Sơ Nguyện

Chương 1

Giữa mùa hè, bên ngoài chim và côn trùng kêu không dứt, ánh hoàng hôn nhuộm cả bầu trời, có tiếng chim hót cắt ngang bầu trời.

Khác với sự im lặng bên ngoài, trước linh đường có vẻ u buồn, thỉnh thoảng có tiếng than khóc truyền ra.

Hai ba người quỳ gối trước quan tài, trong miệng lẩm bẩm nói cái gì đó.

Trên mặt mọi người đều cùng một vẻ cực kỳ đau khổ, vành mắt đỏ hoe, nhưng đáy mắt lại không có lấy một giọt nước mắt nào.

Quỳ gối trước linh vị của nữ hài tử, cúi đầu nói cái gì đó.

Cô gái nằm lặng lẽ trong quan tài, khuôn mặt tái nhợt không còn dấu hiệu của sự sống, trên cổ chỉ còn lại những vết hằn rõ ràng cho biết chuyện gì đã xảy ra.

Cô đã bị sát hại.

Chỉ tiếc không ai muốn tin điều đó.

Trên người vẫn mặc bộ đồ thủy thủ mà cô thích nhất, màu xanh da trời, chiếc váy xếp li vừa đủ che đầu gối, chỉ để lộ bắp chân thon gọn trắng nõn. 

Mắt cá chân treo một vòng chân nhỏ xinh tinh xảo, gần trên da có khắc một chữ nhỏ, cũng không dễ thấy. 

Cổ tay và mắt cá chân của cô gái có những vệt siết chặt với nhiều mức độ khác nhau.

Hoàng hôn buông xuống, con hẻm nhỏ trước cửa yên tĩnh như trước, chỉ tiếc không còn tiếng cười dễ nghe của cô gái nữa.

Lúc trước, điều cô thích nhất là được mặc chiếc váy mình thích và đuổi theo người nọ trong ngõ.

Con hẻm rất ngắn, thường không đến một lúc là có thể nghe thấy giọng nói ngạc nhiên của cô gái.

“Bắt được cậu rồi!”

Thường thì lúc này cậu bé luôn cưng chiều sờ sờ đầu cô, không nói một lời nào.

Thật sự là một kẻ ngốc, còn không phải là hắn cố ý chờ cô sao.

……

Chỉ tiếc hiện tại, cảnh còn người mất.

Nếu biết đó là vĩnh biệt, ngày đó cô nhất định sẽ không cãi nhau với cậu.

Có tiếng khóc nức nở thỉnh thoảng vang lên trước linh đường, quỳ rất lâu, ngay cả đầu gối cũng bắt đầu tê dại.

Có người oán giận vài câu, cái vẻ giả đau khổ vừa rồi trên mặt đã sớm không thấy nữa, có người chỉ oán giận và khó hiểu.

“Mẹ, con đói bụng.”

Thiếu niên rốt cuộc nhịn không được, nhanh như chớp từ bò lên từ mặt đất, nắm chặt ống tay áo của mẹ mình làm nũng nói, “Mẹ, con đói quá, chúng ta mau trở về đi!”

Giọng của thiếu niên còn sự non nớt đặc trưng của đứa trẻ, nhưng mà sâu trong mắt lại có sự phẫn nộ không phù hợp với tuổi tác.

Cậu liếc mắt qua di ảnh của cô gái trên bài vị, phẫn nộ bất bình nói: “Đã chết mà còn không để cho người ta yên ổn!”

“—— Suỵt!”

Mẹ của cậu bé kịp thời che miệng cậu lại, ngước mắt nhìn quanh những người xung quanh, thấy không ai chú ý tới chuyện bên này của bọn họ.

Người phụ nữ hạ thấp giọng nói của mình, “Con nhỏ giọng lại, đừng để cho mọi người nghe được.” 

Thiếu niên không cho là đúng liếc mắt một cái, trên mặt vẫn vô lễ bất kính.

Trên mặt của người phụ nữ xẹt qua một nụ cười ý vị thâm trường, không một chút đau buồn khi mất đi người con gái yêu quý của mình.

“Nếu không phải là chị của con thì làm sao chúng ta có thể có cơ hội ở trong phòng lớn chứ.”

Thiếu niên “Xì” một tiếng, đáy mắt xẹt qua một tia khinh thường: “Ai mà thích của lạ chứ?”

Cậu túm lấy tay của mẹ mình làm nũng nói: “Đi thôi, dù sao nhỏ đó cũng không thích chúng ta.” 

Cậu nhíu mày oán giận nói: “Chết mà cũng không chọn ngày tốt, hết lần này tới lần khác chọn lúc này, trời nóng đến chết con rồi.”

Người phụ nữ bị thiếu niên dây dưa đến không còn cách nào, đành phải đứng dậy từ trên mặt đất, vuốt đầu thiếu niên nói: “Nhịn thêm vài ngày nữa là xong rồi, vất vả cho bảo bối nhà chúng ta.”

Ngón tay của người phụ nữ nhẹ nhàng vuốt ve trên đầu thiếu niên, nói xong, bà xoay người lại nói vài câu với người phía sau, sắp xếp ổn thỏa xong, lúc này mới kéo tay thiếu niên đi ra ngoài.

Mẹ ruột không ở đây, những người khác thấy vậy, lại càng lười biếng, tụm năm tụm bảy đứng lên, thu dọn đồ đạc chuẩn bị về nhà.

Sắc trời càng lúc càng tối, thấy người xung quanh càng ngày càng thưa thớt, có người hạ thấp giọng mình thở dài nói với người bên cạnh.

“Con bé tốt như thế, chỉ tiếc sinh ra trong gia đình như vậy.”

“Vậy không còn cách nào, bà cũng không phải không biết mẹ của con bé trọng nam khinh nữ, từ nhỏ đến lớn có khi nào đã cho con bé sắc mặt tốt đâu?”

“Aayy, cho dù là vậy nhưng cũng là một mạng người mà, người sáng suốt đều nhìn ra được, là tiểu tử Tôn gia kia…”

“Suỵt! Bà không muốn sống à! Chuyện gia đình người khác có quan hệ gì đến chúng ta đâu, đi mau đi mau…”

Sắc trời đã tối sầm, bóng nến trước bàn lắc lư trong gió, đám người dần dần tản đi, để lại một mảnh hoang tàn.

Sau khi màn đêm buông xuống, phía trước nhà tổ càng trở nên trống trải, hiu quạnh, thỉnh thoảng có tiếng chim, nhưng lại đột ngột dừng lại.

Đứa trẻ đang nằm yên lặng trong quan tài đột nhiên nhúc nhích, một bàn chân nhỏ bước ra.

Vẫn là đôi chân nhỏ bé đầy vết thương kia, chỉ là bước đi đã nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Có những sợi tóc xõa xuống bên tai, miễn cưỡng che đi vành tai nhỏ nhắn và hồng hào.

Trên cổng lớn cũ kỹ chỉ có một chiếc chìa khóa cũ kỹ, hai ngọn đèn lồng phía trên như ẩn như hiện, có ánh sáng rơi trên mặt đất.

Đôi chân của cô gái vừa vươn ra hơi run lên, sau đó co lại.

Quỷ sợ nhất là ánh sáng, và cô cũng không ngoại lệ.

Sau khi cô bé sử dụng mưu kế, ánh nến của hai ngọn đèn lồng trước cửa cuối cùng cũng biến mất, con hẻm nhỏ lại rơi vào trong bóng tối.

Cô gái nhẹ nhàng giật giật khóe miệng, cười nhạo một tiếng, làm người không tốt, làm quỷ chưa chắc đã tốt như vậy.

Bàn tay nhỏ bé mỏng manh như tờ giấy nhẹ nhàng đẩy cánh cửa gỗ ra, cọt kẹt một tiếng, phá tan màn đêm yên tĩnh.

Đây là con hẻm quen thuộc nhất của cô, cô gái vừa sờ quanh vách tường vừa đi chậm rãi, một lát sau liền đến cuối ngõ nhỏ, cách vách tường thật dày là tiếng nói chuyện của người bên trong mà rõ ràng truyền vào tai của cô gái.

“Ayyy, anh biết gì không, tiểu tử Tôn gia kia vừa mới chết rồi!”

“Chết rồi?” Giọng nói đáng sợ của người đàn ông vang lên, “Chết như thế nào, tại sao tôi lại không biết?”

“Ông mới về thì làm sao biết được?” Người phụ nữ cười nhạo một tiếng, trên mặt tràn đầy những câu chuyện phiếm không che giấu được, “Là lúc chạng vạng bị người ta phát hiện ở bờ sông, nghe nói là trượt chân rơi xuống nước, chết đến mức kêu thảm thiết đấy, ngay cả mặt cũng không thấy rõ.”

“Ngày thường con bé đó không về nhà, Tôn gia còn tưởng nó đi chơi lêu lỏng, không bảo người đi tìm, không nghĩ tới lại có thể… Than ôi, nghiệt chướng mà.”

Người phụ nữ khẽ thở dài một tiếng, bỗng dưng nhớ tới cái gì, vỗ vỗ bả vai của chồng mình, nhỏ giọng nói: “Ông nói có phải là nha đầu kia trở về đòi mạng không, bằng không đang yên đang lành, con bé đi bờ sông làm gì…”

“Xùy xùy xùy, nói bậy!” Người đàn ông quát lớn một tiếng, “Nha đầu kia đã chết rồi, sao còn có thể trở về đòi mạng được, phụ nữ các bà lại thích nói luyên thuyên sau lưng như vậy.”

“Cũng không phải chỉ có mình tôi nói đâu, trong thôn đều truyền khắp nơi rồi, chỉ tiếc là người một nhà kia, người tài thì không có, cho rằng một đứa con gái đã chết có thể đổi lấy một căn phòng lớn, hiện tại tiểu tử của Tôn gia kia xảy ra chuyện, con bé đương nhiên cũng không chiếm được gì rồi.”

“Được rồi được rồi, quan tâm mấy chuyện đó làm gì, mau đi làm đi!”

……

Những lời còn lại cô gái không nghe nữa, vì người ta nói rằng thiện hữu thiện báo, ác hữu ác báo, quả nhiên là như thế.

Cô hơi cong khóe môi, rồi nhẹ nhàng rời đi.

Chỗ tốt duy nhất của việc làm quỷ chính là tự do, muốn đi đâu cũng được, không ai có thể nhìn thấy.

Màn đêm u ám, dưới ánh trăng trong trẻo mà lạnh lùng, gió đêm thổi vi vu.

Cô gái thu mình lại và lang thang không có mục đích trên phố. Cô vừa mới đi dạo một vòng dưới âm phủ, vốn định đi qua cầu Luân Hồi sớm để có thể đầu thai sớm hơn, không ngờ đi nửa đường lại bị ngăn cản.

Nghĩ đến đây, cô gái thở dài một tiếng, rồi từ từ lang thang trên đường.

Hai bên đường có ánh sáng màu vàng nhạt quấn quanh, mờ mờ có thể thấy được bướm đêm.

Đột nhiên, có một bóng đen chui vào tầm mắt của mình. Cô gái hoảng hốt, theo bản năng dừng bước, đôi mắt đen đảo quanh gương mặt của người nọ.

Có lẽ là nhận thấy ánh mắt của cô gái, người trong góc từ từ ngẩng đầu lên, nhìn về phía cô gái.

Đồng tử của cô gái chậm rãi chuyển từ vui mừng thành kinh ngạc, ánh mắt dừng lại trên đôi mắt đen tối tăm không rõ của cậu bé một lần nữa, lông mi mảnh khảnh của cô khẽ run lên.

Cô gái đi qua từng bước, cho đến khi đến trước mặt người nọ, cậu bé vẫn duy trì tư thế vừa rồi.

Anh ngửa đầu nhìn cô gái, ánh mắt vẫn dừng lại ở chỗ vừa rồi.

Anh không thể nhìn thấy cô.

“Cậu…” Giọng của cô gái hơi nghẹn ngào, nhưng nhớ tới lời của người cõi âm nói với mình, lời nói đến bên miệng vẫn bị thu về, đổi giọng nói.

“Cậu có thể… Giúp tôi một việc được không?”

Thấy chàng trai không nói, cô gái lại nói thêm một câu: “Tôi bởi vì thiếu một người chỉ dẫn, không vào luân hồi được, cậu có thể làm của tôi…”

“Tại sao?”

Không đợi cô gái nói xong, cậu bé đã cắt ngang lời cô trước, giọng nói trầm thấp.

Cậu cúi đầu và nói, “Tại sao tìm tôi?” 

Trong bóng tối, yết hầu của cậu bé khẽ động, nhưng cô gái không phát hiện ra.

Cô ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào cậu bé bằng đôi mắt bình tĩnh: “Bởi vì cậu và tôi giống nhau, tất cả đều là cô hồn dã quỷ.” 

Cậu bé cười lạnh: “Vậy thì sao?” 

Cậu quay lại, tránh ánh  mắt nóng bỏng của cô gái.

Cô gái khẽ nhíu mày, mặc cả nói: “Nếu cậu đáp ứng tôi, tôi sẽ… Tôi sẽ tặng cậu một sợi dây sinh hồn[1], thế nào?”

[1] Sinh hồn: phần đem lại sinh hoạt lực cho thể xác (Nguồn phatgiao.org.vn)

“Ta đã có sinh hồn rồi, cần gì phải thêm một sợi nữa?” Cậu bé sạch sẽ và quyết đoán từ chối, không để lại một chút tình cảm nào.

Cô gái dừng lại, cô nháy mắt, nhìn vào mắt của cậu bé. Đôi mắt đen kia vẫn bình tĩnh không có ánh sáng, nhưng đáy lòng của cô gái lại âm thầm sợ hãi, sợ bị nhìn thấu cái gì.

Cô rũ mắt xuống, tầm mắt dừng lại chân hai người.

Quỷ không có bóng, đương nhiên cô không nhìn thấy bóng đen của hai người.

Qua một lúc lâu, hai người vẫn không nói gì. Cậu bé thấy cô không nói gì, dứt khoát đứng dậy muốn rời đi.

Nhưng mà còn chưa bước đi một bước, cổ tay áo bỗng dưng bị người nắm chặt. Cậu bé hơi sửng sốt, cậu nghiêng mặt, ánh mắt dần dần di chuyển xuống, cuối cùng dừng ở đầu ngón tay trắng nõn trong suốt của cô gái.

“Cậu…” Ánh mắt của cậu trầm xuống, rồi đang di chuyển lên trên thì nghe thấy giọng nói của cô gái.

“Vậy, tôi sẽ kể cho cậu nghe một câu chuyện? Nếu cậu cảm thấy dễ nghe thì hãy đáp ứng thỉnh cầu của ta?”

Động tác của cậu bé chậm lại, hiển nhiên không đoán ra được lời nói của cô gái.

Lông mày của hắn khẽ nhíu lại, không đồng ý, nhưng cũng không từ chối.

Thấy cậu thực sự dừng bước, cô gái cảm thấy nhẹ nhõm hơn, nhưng cô không dám buông những ngón tay đang nắm chặt vào cổ tay của cậu.

Cô nghiêng người, nhìn chằm chằm vào ánh trăng hoang vắng phía chân trời, giọng nói cực kỳ trầm thấp, chậm rãi nói.

“Vào năm Thiên Nguyên thứ ba, phủ tướng quân từ già đến trẻ đều rất vui khi có được một nữ nhi, cho nên trên dưới phủ cực kỳ sủng ái nữ hài tử này.”

Tướng quân là Tam lão nhà Nguyên, ở trên triều đình quyền cao chức trọng, để mượn sức của tướng quân, vào ngày thiếu nữ ấy cập kê, hoàng đế tự mình tứ hôn cho nàng, đối tượng là Thái tử đương triều.

Thái tử phi tương lai đương nhiên được chú ý, thiếu nữ đi tới đâu cũng có không ít người nịnh hót mình. Mặc dù là một cuộc hôn nhân chính trị nhưng tâm của thiếu nữ ấy đã hướng về phu quân tương lai của mình.

Không ai biết rằng thật ra lúc thiếu nữ năm tuổi, nàng đã gặp Thái tử một lần.

Dưới gốc cây hoa lê, thiếu niên cười nói trong trẻo, bắt được bản thân nàng rơi từ trên cây xuống.

Nhưng mà không đợi nàng mở miệng cảm ơn, thiếu niên đã vội vàng bị người ta gọi đi.

Thiếu nữ không biết danh tính của chàng trai, nhưng vào phút cuối cùng đã nhìn thấy góc áo lóe lên.

Nàng nhận ra hoa văn đó.

Đó là…

Dấu hiệu của Thái tử.

Bắt đầu từ đó, thiếu nữ đã sinh lòng ái mộ Thái tử, cho nên khi thánh chỉ truyền đến, nàng là người hạnh phúc duy nhất trong phủ tướng quân.

Nàng vẫn cho rằng mình may mắn, nhưng mà tiệc vui chóng tàn, khi quyền lực của tướng quân trong triều càng ngày càng tăng, Hoàng đế dần dần nảy sinh ý đô làm suy yếu quyền lực của tướng quân.

Cuối cùng, trong một lần xuất chinh, tướng quân mất ba tòa thành trì do phán đoán sai, Hoàng đế tức giận, tước đoạt binh lực của tướng quân, ra lệnh cho hắn đóng cửa suy nghĩ.

Trong khoảng thời gian ngắn, trước cửa phủ tướng quân vốn luôn có tân khách đầy nhà đã trở nên hết sức yên tĩnh, địa vị của thiếu nữ trong kinh thành cũng không như trước nữa, bằng hữu tốt ngày xưa dần dần rời xa nàng.

Tướng quân bị bệnh nặng, thiếu nữ vì cầu phúc cho phụ thân mà tự mình dẫn người lên núi thắp hương, nhưng mà trong lần lên núi đó, thiếu nữ bất hạnh gặp phải đạo tặc, may mắn gặp được Ngũ hoàng tử cũng lên núi cầu phúc cho mẫu thân, thiếu nữ lúc này mới được cứu.

Vốn dĩ đó chỉ là một chuyện vụn vặt bình thường, nhưng mà không biết tại sao, chuyện thiếu nữ gặp nạn lại bị truyền đến ồn ào náo nhiệt, thậm chí có người truyền ra tin đồn nàng có quan hệ với Ngũ hoàng tử.

Ái nữ ngày xưa được nâng niu trong lòng bàn tay lúc này lại trở thành cái gốc chuyện phiếm của người ngoài trong lúc rảnh rỗi, tướng quân tức giận công tâm, dứt khoát trình thẻ tiến cung, uyển chuyển đề xuất chuyện giải trừ hôn ước với Hoàng đế.

Nhưng mà khó tránh lệnh vua, hoàng đế không chịu buông tha, thiếu nữ vẫn được chỉ định làm Thái tử phi. Cứ như vậy, thiếu nữ bị mọi người suy đoán và khinh thường, tiến vào Đông cung, trở thành Thái tử phi.

Thật ra trước khi vào cung Ngũ hoàng tử từng tìm thiếu nữ, nếu nàng gật đầu thì hắn có thể vào cung xin phụ hoàng tứ hôn. Nhưng mà lúc ấy thiếu nữ tâm tâm niệm niệm đều là Thái tử, đương nhiên từ chối lời của Ngũ hoàng tử.

Thiếu nữ cho rằng chỉ cần qua đêm đó, Thái tử sẽ biết nàng là người trong sạch, sẽ không lạnh nhạt với nàng nữa, chỉ tiếc Thái tử ngay cả cùng phòng với nàng cũng không chịu, vào đêm tân hôn, Thái tử một mình ở thư phòng, để nàng một mình trong căn phòng trống.

Nến Long Phượng đốt một đêm, thiếu nữ cũng xơ xác ngồi trên giường một đêm. Thậm chí vì một đêm không ngủ mà ngày hôm sau lúc tiến cung còn thiếu chút nữa bị đem ra làm trò cười, càng chọc cho Thái tử không thích.

Cuộc sống ở Đông Cung cũng không quá tốt, không có Thái tử sủng ái, cuộc sống của nữ hài tử như đi trên băng mỏng.

Nàng vẫn cho rằng Thái tử lạnh lùng với mình là lỗi của đám đạo tặc kia, cho đến sau này, một ngày nọ, thiếu nữ nghe lén Thái tử nói chuyện cùng thuộc hạ.

Thì ra đám đạo tặc kia là do thái tử phái qua. Thái tử vốn không được Hoàng đế yêu thích, tuy nói là Thái tử, nhưng địa vị của hắn trong mắt của Hoàng đế hoàn toàn không thể so sánh với Ngũ hoàng tử do quý phi sinh ra.

Tình cờ biết được thiên kim Ngũ hoàng tử tâm duyệt tướng quân, lúc này Thái tử mới tự mình cầu hoàng đế, thỉnh cầu hoàng đế tứ hôn, nhưng cũng chỉ có thể thở ra một hơi.

Đám đạo tặc kia cũng được hắn đặc biệt cử đi, chỉ để xác minh địa vị của thiếu nữ trong lòng của Ngũ hoàng tử.

Biết rõ là một cái bẫy, Ngũ hoàng tử chạy đến không chút do dự.

Trong khi Thái tử chế nhạo sự si tình của Ngũ hoàng tử, thiếu nữ ở ngoài phòng lại như rơi xuống khe nứt của tảng băng, thiếu chút nữa ném thức ăn trong tay ra ngoài.

Sau lần đó, nàng hoàn toàn hết tâm tư với Thái tử. Từ đó về sau, thiếu nữ vẫn buồn bực không vui, người nàng không còn như trước nữa, triền miên nằm trên giường.

Mặc dù vậy, dược liệu quý giá trong cung của nàng không bao giờ thiếu, thiếu nữ vẫn cho rằng phụ thân bí mật cho người đưa tới, cho đến khi tin Ngũ hoàng tử bị quân địch bắt được truyền đến từ tiền tuyến, lúc này thiếu nữ hiếm lắm mới gặp được phu quân trên danh nghĩa của nàng, Thái tử Thiên triều.

Cũng chính lúc đó, nàng mới biết dược liệu trong cung của nàng đều do Ngũ hoàng tử bí mật cho người đưa tới.

“Ngươi cho rằng ta không biết Ngũ đệ có tâm tư với ngươi sao?” Thiếu nữ đang bị bệnh nặng, lại thấy phu quân tốt của nàng đứng ở trước giường, nhếch môi cười lạnh nói với nàng.

“Ngũ đệ đã chết, ngươi cũng không còn giá trị gì.”

Nàng là quân cờ mà Thái tử âm thầm dùng để kiềm chế Ngũ hoàng tử, cũng là vũ khí duy nhất trong tay của Thái tử có thể đối phó với Ngũ hoàng tử.

Đêm đó, hồ nước rất lạnh, trong bóng tối vô biên, thiếu nữ dần dần nhắm mắt lại.

Trong lúc hoảng hốt, nàng trở lại năm đó.

Chỉ là lần này, nàng không mặc kệ thiếu niên rời đi, mà là kịp thời kéo tay áo hắn lại.

Giọng nói rụt rè của thiếu nữ rơi cùng những cánh hoa.

“…… Tên ngươi là gì?”

Sự phồn hoa đã tan biến.

Cuối cùng, nàng cũng biết được, năm đó dưới tán cây hoa lê, người tiếp được nàng không phải là Thái tử, mà là Ngũ hoàng tử đã chết dưới chân của quân địch.

Chẳng qua là do Ngũ hoàng tử ham chơi, vụng trộm thay y phục của Thái tử mà thôi.

……

Gió đêm se lạnh, thật lâu sau, cô gái không nghe thấy giọng nói của cậu bé, cô nghiêng người, bỗng dưng nhìn thấy làn sương trong mắt của cậu bé, nhưng trong nháy mắt nó đã biến mất, tựa như sự thương cảm vừa rồi chỉ là ảo giác của mình.

Cậu bé ngửa đầu, ngón tay đặt ở hai bên hơi cong lên. Cậu nói:

“Câu chuyện này của cậu không hay chút nào.”

Thanh âm của cậu rất nhẹ, nhẹ như bị nghiền nát trong bóng đêm, cùng gió bay tán loạn.

Cô gái nắm chặt ngón tay cậu, cô cắn môi, một lát sau cuối cùng mở miệng nói.

“Vậy ta đổi một chuyện khác.”

Màn đêm lạnh lẽo, giọng nói nhẹ nhàng của cô gái lại vang lên.

“Ở một trấn nhỏ xa xôi, có một gia đình bình thường, trong nhà có hai đứa con một nam một nữ.”

Thiếu nữ nhu thuận hiểu chuyện, nhưng bởi vì cô không phải là con trai, vì vậy không có được sự yêu thương từ những người lớn tuổi trong gia đình.

Mỗi khi có thứ gì tốt, mẹ sẽ nhường đồ đó cho em trai trước.

Mặc dù cuộc sống khó khăn nhưng cô gái không chấp nhận. Cô cũng có một người hàng xóm nhỏ từ nhỏ đến lớn, sân của hai gia đình thông với nhau.

Mỗi lần bị mẹ đánh mắng vì làm sai, cô gái luôn chạy đến nhà cậu bé để trốn, nghe tiếng mẹ chửi bới ở nhà.

Cô gái đã chờ mình lớn lên, cô nghĩ rằng miễn là cô lớn lên thì cô có thể đi ra khỏi thị trấn nhỏ này.

Tuy nhiên, không đợi cô tích góp đủ tiền, trên trấn nhỏ đột nhiên có một gia đình không tầm thường.

Người nhà kia họ Tôn, nghe nói trong nhà làm kinh doanh khai thác than, điển hình là nhà giàu mới nổi.

Cũng không biết tại sao, nhưng bọn họ lại định cư ở chỗ này.

Vốn không liên quan đến chuyện của cô gái, nhưng mà tiểu tử của Tôn gia đó coi trọng cô gái, nhiều lần chặn cô ở đầu ngõ.

Chỉ là chuyện mấy đứa trẻ đánh nhau, người lớn đương nhiên sẽ không để vào mắt. Ngay cả người lớn trong nhà cũng cười nói với cô gái.

“Nếu Tôn gia có thể coi trọng mày, đó cũng là phúc khí của mày.”

Dần dần, lời đồn trong thôn càng nhiều, nói rằng cô gái không biết xấu hổ, tuổi còn nhỏ mà lại đi quyến rũ người khác, không ít người ở sau lưng cười cô gái không biết tự lượng sức mình, gà rừng mà muốn biến thành phượng hoàng.

Cô gái không thể làm gì, chỉ có thể giảm số lần đi ra ngoài một mình, nếu tránh không được thì liền đi tìm đến cậu bé bên cạnh cùng nhau ra ngoài.

Nhưng mà ngày đó cô vừa đúng lúc cãi nhau với cậu bé, trong cơn tức giận cô gái một mình chạy ra ngoài, cũng chính là ngày đó, cô gái gặp phải cơn ác mộng lớn nhất của đời mình.

Cô bị người của Tôn gia bắt được.

Vốn là thiếu niên không lớn cũng không nhỏ, vốn là những người đó nhìn không ưa cô gái, muốn tặng cô một bài học.

Lại không ngờ cô gái giãy dụa quá lợi hại, thiếu niên Tôn gia kia trong cơn tức giận, lấy dây thừng trói cổ cô rồi dần dần dùng sức.

Dần dần, khuôn mặt của cô gái chuyển từ đỏ sang trắng, dần dần không còn hơi thở.

Đám trẻ nhỏ kia thấy sự việc sắp xảy ra lớn, sợ tới mức ầm ĩ chạy tán loạn, không ai quan tâm cô gái không rõ sống chết.

Cậu bé tìm kiếm cô gái trong ba ngày ba đêm, cuối cùng  tìm thấy thi thể của cô gái trong một nhà máy bỏ hoang.

Có người cung cấp chứng cứ, nói là cuối cùng nhìn thấy cô gái bị người của Tôn gia bắt đi, cậu bé muốn báo cảnh sát nhưng lại bị người nhà của cô gái ngăn lại.

“Đây là chuyện gia đình của chúng ta, không liên quan gì đến mày.”

Cánh cổng lạnh lẽo ngăn cách cậu bé.

Cậu không hiểu.

Cho đến khi tình cờ nhìn thấy người của Tôn gia đến cửa, tự mình đưa một phong bì thật dày cho gia đình cô gái.

Cậu bé cuối cùng cũng hiểu.

Người muốn đưa Tôn gia ra trước công lý, chỉ có một mình hắn mà thôi.

Nhưng mà cậu cũng chỉ là một đứa nhỏ mười mấy tuổi, có thể nghĩ ra rất ít cách.

Cho nên cậu tìm tới đám người Tôn gia nọ, dùng cách ngu xuẩn nhất. Cậu bé chiếu theo những nỗi đau mà cô gái phải chịu đựng khi còn sống, từng chút một thêm vào người nọ, cuối cùng đẩy người xuống sông.

Nước sông chảy xiết, người Tôn gia nọ không giỏi bơi, dần dần không còn bóng dáng trên mặt nước nữa.

Cậu bé đứng lặng lẽ trên bờ, nhìn dòng sông từ từ chảy vào ngực người nọ, cho đến khi biến mất cuối cùng.

Câu từ từ nhếch khóe môi.

Cậu bé nghĩ.

Cho dù cả thế giới quên đi cô gái, ít nhất còn có một mình hắn nhớ rõ.

……

Dứt lời, cô gái đã khóc không thành tiếng.

Cậu bé ở một bên từ từ nhắm mắt lại, khóe mắt xuất hiện hơi nước.

Ngón tay thon dài dần dần cuộn tròn lại, giọng của hắn khàn khàn, nói:

“Đi thôi.”

Cô gái sửng sốt, cô ngẩng đầu lên, đôi mắt hạnh đầy nước, cô nghẹn ngào nói: “Đi đâu?”

Cậu bé quay lại: “Thật ra tôi không phải là người chỉ dẫn của cậu.”

Cậu từ từ nhếch khóe môi, lúc ngón tay chạm vào cô gái thì rụt lại, cậu nghiêng người, tránh ánh mắt của cô gái, cậu nói:

“Cậu mới là người chỉ dẫn của tôi.”

Lời nói dối bị vạch trần, cô gái ngượng ngùng cúi đầu, cô đúng là người chỉ dẫn của cậu, thật ra cậu bé đã nên vào luân hồi từ mấy ngày trước, chỉ là cậu vẫn không chịu.

Người âm phủ không thể làm gì, chỉ có thể tìm đến cô gái giúp đỡ, để cho cô gái làm người chỉ dẫn cho cậu.

Cô rũ mắt xuống: “Vậy cậu có bằng lòng giúp tôi không?” 

……

Cho đến khi đưa cậu bé đến cầu Luân Hồi, cô gái cuối cùng cũng có được tư cách vào Luân Hồi.

Lúc đi qua âm phủ, bước đi của cô gái cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Nhưng khi sắp tới cầu Luân Hồi, cô đột nhiên dừng bước, ngẩng đầu sững sờ nhìn chằm chằm một bóng dáng quen thuộc phía trước, đôi môi đỏ mọng ngập ngừng.

“…… Còn chưa đi sao?”

Cậu bé đáng lẽ phải đi qua cầu từ lâu lại đang đứng trên cầu vào lúc này, đôi mắt đen láy ấy đã không còn thấy vẻ u ám vừa rồi, lại đang chói lọi như những vì tinh tú.

“Làm thế nào mà cậu… Sao cậu lại ở đây?”

Cô gái ngạc nhiên, người âm phủ đã nói với mình rằng cậu bé đã uống canh Mạnh Bà thì sẽ không nhớ mình nữa.

Cho nên cô mới có thể…

Nghĩ đến cái gì, cô gái bỗng dưng mở to mắt, vẻ mặt khó có thể tin được.

“Chờ nàng.” Giọng nói lười biếng của cậu bé truyền đến từ phía trước, bóng dáng dần dần mở rộng trong con ngươi của cô gái, cuối cùng dừng lại trước mặt cô.

Cậu bé đến gần tai cô, nhẹ giọng cười nói.

“Đã chờ nàng hai đời[2] hai kiếp, mà còn thiếu một đoạn thời gian.”

……

Xa xa, ánh bình minh dần ló dạng.

Trời sáng rồi.

Vòng chân của cô gái phản chiếu ánh sáng trong ánh ban mai, mờ mờ có thể nhìn ra một chữ nhỏ.

—— Cẩn.

Kiếp trước, Ngũ hoàng tử của Thiên triều họ Lục.

Một chữ, Cẩn.

[2] Đời: Từ gốc là “Sinh”, có nghĩa là cậu bé đã chờ cô bé hai cuộc đời làm người và hai kiếp.