Sinh Hoạt Bình Thường Của Một Nhân Loại Bình Thường

Chương 44: 44 Nhân Sinh Nhiều Bi Thương

DỊCH: TIỂU THIÊN KIM“Rất nhiều người sau khi chết vì tâm nguyện chưa xong nên vẫn lưu lại trên thế gian, mà chức trách của tôi là trợ giúp người chết hoàn thành tâm nguyện của họ, để họ có thể yên tâm rời khỏi thế giới này, mọi người có thể gọi tôi là người dẫn độ hay người tiếp dẫn đều được.

” Hà Tứ Hải suy nghĩ một chút rồi giải thích.

Sở dĩ Hà Tứ Hải nói chức trách là vì từ chức trách này đại diện cho cương vị, phạm trù thuộc về chức vị.

Cương vị là vị trí trong một tổ chức, quy định quyền hạn, trách nhiệm, phải hoàn thành nhiệm vụ của tổ chức.

Nên Hà Tứ Hải nói như vậy là muốn cho bọn họ biết hắn là người có tổ chức.

Nếu như mang ý đồ xấu thì phải sẵn sàng nhận lấy hậu quả.

Liệu ai đủ khả năng để sắp xếp cho Hà Tứ Hải vị trí giao tiếp và tiếp xúc với quỷ hồn đây?Chỉ cần suy đoán một chút là ra, tuyệt đối là một đại lão không ai dám trêu chọc đến! “Vậy cuối cùng quỷ sẽ đi nơi nào?” Lưu Trung Mưu hỏi.

“Không phải cháu nói rồi sao? Cháu không biết, công việc của cháu chỉ là trợ giúp quỷ hoàn thành những tâm nguyện chưa xong mà thôi, còn những chuyện khác thuộc quyền quản lí của cháu.

”Hà Tứ Hải nói vậy bọn họ tự nhiên sẽ cho rằng còn có những “người” tiếp dẫn khác.

Bất quá trên thực tế Hà Tứ Hải cũng không phải nói xàm, nói điêu.

Giống như Thang Thắng từng nói rằng sau khi ông chết có một âm thanh đã nói ông phải rời khỏi đây.

Nhưng bởi vì tâm nguyện chưa xong, ông không muốn rời đi, thể là trong đầu liền xuất hiện tin tức của người tiếp dẫn.

Khiến ông sau khi nhìn thấy Hà Tứ Hải liền biết Hà Tứ Hải chính là người tiếp dẫn ông muốn tìm.

Bấy giờ mới xảy ra những việc tiếp theo.

Loại sức mạnh to lớn bỗng dưng có thể khiến quỷ hồn thu được tin tức, đồng thời còn chỉ dẫn quỷ hồn, nói là “thần linh” cũng không ngoa, hơn nữa còn hợp tình hợp lí.

Quả nhiên Hà Tứ Hải vừa dứt lời, hai cha con Lưu Trung Mưu và Lưu Vãn Chiếu càng thêm cung kính, đồng thời cũng cảm thấy có chút không dễ chịu lắm.

Người ta thường nói cử đầu tam xích hữu thần minh.

Mỗi ngày đều có “Người” ở trên đầu mình theo dõi thì không ai cảm thấy dễ chịu.

Bất quá chỉ trong chớp mắt bọn họ đã thông suốt rồi, họ chỉ là một hạt cát nho nhỏ phổ thông giữa một sa mạc rộng lớn mà thôi, cuộc đời chỉ cần không làm những chuyện thương thiên hại lý thì có thần linh hay không cũng không ảnh hưởng tới bọn họ.

Không, không ảnh hưởng nhưng có quan hệ.

Lưu Vãn Chiếu hai mắt sáng lấp lánh nhìn Hà Tứ Hải.

“Dù muốn hay không thì đây là chuyện không thể xảy ra, sự vận chuyển của thế giới đều có quy luật của riêng nó, nhân có nhân đạo, quỷ có quỷ đạo, chết chính là chết.

” Hà Tứ Hải lập tức đoán được nàng muốn nói gì.

Lưu Vãn Chiếu nghe vậy liền sầm mặt lại.

Rốt cuộc Lưu Trung Mưu vẫn lớn tuổi hơn, không ngây thơ như Lưu Vãn Chiếu, việc khởi tử hoàn sinh từ xưa đến nay bất kể có là hạng người kinh tài tuyệt diễm thì không ai có thể chạy trốn khỏi tử vong, huống hồ bọn họ chỉ là hạng người bình thường.

Ông chỉ chú ý đến lời nói của Hà Tứ Hải, sở dĩ quỷ hồn còn lưu lại trên thế giới này là vì tâm nguyện chưa được hoàn thành.

Vậy tâm nguyện của Huyên Huyên là gì?Ông mở miệng muốn hỏi nhưng không biết làm sao để hỏi, quay đầu liếc nhìn sô pha chỉ có một đứa trẻ, lồng ngực ông nhói đau hoảng hốt không thở được.

Nếu như biết rõ tâm nguyện thì Huyên Huyên của bọn họ sẽ vĩnh viễn biến mất.

Nhưng vừa nghĩ tới những năm qua con gái không có ai nói chuyện, không có ai chơi đùa, không có cha mẹ yêu thương,! chỉ có một mình con bé chịu đựng sự cô độc, lòng ông liền đau như cắt, như muốn vỡ tan thành từng mảnh nhỏ.

Ông không thế mạnh mẽ giam giữ con gái ở bên cạnh, ông không thể ích kỉ như thế, có lẽ chỉ có hoàn thành tâm nguyện để con gái đến một nơi tốt hơn, tươi sáng hơn thì con gái ông sẽ càng hạnh phúc hơn.

“Tâm nguyện của Huyên Huyên hơi nhiều.

”“Hả?”Lưu Trung Mưu và Lưu Vãn Chiếu đều hơi kinh ngạc, một cô gái nhỏ có thể có nhiều tâm nguyện vậy sao?Lúc này Tôn Nhạc Dao đã cắt thêm một ít trái cây bưng ra phòng khách, nghe Hà Tứ Hải nói vậy cũng thuận thế ngồi xuống.

“Tâm nguyện đầu tiên của Huyên Huyên là muốn ôm mẹ, nói với mẹ con rất muốn trở thành người như mẹ và con rất yêu rất yêu mẹ.

”Khi Hà Tứ Hải nói ra tâm nguyện đầu tiên, nước mắt trên khuôn mặt Tôn Nhạc Dao ào ạt chảy xuống nhưng sợ quấy rầy tới con gái đang xem tv nên bà che miệng lại, nhẫn nhịn không phát ra âm thanh.

“Bất quá tâm nguyện này đã hoàn thành rồi.

”Hà Tứ Hải tiếp tục nói: “Tâm nguyện thứ hai là muốn nói với cha rằng cha không nên hút thuốc lá nữa, vì mẹ nói hút thuốc không tốt cho sức khỏe, cha phải nghe lời, làm đứa trẻ ngoan.

”“Không hút, không hút nữa, từ hôm nay cha sẽ cai thuốc, sau này sẽ không hút thuốc nữa.

” Hai mắt Lưu Trung Mưu dần ửng đỏ.

“Tâm nguyện thứ ba là chị từng nói sẽ dắt mình đi mua kẹo bông, vậy khi nào chị mới dắt mình đi đây, có phải chị quên rồi không.

”Hà Tứ Hải nhìn về phía Lưu Vãn Chiếu.

“Xin lỗi! xin lỗi! ”Lưu Vãn Chiếu hai tay bụm mặt, chôn đầu vào giữa hai đầu gối, không ngừng lẩm bẩm xin lỗi, vì nàng thật sự đã quên mất rồi, trong lòng không ngừng tự trách bản thân.

Hà Tứ Hải thở dài đưa tay đặt lên cánh tay của nàng.

Lưu Vãn Chiếu lập tức nhìn thấy một thân ảnh bé nhỏ đang đứng trước mặt ôm lấy nàng.

Ngẩng đầu nhìn, quả nhiên là Huyên Huyên không biết lúc nào đã đi tưới trước mặt nàng.

“Chị đừng khóc, ngoan nào, không khóc nhé! ”Cô bé không an ủi còn đỡ, vừa an ủi Lưu Vãn Chiếu liền ôm chặt lấy cô bé gào khóc nức nở.

Những lời này nàng thường dùng để an ủi em gái, giờ tới lượt nàng được an ủi.

Tôn Nhạc Dao ngồi bên cạnh vội vàng đặt tay lên người Lưu Vãn Chiếu, Lưu Trung Mưu cũng đặt tay lên người bà, như vậy mọi người lại lần nữa nhìn thấy Huyên Huyên.

Đào Tử đang xem tv có chút ngạc nhiên quay đầu nhìn, tại sao người lớn đều thích khóc vậy chứ?Thế nhưng không biết vì sao nghe tiếng khóc của họ, viền mắt Đào Tử ửng đỏ, nước mắt như chực trào, bé cũng không biết mình đau lòng điều gì nhưng bé ráng nhịn xuống không cho nước mắt chảy, bé là một tiểu bảo bảo kiên cường mà.

Sau khi phát tiết tâm tình xong, Lưu Trung Mưu lau khóe mắt nói: “Hà tiên sinh ngài nói tiếp đi.

”“Tâm nguyện thứ tư của Huyên Huyên là mẹ đã hứa sinh nhật sẽ mua cho mình một chiếc bánh kem thật lớn, bao giờ mẹ mới mua? Sinh nhật mình bao giờ đến?”“Đúng, mẹ đã hứa sẽ mua bánh sinh nhật cho con, mẹ vẫn luôn nhớ, cuối tháng sau là sinh nhật Huyên Huyên rồi, mẹ không bao giờ quên được,! ” Tôn Nhạc Dao nghe vậy ôm chầm lấy Huyên Huyên bi thương nức nở.

Chuyện này bà nhớ rất rõ ràng, có một lần khi đi ngang qua tiệm bánh gato nhìn thấy những chiếc bánh ngọt trong tủ kính, Huyên Huyên liền nháo lên đòi mua, Tôn Nhạc Dao đành phải dỗ nói khi nào sinh nhật sẽ mua cho bé.

Nhưng sinh nhật của Huyên Huyên là cuối tháng chính, lúc đó đã đầu tháng mười hai, sinh nhật đã qua lâu rồi nên đành chờ lần sinh nhật tới, phải đợi rất lâu rất lâu, bé đợi mẹ mua bánh sinh nhật, nhưng đợi mãi vẫn không thể đợi được! “Mua ngay bây giờ, không cần chờ đến sinh nhật, bây giờ cha lập tức đi mua cho con! ” Lưu Trung Mưu đứng lên kích động nói.

“Chờ một chút, chú nghe hết tâm nguyện rồi hãy đi.

” Hà Tứ Hải ngăn cản ông.

Lưu Trung Mưu nghe vậy suy nghĩ rồi ngồi xuống lại.

Hà Tứ Hải tiếp tục kể các tâm nguyện còn lại, mỗi tâm nguyện đều như một cây đao lớn đâm thẳng vào tim họ.

Đến khi nói đến tâm nguyện thứ tám: “Chị ơi, em lạnh quá, nước lạnh quá, chị mau kéo em lên đi.

”Thì Lưu Vãn Chiếu và Tôn Nhạc Dao đã bi thương đến không kiềm chế được.

Trừ bỏ ôm lấy Huyên Huyên không ngừng nói “Xin lỗi” thì không còn nói được câu nào.

Lưu Trung Mưu chỉ có thể cầm tay con gái nhỏ không ngừng nói: “Đừng sợ, cha ở đây, đừng sợ, cha luôn ở đây! ”Nhưng khuôn mặt tái nhợt trắng xanh đầy bất lực.

Những giọt nước mắt không tiếng động chảy dài trên hai gò má nhợt nhạt, xám trắng vì bi thương và đau đớn.

Nhìn người một nhà họ bi thống khổ sở, Hà Tứ Hải cũng không biết nên an ủi như thế nào, chỉ có thể thở dài.

Đúng lúc này vì bi thương quá độ mà Tôn Nhạc Dao trực tiếp ngất đi khiến mọi người hoảng loạn luống cuống tay chân.

Nhưng cũng may rất nhanh đã tỉnh lại và khiến mọi người thoát khỏi tâm tình bi thương cực độ.

.