Sổ Tay Quận Chúa Diễn Sâu Trêu Chồng

Chương 20: Thành thân

“Quận chúa, sao các nàng cũng đến đây?” Lý Chấp đột nhiên có chút câu nệ.

Triệu Gia Hòa tùy ý ngồi xuống, “Không phải Tô cô nương ở trong phủ mấy ngày rồi sao, nên ta muốn cùng nàng đi dạo, không ngờ được lại gặp hai người ở chỗ này.”

Lý Chấp gãi đầu, “Còn không phải ta sắp thành thân rồi sao? Tìm thế tử lấy kinh nghiệm.”

Tìm ai không tìm tìm Tống Thanh Hàn, hôn sự của mình còn làm cho rối tinh rối mù, có thể chỉ giáo gì cho người khác, Triệu Gia Hòa cạn lời.

“Vậy hai người các ngươi cứ tán gẫu đi, ta và Cẩn Du tìm một bàn khác.” Triệu Gia Hòa dẫn Tô Cẩn Du sang một bàn khác.

“Cẩn Du muốn ăn cái gì cứ việc gọi, ta mời khách.” Triệu Gia Hòa hào sảng nói.

“Quận chúa khách khí.” Tô Cẩn Du nói.

“Tiểu nhị!” Triệu Gia Hòa gọi.

“Tiệm các ngươi có món chiêu bài nào không?” Triệu Gia Hòa hỏi.

“Hồi quận chúa, tiểu điếm có tôm viên mật ong, gà lá sen, cá hấp, thịt kho tàu, canh đương quy hầm vịt, những món này đều là món đặc sắc của tiểu điếm, rất được hoan nghênh, vừa rồi thế tử điện hạ và Lý công tử cũng gọi tất cả các món chiêu bài mỗi thứ một phần.” Tiểu nhị cực lực đề cử, rất sợ Triệu Gia Hòa không tin, còn chỉ cho nàng xem, trên bàn Tống Thanh Hàn và Lý Chấp bày cả bàn thức ăn.

“Một khi đã như vậy, vậy đưa hết các món chiêu bài của Thiên Hương Lâu ra đây.” Triệu Gia Hòa nói với tiểu nhị.

“Không cần, quận chúa, chúng ta chỉ có hai người, gọi quá nhiều có quá lãng phí hay không.” Tô Cẩn Du khuyên nhủ.

“Ngươi không cần lo lắng, nếu chúng ta ăn không hết, để tiểu nhị gói lại đem về phủ thế tử.” Triệu Gia Hòa nói.

“Cho chó ăn?” Tô Cẩn Du hỏi.

“Không, cho người.”

Một canh giờ sau. “Quận chúa ngài cứ việc yên tâm, tiểu nhân nhất định mau chóng đưa đến phủ của ngài.” Tiểu nhị ân cần nói.

Ra khỏi Thiên Hương Lâu, Tô Cẩn Du nghĩ thầm quận chúa rốt cuộc có ăn no chưa. Tuy nói quận chúa nói muốn đến Thiên Hương Lâu, nhưng khi đồ ăn đã gọi được đưa ra lại không động đũa nhiều, chẳng lẽ quận chúa có tâm sự?

Sau khi rời Thiên Hương Lâu, các nàng hai người âm thần đi xem Như Ý Phường của Tô Cẩn Du. Tọa lạc trên con đường phồn hoa bậc nhất kinh thành, lượng người qua lại đông, hơn nữa y phục bên trong Như Ý Phường rất đa dạng, đầy đủ chủng loại, dần trở nên nổi danh ở kinh thành.

“Xem ra Như Ý Phường của ngươi cũng không tệ lắm.” Triệu Gia Hòa cảm khái.

“Không phải nhờ vào sự giúp đỡ của quận chúa hay sao.” Tô Cẩn Du cười nói.

Hai người đi dạo trong chốc lát lại đi đặt mua chút trang sức, đến lúc trở về trên tay Nam Chỉ và Tử Đàn đầy hộp lớn hộp nhỏ, tất cả đều là trang sức hai người đã mua.

Đêm đến, Triệu Gia Hòa và Tô Cẩn Du uống rượu nói chuyện phiếm ở viện Phù Phong. Hương rượu hoa quế tỏa ra bốn phía, mùi vị đậm đà, hai người đối đáp dưới ánh trăng.

“Ngươi cảm thấy Lý Chấp thế nào?” Hai mắt Triệu Gia Hòa mê ly, gương mặt ửng đỏ.

Tô Cẩn Du nhớ tới ngày đó rơi xuống nước được Lý Chấp cứu lên, ánh mắt kiên định nói với nàng “Ta sẽ phụ trách với nàng.” Sau đó hồi phủ nhờ tướng quân phu nhân cầu hôn.

“Ngoại trừ việc ăn chơi trác táng, còn những cái khác cũng khá tốt.” Tô Cẩn Du đối với cọc hôn sự này cũng không có bài xích, ít nhất có thể tránh được không ít phiền toái không cần thiết.

“Lý Chấp người này, thoạt nhìn không đáng tin cậy, trên thực tế rất trọng tình trọng nghĩa, không giống Tống Thanh Hàn, cả trong lẫn ngoài lạnh lùng, rất nhàm chán.” Triệu Gia Hòa nói xấu Tống Thanh Hàn.

“Vậy sao ngươi lại thích hắn?” Tô Cẩn Du nhìn dáng vẻ nửa tỉnh nửa say của nàng.

“Vì cái gì? Bởi vì……, bởi vì ân cứu mạng muốn lấy thân báo đáp a.” Triệu Gia Hòa lẩm bẩm nói.

“Tô cô nương, quận chúa uống say, ta đưa quận chúa về trước.” Nam Chỉ nói.

Khi trở lại viện Hành Vu, Tống Thanh Hàn sớm đã rửa mặt xong, tóc như thác nước tùy ý rối tung, người chỉ mặc áo trong màu trắng, tựa vào mép giường đọc binh thư.

Nhìn thấy dáng vẻ của Triệu Gia Hòa, Tống Thanh Hàn khẽ đỡ trán, “Sao lại uống say rồi?”

“Quận chúa cùng Tô cô nương đối ẩm mấy chén, không nghĩ tới liền say.” Nam Chỉ giải thích.

Chỉ uống vài chén có thể say thành cái dạng này sao?

Sau khi Nam Chỉ giúp Triệu Gia rửa mặt sơ qua rồi đặt nàng trên giường, kéo chăn đắp lên người nàng.

“Nô tỳ cáo lui.”

Tống Thanh Hàn khoác tay ý bảo nàng lui ra.

Nghĩ đến lần trước Triệu Gia Hòa uống say làm xằng làm bậy, Tống Thanh Hàn liền có chút đau đầu.

Tống Thanh Hàn mới vừa nằm lên giường, Triệu Gia Hòa đột nhiên xoay qua cưỡi lên người Tống Thanh Hàn, “Dạo gần đây có phải chàng thấy ta đã béo lên rồi hay không?”

Tống Thanh Hàn nhìn khuôn mặt nhỏ hồng nhuận của nàng, hình như mượt mà hơn so với trước kia một chút.

“Không, không có.” Tống Thanh Hàn nói.

“Vậy chàng cảm thấy ta đẹp sao?”

Tống Thanh Hàn không chấp nhặt với con ma men, “Đẹp.”

“Vậy chàng thích ta không?” Triệu Gia Hòa tiếp tục truy vấn.

Tống Thanh Hàn đột nhiên trầm mặc không nói.

Triệu Gia Hòa không nghe được câu trả lời vừa lòng, có chút không kiên nhẫn, cắn lên môi Tống Thanh Hàn, “Ha hả, ngọt.” Ngay sau đó lật người sang bên cạnh ngủ mất.

Tay phải Tống Thanh Hàn nắm hờ, mu bàn tay cọ qua môi, máu tươi dính vào mu bàn tay.

Máu không phải ngọt hay sao? Tống Thanh Hàn luôn không thể hiểu được nữ nhân này.

Nhớ rõ lần đầu tiên gặp nàng chỉ là tiểu nha đầu mặt như mèo hoa, hiện giờ lại thành thê tử của hắn.

Năm ấy Tống Thanh Hàn mười sáu tuổi từ quân doanh trở về phủ Trấn Bắc Vương, trên đường gặp phải mưa to tầm tã, bất đắc dĩ tìm được một ngôi miếu bỏ hoang để trú mưa, không ngờ nhìn thấy một bé gái ngất xỉu.

Tống Thanh Hàn cho nàng uống mấy ngụm nước, rồi nhóm lửa bên cạnh nàng, chỉ chốc lát sau nàng bắt đầu nói mớ, Tống Thanh Hàn liền nghe thấy nàng kêu đói, sau đó liền đưa điểm tâm đã chuẩn bị mấy ngày trước cho nàng ăn.

Tống Thanh Hàn cho rằng nàng là một tiểu khất cái, trước khi đi để lại cho nàng ít bạc vụn để nàng mua thức ăn. Ai ngờ một thời gian sau tiến cung lại gặp được nàng, nàng vậy mà là nữ nhi của trưởng công chúa Hoa Dương, đương kim quận chúa Trường Ninh.

Lúc Tống Thanh Hàn tiến cung đã bị nàng quấn lấy. Tiểu nha đầu vênh mặt hất hàm sai khiến, “Ngươi tên là gì?”

Thái giám vội vàng ngăn cản nàng, “Quận chúa, quận chúa, không được làm vậy, đây là thế tử Trấn Bắc vương.”

“Ngươi thành thân chưa? Có người trong lòng rồi?” Tiểu nha đầu hỏi.

“Không có.”

“Ta đây gả cho ngươi thế nào?” Tiểu nha đầu tiếp tục nói.

“Thế tử thứ tội, quận chúa tuổi còn nhỏ, đồng ngôn vô kỵ, thế tử không cần để ý.” Thái giám vội vàng giải thích.

Tống Thanh Hàn cũng không để ý, nhưng ai biết từ đó về sau tiểu quận chúa luôn bám dính hắn, có một lần còn trộm chạy đến quân doanh đi tìm hắn, bất đắc dĩ hắn lại đưa nàng về kinh thành suốt cả đêm.

Bởi vì trong cung yến nàng xảy ra xung đột với nữ nhi của Lỗ Quốc Công, Hoàng Thượng đuổi nàng ra khỏi hoàng cung, cấm túc ở phủ công chúa một năm, cả một năm nay hắn cũng không gặp nàng. Sau đó, năm nàng mười sáu tuổi ấy trở thành thế tử phi của hắn.

Tống Thanh Hàn nhớ rõ lúc ấy nàng hỏi hắn có tin nàng hay không, hắn cũng không tỏ thái độ, nàng nổi giận đùng đùng đẩy nữ nhi Lỗ Quốc Công vào hồ, cũng nhớ rõ ánh mắt thất vọng của nàng.

Triệu Gia Hòa ngủ một giấc đến sáng, Tống Thanh Hàn lại mất ngủ cả đêm. Ngày hôm sau rời giường, Triệu Gia Hòa nhìn quầng thâm dưới mắt Tống Thanh Hàn hỏi, “Chàng làm sao vậy? Túng dục quá độ?”

Tống Thanh Hàn không để ý tới nàng.

Triệu Gia Hòa đột nhiên thấy bờ môi của hắn sưng lên, “Miệng của chàng sao lại thế này? Chẳng lẽ tối hôm qua chàng đi thọc tổ ong vò vẽ, bị ong mật cắn sưng?” Triệu Gia Hòa thao thao bất tuyệt, giống con ông mật nhỏ “Ông ong ong” kêu không ngừng.

Tống Thanh Hàn không muốn nhiều lời với nàng, mỗi lần say rượu ngủ một giấc dậy không nhớ rõ gì nữa.

Sau khi Tống Thanh Hàn rời đi, Triệu Gia Hòa bắt đầu rửa mặt.

“Quận chúa, ngày hôm qua đồ ăn mang về từ Thiên Hương Lâu làm sao bây giờ? Một số đã không còn ăn được nữa.” Nam Chỉ nói.

“Sao ta lại quên việc này cơ chứ, vốn muốn giữ lại để thế tử ăn, bây giờ chỉ có thể tiện nghi cho A Hoa.” Triệu Gia Hòa nói.

Nam Chỉ không khỏi cảm khái, chó của phủ thế tử còn ăn ngon hơn cả người trong phủ.

“Quận chúa, trong phủ đã thật lâu không có ăn thịt, thị vệ cũng không có sức lực tuần tra, đầu bếp cũng không còn sức lực nấu cơm.” Nam Chỉ cực kì thảm thương nói.

“Thôi thôi, vẫn nên khôi phục chi tiêu hàng tháng đi, ăn chay nhiều như vậy cũng không có tác dụng gì lớn.” Triệu Gia Hòa nói.

“Quận chúa, ăn nhiều mới tốt.” Nam Chỉ nói.

“Còn có thể nói như vậy sao?”

“Quận chúa, ngài không có phát hiện phần ngực áo rất ôm sao?” Nam Chỉ mịt mờ nói.

Triệu Gia Hòa hít sâu một hơi, quả nhiên là chật không ít, hô hấp cũng không thuận. Triệu Gia Hòa lập tức phản ứng lại, duỗi tay sờ, quả nhiên là lớn hơn rồi.

“Thôi quên đi, bổn quận chúa không thèm giảm cân nữa, nên như thế nào thì như thế ấy đi.” Thật vất vả mới lớn được, nếu giảm cân chúng biến mất thì làm sao?

Nam Chỉ đạt được mục đích, quả nhiên vẫn là chiêu này hữu dụng với quận chúa.

Triệu Gia Hòa ngồi ở trước gương thoa son phấn, đột nhiên trong đầu hiện lên một số hình ảnh thoáng qua.

Triệu Gia Hòa cả kinh, thì ra miệng Tống Thanh Hàn là do nàng cắn. Lúc này nàng rất hối hận, sớm biết như vậy nên thừa dịp say rượu “làm” hắn, gạo nấu thành cơm, để hắn muốn chống chế cũng không được nữa. Nhưng bây giờ làm sao được? Chẳng lẽ còn phải uống say một lần nữa sao?

Bất tri bất giác đã đến ngày mười lăm tháng sáu, con trai Trấn Viễn đại tướng quân đón dâu không phải chuyện nhỏ, tân nương tử còn xuất giá từ phủ thế tử, trong thành Trường An cực kì náo nhiệt.

Phủ thế tử giăng đèn kết hoa, Tô Cẩn Du ngồi trước gương trang điểm, mũ phượng khăn quàng vai, đẹp nhưng không lố lăng. Triệu Gia Hòa đội khăn voan đỏ lên cho Tô Cẩn Du, hỉ nương đỡ Tô Cẩn Du ra phủ.

Trước cửa phủ thế tử, Lý Chấp mặc hỉ phục, cưỡi ngựa cao, trước ngực đeo một đóa hoa đỏ thẫm. Hỉ nương đỡ Tô Cẩn Du lên kiệu hoa. Chiêng trống vang trời, rất náo nhiệt.

“Cuối cùng cũng hoàn thành chuyện lớn trong đời.” Triệu Gia Hòa cảm thán nói.

Kiệu hoa dừng trước phủ tướng quân, Lý Chấp xoay người xuống ngựa, hỉ nương đưa một đầu lụa đỏ cho Lý Chấp, đầu còn lại đưa cho Tô Cẩn Du. Tân nhân cùng tiến vào phủ tướng quân.

“Nhất bái thiên địa ~”

“Nhị bái cao đường ~”

“Phu thê giao bái ~”

“Đưa vào động phòng ~”

Trấn Viễn tướng quân cùng phu nhân đứng trong sảnh vui vẻ ra mặt.

Tống Thanh Hàn cùng Triệu Gia Hòa đến phủ tướng quân tham gia tiệc cưới, trùng hợp gặp Phó Cảnh Thần.

“Sư huynh.” Triệu Gia Hòa không nghĩ tới gặp được sư huynh ở nơi này, lần trước từ biệt đã lâu rồi không gặp.

“Thế tử điện hạ, sư muội.” Phó Cảnh Thần hành lễ.

“Sư huynh huynh xem, Lý Chấp cũng đã thành thân, sư huynh cũng không còn nhỏ, khi nào mới có thể nhìn thấy tẩu tử?” Triệu Gia Hòa cười nói.

“Chuyện này muội không cần lo lắng, sư huynh năm nay mới hai mươi tuổi, còn chưa vội, thế tử không phải cũng hai mươi mốt tuổi mới thành thân với muội sao.”

Tống Thanh Hàn nhìn bọn họ đối đáp qua lại, im lặng nâng ly uống rượu một mình.

“Cũng sắp đến sinh nhật của sư muội, muốn có lễ vật gì? Sư huynh tặng cho ngươi.” Phó Cảnh Thần nói.

Tống Thanh Hàn thoáng khựng tay, hắn vậy mà lại quên mất sinh nhật nàng.

“Ta muốn sao trên trời huynh cũng lấy xuống cho ta sao?”

“Đương nhiên rồi!”