Song Hành

Chương 7: Đã Lỡ Sa Vào

"Này, nghe nói chủ tịch Lâm hôm nay sẽ trở lại đấy!"

"Oa!! Thật sao thật sao? Là vị đó sao?"

"Chứ còn ai vào đây? Nhân vật gây nên đợt sóng thần vào sáu năm trước trong giới thương nhân - chủ tịch Lâm của chúng ta!!!"

"Oa thật hưng phấn quá! Tôi sắp được gặp cô ấy rồi!"

Lục Tư Bách nghe vậy liền ghé tai hỏi: "Đồng Đồng, cậu nghe được từ đâu vậy?"

"Là trợ lý Ngưng thông báo đó!" Cô gái tên Đồng Đồng đỏ mặt trả lời.

Lâm Mặc.

Cô...trở về rồi sao?

Kể từ lần đó thì anh không còn gặp cô một lần nào nữa, anh có cảm giác mọi chuyện xảy ra đêm hôm ấy cứ như là một giấc mơ vậy.

Cô tên Lâm Mặc, là chủ tịch của tập đoàn Lâm Ngộ.

Ngoài hai điều đó ra thì con người này hoàn toàn là một dấu chấm hỏi.

Trong khoảng thời gian này anh cảm thấy mình đang trở nên khác thường, lúc rảnh rỗi thì sẽ vô thức nhớ về gương mặt của người con gái ẩn hiện trong làn khói mơ hồ, từ sâu trong tâm khảm có một cỗ không cam lòng trào ra, anh không muốn cứ như vậy, anh muốn được gặp lại cô, muốn được hiểu rõ về người phụ nữ này.

Thật sự rất khác thường.

"Tư Bách, phiền cậu đưa bảng danh sách này đến phòng kế hoạch giúp tôi nhé."

"Vâng ạ."

"Cảm ơn."

[...]

"Xin hỏi cô muốn đến tầng mấy ạ?"

"Tầng 60."

Cô nhân viên mặc dù kinh hãi nhưng vẫn giữ thái độ cung kính, cúi đầu nhắc nhở: "Tầng 60, là phòng của chủ tịch ạ. Xin thứ lỗi, công ty chúng tôi có quy định riêng, không thể để cho cô đến đó được thưa cô."

"Đợi tôi một chút."

Lâm Mặc có hơi đau đầu, điện thoại cho Lâm Tuấn Phong đến đón mình.

Sau khi diệt trừ toàn bộ những thế lực muốn ngấp nghé Lâm Ngộ thì cô đã thay hết nhân viên trong công ty, chỉ để sót lại một số người đáng tin cậy ví như trợ lý Ngưng rồi bay thẳng đến London, vừa ổn định SK vừa lãnh đạo tập đoàn bên này, nên phần lớn trong số những nhân viên mới đều không ai có thể nhận định được cô.

______

"Chào mừng chủ tịch quay trở lại ạ."  Đứng trước cửa phòng chủ tịch, trợ lý Ngưng lễ phép cúi đầu.

Lâm Mặc cũng gật đầu một cái xem như chào hỏi rồi cùng Lâm Tuấn Phong một trước một sau tiến vào trong.

Vừa đóng cửa lại anh liền thay đổi bộ mặt gian tà: "Haha. Cuối cùng em cũng trở về rồi, anh cũng sẽ không vướng vào cái đống rắc rối đó nữa. Ôi...ngày mai phải rủ Tiểu Điểm Điểm đi biển mới được."

Lâm Mặc bất đắc dĩ lắc đầu, hai cái người này...

Cô ngước mắt lên: "Anh, ba mẹ thế nào rồi?"

Lâm Tuấn Phong bước đến ngồi cạnh cô: "Vẫn như cũ nhớ em. Dù sao thì cũng hơn một năm rồi em còn chưa có về nhà."

Cô ngẫm nghĩ, có lẽ trong ba năm này mình đặt sự chú ý vào anh quá nhiều, vẫn nên quan tâm đến gia đình nhiều hơn: "Được rồi, chiều nay về thăm nhà."

Anh vội lắc đầu: "Này em gái, không được đâu. Chiều nay là buổi tiệc mừng em quay về mà."

Lâm Mặc: "Khi nào thế?"

Lâm Tuấn Phong: "Thì...ai mà không làm vậy chứ? Hơn nữa cũng tiện thể ra mắt em cho nhân viên công ty của mình luôn, anh cũng có mời một số doanh nghiệp khác nữa đó. Vì vậy tối nay Mặc Nhi phải diện thật lộng lẫy nha."

Nói xong câu cuối còn không quên nháy mắt với cô một cái.

Lâm Mặc híp mắt, nhìn thật sâu vào anh: "Doanh nghiệp khác? Vậy chắc chắn Khúc Thần cũng đến nhỉ?"

Dưới cái nhìn của cô, anh có hơi chột dạ, mắt đảo loạn: "Ừ thì...em biết đó, Khúc Thần cũng từng hợp tác với mình nhiều lần rồi, nếu không mời thì...ờ...ừm...có lẽ hơi thất lễ."

Cô buông tay thở dài: "Anh và ba mẹ vẫn luôn không tin tưởng em như vậy. Tuấn Phong, em đã nói bỏ thì chắc chắn sẽ bỏ được, không cần dò xét em, cũng không cần gắn ghép em với người khác, em biết mình cần gì. Lúc này, em đang cần một khoảng lặng."

Anh sờ sờ mũi: "Sao em lại nhạy bén như vậy chứ? Được rồi em đúng, nhưng mà anh cũng đã lỡ mời rồi, phải làm sao đây?"

Sở dĩ anh mời cả tập đoàn Khúc Thần là vì, thứ nhất, đúng như Mặc Nhi nói, anh muốn kiểm chứng lại cảm xúc của cô đối với tên khốn đó, thứ hai, anh muốn cho hắn thấy sự hiện diện của hắn trong lòng Lâm Mặc không là gì cả, rời bỏ hắn cô vẫn luôn tỏa sáng rực rỡ như vậy, hắn sẽ phải hối hận khi đã bỏ lỡ tình yêu của cô.

Còn việc khác, haha...là của ba mẹ, họ giao cho anh trọng trách này, thật là....

Lâm Mặc cầm tách trà lên nhấp một ngụm: "Vẫn tiến hành đi." Dù sao đối với cô thì việc này cũng không quan trọng.

Đến chiều, cô rời công ty, lái xe về Ngự Uyên.

Vừa mở cửa ra thì: "Hello Frances!!!" Harvey đang ngồi gác chân ở giữa chiếc ghế sofa, dùng vẻ mặt tươi cười rạng rỡ chào hỏi cô, năm ngón tay giơ lên giữa không trung thi nhau nhấp nháy.

Cô để giày lên kệ tủ: "Nghe được tin gì rồi?"

Anh ta bước đến ôm chầm lấy cô từ phía sau, giọng nói hớn hở truyền đến: "Tin em ly hôn, tối nay có tiệc."

Lâm Mặc cũng không né tránh, hơi nghiêng mặt nói: "Vậy thì lên chuẩn bị đi."

Harvey dụi đầu vào hõm cổ của cô: "Người ta đã chuẩn bị từ sớm rồi mà."

Cuối cùng có hơi dè chừng mà hỏi: "Em yêu...tối nay được không?"

Cô ngửa mặt cho anh ta một cái hôn: "Được."

Không có lý do gì để từ chối.

_________

Khúc Thừa ngồi sau chiếc bàn trong thư phòng, một tay cầm tấm thiệp mời, một tay chống trán suy nghĩ. Gương mặt có phần mệt mỏi, nhìn kỹ thì sẽ thấy quầng thâm nơi bọng mắt, ánh sáng trong con ngươi tắt hẳn.

Lâm Mặc...

Cái tên này trong hai ngày nay cứ luôn cuốn lấy tâm trí anh.

À...

Anh rũ mắt.

Không phải chỉ hai ngày nay, mà là trọn vẹn ba năm rồi.

Cô nói ly hôn...là thật sự ly hôn. Buổi chiều hôm ấy cầm tờ đơn trên tay mà anh thấy lòng hơi co thắt lại, hai chữ Lâm Mặc rồng bay phượng múa được ký gọn gàng dứt khoác bên phía góc phải làm anh bị chói mắt.

Trong một thoáng đặt bút, anh do dự.

Làm như vậy là đúng hay sai?

Anh tự cười, người muốn ly hôn là anh. Nhưng lúc này, người đang do dự cũng là anh.

Cuối cùng anh vẫn ký tên mình vào.

Sau khi làm hết thủ tục, anh và cô chính thức thành người xa lạ.

Trong cả quá trình đó anh đều không gặp được cô.

"Anh Thừa, em vào được không?"

"Được."

Tiếng mở cửa truyền đến, Diệp Nhược Thuần trên tay cầm cái khay bước vào, cô ta mặc một chiếc váy màu hồng nhạt mỏng tênh, thiết kế dịu dàng làm toát lên vài phần thục nữ nồng đậm, mái tóc đen dài xõa tung vừa vặn được chiếc nơ sau lưng đỡ lấy, bộ dạng cô ta lúc này trông chẳng khác gì một người vợ hiền từ đang lo lắng cho chồng.

Từ đôi môi nhỏ nhắn khẽ bật ra vài từ nũng nịu: "Anh Thừa, em có nấu cho anh một bát canh bồi bổ này, anh uống nhé?"

Khúc Thừa có hơi phiền muộn, cười gượng: "Ừ, em cứ để đó đi. Lát nữa anh uống."

Cô ta nghe vậy, nụ cười trên mặt hơi vặn vẹo, vội đặt khay lên bàn rồi bước đến ngồi vào lòng anh, sắc mặt đầy quan tâm: "Anh Thừa, em biết chị Lâm Mặc...như vậy, anh rất buồn, nhưng mà anh cũng phải giữ gìn sức khỏe cho mình chứ, dù sao Tiểu Thuần vẫn luôn ở đây bên anh mà... Anh có còn nhớ năm đó không? Chúng ta đã hứa rất nhiều điều, anh nói lớn lên sẽ cho em một gia đình hạnh phúc, em cũng nói sẽ chỉ yêu một mình anh thôi... Anh Thừa...bây giờ chúng ta..."

Cô ta nói đến đây thì không tiếp tục nữa, chỉ dùng đôi mắt nhòe nước mà nhìn anh.

Anh nhìn người trước mặt, tâm trí đã bay thật xa đi đâu đó.

Đúng vậy, đây mới là người anh yêu, là người đã bên cạnh anh lúc đó, là người anh đã hứa hẹn cho cô ấy một tương lai, lúc này có lẽ anh nên...

Nhưng mà chết tiệt! Sao hình bóng của cô ta cứ quanh quẩn trong đầu anh? Hai người đã ly hôn rồi! Là do cô ta tìm người mới!

Đúng vậy!

Anh không hề yêu cô ta!

Anh...thật sự không hề yêu cô ta...

Anh vuốt mặt ngăn lại dòng cảm xúc đang cuộn trào, nhìn xuống Diệp Nhược Thuần đang ngồi trong lòng mình, muốn cười nhưng lại không được, cuối cùng đành nói: "Tiểu Thuần, tháng sau chúng ta sẽ kết hôn, được không?"

Những giọt nước mắt được kiềm lại nay vỡ òa, cô ta nhìn anh mong đợi: "Thật không? Anh Thừa không gạt em chứ?"

Anh có chút miễn cưỡng, một lúc sau nặn ra một từ: "Thật."

Cô ta không ngăn cản được niềm hạnh phúc trào dâng nơi đáy mắt, ôm anh thật chặt, khóc nức nở: "Anh Thừa... Tiểu Thuần vui lắm! Em vui lắm..."

Hai người im lặng ôm nhau, đôi mắt của cô ta bỗng lóe lên thật nhẹ.

Cô biết quá khứ năm đó là điểm yếu của anh.

Chỉ cần nhắc đến nó thì anh sẽ mềm lòng.

Mấy ngày nay cô luôn cảm thấy bất an, anh chắc chắn đã bị dao động bởi người phụ nữ đó.

Ánh mắt của cô ta dừng lại trên tấm thiệp mời: "Anh Thừa, đây là tiệc gì vậy?"

Thuận tay cầm nó lên đọc: "Tập đoàn Lâm Ngộ? Tối nay sao?"

Sau đó cúi đầu, ngập ngừng hỏi anh: "Anh Thừa...em...đi với anh có được không? Để anh đi một mình...em không yên tâm..."

Anh thoát khỏi mớ suy nghĩ phức tạp, phản ứng lại với câu nói của cô ta: "Hả? Ừ...được."

Cô ta vui mừng cười toe toét nhào vào lòng anh.

Ở một nơi Khúc Thừa không nhìn thấy, đôi mắt của cô ta trở nên nguy hiểm.

Tập đoàn Lâm Ngộ...là của nhà họ Lâm nhỉ?

Lâm Mặc...

Cô sẽ không bao giờ có được anh ấy!