Song Hành

Chương 11: Bí Mật Của Riêng Anh (3)

Khúc Thừa ngồi trong phòng làm việc ngẩn người.

Đã một tuần rồi, anh không được gặp mặt cô.

Điện thoại thì cô không nghe, nhắn tin cô cũng không trả lời, nhưng đến đối diện với cô, anh không dám.

Anh sợ, sợ mình sẽ làm ra hành động mất kiểm soát nào đó, sợ trong mắt cô chỉ toàn là chán ghét và lạnh nhạt.

Quan trọng là, anh không hề có lý do để đến đó.

Làm sao đây?

Chưa lúc nào anh cảm thấy mình ngu ngốc đến vậy.

Khúc Thừa vò đầu, tiện tay cầm tờ báo trên bàn lên xem.

Hô hấp của anh như cứng lại.

Trên tờ báo, là tin đồn của anh và cô.

Ly hôn.

Anh thấy lòng mình cay cay, vội cầm áo khoác lên đi thẳng xuống lầu rồi lái xe đến Ngự Uyên.

Một tiếng sau.

Khúc Thừa chần chờ đứng ở cửa đã một lúc lâu, cuối cùng như đã hạ quyết tâm, anh đưa tay lên ấn chuông.

Tiếng bước chân đến gần, tim anh đập nhanh hơn.

"Cạch." Anh không thể ngăn nổi sự hồi hộp trong cơ thể.

Nhưng mà, khi nhìn đến người đang đứng ở đằng sau cánh cửa, đầu óc anh trống rỗng.

Là người đàn ông đã đi cùng cô tối hôm đó.

Trên người chỉ quấn một chiếc khăn tắm lỏng lẻo, gương mặt tuấn tú mang đậm nét phương Tây, vài sợi tóc còn nhỏ nước, hình như là vừa mới tắm xong, cơ thể trải đầy những dấu hôn sau một đợt cầu hoan.

Vừa vặn Harvey cũng đang quan sát Khúc Thừa.

Đây là người đàn ông đẹp nhất mà anh ta từng gặp, chỉ nhìn một cái thì anh ta đã biết hắn là ai, chồng cũ của Frances.

Trước đó anh ta đã thấy ảnh của hắn trong túi của cô ấy, nhưng bây giờ thì...không còn nữa.

"Cô ấy đâu?" Khúc Thừa là người lên tiếng trước.

Harvey: "Ai?"

Anh cười khẩy: "Đừng giả ngu với tôi."

Anh ta giật mình, làm bộ dáng như đã nhớ ra cái gì đó: "Ồ, anh là hỏi Frances đó hả? Cô ấy đang ngủ rồi."

Cơ thể của anh cứng đờ lại trong giây lát, sát khí trong nháy mắt lan tỏa, anh thật sự rất muốn giết chết người trước mặt.

Ngay lúc Khúc Thừa chuẩn bị cất tiếng thì một giọng nói mát lạnh từ trong nhà truyền đến: "Ai vậy?"

Lâm Mặc quần áo chỉnh tề bước đến bên cửa, liếc mắt nhìn người bên ngoài sau đó quay sang nói với Harvey: "Vào thay đồ."

Anh ta phối hợp nâng vai, in lên môi cô một nụ hôn rồi xoay lưng bước vào.

Khúc Thừa đứng trân trân nhìn cảnh thân mật thắm thiết này mà không nói được gì, anh cũng không nhớ nổi lý do mình đến đây nữa.

Vốn anh còn không tin, nhưng mà, ánh mắt quét đến phần cổ vô tình hở ra của cô.

Một, hai, ba, bốn,...

Toàn là dấu vết do người đàn ông kia gây ra.

"Vào nhà đi."

Lâm Mặc hơi nghiêng người để cho anh bước vào. Nhưng Khúc Thừa vẫn không có động tác gì, anh chỉ nhìn cô, nhìn thật lâu, thật sâu.

Hóa ra, cảm giác khi đó của cô, cũng là thế này sao?

Nhìn anh và người khác thân mật bên nhau, đau đến vậy...

Lâm Mặc hơi chau mày khó chịu, cô không có nhiều thời gian để dây dưa với anh mãi nơi này.

Vừa vặn Khúc Thừa cũng hồi hồn, anh nhận thấy tia mất kiên nhẫn ở sâu trong mắt cô, nó làm anh nhớ đến sự dung túng bao trùm lấy đôi mắt băng lạnh đó cùng yêu thương vô hạn ngày trước.

"Ừ."

Anh vội cúi đầu bước vào nhà, che đi sự mất mát và lúng túng của mình.

"Tìm tôi có việc gì?" Lâm Mặc vừa ngồi xuống vừa đưa tay lấy ấm trà trên bàn, rót ra một ly rồi đẩy về phía người đối diện.

Khúc Thừa chậm rãi hít sâu một hơi, sau đó mới bắt đầu nói: "Tin đồn ly hôn...là em tung ra sao?"

Cô cong môi cười, nhưng nhìn sâu vào nơi đáy mắt lại không hề có một chút ý cười nào: "Đúng, nhưng không phải tin đồn."

Tai của anh như bị gai đâm, mỗi góc cạnh đều sắc nhọn như vậy. Anh thật sự không hiểu, tại sao cô lại có thể bình thản đến mức này? Trong khi anh...

"Vẫn chưa xong sao em yêu?" Harvey từ trên lầu đi xuống, hai tay ở phía sau vươn đến, ôm cổ cô một cách tự nhiên. Từ đầu đến cuối, trông anh ta chưa từng để ý đến sự hiện diện của Khúc Thừa.

Việc đó cần thiết sao? Lúc đầu vốn anh ta còn hốt hoảng thế nhưng, vừa nhìn đến đôi mắt đó thì anh ta đã nắm chắc được lý do rồi.

Ngại cho anh ta còn nghĩ cô đã thật sự quên việc đó, ha...

Hóa ra chỉ là một người không đáng quan tâm.

Khúc Thừa phải căng mặt ra để nhìn một màn này, không cần ai nhắc nhở thì anh cũng biết, lúc này anh như một người thừa thãi đối với hai người trước mặt, tim dâng lên từng trận đau xót, đau đến mức làn môi trắng bệch.

Phải xoa dịu nó, xoa dịu nó...

Anh hít thở thật sâu, một lát sau mới bình ổn lại.

Nhưng những điều đợi chờ anh ở phía trước còn quá đáng hơn.

Cô hơi nhìn sang anh, có lẽ anh còn có gì muốn nói tiếp, cuối cùng cô chỉ đành thỏa hiệp: "Chưa xong, ra xe đợi em."

Kệ vậy, nói xong trong một lần cho đỡ phiền.

Giọng của Harvey có mấy phần nũng nịu, đúng vậy, anh không nghe sai, chính là nũng nịu: "Hôn người ta một cái."

Lâm Mặc cũng vô cùng sảng khoái, hờ hững nghiêng cằm cho anh ta một cái hôn, ai ngờ anh ta lại muốn tiến thêm bước nữa, nhanh chóng đưa lưỡi tới truy đuổi, cô hình như đã định liệu trước, cũng không chấm dứt mà chỉ nhàn nhạt đưa mắt nhìn anh ta một cái, tùy tiện để anh ta càn quấy.

"Đủ rồi!!" Khúc Thừa không thể nhẫn nhịn thêm được nữa, nhưng anh có thể làm gì đây? Anh mang đôi mắt đau khổ nhìn vào cô, anh thậm chí còn không dám đứng lên cho anh ta một cái đấm.

Tiếng quát lên của anh làm Harvey phải đứng dậy, như chưa thỏa mãn, anh ta vội hôn "chụt" một cái lên môi cô rồi nhếch mép bước ra xe.

Căn phòng bỗng trở nên yên tĩnh, yên tĩnh một cách u ám, hai người đối mặt nhìn nhau, một người thì thống khổ, một người lại lạnh nhạt.

"Còn gì muốn nói không?" Cuối cùng, Lâm Mặc là người cất tiếng trước.

Khúc Thừa cắn mạnh đôi môi trắng bệch của mình, nếu như lúc đến đây là hai mươi phần trăm, thì bây giờ, một phần trăm anh cũng không dám dự đoán.

Anh trầm mặc vài giây rồi đứng dậy, đi đến ngồi sát bên cô.

Lâm Mặc nheo mắt lại, không phải vì hành động của anh mà là vì, bàn tay của Khúc Thừa dính đầy máu.

Ban nãy cô thật sự không để ý, nhưng nếu nhìn kĩ lại chỗ anh vừa ngồi, dưới sàn nhà toàn là màu đỏ.

"Sao lại vậy?" Lâm Mặc hơi nhích người qua một bên, để lại chỗ cho anh ngồi.

Khúc Thừa như mở cờ trong bụng, vội vàng ngồi xuống, đến khi nhìn theo tầm mắt của cô thì anh mới phát hiện ra tay mình đang chảy máu.

"Không sao đâu."

Chắc có lẽ là lúc nãy trong vô thức anh đã nắm chặt quá, trong tình cảnh đó...

Anh cười khổ, gấp gáp rút vài tờ khăn giấy trên bàn ra lau cho sạch sẽ, Lâm Mặc nhìn vào lòng bàn tay của anh, máu thịt be bét.

Cô lâm vào suy tư. Một người đương nhiên có thể làm mình bị thương khi mất đi tự chủ, nhưng một người bình thường sẽ không thể nào không phát hiện ra nỗi đau của chính mình như vậy.

Trong đầu cô lúc này có hai câu hỏi, điều gì làm anh mất tự chủ, và tại sao anh lại không giống như những người bình thường?

Cô lạnh lùng nhìn anh đang chăm chú lau sạch tay mình, sau đó ngẩng đầu lên, ánh mắt của anh như gặp phải đại địch.

Trong lòng cô có hơi buồn cười, tâm trạng cũng thoải mái phần nào, thời buổi này cô hình như đáng sợ lắm sao? Ai gặp cũng rụt rè.

Khúc Thừa sao không nhận ra được điều này chứ? Anh có phần thả lỏng hơn, dưới ánh mắt được coi là nhu hòa của cô, nhỏ nhẹ lên tiếng: "Lâm Mặc, chúng ta...quay lại được không?"

Không gian bỗng chốc trầm lắng, trầm lắng đến nỗi anh có thể nghe được câu trả lời của cô từ trong ánh mắt.

Ý cười ẩn hiện loáng thoáng ở trong đó đột nhiên bị rút cạn đi, bao trùm lên đó là sự tĩnh lặng khó thể nói.

Cô nhìn thẳng vào anh, lạnh lẽo đến mức tĩnh lặng.

"Anh biết rất khó, nhưng mà em hãy cho anh một cơ hội được không? Chỉ một lần này thôi, anh xin lỗi, em muốn anh làm gì cũng được, chỉ cần em chịu quay lại, anh yêu em...Mặc, anh xin em..." Anh cố gắng để đè ép xao động trong tim mình, vừa loạn xạ cất lời vừa vội vã nắm chặt tay cô,  chặt đến mức vết thương lại nứt toạc, máu nhanh chóng luồn lách qua từng kẽ tay, nhỏ xuống nền gạch.

Lâm Mặc khó chịu cau mày, muốn rút tay ra nhưng anh lại siết thật chặt.

"Bỏ ra."

Anh vẫn nắm thật chặt.

Lần này cô lại không nhượng bộ, trực tiếp cầm bình trà đập mạnh vào bàn tay của hai người, mặc kệ dòng nước nóng hổi cùng mảnh vỡ đâm vào da, cô chỉ lạnh lẽo nhìn anh.

Khúc Thừa giật thót, hấp tấp buông ra, cầm bàn tay của cô lên xem xét, mu bàn tay đã đỏ ửng một mảng, máu tuôn ra xối xả, không biết là của ai, lá trà còn bám vào, anh nhẹ nhàng nhặt ra hết tất cả.

Đặt bàn tay của cô đến bên miệng thổi thổi, vừa vặn nhìn đến vẻ mặt tĩnh lặng của Lâm Mặc, tâm can anh như mềm nhũn, âu yếm hỏi: "Đau không em?"

Cô trầm giọng u ám: "Tôi không cần biết anh muốn làm gì, bây giờ thì cút về."

Như bị dội một xô nước lạnh, anh thừ cả người, sự đau thương lan tràn khắp cơ thể, một lát sau anh khó khăn cất giọng: "Chúng ta, đến bệnh viện nhé?"

Vẻ mặt của cô ngày càng âm u, mạnh mẽ phất tay anh ra, đứng lên, rời khỏi nhà.

Khúc Thừa ngồi trơ trọi giữa căn phòng, đôi tay còn ghim mảnh vỡ tát thẳng vào mặt mình, cứa xuống một vết nứt.

Anh ngã mạnh lưng xuống ghế, nhẹ giọng nỉ non: "Mặc..."

Không sao, kết quả này anh đã sớm biết rồi.

Anh cũng không phải là một người dễ dàng bỏ cuộc như vậy.

Không sao...

Anh ngửa cổ lên hít thở.

Ngoài việc tự an ủi chính mình thì anh cũng không biết phải làm gì sau từng ấy chuyện.

______

Lời của người viết:

Dư âm sau Tết còn quá nặng. È è...