Sổ Tay Mạng Sống Của Nhân Viên Chăn Nuôi

Chương 42: Mời

Phương Dung quyết đoán đá một cước vào ghế của Phương Hoa. Hắn lộ vẻ mặt mờ mịt, không hiểu vì sao, thậm chí còn ngây thơ mà hỏi ra tiếng, “Sao anh lại đá tôi?”

“…”

Phương Dung bị chỉ số thông minh của hắn làm cho cảm động luôn rồi, phải che dấu bằng cách gắp cho hắn một đũa thức ăn, “Tôi gắp cho cậu thêm chút đồ ăn, ăn nhiều cho có dinh dưỡng.”

Tổng cộng trên bàn ăn chỉ có vài miếng thịt, là để cho bữa cơm có thêm chút khẩu vị. Ông chủ bà chủ đều thích ăn chay, chuẩn xác mà nói thì là keo kiệt, tiếc tiền mua thịt. Thịt trên bàn cơm hết một nửa là do Phương Dung góp tiền vào mua, bởi vì sợ Phương Hoa ăn không quen, nhưng nếu gắp hết thì xấu hổ lắm.

Dù sao thì vẫn còn đứa nhỏ cần dinh dưỡng hơn Phương Hoa mà.

“A.”

Hắn chưa bao giờ phải suy xét đạo lý đối nhân xử thế, không thèm để ý người khác nói như thế nào, chỉ dựa theo tâm ý của bản thân, tự mình sống trong thế giới của mình, không chứa đựng bất luận kẻ nào, đương nhiên không bao gồm Phương Dung. Bất quá, thỉnh thoảng Phương Dung sống chung với hắn cũng sẽ bị 囧 đánh không kịp trở tay.

“Quả Quả còn nhỏ. Cậu nhường nó một chút.” Thực tế, nếu dựa theo tính toán tuổi tác của loài người mà nói, bản thân Phương Hoa cũng còn nhỏ, không sai biệt với Quả Quả lắm, cũng là bảo bối cần người che chở.

Đương nhiên, bây giờ hắn cũng là đại bảo bảo, Phương Dung lúc nào cũng phải chăm sóc cho hắn, từ chuyện kiên nhẫn tắm rửa đến chuyện chà lưng cho hắn.

“Ừ.” Phương Hoa không để ý lắm.

Miệng đáp ứng thế thôi, nhưng hắn lại không cho là đúng. Bất quá, lúc Quả Quả lại quấn lấy hắn, hắn không còn cự tuyệt nữa.

Quả Quả dường như rất thích hắn, chỉ cần không phải đi học, hoặc là có thời gian, nó sẽ cầm theo món đồ chơi mình thích nhất rồi tìm Phương Hoa chơi cùng.

Có đôi lúc là bút chì màu, có lúc lại là máy chơi game. Vô luận đã qua bao nhiêu năm, chỉ cần là đứa nhỏ, thì máy chơi game luôn luôn là món đồ chơi hot nhất. Dạo này có một game chiến phi cơ vừa được phát hành, điều khiển cứ y như thật, rất được hoan nghênh.

Quả Quả cầm máy chơi game tìm Phương Hoa chơi. Phương Hoa rốt cuộc vẫn chỉ là đứa nhỏ, không thoát khỏi tính tò mò, thường xuyên chơi cùng với Quả Quả. Đương nhiên là hắn chơi, Quả Quả thì cứ leo lên người hắn.

Phương Hoa cũng không để ý, thỉnh thoảng chừa một tay vói ra sau nửa ôm lấy Quả Quả, tránh nó ngã ngửa ra sau, động tác cực kỳ tự nhiên cứ như đã làm qua vô số lần.

Cảnh tượng ấm áp hiếm hoi này vô tình bị Phương Dung chụp được, cậu cũng thường hay lấy ra xem.

Có nhìn kiểu gì thì cũng thấy Phương Hoa là một người anh cực kỳ yêu thương đứa em, dù không phải là ruột thịt, nhưng tốt xấu cũng coi như biết kính già yêu trẻ, biết nhường nhịn bạn nhỏ.

Kỳ thật, có đôi khi ngẫm lại, Phương Hoa rất thành thục. Tỷ như việc tự Phương Dung bất cẩn làm sai chuyện gì đó, dù ngoài miệng không nói gì, nhưng lại tự mình sinh hờn dỗi, đôi lúc cáu kỉnh, vô duyên vô cớ tức giận, người bình thường đã cãi lộn rồi, ai mà chịu nổi chứ, ai cũng có cha sinh mẹ đẻ, mức độ được chiều chuộng có khác gì nhau, nhưng Phương Hoa thì không thế, hắn sẽ thành thật đứng đó mặc Phương Dung đánh mắng, chờ cậu hết giận lại dán dính vào Phương Dung.

Đương nhiên, hắn chỉ làm thế với mình Phương Dung mà thôi, người khác thì đừng có mơ. Có người còn gọi hắn là bông hoa cao lãnh, túm được hắn còn khó hơn lên trời.

Tuy là thế, nhưng người ta lại càng muốn có. Cậu càng cao lãnh, người ta càng thích, cảm thấy cậu băng thanh ngọc khiết. Hơn nữa, Phương Hoa lại là một mỹ nhân, có quyền tùy hứng, được hắn nhìn một cái là đã may mắn rồi, cho nên bọn họ cũng không chấp nhặt.

Phương Hoa cũng là đứa làm biếng, phần lớn thời gian ban ngày đều dùng cho việc ngủ, nhất là lúc ông bà chủ đi du lịch.

Đó cũng là nguyên nhân ông chủ kiên quyết muốn mướn người, bởi vì muốn cho bà chủ một bất ngờ, dẫn bà đi ra ngoài hít thở không khí một chút, cứ ở mãi một chỗ cũng không tốt.

Quả Quả cũng được bọn họ dẫn đi, nên trong tiệm chỉ còn mỗi Phương Dung và Phương Hoa.

Thực ra, bọn họ vừa đi, Phương Dung liền thở phào ra một hơi, có người nhìn chằm chằm vào mình cũng khó chịu lắm. Hơn nữa người kia là ông chủ, làm không tốt người ta nếm không được thì không nói, kỳ thật còn khiến cho độ hảo cảm trong lòng sẽ giảm xuống. Ông chủ đi rồi thì không còn ai nhìn nữa, chỉ cần việc buôn bán tốt là được.

Bởi vì bọn họ đều đi, không cần phải làm bữa sáng cho Quả Quả nữa, vì thế lui thời gian mở cửa bán hàng thành chín giờ rưỡi để cả hai có thể ngủ thêm một chút. Hơn nữa, buổi sáng quán vắng khách, Phương Dung rốt cục cũng có thời gian luyện tập dị năng. Nơi cậu định tập luyện chính là mạng lưới của quân khu tích hợp trong mũ giáp, chỉ có nơi này mới có thể phát huy dị năng một cách hoàn mỹ nhất.

Kỳ thật, cậu vẫn còn chút ngại ngùng. Người đã đi nhưng vẫn cố tình giữ lại đồ của người ta, bất quá đã bồi tiền nên cũng thoải mái đôi chút.

Cái vật này ở quân đội cơ hồ là mỗi người một cái, chắc cũng chẳng phải là thứ đáng giá đâu nhỉ.

Phương Dung nửa nằm trên cái ghế ở trong phòng bếp, đội mũ giáp vào. Cái ghế nằm này là của ông chủ mua để bản thân thoải mái. Ông khá béo, lại thích nằm, giờ ngược lại cho Phương Dung chiếm được chút tiện nghi.

Ban ngày Phương Hoa không dùng mũ giáp, vừa tiện cho cậu dùng. Phương Dung đăng nhập vào mạng, màn hình hiển thị trang chủ khoảng 3-5 giây liền tiến vào game.

Nhưng không khéo một cái chính là huấn luyện viên vẫn còn đang chờ trên đó, vừa thấy cậu đăng nhập liền truyền tống tới ngay tắp lự. Muốn truyền tống tới nơi nào đó đều phải dùng tiền, muốn nhanh thì phải xì tiền ra.

Huấn luyện viên vẫn chưa chết tâm, cố gắng tóm lấy “hắn” sợ “hắn” lại chạy một lần nữa, “Phương Hoa, cậu rốt cuộc có ý gì hả?”

Nói thực, Phương Dung có hơi khiếp đảm. Dù sao thì, ở trong lòng cậu, huấn luyện viên tựa như thầy giáo dạy cậu lúc bé, trên người luôn tỏa ra cảm giác cao cao tại thượng khiến từ sâu trong nội tâm người ta cảm thấy vừa kính nể vừa bội phục, “Tôi không biết.”

Cậu quả thật không biết huấn luyện viên đang muốn gì.

“Cậu thật sự không biết hay là giả đò không biết hả. Chỉ có quân khu là thích hợp với cậu.” Ông chỉ vào ngực Phương Hoa, thực tế thì đó là tim của Phương Dung, “Cậu bẩm sinh đã có dòng máu không an phận, vừa khát vọng vừa kích động. Nếu không gia nhập quân ngũ, sớm hay muộn cũng có ngày cậu sẽ đi chệch hướng. Thiên tài và kẻ điên chỉ cách nhau một bước chân. Tôi không muốn nhìn người đang có tiền đồ vô hạn phải bước vào đường cùng. Phương Hoa, sao cậu không vì bản thân của mình mà suy nghĩ một chút?”

Phương Dung chợt nhớ tới tình cảnh trước kia, lúc Phương Hoa chưa gia nhập quân ngũ đã từng gϊếŧ người ăn thịt, trên người luôn có mùi máu tươi nồng nặc, muốn rửa cũng rửa không sạch.

“Đừng tưởng không cho tôi biết nơi ở hiện tại của cậu thì tôi không tìm được. Nói thật cho cậu biết, tôi đang ngồi trên xe. Cho dù có phải dùng sức mạnh cũng phải mang cậu quay về.”

Ông rất chấp nhất với Phương Hoa, giống như thầy giáo gặp được học sinh giỏi, nhưng lại là học sinh nghèo, vì thế thầy giáo tình nguyện tự móc hầu bao giúp học sinh một phen, không chỉ vì học sinh, mà còn vì bản thân mình, tương lai đợi cho học sinh công thành danh toại sẽ không bao giờ quên công ân giáo dục tựa như cha mẹ tái thế của mình.

Phương Dung lắp bắp kinh hãi, lập tức tháo mũ giáp ra.

Cậu vốn tưởng chỉ cần im lặng biến mất không người chú ý là được rồi. Ngay cả huấn luyện viên cũng hy vọng cậu tự giác rời đi, nhưng cố tình lại kéo Phương Hoa theo.

Phương Hoa có thiên phú vô hạn. Trên toàn thế giới không có mấy người được như hắn, cực kỳ trọng yếu đối với quân đội. Cho dù có phải trả giá lớn cỡ nào cũng phải đưa hắn trở về. Phải biết một điều, bản thân Phương Hoa là một thú nhân, cực kỳ nguy hiểm. Nếu không phải do tiềm lực của hắn quá lớn thì đã bị xử lý từ lâu rồi, quân đội đâu cần phải chiêu mộ tới mức này.

Một khi đã mời chào thành công, lý nào lại buông tha dễ dàng như thế?

Tiếng bước chân càng lúc càng gần, huấn luyện viên mặc một thân quân trang bước xuống chiếc xe huyền phù của quân đội, theo sau là đội quân tiên phong số 1 vây quanh quán cơm nhỏ đuổi khách ra ngoài.

Rất nhiều khách hàng còn chưa kịp phản ứng thì đã bị đuổi, ngay cả người đang xem náo nhiệt ở chung quanh cũng bị đuổi đi.

Phương Hoa đang ngủ, nghe thấy tiếng động cũng không để ý, đổi lại tư thế tiếp tục ngủ.

Huấn luyện viên vừa vào nhìn thấy liền kéo tay hắn rồi nói, “Theo tôi đi về.”

Ông lộ ra bộ dáng đúng lý hợp tình, thoạt nhìn trông như người cha chỉ tiếc rèn sắt không thành thép đang dạy dỗ lại đứa con không nên thân của mình.

Hàng lông mi dài của Phương Hoa khẽ run rẩy, mở mắt nhìn ông một cái, sau đó thấy chẳng có gì hứng thú thì tiếp tục nhắm mắt, mặc cho ông có kéo kiểu gì cũng không động đậy.

“Mới vài ngày không gặp mà cậu đã biến thành cái dạng này rồi sao.” Huấn luyện viên chỉ vào quần áo trên người hắn mà tức giận mắng, “Ăn mặc nam không ra nam nữ chẳng ra nữ thế này có còn giống đàn ông không hả?”

Phương Hoa vẫn bất động. Áo sơ mi của hắn bị người ta kéo lệch qua một bên, váy đỏ cũng bị kéo lộ ra cặp đùi trắng nõn, gợi cảm còn hơn phụ nữ.

“Phương Dung đâu?” Huấn luyện viên nhìn chung quanh một vòng, không thấy Phương Dung, nhịn không được mà hỏi, “Cậu ta để cậu mặc thành như vậy, sao lại không thấy bóng dáng cậu ta?”

Phương Hoa nghiêng đầu nhìn ra đằng sau. Đằng sau chính là phòng bếp, cửa vào chỉ dùng một tấm mành đơn giản che lại. Bởi vì phòng không có ánh sáng chiếu vào, nên ban ngày vẫn phải bật đèn, vì thế trong phòng hơi phát ra ánh sáng lờ mờ.

Phương Dung đang nấu đồ ăn trong phòng bếp, vừa nãy nhìn thấy tin tức, cậu đã chột dạ không dám nghĩ thêm gì, nhưng ngẫm lại, thực ra có gì để cậu chột dạ đâu, vì thế làm tiếp tục làm việc như thường.

Trong bếp hơi nước bốc lên, mùi thức ăn dần tràn ngập khắp phòng. Cậu rốt cuộc cũng đã áp chế được cơn hoảng hốt mà bình tĩnh trở lại, động tác càng lúc càng nhanh.

Tấm mành đột ngột bị người khác xốc lên. Huấn luyện viên mang một thân khí lạnh lẽo bước vào.

Cuộc nói chuyện lúc nãy, Phương Dung cũng có nghe thấy, biết mục đích của ông là gì, “Nếu như là tới tìm tôi khởi binh vấn tội thì không bằng tốn chút tâm tư nghĩ xem nên khuyên Phương Hoa quay về như thế nào đi.”

Cậu dùng cái thìa quấy thức ăn, “Dù sao thì để cậu ta ở chỗ này cũng gây cho tôi không ít phiền toái. Mấy người dẫn cậu ta đi, ngược lại tôi càng bớt lo.”

Đằng sau không có tiếng đáp lại. Huấn luyện viên đột nhiên trầm mặc. Ông nhớ thượng tướng có nói qua, “Phương Dung ở đâu, Phương Hoa ở đó. So với việc cưỡng ép Phương Hoa, thì không bằng thuyết phục Phương Dung.”

Mạnh Tu Viễn rất để ý Phương Hoa. Dù sao cũng là do anh mời gọi vào quân đội, nếu lỡ xảy ra chuyện gì, anh phải chịu trách nhiệm toàn bộ. Nhưng dạo này anh thật sự quá bận, không thể phân thân ra được, đành phải phân phó thuộc hạ đi chăm lo một chút.

Quân khu là nơi kỷ luật sâm nghiêm, lệnh truyền xuống phải theo từng cấp bậc một. Anh vốn bảo chăm sóc hơn một chút, ai ngờ truyền từng bậc từng bậc xuống lại biến thành “trông chừng” một chút.

Mỗi người đều có một cách hiểu khác nhau. May mà huấn luyện viên là một người ngay thẳng, cho rằng đường đường là thượng tướng thì không có chuyện đi ức hiếp hai tên lính mới, nên mệnh lệnh đương nhiên là chăm sóc một chút.

Nhưng trong lòng ông cũng có một cái cân, ai tốt ai xấu, ông đều phân biệt rạch ròi, vì thế ông mới không thích Phương Dung, thực lực quá kém, tính cách cũng không được người ta yêu thích, y như cô vợ nhỏ, gái muốn chết.

Còn không bằng Phương Hoa, dám nghĩ dám làm, thông minh nội liễm, lúc nên tâm ngoan thì tâm ngoan, nên quyết đoán thì quyết đoán. Đương nhiên, đây là ấn tượng hắn tạo cho người khác xem thôi.

Trong mắt của Phương Dung thì chính là một đứa nhỏ luôn cần người chăm sóc, từ đầu đến chân đều cần phải chú ý, không chịu nói chuyện với bất kỳ ai trừ cậu, dần dần cậu đã trở thành khuyết điểm của hắn.

Người trước người sau khác dữ vậy à?

Huấn luyện viên cởi mũ quân đội xuống, lộ ra mái tóc đen có chút bạc.

Ông đã không còn trẻ, rất cần thu nhận một vị học trò xuất sắc có thể học hết được toàn bộ bản lĩnh của ông, tương lai trò giỏi hơn thầy, sau này ông về hưu cũng còn có chuyện gì đó đáng kiêu ngạo đi khoe khoang với người ta rằng, “Là tôi dạy nó đó.”

Nhưng để thực hiện mong muốn nhỏ nhoi này cũng gian nan lắm. Ông chọn được người ta rồi, nhưng người ta lại không vui.

“Phương Dung.” Ông nhẹ giọng mà nói, “Cậu nói cho tôi biết, vì sao phải rời khỏi quân đội, lại còn dẫn Phương Hoa theo?”

“Không phải tôi dẫn Phương Hoa đi.” Phương Dung sửa lại lời nói của ông ta. “Là cậu ta tự mình theo tới. Tôi phải rời khỏi nơi đó, ông không biết vì sao ư?”

Tình hình trong quân khu như thế nào, không ai hiểu rõ hơn huấn luyện viên. Ông cũng từng là một học viên, phải khổ sở lăn lộn mới bò lên được, giờ đã không còn nhiều dã tâm nữa, nên ông mới chấp nhận làm giáo viên dạy vài học binh.

Kỳ thật ông cũng từng âm thầm cổ vũ loại tình huống thế này. Ông cho rằng người muốn thành đại sự thì phải biết cách ẩn nhẫn, không được chịu thua, càng đè nén thì càng mạnh mẽ.

Nhưng ông đã xem nhẹ một chuyện, Phương Dung chỉ là một người thường. Muốn vào được đội quân tiên phong số một thì người đó phải có căn cơ mới có thể đứng vững.

Nhưng Phương Dung lại không có, thậm chí còn không có tư cách để động thủ với người ta, bởi vì người chịu thiệt nhất định là cậu.

Cậu cần một lời động viên, tốt nhất là một tiền lệ, hoặc một bát súp gà cho tâm hồn* cũng được. Nhưng cái gì cũng không có. Ngày nào cũng bị người ta khinh bỉ, bắt cậu cuốn gói ra khỏi quân đội. Ở tình huống như thế, người ta có muốn kiên trì cũng kiên trì không nổi, huống chi bản thân cậu lại không kiên cường đến mức như thế.

*Tên tiếng anh là Chicken Soupr for soul: là một seri truyện nuôi dưỡng tinh thần nổi tiếng thế giới. https://sites.google.com/site/songlamriverm4m/chicken-soup-for-soul/025-chicken-soup-for-soul

Cho nên, lựa chọn rời khỏi cũng hợp tình hợp lý.

“Xin lỗi.” Đây là lần đầu tiên huấn luyện viên phải cúi đầu, tấm lưng thẳng tắp trong nháy mắt gập lại, mang theo một cỗ tang thương, “Là tôi có thành kiến với cậu, không chú ý tới cậu.”

Phương Dung đã từng đọc qua một quyển sách. Trên sách nói, trên đời có ba loại người có thể khiến mọi người đau lòng, chính là quân nhân, vương giả và lão nhân.

Một mình huấn luyện viên đã chiếm hết hai, chuẩn xác mà nói thì là ba. Ông cũng từng là một vị tướng quân không ai bì kịp, chưa từng phải cong lưng trước mặt người khác. Nhưng giờ ông đã già, không thể thẳng lưng nổi nữa.

Thực tế thì cũng không phải hoàn toàn là lỗi của ông. Ông nói ông đã không chú ý tới Phương Dung. Kỳ thật, Mạnh Tu Viễn cũng đâu có chú ý nhiều tới cậu, mỗi ngày chỉ nghe cấp dưới báo cáo lại mà thôi.

“Rất tốt.”

“Rất tốt.”

Ngày nào cũng được báo rất tốt, vì thế anh rất an tâm, cho nên mới xảy ra cơ sự như vậy.

Cậu nói xem, nếu sớm biết xảy ra như thế, vì sao lúc trước còn làm.