Sổ Tay Sủng Thê Của Võ Tướng

Chương 41: 41 Chương 33

Sắc mặt Lệ Nam Khê chợt đỏ lên, ngơ ngác một lúc mới có thể phản ứng lại, vội vàng xông đến đoạt lấy chén trà trên tay hắn.

Trọng Đình Xuyên trong mắt đầy ý cười, hơi hơi nghiêng người tránh đi.

Lệ Nam Khê không kịp chuyển hướng, vừa duỗi tay ra liền trực tiếp bắt nhầm cánh tay hắn.

Dưới lớp y phục là cánh tay rắn chắn hữu lực.

Sự mạnh mẽ cùng nhiệt độ nóng cháy đồng thời truyền đến đầu ngón tay, giống như muốn đốt cháy da thịt nàng.

Lệ Nam Khê lập tức rụt tay lại.

Trọng Đình Xuyên một hơi uống cạn nước trà còn thừa lại trong chén, lúc này mới nhìn về phía nàng, cười nhẹ: "Đừng phí sức nữa, một chút sức lực của nàng không đủ làm đau ta đâu."

Lệ Nam Khê vẫn còn đang ngẩn ngơ, nghe được câu nói của hắn, theo bản năng liền phản bác lại: "Ai muốn chạm vào ngươi chứ? Chỉ là không cẩn thận thôi."

Trọng Đình Xuyên cười khẽ: "Nếu đã không cẩn thận đụng phải thì càng không đau.

Nhưng sự thật là nàng đã chạm vào ta."

Nghe xong lời nói của hắn, Lệ Nam Khê dở khóc dở cười: "Ta chẳng qua chỉ muốn lấy cái chén lại mà thôi." Ai muốn chạm vào hắn chứ? Nếu hắn không đột nhiên nghiêng người, chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện này.

Nhìn bộ dáng ngày càng bối rối của tiểu nha đầu, tâm tình Trọng Đình Xuyên bỗng dưng tốt lên rất nhiều.

Hắn duỗi tay xoa nhẹ đầu nàng, vừa muốn mở miệng nói tiếp, lại thấy nàng đang liếc mắt nhìn chén trà trên tay hắn, nhỏ giọng oán trách.

"Sao ngươi có thể làm như vậy chứ?" Lệ Nam Khê thấp giọng lầm bầm: "Không thể như thế được."

Trọng Đình Xuyên nhìn vành tai và khuôn mặt đỏ ửng của nàng, lại nhìn cái chén trong tay, liền biết tâm tư của mình đã bị nàng nhìn thấu, không khỏi mỉm cười.

Hắn nhẹ nhàng khom người, ghé sát vào tai nàng, cười hỏi: "Không thể làm gì? Nàng nói xem."

Thân hình cao lớn bỗng nhiên ghé sát vào khiến nàng không phản ứng kịp.

Vừa nói, hơi thở nóng cháy của nam nhân bỗng nhiên phả vào một bên má nàng, khiến da thịt nơi đó càng thêm nóng cháy, nóng đến nỗi khiến nàng không thể chịu đựng được.

Lệ Nam Khê vội vàng lui về sau một bước, lại quên phía sau chính là cái ghế trúc.

Đột nhiên đụng vào chân ghế khiến nàng không thể thu hồi lại bước chân, thân mình theo quán tính nghiêng về phía sau.

Nhưng mà chân ghế cứng ngắc cũng không thể nghiêng theo.

Thấy mình sắp ngã xuống, Lệ Nam Khê theo bản năng bắt lấy cái bàn bên cạnh để đứng vững lại.

Nhưng còn chưa bắt đầu động tác, bóng người trước mắt chợt lóe, sau lưng liền xuất hiện một cánh tay rắn chắc hữu lực.

Ngay sau đó, nàng liền bị ngã vào một khuôn ngực ấm áp.

Y phục của hắn rất mỏng.

Mỏng đến nỗi nàng có thể cảm nhận được nhiệt độ từ trong ngực hắn truyền đến, nóng bỏng như muốn thiêu rụi, khiến cả người nàng không được tự nhiên.

Còn có nhịp tim trầm ổn hữu lực kia, đập từng hồi từng hồi bên tai nàng, tác động đến cả xúc giác và thính giác, khiến nhịp tim của nàng cũng dần đập nhanh hơn.

Sống lưng chợt truyền đến một cỗ sức mạnh.

Hóa ra là do hắn tăng thêm lực đạo ở cánh tay, khiến thân thể nàng càng kề sát vào hơn.

Lệ Nam Khê thân mình cứng đờ, bắt đầu giãy dụa, muốn thoát ra khỏi vòng ôm vừa nguy hiểm vừa an toàn này.

"Đừng nhúc nhích." Trọng Đình Xuyên nhận ra kháng cự của nàng, thấp giọng nói nhỏ bên tai: "Chỉ một chút thôi."

Lệ Nam Khê đang cực kỳ căng thẳng, làm sao có thể nghe được hắn đang nói cái gì.

Trọng Đình Xuyên còn muốn nói tiếp, nhưng lúc này lại nghe được động tĩnh bên ngoài truyền đến.

Hắn ngưng thần lắng nghe, sau đó nháy mắt liền buông lỏng cánh tay ra, tay còn lại cẩn thận đẩy nhẹ một cái, khiến nữ hài nhi ngồi lại trên ghế trúc.

Tiếp theo đem chén trà nhét vào tay nàng, sau đó liền xoay người ngồi xuống chỗ ngồi của mình.

Mọi chuyện xảy ra nhanh như chớp khiến Lệ Nam Khê có chút thất thần, cầm lên chén trà không biết đã ở trong tay từ bao giờ, đang muốn hồi phục lại tinh thần, tiếng cửa kẽo kẹt đã vang lên, Thanh Huệ đại sư liền bước vào phòng.

"Thật là không phải, đã khiến hai vị thí chủ chờ lâu rồi." Thanh Huệ đại sư cười nói: "Trong chùa có việc tìm ta, đành phải trì hoãn một lát.

Mong hai vị thí chủ thứ lỗi."

"Không sao." Trọng Đình Xuyên nói.

Thanh Huệ đại sư cười nói với hắn hai câu, sau đó nhìn cái bàn giữa hai người, nhìn chén trà của Trọng Đình Xuyên, lại nhìn sang chén trà của Lệ Nam Khê, cười nói: "Hai vị đã uống hết rồi sao? Thật sự cũng không dễ dàng gì.

Trà này rất đắng, có thể uống hết nhanh như vậy, cho thấy hai vị đều là người có ý chí kiên định."

Lệ Nam Khê chột dạ, miễn cưỡng nở nụ cười với Thanh Huệ đại sư.

Trọng Đình Xuyên cười khẽ một tiếng, tùy ý nói: "Đa tạ khen ngợi của đại sư."

"Trà này tuy đắng, nhưng trước đắng sau ngọt.

Không biết bây giờ hai vị cảm thấy thế nào?"

Lệ Nam Khê vẫn cảm thấy đắng chát trong cổ họng, không hề cảm nhận được vị "ngọt" mà đại sư nói đến.

Trọng Đình Xuyên ung dung ngồi trên ghế trúc, nghe vậy chỉ quay sang liếc nhìn Lệ Nam Khê đầy thâm ý, sau đó liền mở miệng: "Đúng thật là như vậy.

Sau khi uống xong, ta thật sự cảm thấy trong cổ họng rất ngọt ngào, giống như ăn mật vậy, tuyệt đối không có thứ gì có thể so sánh được."

Lệ Nam Khê sao có thể không hiểu được ý tứ trong lời nói của hắn, nhiệt độ trên mặt càng nóng hơn, nhanh đóng đặt chén trà về lại trên bàn.

Cố gắng cưỡng chế ý nghĩ muốn trừng mắt hắn, nỗ lực duy trì thần sắc bình tĩnh nhìn Thanh Huệ đại sư.

Nàng cố gắng gật đầu, ấp úng nói: "Rất ngọt." Ngừng một chút, lại nói tiếp: "Thực sự đúng là trà ngon.

Đa tạ đại sư đã mời."

Trọng Đình Xuyên ngồi một bên, cười khẽ.

Nàng biết hắn đang cười cái gì, nhưng cũng chỉ có thể cố gắng mặt không đổi sắc mà nói dối liên tục.

Cũng may Thanh Huệ đại sư cũng không nghĩ nhiều, nghe hai người đều nói trà ngon, ý cười trên mặt càng sâu thêm một chút.

"Đừng khách khí." Thanh Huệ đại sư nói: "Lần trước bị thương, may nhờ có hai vị giúp đỡ."

Mỗi lần ra ngoài, các vú già luôn mang theo thuốc trị thương, phòng trường hợp xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Lần trước Lệ Nam Khê nghe được đại sư giữ cửa bị Thẩm Vĩ cắn chảy máu, nên sai người mang đến.

Lúc này thấy đại sư thành khẩn nói lời cảm tạ, Lệ Nam Khê liền vội vàng nói không cần khách khí.

Trọng Đình Xuyên cũng nói: "Nếu không phải đại sư giữ viện giúp ta, cũng sẽ không xảy ra chuyện này.

Đại sư đừng khách khí như vậy."

Lệ Nam Khê có chút ngạc nhiên, không nghĩ đến Trọng Đình Xuyên lại có thể nho nhã lễ độ như vậy, không khỏi chuyển mắt sang nhìn hắn.

Lại thấy được ánh mắt mang đầy ý cười của hắn cũng đang nhìn nàng, trong ánh mắt đó còn cất giấu vài phần ý vị không rõ.

Tỉ mỉ cân nhắc một lúc, Lệ Nam Khê mới hiểu được vài phần.

… Hắn là đang muốn nói cho nàng, nếu nàng có thể khách khí hữu lễ, hắn đương nhiên cũng có thể làm được.

Lệ Nam Khê nhịn không được nhìn hắn thêm một lần nữa, người này thật sự là quá kỳ quái, bình thường chuyện gì cũng muốn so sánh với nàng.

Đến chuyện này cũng muốn tranh hay sao?

Vượt ngoài dự kiến của nàng, thấy lần này nàng thật sự tức giận, Trọng Đình Xuyên cũng rất bình tĩnh, nhẹ nhàng rũ mắt xuống, nhưng khóe mắt đuôi lông mày đều nhiễm một tầng ý cười, lệ khí của ngày thường cũng vơi đi rất nhiều.

Lệ Nam Khê ngơ ngác một chút, sau đó lặng lẽ thu tầm mắt về.

Vì lo lắng cho tỷ tỷ đang ở bên ngoài, Lệ Nam Khê chỉ ngồi thêm một lúc, sau đó liền cáo từ muốn rời đi.

Thanh Huệ đại sư tất nhiên là đồng ý.

Nhưng mà hắn chỉ vừa gật đầu, Trọng Đình Xuyên liền đột nhiên nói: "Lệ thất tiểu thư vượt đường xa mà đến đây, trong lòng thành tâm kính Phật, hay là đại sư tặng nàng một cái vòng tay đi."

Thanh Huệ đại sư không nghĩ đến hắn sẽ nói như vậy.

Nhưng yêu cầu này cũng không tính là quá đáng, liền định gật đầu đồng ý.

Ai ngờ hắn còn chưa gật đầu, Trọng Đình Xuyên đã mở miệng nói tiếp.

"Ta thấy cái này không tồi." Ngón tay hắn khẽ động, lấy ra một vòng ngọc tím nạm bảo thạch, đưa đến trước mặt Lệ Nam Khê: "Lệ thất tiểu thư không ngại cứ nhận lấy đi."

Thanh Huệ đại sư lúc này mới hiểu được ý tứ của hắn, không khỏi lắc đầu cười nói: "Quốc công gia hà tất phải đi một đường vòng dài như vậy."

Trọng Đình Xuyên cong cong khóe môi, nói: "Thế gian này rất nhiều quy củ.

Bất đắc dĩ thôi."

Thanh Huệ đại sư như bừng tỉnh đại ngộ, thấp giọng niệm phật hiệu, cũng không nói gì thêm nữa.

Nhưng, Lệ Nam Khê lại nhìn vòng ngọc trước mặt, trong lòng rất rối rắm.

Cuối cùng chỉ xoay đầu đi, vờ như không thấy, quay sang nói với Thanh Huệ đại sư: "Vòng tay này quá quý giá, ta không nhận nổi." Dứt lời, liền lập tức đứng dậy muốn rời đi.

Ai ngờ bước chân còn chưa động, cánh tay đã bị người ta nhẹ nhàng giữ lại.

Ngay sau đó, một cỗ ấm áp xẹt qua giữa cổ tay nàng.

"Nếu đã cho nàng, thì nàng cứ giữ lấy." Trọng Đình Xuyên nói: "Ý tốt của đại sư, không nhận không được."

Lệ Nam Khê dở khóc dở cười.

Đại sư cho nàng khi nào?

"Nếu nàng không chịu nhận, ta sẽ lại tặng theo cách lần trước."Trọng Đình Xuyên nhàn nhạt cong cong khóe môi: "Ý nàng như thế nào?"

Lần trước nàng không chịu nhận chuỗi vòng tay đó, cuối cùng bị Diệp ma ma "thuận đường" đem đến Lệ gia.

Nếu lần này hắn lại tiếp tục nhờ Diệp ma ma, hoặc người khác làm…

Lệ Nam Khê trong lòng vô cùng rối rắm, cuối cùng cũng không thể gật đầu, đang định mở miệng cự tuyệt thêm lần nữa.

Nhưng lúc này, Thanh Huệ đại sư lại chậm rãi nói: "Vật này đã sớm được khai quang, được Trọng thí chủ lấy từ mấy năm trước.

Trọng thí chủ lúc nào cũng mang theo bên người, bần tăng đối với vật này cũng có chút ấn tượng."

Nghe được những lời này, Lệ Nam Khê thật ra lại có một chút ngạc nhiên.

Nàng như thế nào cũng không nghĩ đến, Trọng Đình Xuyên lại đem đồ vật quý trọng đối với hắn như vậy cho nàng, nhất thời lại có chút do dự.

"Nhận lấy đi." Ngữ khí Trọng Đình Xuyên thập phần tùy ý, nói: "Chẳng qua chỉ là một vật bình thường mà thôi, có thể bảo vệ nàng khỏe mạnh, nhưng cũng có thể không.

Nàng cứ tạm thời mang vào rồi nói tiếp."

Trên vòng ngọc còn lưu lại một chút ấm áp.

Đó là nhiệt độ trên cơ thể hắn.

Bây giờ thông qua một tầng ngọc sáng bóng, truyền đến da thịt nàng.

Lệ Nam Khê do dự một lúc, cuối cùng đành gật đầu, nghiêng đầu nói với Trọng Đình Xuyên: "Đa tạ lục gia."

Từ khi nàng biết được thân phận của hắn, tiếng gọi "lục gia" mềm mại bất tri bất giác đã bị thay thế bằng ba chữ "quốc công gia" lạnh lùng.

Bây giờ lại nghe được cách xưng hô này một lần nữa, bình thường trầm ổn ung dung như Trọng Đình Xuyên, cũng không khỏi âm thầm vui mừng.

Hắn ho nhẹ một tiếng, mặt không cảm xúc nói: "Đừng khách khí." Lại nhìn chằm chằm nàng: "Giữa nàng và ta không cần xa lạ như vậy."

Lệ Nam Khê rũ mắt không muốn đối diện với hắn, liền nói lời từ biệt với hai người trong phòng, sau đó liền rời đi.

Bởi vì Kim Trản và Thu Anh đang chờ ở bên ngoài, nên Trọng Đình Xuyên cũng không dám tiễn nàng ra cửa.

Ánh mắt nặng nề nhìn thân ảnh khuất dần của nàng.

-----------

Sau khi Lệ Nam Khê rời đi, tứ tiểu thư vẫn luôn đứng ở chỗ cũ chờ muội muội.

Dương ma ma thấy nàng liên tục đổ mồ hôi, liền khuyên nàng đội mũ áo choàng lên: "Thời tiết lạnh như vậy, nếu vừa ra mồ hôi vừa bị gió lạnh thổi đến, chắc chắn sẽ bị thương hàn.

Như vậy rất không tốt.

Chi bằng tiểu thư cứ đề phòng trước một chút, ăn mặc kín đáo, gió lạnh đương nhiên không thể thổi đến, tự nhiên là sẽ không có chuyện gì."

Dương ma ma đã chăm sóc tứ tiểu thư từ khi nàng còn rất nhỏ.

Tứ tiểu thư biết Dương ma ma là muốn tốt cho nàng, liền tươi cười đồng ý, giơ tay đội mũ áo choàng lên.

Nhưng lúc đội mũ lại xuất hiện một phiền toái nho nhỏ.

Một sợi chỉ trong góc mũ bị mắc kẹt vào chiếc trâm cài trên đầu, tứ tiểu thư có túm mũ như thế nào cũng không thể lấy ra được

Quách ma ma lúc nãy được Lệ Nam Khê để lại để bảo vệ cho tứ tiểu thư.

Dáng người của bà cao hơn Dương ma ma một chút, cũng có thể nhìn cao hơn một chút, thấy vậy liền đi đến giúp nàng.

Chỉ chốc lát sau, sợi chỉ bị dính vào trâm cài đã được nhẹ nhàng lấy ra, lại sửa sang mũ chỉnh tề giúp nàng.

Tứ tiểu thư tươi cười cảm ơn.

Quách ma ma cười nói: "Đại tiểu thư chọc nô tỳ rồi." Bà theo thói quen dùng cách xưng hô khi còn ở Giang Nam: "Chẳng qua chỉ là giúp ngài một chút chuyện nhỏ mà thôi, sao lại dám nhận một tiếng cảm ơn của ngài."

Dương ma ma và hai nha hoàn Phỉ Thúy, Mã Não bên cạnh cũng góp trêu đùa góp vui.

Nói được một lúc, trong đám người đông đúc bên cạnh ở đâu chui ra một tiểu nam hài.

Nó nhìn xung quanh một lúc, nắm chặt lấy vật trong tay, nhanh chân chạy đến chỗ tứ tiểu thư.

Đến khi đã chạy đến trước mặt nàng, tiểu nam hài mới dừng lại, ngẩng đầu lên nói với nàng: "Tứ biểu di, còn nhớ con không?"

Tứ tiểu thư nghe giọng nói này cảm thấy rất quen tai, liền cúi đầu xuống nhìn, mới nhận ra đúng là Thẩm Vĩ.

Lần trước lúc đi theo mẫu thân và cữu mẫu đến chùa Sơn Minh, trùng hợp gặp được Thẩm phu nhân của Khánh Dương Hầu phủ cũng mang theo cháu trai Thẩm Vĩ đến đây dâng hương.

Lúc đó tứ tiểu thư có giúp đỡ Thẩm phu nhân coi sóc hai anh em Thẩm Vĩ, kết quả hai đứa nhỏ này vô cùng nghịch ngợm hiếu động chạy đi đâu mất.

Cuối cùng Thẩm Vĩ còn muốn xông vào viện của Vệ Quốc công, đến nỗi cắn chảy máu một tăng nhân trông cửa.

Tứ tiểu thư nhớ lại, vị Thanh Huệ đại sư vừa nãy sai người đến mời Tư Tư đi dùng trà cũng chính là người bị đứa bé trước mặt này cắn bị thương.

Không nghĩ đến lần này cũng xui xẻo gặp phải nó.

Nhưng nó cũng đã chủ động chạy đến đây chào hỏi nàng, tứ tiểu thư tính tình nhu thuận đương nhiên sẽ không lạnh mặt mà đối đãi, liền nói với Thẩm Vĩ: "Đương nhiên là nhớ.

Lần trước chúng ta cũng đã cùng chơi với nhau rồi."

Thẩm Vĩ nhếch miệng cười ha ha, sau đó đưa vật vẫn đang nắm chặt trong tay ra, đem đến trước mặt tứ tiểu thư: "Mẫu thân của ngài nói với ta, bà đã đi vào điện Tam Vương, nói ngài hãy đến đó tìm bà.

Nha, đây là tín vật.

Người thấy được liền biết là bà ấy nói."

Cây trâm hoa mai mà hắn đang cầm, đúng là của Trang thị.

Nhưng mấy ngày gần đây tứ tiểu thư cũng chưa thấy mẫu thân dùng nó.

Nhìn thấy đồ vật của mẫu thân, tứ tiểu liền lập tức duỗi tay nhận lấy.

Nhìn kỹ cây trâm trong tay một lúc, sau đó lại hỏi: "Mẫu thân thật sự nói như vậy?"

Hai mắt Thẩm Vĩ liếc ngang liếc dọc, nhưng vẫn lặp lại câu vừa nãy thêm một lần nữa: "Nương ngài nói, bà ấy đến điện Tam Vương rồi, ngài hãy đến đó tìm."

Nha hoàn Phỉ Thúy bên cạnh nhịn ko được nói: "Thẩm tiểu thiếu gia, chùa Sơn Minh có điện Thiên Vương, điện Tam Thánh, cũng chưa từng nghe nói có điện Tam Vương, ngài có phải nhớ lầm rồi hay không?"

Lần trước đến chùa Sơn Minh, nàng và Mã Não đều đi theo hầu hạ tiểu thư, đương nhiên cũng biết vị tiểu thiếu gia Thẩm phủ này.

Thẩm Vĩ nghĩ nghĩ, lắc đầu: "Ta cũng không biết.

Ta nghĩ là ta không nhớ lầm đâu."

Nói xong, nó phất phất tay với tứ tiểu thư, nói một câu: "Con đi đây", sau đó liền nhanh chân chạy mất, thân ảnh dần biến mất trong biển người phía trước.

"Chắc nó nói thật đấy." Tứ tiểu thư chần chừ một lúc, sau đó bàn bạc với Dương ma ma và Quách ma ma: "Nhưng cũng không biết là điện Thiên Vương hay là điện Tam Hoàng đây?"

Nếu là người khác, tứ tiểu thư chắc chắn sẽ tin tưởng, bởi vì Trang thị nếu muốn gửi lời nhắn cho nàng, chi bằng sai nha hoàn bên cạnh đến nói, càng chắc chắn hơn nhờ một đứa trẻ nhiều.

Nhưng người đến lại là Thẩm Vĩ, khiến tứ tiểu thư nửa tin nửa ngờ.

Dù sao thì mẫu thân cũng biết đứa nhỏ này, cũng biết tính tình nó hoạt bát hiếu động, thích chui tới chui lui.

Hôm nay dù trong biển người tấp nập, nhưng cũng không phải khó khăn gì đối với một đứa trẻ con nhỏ nhắn Thẩm Vĩ.

"Nếu không xác định được, tiểu thư cứ đi đến từng điện thử xem?" Mã não đứng bên cạnh nói: "Hoặc là ngài đến một điện, nô tỳ tách ra đi đến một điện khác.

Nếu nô tỳ đến đúng chỗ, sau khi gặp được phu nhân cũng có thể báo với ngài ấy một tiếng."

Chủ ý nàng của nàng thật ra cũng không tệ.

Tứ tiểu thư suy nghĩ một chút, cảm thấy ý này rất khả thi, liền để Quách ma ma đứng đây chờ Lệ Nam Khê, phòng khi muội muội quay về sẽ không tìm được nàng.

Sau đó lại mang theo hai nha hoàn và Dương ma ma, đi đến điện Thiên Vương và điện Tam Hoàng.

Sau khi chạy lẫn vào đám người, thật ra Thẩm Vĩ vẫn chưa rời đi ngay.

Nó trốn sau một gốc đại thụ lén quan sát trong chốc lát, thấy tứ tiểu thư quả nhiên đã rời đi, liền cười hắc hắc, sau đó cũng nhanh chóng chạy đi theo một hướng khác.

Nơi đó có một thiếu nữ mặc xiêm y màu xanh biếc đang đứng đó, nhưng trên đầu lại đội một chiếc mũ có rèm che, nên không thể thấy rõ khuôn mặt.

"Đưa đây." Thẩm Vĩ duỗi tay ra nói.

Thiếu nữ hỏi: "Ngươi đã đưa vật ấy cho nàng chưa, có nói với nàng những lời mà ta đã dặn chưa?"

"Có.

Đã làm hết rồi." Hai mắt Thẩm Vĩ láo liên, vẫn chưa kể cụ thể chuyện mình gặp được tứ tiểu thư, chỉ giơ tay đưa đến trước mặt nàng, nói: "Ngươi đã hứa sẽ cho ta rồi, bây giờ đưa liền đi."

Thiếu nữ lấy ra một cái hà bao, lục lọi trong túi một lúc, cuối cùng lấy ra một khối bạc vụn đưa cho hắn.

Nhìn đến miếng bạc vụn nhỏ xíu kia, Thẩm Vĩ nhất thời phát hỏa, tức giận nói: "Sao lại ít như vậy? Ngươi đang bố thí đấy à?"

Nếu không phải bởi vì câu "tất có hậu lễ" của nàng, nó sẽ đáp ứng làm chân chạy vặt như vậy sao?

Hắn đường đường là đích tôn Hầu phủ, muốn cái gì mà không có? Chẳng qua chỉ là muốn qua mặt phụ mẫu và tổ phụ tổ mẫu, tự mình kiếm thêm một chút tiền tiêu vặt mà thôi.

Ai nghĩ vất vả một chuyến như vậy, lại chỉ có một chút bạc cỏn con?

Thẩm Vĩ chưa bao giờ chịu thua thiệt.

Trong lòng khó chịu, sắc mặt cũng sa sầm xuống, hừ một tiếng, nói: "Ngươi không muốn cho cũng được.

Vậy thì ta đi tìm nàng vậy.

Xiêm y nàng ta mặc đẹp đẽ như vậy, đương nhiên là không phải người thiếu tiền.

Ta đến nói thật với nàng, chắc chắn còn kiếm được chỗ tốt gấp mười lần của ngươi!"

Nói xong, nó nhìn về phương hướng tứ tiểu thư vừa mới rời đi, lập tức co chân chạy đến.

Thiếu nữ rất nôn nóng, vội vàng gọi hắn lại, oán hận trừng hắn vài vần, sau đó không cam lòng tháo chiếc vòng giảo ti bằng bạc trên tay xuống, nhét vào tay hắn: "Ta mang không nhiều tiền lắm.

Cái này cho ngươi đi."

Vòng bạc giảo ti tuy là kiểu dáng thường thấy, nhưng trên đó còn chạm khắc hoa văn rất tinh xảo.

So với miếng bạc vụn kia đương nhiên giá trị hơn rất nhiều.

Lúc này sắc mặt của Thẩm Vĩ mới khá hơn, gật đầu nói: "Vậy còn được." Dứt lời, liền nhét cả vòng tay lẫn bạc vụn vào trong ngực, hưng phấn rời đi.

Thiếu nữ phẫn nộ trừng mắt nhìn bóng lưng của nó một lúc lâu, sau đó tầm mắt liền chuyển đến nữ hài nhi đang khoác áo choàng, đội mũ ở phía bên kia.

Thấy nàng quả thực đi theo hướng đó, nàng không khỏi vui sướng mà mỉm cười.

Nhìn nhìn xung quanh, sau khi xác định không có ai để ý đến, nàng mới vội vàng rời đi theo một hướng khác.

Thẩm Vĩ rung đùi đắc ý quay trở về chỗ của người Thẩm gia.

Đợi đến khi đi đến bên cạnh hồ nước, liền thấy một người mặc áo xanh, đầu đội khăn vuông, đang vội vàng đi tới.

Vóc người của hắn rất cao, thập phần mảnh khảnh, khí độ nho nhã, cả người toát ra một cỗ thư sinh nhẹ nhàng.

Thẩm Vĩ cười cười chào hỏi hắn: "Nhị thúc, thúc đi đâu vậy?"

"Đương nhiên là đang đi tìm con." Thẩm Thanh Ninh dừng lại trước mặt nó, cúi đầu nói: "Ca ca bọn họ đã vào hết rồi, chỉ thiếu mỗi con thôi.

Ta đang muốn đi tìm con, vừa vặn gặp con ở đây."

Người đến chùa Sơn Minh dâng hương vào những ngày này rất đông đúc, vì thế nam nhân và nữ nhân phải tách ra hai nơi.

Nếu không, nhiều người chen chúc với nhau như vậy, đương nhiên khó tránh khỏi đụng chạm.

Thẩm Vĩ là trẻ con, chạy loạn khắp nơi như vậy cũng không có ai nói gì.

Nhưng mà, bởi vì quy định này, nên vừa rồi người Thẩm gia đã chia ra làm hai nhóm, muội muội Thẩm Lâm của hắn đi theo nữ quyến, còn hắn vẫn luôn đi theo nhóm nam đinh trong nhà.

Nghe xong câu nói của thúc thúc, Thẩm Vĩ thần bí khó lường cười hắc hắc, cũng không nói gì nhiều.

Nếu là Thẩm Lâm hoặc Thẩm phu nhân ở đây, đương nhiên sẽ tò mò phối hợp mà hỏi hắn một hai câu.

Nhưng Thẩm Thanh Ninh thì không giống.

Cả ngày hắn chỉ biết đọc sách, cũng không hiểu cách nhìn mặt đoán ý.

Thấy Thẩm Vĩ cố ý lộ ra tươi cười bí ẩn, hắn cũng không nhận ra sự bất thường của nó.

Thẩm Thanh Ninh nói: "Mau vào đi.

Mọi người đều đang chờ con." Nói xong liền kéo Thẩm Vĩ đi.

Thẩm Vĩ thấy Thẩm Thanh Ninh không cảm thấy hứng thú, tính tình bướng bỉnh liền lập tức phát ra.

Nếu đối phương càng không hứng thú, nó liền càng muốn nói.

Người xung quanh quá nhiều.

Thẩm Vĩ kéo tay Thẩm Thanh Ninh, chậm rãi đi đến dưới gốc đại thụ phía trước, sau đó liền móc "chiến lợi phẩm" vừa mới kiếm được ra, đắc ý hỏi: "Thế nào? Nhị thúc, không tệ đi?"

Hắn biết tính tình nhị thúc của mình.

Nếu đã nói với nhị thúc, hắn đương nhiên sẽ không nhiều lời, nên mới dễ dàng nói ra như vậy.

Nếu không, tiền tài bí mật của nó bị phát hiện, chẳng phải sẽ rất phiền toái hay sao?’

Thẩm Thanh Ninh nhìn đến miếng bạc vụn, cũng không có cảm giác gì lớn.

Nhưng sau khi thấy được vòng tay bằng bạc kia, thần sắc của hắn liền hơi đổi, liền hỏi: "Con lấy cái này ở đâu?"

Thẩm Vĩ hất cằm: "Con tự mình kiếm được."

Không ngờ Thẩm Thanh Ninh lại đột nhiên tức giận.

"Cái này rõ ràng là vật của nữ tử.

Rốt cuộc tại sao con lại có được? Mau trả lại cho người ta!" Thẩm Thanh Ninh sợ cách đó không xa sẽ có người nghe được, liền thấp giọng quát: "Nếu muốn bạc, nói ta cho là được.

Không được lấy đồ của người khác như vậy?!"

Vòng tay này vừa nhìn liền biết là đồ của nữ tử trẻ tuổi.

Nếu Thẩm Vĩ nói được người khác cho, Thẩm Thanh Ninh có lẽ còn cảm thấy cô nương nào đó thấy Thẩm Vĩ đáng yêu, nên mới tặng cho nó.

Nhưng cố tình Thẩm Vĩ lại nói "Kiếm được", khiến cho hắn rất nghi ngờ.

Thẩm Vĩ nghe xong, không phục ngẩng đầu, hất cao cằm: "Người ta thích cho con, thúc quản được sao? Chẳng qua chỉ là nhắn cho tứ tiểu thư một câu thôi mà, đâu có gì nghiêm trọng."

Thẩm Thanh Ninh vẫn còn đang nổi nóng, sau khi nghe được ba chữ "tứ tiểu thư", sắc mặt lại càng trầm trọng hơn, đôi mắt hốt hoảng, lẩm bẩm nói: "Tứ tiểu thư nào?"

"Là tứ tiểu thư mà thúc đã kể cho con và muội muội nghe vài lần đó." Thẩm Vĩ nhìn nhìn hoa văn tinh xảo trên vòng tay kia, hưng phấn nói: "Chính là tứ tiểu thư nhà Lệ Đại học sĩ."

Nghe thấy tên nàng, lại quan sát vòng tay thêm vài lần nữa, Thẩm Thanh Ninh liền đột nhiên giữ chặt Thẩm Vĩ, vội vàng hỏi: "Rốt cuộc chuyện lúc ấy là như thế nào? Con nói rõ ta nghe xem."

Thấy thúc thúc đột nhiên nghiêm túc, Thẩm Vĩ liền đem chuyện vừa rồi kể hết lại cho hắn nghe.

Từ chuyện đối phương đưa cho hắn một cây trâm, đến những lời mà nó đã nói với tứ tiểu thư.

"… Nàng ta chỉ cho con cho một phương hướng, nói con đem những lời này nói cho vị tiểu thư mặc áo choàng màu đỏ kia." Thẩm Vĩ nói: "Con đến gần mới nhận ra là tứ tiểu thư."

Thẩm Thanh Ninh nghe vậy liền biến sắc.

Chuyện này rõ ràng là có người đang thiết kế bẫy rập muốn hại tứ tiểu thư!

"Nàng ở đâu rồi?" Thẩm Thanh Ninh vội vàng hỏi: "Chỗ mà con tìm được nàng ấy, là chỗ nào?"

"Là chỗ kia." Thẩm Vĩ miêu tả đại khái những đặc điểm của vị trí mà tứ tiểu thư đã đứng, lại nói tiếp: "Sau khi nàng đi rồi, vẫn còn để lại một ma ma ở đó.

Nhưng hình như đó là ma ma của..."

Còn chưa nói hết, Thẩm Thanh Ninh đã biến mất.

Thẩm Vĩ thầm than một tiếng, Nhị thúc này cũng không quá ổn trọng đi.

Sau đó liền cất bảo bối của mình vào lại trong ngực, ung dung đi vào điện tìm phụ thân nhà mình.

Lệ Nam Khê quay về nơi lúc trước đứng chờ cùng tỷ tỷ, nhưng từ xa nhìn lại cũng không thấy được thân ảnh của tỷ tỷ.

Chỉ thấy một mình Quách ma ma đứng đó, hình như cũng đang rất nôn nóng cái gì.

Kim Trản liền nhón chân dùng sức vẫy tay.

Quách ma ma đang ngóng nhìn xung quanh, sau khi thấy được Lệ Nam Khê, tức khắc tất cả nôn nóng và căng thẳng đều vơi đi một nửa, cả người thả lỏng rất nhiều.

Lúc nãy, khi tứ tiểu thư rời đi đã nói bà ở lại đây chờ thất tiểu thư.

Nhưng lâu như vậy vẫn không thấy thất tiểu thư quay về, bà rất nóng ruột, muốn đi tìm ngay lập tức.

Nhưng mà chỗ này chỉ có một mình bà đứng chờ, muốn đi tìm tiểu thư, nhưng sợ lỡ đâu tiểu thư quay về sẽ không thấy ai.

Cho nên trong lòng dù rất nôn nóng, nhưng cũng chỉ có thể đứng chờ ở đây.

Bởi vì xung quanh rất đông người, tuy khoảng cách không quá xa, nhưng cũng phải đi một lúc mới có thể chạm mặt nhau.

Lệ Nam Khê từ lúc nãy đã phát hiện ra tỷ tỷ không thấy đâu, ngay cả Dương ma ma và hai nha hoàn của tỷ tỷ cũng biến mất.

Sau khi chạm mặt với Quách ma ma, câu đầu tiên liền hỏi về tứ tiểu thư.

Quách ma ma liền kể lại: "...!Tứ tiểu thư chỉ mới rời đi thôi, chắc tạm thời chưa quay lại ngay được.

Tiểu thư muốn đến đây chờ hay là muốn đi tìm tứ tiểu thư và phu nhân?"

Lệ Nam Khê trầm ngâm một lát, sau đó đột nhiên hỏi: "Ngươi nói, người đến đây truyền lời lúc ấy là Thẩm Vĩ?"

Quách ma ma gật đầu nói: "Vâng, Nếu không phải người quen, tứ tiểu thư cũng sẽ không tin nó dễ dàng như vậy.

Huống chi nó còn cầm trâm cài của phu nhân."

Lời này thật ra cũng có lý.

Mẫu thân cẩn thận như vậy, sẽ không bao giờ tùy tiện giao trâm cài của mình cho người khác, trừ phi có chuyện khẩn cấp.

"Trước tiên cứ đi tìm tỷ tỷ rồi nói sau." Lệ Nam Khê vẫn có chút nghi hoặc, trầm ngâm cất bước đi trước.

Chẳng qua là đi đến điện nào trước mới là vấn đề.

Đã nhiều năm không đến chùa Sơn Minh, nàng cũng không quen thuộc lắm với nơi này, phải tìm tăng nhân trong chùa hỏi thăm một chút.

Nhưng ngay lúc này, có một người đột nhiên chen qua đám đông mà chạy đến.

Hắn vừa chạy, vừa dùng sức vẫy tay đến chỗ nàng đang đứng, hình như có chuyện gì đó rất gấp.

Hơn nữa, trên đường còn không cẩn thận va vào những vị tiểu thư phu nhân bên cạnh, nhưng hắn cũng không thèm để ý đến, dường như trong lòng rất sốt ruột đến nỗi không thể lưu ý đến tình hình xung quanh.

Trên người mặc áo xanh, đầu đội khăn vuông.

Thân ảnh này có chút quen mắt.

Lệ Nam Khê chưa kịp cân nhắc đã đột nhiên nhớ ra, người này đúng chủ nhân chiếc xe lúc trước đã quẹt phải tứ tiểu thư, làm rách một mảnh váy của nàng.

Vì thế, không khỏi cau mày.

Nàng đang vội đi tìm tỷ tỷ, đương nhiên không rảnh chờ hắn.

Huống chi nàng cũng không có ấn tượng gì tốt với hắn, nên cũng không định để ý đến hắn.

Ai ngờ nàng còn chưa kịp đi, nam nhân kia đã liều mạng vọt đến, thân mình cong xuống đỡ lấy đầu gối, liên tục thở dốc.

"Tứ tiểu thư sợ là đang gặp nguy hiểm." Hắn nói như vậy.

Lệ Nam Khê không nghĩ đến một người xa lạ như hắn lại có thể nói như vậy.

Nhưng mà, người này mỗi lần xuất hiện đều bày ra hành vi quái dị cùng những lời nói không thỏa đáng, lại luôn liên quan đến tỷ tỷ, vì thế mặt nàng đột nhiên căng lại, thấp giọng mắng hắn: "Đừng xen vào việc của người khác! Tỷ tỷ nhà ta có chuyện gì liên quan tới ngươi sao?!"

Nghe được giọng nói hoài nghi của nàng, Thẩm Thanh Ninh vội vàng đứng thẳng lại, xua xua tay nhìn nàng: "Ngươi nghe ta nói.

Ta không phải người xấu.

Ta chẳng qua là lo lắng cho tứ tiểu thư thôi."

Lời này của hắn khiến Lệ Nam Khê vừa tức vừa bực.

"Tỷ tỷ của ta ở trong nhà cả ngày, chưa từng tùy ý bước chân ra khỏi cửa, còn cần ngươi quan tâm đến sao?" Lệ Nam Khê sợ người khác nghe được đối thoại của bọn họ, sẽ không tốt cho thanh danh của tỷ tỷ, cho nên thấp giọng mà quát: "Đừng có hồ ngôn loạn ngữ! Nếu còn nói năng xằng bậy, Lệ gia ta sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu!"

Không phải vô duyên vô cớ mà nàng nói như vậy.

Mẫu thân và tam bá mẫu cũng đều nói qua, đăng đồ tử này thật sự rất đáng giận, nếu biết hắn là ai, tất nhiên sẽ không tha cho hắn!

Nghe Lệ Nam Khê nói như vậy, Thẩm Thanh Ninh liên tục xua tay, lại không biết giải thích từ đâu.

Nhưng lúc này hắn đang có chuyện quan trọng muốn nói với nàng, liền vội vàng nói ra thân phận của mình.

"Ngươi biết Khánh Dương Hầu phủ không?" Thẩm Thanh Ninh nói: " Thẩm Thanh Tử là huynh trưởng ruột của ta."

Lệ Nam Khê không dự đoán được hắn cư nhiên lại là bào đệ của thế tử Khánh Dương Hầu phủ.

Nhưng, cẩn thận nhớ lại, xác thật là có một vị Thẩm nhị thiếu gia như vậy.

Nhưng đã nhiều năm không gặp, nàng thật sự không nhớ ra người này.

Nàng hỏi Thẩm Thanh Ninh: "Ngươi lấy cái gì chứng minh mình là người Thẩm gia?"

Thẩm Thanh Ninh thở dài nói: "Lệ lão phu nhân vốn là người cùng một dòng tộc với nhà ta, lúc trước các ngươi ở kinh thành, chúng ta cũng đã gặp nhau rất nhiều lần, nhưng mà khi đó còn quá nhỏ, bây giờ sợ là không nhớ rõ được.

Nếu ta nhớ không lầm, khi còn nhỏ, tỷ tỷ ngươi có một đôi ngựa làm bằng phỉ thúy rất tinh xảo, lại rất sống động.

Lúc chơi cùng nhau còn lấy ra vài lần."

Lời này của hắn thật ra không sai.

Đôi ngựa phỉ thúy kia đã được tứ tiểu thư mang đến Giang Nam, đến bây giờ vẫn còn đặt trong phòng của nàng.

Nếu có thể biết được đôi ngựa kia, phải là thân thích trong nhà hoặc là hảo hữu của trưởng bối, hoặc là hài tử của bọn họ.

Như vậy, thân phận của hắn cũng có thể tin được.

Lệ Nam Khê vừa mới gật đầu, Thẩm Thanh Ninh đã vội vàng nói với nàng: "Ta cũng chỉ là nghe chất nhi kể lại, cảm thấy việc này có chút kỳ lạ, nên mới đi tìm tứ tiểu thư."

Lệ Nam Khê vẫn luôn cảm thấy mọi chuyện có gì đó không thích hợp, lúc này nghe được lời nói Thẩm Thanh Ninh, sau khi biết được hắn là bào đệ của thế tử Thẩm quốc công, trong lòng nghi ngờ càng sâu, vội vàng nói hắn kể lại kỹ càng.

Thẩm Thanh Ninh đem những lời của Thẩm Vĩ đã nói lúc nãy kể lại cho Lệ Nam Khê nghe.

Lệ Nam Khê nghe xong liền thất sắc.

Rõ ràng là tỷ tỷ đang bị người khác hãm hại.

Lệ Nam Khê càng nghĩ càng hoảng sợ, thầm than một tiếng, sau đó quay sang nói với Quách ma ma: "Chuyện này không ổn, chúng ta phải nhanh chóng tìm được tỷ tỷ mới được."

Quách ma ma cũng nhận ra được Thẩm Vĩ, lúc nãy bà cũng đã rõ ràng thấy Thẩm Vĩ đến tìm tứ tiểu thư.

Lúc này nghe Thẩm Thanh Ninh nói cũng rất hoảng hốt, liên tục nói: "Tiểu thư nhìn xem phải làm như thế nào, nô tỳ nhất định sẽ nghe theo lệnh mà làm."

Thẩm Thanh Ninh nghe thấy ý tứ của Quách ma ma liền biết nãy giờ bà vẫn luôn đứng đây, vội vàng hỏi: "Ngươi biết tứ tiểu thư đi đâu không?"

Quách ma ma lắc đầu: "Lúc nãy tứ tiểu thư có bàn bạc với Dương ma ma về chuyện này, nhưng cụ thể ai đến điện Thiên Vương, ai đến điện Tam Thánh, nô tỳ cũng không biết."

Thẩm Thanh Ninh vội vàng nói: "Hay là như vậy đi, chúng ta tách ra làm hai hướng.

Ta đến một điện, ngươi đến một điện khác.

Cho dù là ai tìm được tứ tiểu thư cũng khuyên nàng rời đi ngay lập tức."

Lúc Lệ Nam Khê sắp trả lời, bên cạnh lại truyền đến một tiếng cười nhẹ.

Một thiếu niên cao giọng nói: "Đa tạ ý tốt của huynh đài.

Nhưng nếu nàng thật sự xảy ra chuyện gì, cũng không cần ngươi phải nhọc lòng."

Lệ Nam Khê đang rất nôn nóng.

Sau khi nghe được thanh âm này, trong lòng rất kinh hỉ, cả người liền nhẹ nhàng hơn rất nhiều, nhanh chóng nghiêng người nhìn qua.

Chỉ thấy cách đó không xa, có hai thiếu niên đang song song đi đến.

Dáng người ung dung, khí chất đĩnh đạc, diện mạo có bảy tám phần giống nhau.

Hai người đều khoảng mười lăm, mười sáu tuổi.

Thiếu niên có vẻ lớn hơn mặc áo lụa màu xanh đen viền trắng, bước đi trầm ổn, vô cùng tuấn mỹ.

Thiếu niên còn lại mặc áo dài màu trắng ngà thêu ám văn chỉ bạc, nụ cười ấm áp, vô cùng phong lưu.