Tô Đào đứng yên tại chỗ không dám nhúc nhích, dáng vẻ đau khổ như sắp chết, lúc quay đầu lại trên mặt lập tức nở một nụ cười lấy lòng.
"Ay dô! Trùng hợp quá nha, anh hai cũng ở đây sao!" Tô Trạm không trả lời, chỉ nhìn cô. "Cái đó~bạn em vẫn còn đang đợi, em đi trước nha!" Tô Đào nhìn khuôn mặt u ám của anh không hiểu anh đang nghĩ gì, mãi không nghĩ ra cách gì đối phó liền chần chừ xoay người bỏ chạy. "Cạch!" Là âm thanh ly rượu được đặt xuống bàn. Khi âm thanh này vang lên, Tô Đào đang xoay được nửa người thì đột ngột dừng lại, lập tức quay về vị trí cũ. Dáng vẻ cụp đuôi không dám động đậy, đây là cam chịu số phận đó! Con mẹ nó sao trùng hợp vậy! Sao lại gặp phải anh hai chứ! Trong mấy người anh trai, Tô Đào sợ nhất chính là anh ấy, cả ngày không cười, chỉ trưng ra một bộ mặt lạnh tanh, từ lúc nhìn thấy cô đến giờ chỉ cau mày mà không có hành động gì khác aaaaa! Tô Trạm: "Đây là chỗ nào?" "Quán bar.." Tô Đào không tình nguyện phun ra hai chữ này. "Giải thích" "Em.." Còn chưa kịp nói gì đã có một bàn tay đặt lên vai cô, sau đó có một âm thanh cợt nhả vang lên, "Tô Đào! Nếu như đã ở chỗ này gặp được em thì thực ra em cũng chưa chắc đã là học sinh tốt đúng không!". Cậu ta nở nụ cười trêu ghẹo, "Nếu hôm nay em đã rơi vào tay ông đây thì đến đây uống với anh một ly đi". Tô Đào thật sự không thể hiểu nổi tâm tư của Mộc Băng, rõ ràng lần trước bị cô giáo huấn đến mức khóc lóc thảm thiết rồi, hiện tại anh ta lại dám đến trêu chọc cô? Chà, có câu hết sẹo rồi liền quên đau, chính là để nói những người như Mộc Băng. Nhưng mà hôm nay là do cậu ta xui xẻo, thậm chí cô còn không dám nhìn sắc mặt của anh hai. Từ lúc Mộ Băng đặt tay lên vai của Tô Đào, Tô Trạm nhìn chằm chằm cậu ta ánh mắt lạnh lẽo, sắc mặt tái mét. "Tay, bỏ ra!" Trong lòng Tô Đào lúc này bắt đầu có chút đồng tình với Mộc Băng rồi. Giá trị vũ lực của Tô Trạm không biết còn cao hơn cô bao nhiêu lần, hơn nữa đáng sợ hơn giá trị vũ lực chính là ánh mắt chết người của anh ấy. "Mày.. mày là ai! Ông mày chơi gái thì có liên quan gì đến mày, đừng.. đừng có mà nhiều chuyện", lúc nhìn vào mắt người đàn ông này, hắn ta liền có chút co rúm lại, nhưng vẫn cứng mỏ mở miệng nói. Ánh mắt của người đàn ông này khiến hắn rất sợ hãi, rất muốn chạy khỏi chỗ này. Tô Đào: Thiếu niên vô tri nha! Đến cô còn không dám chọc tức anh hai. Mộc Băng niết tay Tô Đào muốn kéo cô rời đi, nhưng cô lại không chút nhúc nhích, hắn ta định dùng sức để kéo cô đi, nhưng người đàn ông đó từ lúc nào đã đứng trước mặt của hắn ta, siết chặt tay hắn rồi hất văng ra. Thủ pháp của người này giống hệt lần trước Tô Đào đối phó với Mộc Băng nhưng dù sao Tô Trạm cũng là nam nhân lại còn là một quân nhân, lực độ cũng lớn hơn Tô Đào rất nhiều. Hai ngón tay của cậu ta gần như lệch sang một bên, có thể thấy vừa rồi anh dùng lực mạnh cỡ nào. "++, đau chết ông đây rồi.." Mộc Băng cúi xuống che đi ngón tay đau đớn, hắn ta nghi ngờ tay mình có phải bị gãy rồi hay không. "Anh hai, anh lợi hại quá đi!", Tô Đào dùng ngữ khí khoa trương khen anh. Tô Trạm liền liếc xéo cô một cái. Tô Đào biết lần vuốt mông ngựa này của mình thất bại rồi! Ây! Đột nhiên cảm thấy bản thân mình đúng là không dễ dàng gì! Làm em gái của anh hai khổ quá đi! "Mày con mẹ nó là ai vậy!", Mộc Băng vung nắm đấm về hướng họ. Sắc mặt của Tô Trạm không hề thay đổi, dễ dàng tiếp được nắm đấm của cậu ta, dùng lực kéo về phía trước sau đó xoay lại áp vào lưng, đá vào chân của cậu ta. Hai tay của Mộc Băng bị trói ở đằng sau, quỳ xuống trước mặt Tô Đào. Tô Đào thấy vậy liền tránh sang một bên, cái này cô không nhận đâu nha. Mộc Băng: "..." "Xin lỗi", âm thanh này giống hệt với ánh mắt của anh đều vô cùng lạnh lẽo. "Xin.. xin lỗi", hàm răng của Mộc Băng run lên, hắn ta hiện tại bị áp chế không thể phản kháng, sức mạnh của người đàn ông này thật lớn. Cậu ta không chọc nổi! "Nằm xuống chống đẩy đi, dùng một tay" "Tôi nói dừng thì mới được dừng" Tô Trạm nói xong liền đi về phía quầy rượu ngồi xuống, vẫy tay ra hiệu cho Tô Đào. Tô Đào: Xong rồi! Mộc Băng tuy rằng đã thoát khỏi sự áp chế của Tô Trạm nhưng vẫn ngoan ngoãn chống đẩy bởi vì cậu ta nhìn thấy người pha rượu cho Tô Trạm chính là ông chủ của quán! Ông chủ này có bối cảnh rất sâu nhưng lại đối xử với anh ta hết mực cung kính như vậy có thể thấy người đàn ông này có bao nhiêu đáng sợ, thậm chí cậu ta còn cảm thấy nếu hôm nay mình dám không thực hiện chống đẩy mà bỏ chạy thì chắc chắn người đó sẽ bắt được hắn ta. Sau này hắn cũng không dám chọc Tô Đào nữa đâu, huhu! "Nói đi" Tô Trạm nhấp một ngụm rượu, nhẹ giọng nói. "Ừm.. hôm nay em ra ngoài đi dạo với bạn, sau đó nhìn thấy một người quen liền muốn cùng người ta chào hỏi nên đã đi theo đến đây, vào rồi em mới biết chỗ này là quán rượu mà" Lời cô nói đều là thật nha, chỉ là mơ hồ một vài chỗ thôi, không hề nói dối anh ấy nhớ! "Em thật sự không có đến đây chơi đâu! Anh hai không lẽ anh đang nghi ngờ em gái tốt bụng của mình sao?" Nói xong, cô liền dùng ánh mắt bán manh nhìn anh, cô biết làm như vậy rất xấu hổ nhưng ai bảo anh hai thích như vậy đâu! Đây chính là kinh nghiệm cô đổi bằng máu và nước mắt đó. Nhớ lại việc từ nhỏ đã bị anh hai giáo huấn mà sợ hãi, cô nổi hết cả da gà rồi này. Hồi nhỏ cô cùng Tô Kính trèo cây để lấy trứng chim bị Tô Trạm bắt gặp liền phạt cô viết kiểm điểm 800 chữ, đương nhiên Tô Kính còn đáng thương hơn bị phạt viết hơn 2000 chữ. Còn có một lần, cô lỡ làm cho con cá ông nuôi ăn no đến chết, đang định phi tang thì bị anh hai bắt gặp, bởi vì đã lớn hơn trước một tuổi nên bản kiểm điểm lần này cũng được thêm 200 chữ nữa. Vẫn còn còn còn một lần nữa, cô đến nhà anh hai chơi, không cẩn thận làm hỏng bài tập hè của anh ấy và thế là lại là bản kiểm điểm dài 1000 chữ nữa! Tô Trạm dừng lại trên mặt cô một lát như thể đang xem cô nói thật hay nói dối, một lúc sau mới mở miệng, "Nhu Nhu à, sau này không được đến những nơi như này nữa, biết chưa". "Anh hai, em thật sự không có đến đây chơi mà!" Tô Đào bĩu môi, cái này cô thật sự không có lừa anh mà. Tô Trạm nghe xong liền hơi cong môi cười cười, nếu như để người quen nhìn thấy chỉ sợ sẽ ngạc nhiên đến rớt cằm, bởi từ trước đến giờ chưa bao giờ thấy anh cười một cách sủng nịch như vậy, đối phương lại còn là một cô gái. "Anh là anh hai của em, từ nhỏ đã nhìn em lớn lên, lời em nói có mấy phần thật mấy phần giả anh còn không nhìn ra sao" Tô Đào không còn gì để nói nữa, anh hai à ngàn vạn lần không cần quá hiểu em như vậy đâu nha! "Nhưng mà, anh tin em không đến đây để chơi" Rốt cuộc thì cũng là người mình nhìn mà lớn lên, tính tình như thế nào đương nhiên anh còn không biết sao. Tô Đào thở phào nhẹ nhõm, có thể thoát khỏi kiểm điểm rồi. "Anh hai, sao anh lại đến đây nha" Anh hai từ trước đến giờ chưa bao giờ đến mấy chỗ giải trí như này, sao bây giờ lại xuất hiện ở quán bar vậy. "Đến gặp bạn", anh chỉ vào ông chủ Quý Chinh đang đứng ở bên trong quầy bar. Tô Đào nhìn về phía anh chỉ mà đồng thời Quý Chinh cũng nhìn về phía này, hai bên gật nhẹ đầu xem như chào hỏi. "Anh hai, anh về nhà chưa?" "Chưa, anh chỉ được nghỉ có 3 tiếng thôi" Anh cũng chỉ ngồi thêm một lát rồi phải đi luôn. "Anh hai, vậy em đi trước đây, bạn em còn đang đợi ở ngoài" Lâu như vậy, chắc chắn Lộ Lộ đang tức giận. "Đi đi" Vừa nhận được lệnh, Tô Đào lập tức chạy nhanh đi tìm Triệu Lộ. Tô Đào rời đi không lâu thì Tô Trạm cũng đứng dậy, Mộc Băng thì vẫn còn đang nghiến răng nghiến lợi chống đẩy, lúc Tô Trạm rời đi ngay cả một ánh mắt của không cho cậu ta. "Em thì sao? Đại ca anh đi rồi còn em cơ mà?", Mộc Băng vừa hét về phía Tô Trạm vừa tiếp tục chống đẩy. Cậu ta không dám dừng lại nha! Cho đến khi ông chủ quán bar đi đến chỗ đó, nói: "Cút!" Mộc Băng lúc này mới dám dừng lại, nằm thẳng xuống đất, một lúc sau mới run rẩy đứng dậy rời đi.