mặt gương rung mạnh, nhô ra hình dạng hai cơ thể, bên trái vươn một cánh tay, bên phải thò một cẳng chân, cứ như có hai người đang đánh nhau ở trong gương vậy.

Quỳnh Nhân không nhịn được, đi vòng ra phía sau. Đây là một tấm gương dày chưa tới năm xăng ti mét.

Tình trạng đánh nhau trong gương kéo dài mấy phút, sau đó cái khe trên góc phải lại nhả ra một tờ giấy.

【Ý kiến xét duyệt: Đã chuyển lên tuyến trên, mời ngài tới điện Thập Vương.】

Trên mặt giấy còn có vài giọt máu.

Quỳnh Nhân: “…”

Đánh nhau chảy máu à? Xin cái visa thôi, làm gì đến mức ấy, lại còn phải tới chỗ mười vị vua của địa ngục nữa.

Nếu quy đổi theo hướng dương gian thì hoàn cảnh hiện giờ chính là cậu muốn xin visa ra nước ngoài công tác, kết quả cơ quan thị thực cho biết, visa của cậu phải được Liên Hiệp Quốc bỏ phiếu quyết định có cấp hay không. Thế này cũng hơi bị quá rồi nhỉ.

Trần nhà rũ xuống dây hoa bìm biếc(5), đóa hoa hình chiếc loa nhanh chóng lượn ra trước mặt Quỳnh Nhân, nói: “Ngài Quỳnh Nhân, mời đi theo tôi.”

(5) Bìm biếc hay còn gọi là bìm lam, hắc sửu, bạch sửu, khiên ngưu, là một loài thực vật có hoa trong họ Bìm bìm. 

Yêu quái hoa có chất giọng rất dễ thương, nghe như đứa trẻ chừng ba, bốn tuổi, thậm chí còn hơi ngọng. Bé thế đã phải đi làm rồi, cuộc sống của yêu tinh thật sự quá gian nan.

“Mời vào, thang máy không có cửa, ngã xuống sẽ lập tức rơi vào địa ngục, xin ngài cẩn thận.”

Thang máy đi lên vèo vèo, phía dưới trào lên mùi máu tươi và hơi nóng.

Keng…

“Đã tới điện Thập Vương. Xin mời đi thẳng vào bên trong. Tạm biệt.”