Sông Ngầm Trường Minh

Chương 46: 46 Chương 79

Editor: Meng

Ngay trong chớp mắt hai xe chuẩn bị va chạm vào nhau, chiếc Bentley màu đen đột nhiên quay đầu xe, lốp xe cọ xát mặt đất, tốc độ xe của Trần Du vẫn chưa từng giảm, hai xe sượt qua nhau với khoảng cách rất sát nhau, phát ra âm thanh vô cùng chói tai.

Sau khi sượt qua nhau, Trần Du thở phào một hơi, nhưng cậu vẫn không dám thả lỏng, lưng thẳng tắp, cậu vốn đã không hay lái xe hôm nay lại liên tục chạm phải cực hạn.

Đột nhiên khoé mắt tình cờ bắt gặp sắc thái cực kỳ kém của Lý Diễm, hai hàng lông mày nhíu chặt, trên thái dương toàn là mồ hôi, hô hấp cũng không có quy luật.

"Anh Tiểu Diễm?" Trần Du không dám phân tâm, vừa nhìn về phía trước, vừa hoảng loạn hỏi anh: "Anh sao thế? Chỗ nào không khoẻ hả anh?"

Cậu lại liếc mắt nhìn bụng của Lý Diễm, trong lòng xuất hiện một dự cảm không hay: "Anh Tiểu Diễm! Đừng nói anh sắp sinh rồi đó nha!" Lòng bàn tay Trần Du đổ mồ hôi, nhìn qua kính chiếu hậu vẫn thấy chiếc ô tô kia bám sát theo sau.

Làm sao đây!? Rốt cuộc phải làm sao đây? Hiện tại nên dừng xe lại sao? Để anh Tiểu Diễm quay lại nơi đó sao?

Không, tuyệt đối không được! !

Lúc trong lòng Trần Du đang hỗn loạn, xe vẫn còn chạy trên đường cao tốc, thì một chiếc Land Rover đột nhiên xuất hiện ngay trước mặt.

Trong nháy mắt đồng tử Trần Du chấn động, cho dù hiện tại cậu phanh gấp, hay đảo tay lái tránh đi, thì hai xe vẫn cứ chạm vào nhau, đầu xe đã bị va chạm mạnh mẽ, cũng may bên trái bị đụng mạnh hơi, đầu Trần Du bị va chạm một chút, tầm mắt có hơi mơ hồ, đầu tiên nhìn qua Lý Diễm, lại thấy máu đỏ tràn ngập.

!

Một ngày trời trong nắng ấm.

Tề Trăn lái xe đi đến trung tâm khám và chữa bệnh để làm trị liệu tâm lý định kỳ, anh ta thậm chí còn tinh tế mang một phần quà bánh được đóng gói tinh xảo cho bác sĩ của mình.

Định làm quà xin lỗi vì mình đã vắng mặt hai tuần.

Cuộc nói chuyện hôm qua tiến hành khá thuận lợi, trong lòng Tề Trăn cảm thấy bản thân mình đã sắp dung nhập vào một thân xác bình thường.

Lúc anh ta rời khỏi thang máy còn huýt sáo vui vẻ, bước chân uyển chuyển nhẹ nhàng.

Kết quả không ngờ vừa mới lái xe ra đường đã thấy xe Lục Liễm Ninh đang đuổi sát theo một chiếc xe, bộ dáng cắn chặt không buông, bên cạnh có vài chiếc xe của Lục gia đuổi theo sát.

Ánh mắt Tề Trăn sáng lên, chuyện như vậy thì anh ta nhất định phải giúp một tay rồi, trong khoảng thời gian này quan hệ của anh ta và Lục Liễm Ninh đang rất căng thẳng, đây đúng là cơ hội tuyệt vời để hoà hoãn mối quan hệ.

Thời gian chưa đến một phút Tề Trăn đã đưa ra quyết định này, thậm chí đã nghĩ tới viễn cảnh Lục Liễm Ninh quay đầu lại xin lỗi mình thì mình nên nói gì đây.

Trong nháy mắt hai xe chạm vào nhau, vậy mà mấy chiếc xe của Lục Liễm Ninh đều dừng lại.

Tề Trăn ngồi trong xe nghi hoặc, ai không biết còn tưởng là tai nạn xe liên hoàn, hơn nữa chiếc xe anh ta đụng phải chỉ bị hỏng đầu xe.

Anh ta mở cửa xe đi xuống, nhìn sắc mặt đã đen đến mức không dám nhìn của Lục Liễm Ninh bước chân cậu ta hoảng loạn bước tới.

"Hầy, hôm nay tôi vừa ra ngoài đã đuổi kịp màn đuổi bắt sinh tử của các cậu! ! " Tề Trăn tỏ vẻ như thể không rõ tình huống hiện tại mà bắt lấy bả vai Lục Liễm Ninh, kết quả vừa nghiêng người nhìn thoáng qua, đã thấy từ cửa bên phải của chiếc xe anh ta vừa đụng phải đang nhỏ máu, qua khe hở cửa xe.

Lục Liễm Ninh hoàn toàn làm lơ quá anh ta, duỗi tay đến mở cửa xe.

Tề Trăn nhìn qua chỗ trống mà Lục Liễm Ninh chừa ra, chỉ qua một giây đã hoảng sợ đến mức trợn trừng hai mắt, Lý Diễm nửa khép mắt, bụng cao cao, dưới mông toàn là máu.

Sau khi Lục Liễm Ninh mở cửa xe ra mùi máu tươi đậm đặc lập tức sộc lên, sau đó là tiếng gọi vỡ vụn của Trần Du: "Mau gọi xe cứu thương đi!"

Tề Trăn cũng là bị hình ảnh làm cho hoảng hốt, mang thai, đã lâu không gặp, Lục Liễm Ninh vậy mà lại ở nhà làm Lý Diễm mang thai.

Anh ta nhìn máu chảy ngày một nhiều, nhìn Lục Liễm Ninh đang đưa lưng về phía mình mu bàn tay chống cửa xe lồi lên gân xanh, lẩm bẩm một tiếng: "Đệch! ! "

Bụng Lý Diễm bắt đầu đau nhói lên từng đợt, nhưng anh vẫn nén lại không rên ra tiếng, anh đã sắp đạt được tự do, không thể để lại bất cứ thứ gì vướng lại vào thời điểm như thế này.

Thần kinh anh đang rất căng thẳng, nhưng anh quả nhiên đã chính xác, Lục Liễm Ninh sẽ không để anh ra xảy ra chuyện gì vào thời điểm như thế này, cậu ta quả nhiên đã bị chuyện mình tự sát lần trước làm tay chân vướng víu.

Lục Liễm Ninh hình như rất sợ mình chết.

Nhưng sau đó thì sao, sau đó đã xảy ra chuyện gì, Lý Diễm có hơi không nhớ rõ, bọn họ đụng phải cây cột hay là thứ gì?

Trần Du lái xe có vẻ giống như một người mới chạy!

Cơ thể Lý Diễm chấn động dẫn theo cơn đau mãnh liệt, anh thậm chí không thể phát ra âm thanh, thì đã đau đến gần như mất ý thức, có mùi máu tươi rất nồng, còn gì nữa! Còn Trần Du đang gọi tên anh, tiếng vang của xe cứu thương, ai đã bế anh lên vậy!

Bụng đau sắp như thể sắp vỡ, lại như thể một loại máu thịt liên thông, cả người đều bị cảm giác này bao phủ, không thể tránh thoát.

Lý Diễm không cách nào nghe thấy hơi thở đau đớn yếu ớt của bản thân.

Xung quanh thật sự rất ồn ào.

Thật ra anh có hơi nghi ngờ không biết đây là thật, hay chỉ là một giấc mộng, Trần Du chưa từng đập cửa sổ đến cứu anh, Lâm Sanh không hề xin lỗi anh, không có bất kỳ chiếc xe nào dừng lại để mang anh trốn thoát khỏi mọi thứ.

Đây hẳn là một cơn ác mộng, hẳn là cơn ác mộng mà Lục Liễm Ninh tự tay dệt lên.

Lý Diễm biết, cậu ta hiểu nhất là mấy trò này, để anh chạy về phía tự do tự cho là mình đã được giải thoát, thì cậu ta lại tiếp cận kéo anh xuống, làm anh ngã càng đau hơn nữa.

Ý thức Lý Diễm lập tức trôi đi xa, cảm thấy cơ thể cũng không còn đau như vậy nữa, giữa lúc hốt hoảng lại không còn nhận thấy được cảm giác nào nữa.

Nửa người trên của Lục Liễm Ninh dính đầy vết máu, đứng ở trước cửa phòng phẫu thuật, nhìn cánh cửa đó, như thể đang muốn cắt ra một lỗ hổng trên cửa.

Hai tay rũ dọc bên thân cậu ta cứ một lát lại run lên, đó là một đôi tay trắng nõn không phải nghi ngờ, nhưng hiện tại bên trên lại dính đầy máu.

Trần Du ngồi trên chỗ ngồi phía sau nước mắt đầy mặt, chân cậu thậm chí đã mềm đến mức khônng đứng dậy nổi, mọi thứ xảy ra hôm nay đều vượt quá giới hạn của cậu.

Hai tiếng rưỡi trôi qua, đèn chờ trên cửa phòng giải phẫu vẫn không thay đổi gì, Trần Du cũng có vẻ đã tới cực hạn, cậu nhìn bóng dáng Lục Liễm Ninh, cực kỳ phẫn hận mà mắng: "Khốn nạn! Tất cả đều do anh! Nếu anh Tiểu Diễm thật sự có chuyện gì! Thì chính là do anh hại!"

Lục Liễm Ninh xoay người lại, đầu tóc rối tung, biểu tình khi nhìn về phía Trần Du có thể xem như đáng sợ: "Tao hại à?" Cậu ta tiến về phía trước hai bước, là một người từ khi sinh ra đã không biết hai chữ khiêm nhường viết thế nào, vươn tay chộp lấy cổ áo Trần Du, ném cậu lên tường: "Sớm không đến muộn không đến, cố tình nhắm vào khoảng thời gian anh ấy sắp sinh mà đến làm gi?"

"Trước đó mày làm gì, bộ dạng giả mù sa mưa của mày làm tao buồn nôn đó, mày bận nghỉ đông à? Báo cáo thực nghiệm thầy mày giao làm xong rồi đấy à? Hay tiền tao cho mày tiêu hết rồi? Nếu mày canh cánh trong lòng đến vậy thì sao lại đợi tận bốn năm hả, tại sao bốn năm mới tới? Tốt nghiệp, nên có thời gian rồi chứ gì, rảnh quá thì tự mình sống cho tốt đi, đừng có bỏ thời gian ra làm mấy chuyện cứu người đổ dầu vào lửa.

"

Đôi mắt Lục Liễm Ninh quả thực như muốn giết người, cậu ta nắm chặt cổ áo Trần Du, Trần túm đến mức khó thở, khuôn mặt nghẹt thở đỏ bừng lên.

"Tốt nhất là Lý Diễm không có chuyện gì, như vậy thì có khi tao thả cho mày một con ngựa, dạo này tâm trạng anh ấy không tốt, coi như tao dỗ anh ấy.

" Cuối cùng cậu ta ném Trần Du ra, lời nói tràn ngập uy hiếp dữ tợn: "Nói cách khác, hai người không ai chạy thoát cả!"

Trần Du tê liệt ngã xuống đất, kịch liệt ho khan, thân thể cậu vốn không phải hoàn toàn khoẻ mạnh, vừa rồi chân đã hơi mềm, lúc này đã không thể đứng dậy nổi nữa.

"Anh! ! Khụ khụ! Anh! " Đôi mắt Trần Du bị hận ý làm cho đỏ sậm, vậy mà không phun ra nổi một câu.

Vẻ mặt Lục Liễm Ninh chán ghét, gọi hộ sĩ nâng cậu dậy: "Muốn chết cũng đừng có chết trước cánh cửa này.

"

Đến lúc Trịnh Trì đẩy cửa phòng phẫu thuật ra, Lục Liễm Ninh cũng không biết bản thân đã đứng ở đây bao lâu, hai chân đã tê cứng, nhưng cũng không ngăn cản được bước chân của cậu ta.

Bên trong truyền ra tiếng khóc ồn ào của đứa nhỏ, đứa nhỏ của câu ta và Lý Diễm được bọc trong một tấm thảm lông nhỏ bế ra ngoài.

Lục Liễm Ninh nhìn Trịnh Trì, đã không thể che giấu được khẩn trương trong giọng nói: "Lý Diễm đâu?"

Sắc mặt Trịnh Trì rất mệt mỏi, anh ấy nói: "Phẫu thuật được xem như thành công, miễn cưỡng giữ được mạng, còn tình huống về sau thì khó nói trước.

" Anh ấy nhìn Lục Liễm Ninh nói: "Nếu các cậu vẫn cứ tiếp tục như thế này, thì tôi thật sự phải bỏ việc thôi.

" Anh nhét đứa nhỏ vào trong lòng ngực Lục Liễm Ninh.

Lục Liễm Ninh ngây ngẩn trong một chớp mắt, trong lòng lặp lại hai lần, giữ được mạng, giữ được mạng.

Còn sống.

Chờ đứa nhỏ trong tay la hét ầm cả lên, Lục Liễm Ninh mới từ từ nhìn xuống nó.

Là Alpha.

Lại còn khóc đến mức cả khuôn mặt nhăn nhúm, đỏ rực, thoạt nhìn có hơi xấu.

Lý Diễm sẽ thích chứ!

Gần như là vấn đề không cần phải tự hỏi.