[Song Trọng Sinh] Trọng Tự

Chương 6: 6 Cung Yến

Đã nửa tháng trôi qua, kể từ ngày gặp mặt Tuyên Giác ở Thủ Chuyết viên.

Mùa hạ cứ như vậy mà chậm rãi tới.

Vọng Đô vào hạ, mỹ nhân thước tha, trăm hoa nghỉ ngơi chỉ có những bóng râm của những hàng cây xanh mướt, cũng sẽ có những chiếc đền khổng minh được thả lên trời từ khắp nơi trong kinh thành.

Trăm ngàn ngọn đèn hướng lên trời cao, như đang nhen nhóm cho giấc mộng của mình.

Hôm nay, sau Tạ Trọng Tự thả hai ngọn đèn khổng minh để cầu phúc, nàng nhanh chóng đi vào giấc ngủ.

Không biết là do đêm hè oi bức, hay là gió đêm quấy nhiễu, nàng mơ thấy một giấc mộng không rõ ràng.

Trong mộng, nàng quay về ngày cung biến.

Gã thái giám hầu bên người phụ hoàng và hoàng huynh – Tưởng Minh, mặt mày tuyệt vọng lại hoảng hốt té nhộn nhào chạy vào mật đạo thông tới phủ Công chúa, vừa nhìn thấy nàng liền khóc không thành tiếng, “Điện hạ! Điện hạ ơi! Tuyên Giác hắn, hắn dẫn binh giết vào Thiên Kim Khuyết! Ngài mau mau tới đó đi, còn kịp, còn có thể ngăn hắn lại! Phò mã cái gì cũng đều nghe lời ngài, ngài mau...”

Tạ Trọng Tự ngồi trên ghế, y phục tơ lụa mỏng không ngăn được cái giá lạnh của gió mùa thu, nàng ở trong đình rùng mình hai cái, tuỳ ý mặc áo ngoài vào, liền đi dọc theo mật đạo đi tới hoàng cung.

Trên đỉnh đầu là tiếng vó ngựa của quân lính, chúng đứng cách phủ Công chúa một dặm, bao vây chặt chẽ xung quanh, không cho người vào, cũng cấm tiệt người ra.

Tin tức phong toả, như muốn đem phủ đệ Công chúa tách khỏi nhân gian.

Nếu như không có bất ngờ gì xảy ra, thì thẳng cho tới trần ai lạc định*, Tạ Trọng Tự mới có thể biết được tin tức long trời lở đất này.

(* Trần ai lạc định là gì? Theo một số tư liệu, thì ta có thể giải nghĩa trần ai lạc định là mọi chuyện đã được định.

Khi một truyện hay văn bản nhắc tới cụm từ này, thì có nghĩa rằng đó là một chuyện không hề tốt.

Khi mọi chuyện đã định thì dù ta có làm gì đi chăng nữa.

Thì cũng chẳng thay đổi được gì cả.

Có cố cách mấy đi chăng nữa thì ta cũng chỉ nhận lại đắng cay mà thôi.)

Nhưng nào ngờ Tưởng Minh đã phá huỷ hết thảy những gì Tuyên Giác bày trí, hắn thực vất vả mới đem được tin tức tới cho Tạ Trọng Tự, mệt muốn chết rồi, bèn ngồi trong phủ Công chúa thở dốc nghỉ ngơi.

Tạ Trọng Tự một mình chạy chậm xuyên qua địa đạo âm u, ánh sáng của dạ minh châu rất bé, làm nàng vấp ngã tới bốn năm lần, mới có thể tới được bên trong Thiên Kim Khuyết.

Vừa nhìn, đã bắt gặp Tuyên Giác đang cầm kiếm.

Trên trường kiếm dính đầy máu đỏ tươi, đỏ tới mắt nàng phát đau.

Chỉ liếc mắt một cái, Tạ Trọng Tự liền ngã sấp xuống đất, nàng không thể tin được mà run rẩy.

Tuyên Giác chậm rãi đi tới, chàng ôn nhu ngồi trước mặt nàng, vươn tay che đi đôi mắt nàng, dịu giọng cười, “Hử? Là ai đã gọi điện hạ tới đây vậy?”

Cung nữ và thái giám run rẩy co người lại, không ai dám trả lời.

Cuối cùng một tiểu cung nữ ngập ngừng nói, “.....!Là, là Tưởng công công.”

Tuyên Giác “à” một tiếng, sau đó phân phó thân vệ, “Lôi hắn tới đây.”

Mùi máu tươi dày đặc.

Tạ Trọng Tự nhìn hoàng huynh của nàng cách đó không xa, hắn nằm trong vũng máu co rút rên rỉ, lên án Tuyên Giác lòng lang dạ thú, “Tuyên Giác, trẫm đối đãi với ngươi không tệ....!Ngươi là súc sinh, lòng lang dạ thú! Còn đáp ứng sẽ gả Nhĩ Ngọc cho ngươi, ngươi là muốn, là muốn báo đáp như vậy sao?!”

“Thần cảm động đến rơi nước mắt, cho nên, sẽ lưu cho Bệ hạ được toàn thây.” Tuyên Giác đáp trả, ngữ khí mang theo ý cười, đôi mắt hồ ly đào hoa cong cong.

Tạ Trọng Tự không chịu nổi vẻ “Hết thảy đều nắm trong lòng bàn tay” của chàng, nàng đẩy chàng ra, lảo đảo nhào về hướng Tạ Trị, sau đó nghẹn ngào quát, “Truyền thái y! Thất thần cái gì!! Đi tìm người ngay cho ta!!”

Không một ai cử động.

Bốn phương tám hướng, quân lính mặc áo giáp, tay cầm binh khí, tất cả đều nghe theo lời Tuyên Giác.

Rốt cuộc Tạ Trọng Tự cũng khóc thành tiếng, Tuyên Giác buông một tiếng thở dài, vứt kiếm trong tay đi, ôn nhu nói, “Đừng nhìn hắn nữa, điện hạ, nhìn ta này.”

Chàng nâng mặt Tạ Trọng Tự lên.

Đáy mắt như có sao trời, ôn nhuận như nước mùa xuân.

Ở trong mộng, Tạ Trọng Tự giống hệt như năm đó, cắn răng quát, “.....Cút! Tuyên Giác, ngươi cút ngay cho ta!”

Tuyên Giác cũng giống hệt năm đó, vân đạm phong kinh mà cười, “Điện hạ, ta không muốn giết nàng, cho nên, nàng ngoan một chút, đừng làm đôi bên khó xử, được không? Nếu chết lập tức, cát bụi cũng quay về cát bụi, hoặc là cố gắng sống sót, tựa như ta đã từng như vậy.

Khanh Khanh thông tuệ, biết nên lựa chọn thế nào mà, đúng không?”

Nhưng lại không giống như năm đó, trong mơ, Tuyên Giác không hề tức giận bảo người đi “Thỉnh” Tưởng Minh tới, sau đó đem đầu hắn đặt trên khay ngọc, cũng không hề sai người đưa nàng quay về phủ Công chúa.

Bốn phía bỗng nhiên chìm vào yên lặng, máu tươi, thi thể, cung nhân, cung điện, cả một diện tích rộng lớn bỗng như chìm vào hư không.

Chỉ còn lại Tuyên Giác nhìn không ra cảm xúc cúi người xuống, thong thả mà trân trọng, hôn lấy giọt nước mắt đang rơi xuống của Tạ Trọng Tự.

Thở dài khe khẽ, nỉ non, “Là ta phụ nàng.”

Ngay lúc Tuyên Giác hôn lên mặt nàng, Tạ Trọng Tự liền bừng tỉnh mộng.

Nàng vươn tay sờ mặt, ướt đẫm nước mắt.

Nàng kịch liệt thở dốc, một giọt nước mắt chậm rãi rơi xuống, gió đêm nhẹ nhàng thổi giọt nước mắt của nàng hệt như tình nhân đang nỉ non thân mật.

Đêm nay, Tạ Trọng Tự mất ngủ, nàng uể oải ỉu xìu ở trong cung Vị Ương tịnh dưỡng mấy ngày, mới khoẻ lại như lúc trước.

Trong lúc đang từ chối mấy thiếp mời mời nàng dự tiệc, cuối cùng, Diệp Trúc nhịn không được khuyên nhủ, “Điện hạ, đây là thiếp mời thứ năm của ngày hôm nay.

Ngài cứ ở trong phòng ngây ngốc mãi cũng không tốt, nên ra ngoài chơi nhiều một chút cho khây khoả.”

Tạ Trọng Tự hỏi “Ai?”

Diệp Trúc trả lời, “Là Liên tần nương nương.

Ai, nhưng mà nhìn có vẻ không giống người có ý tốt, hay là nô tỳ tiếp tục từ chối cho xong?”

Tạ Trọng Tự lắc đầu, “Tới thì tiếp.”

Nàng một bên vẽ hoa lên đèn khổng minh để chuẩn bị tối hôm nay sẽ thả, một bên nói, “Núi tự chạy tới tìm ta, không có lí do nào ta phải trốn tránh cả.”

Tần Vân Sam xuất thân tự thị tộc, thích náo nhiệt, thường xuyên tổ chức các buổi yến hội.

Khi gặp người khác, không khoe sắc cũng không giành sự chú ý của người khác, chỉ cách một vách tương hoa, châm ngòi vài câu, ngồi xem những phi tần khác đấu đá tới vỡ đầu chảy máu.

Tạ Trọng Tự muốn cùng vị này so chiêu, nên bảo Diệp Trúc viết thiếp trả lời.

Buổi yến hội ngày mai được an trí ở Bồng Lai cung của Tần Vân Sam, uống trà thưởng cảnh, còn có tiếng nhạc của phường ca nữ tấu âm trợ hứng.

Nhóm cung phi đều tới, thậm chí có cả vương phi, quận chúa, huyện chúa, oanh oanh yến yến, quả thật rất náo nhiệt.

Tạ Trọng Tự đồng ý tới đây, là do còn có nguyên nhân khác, nàng muốn gặp vài người.

“Điện hạ tới rồi?” Tần Vân Sam bước lên đón nàng, vẫn trang điểm kiểu thanh tuần như cũ, “Mau ngồi.”

Người quen không ít.

Khi Tạ Trọng Tự ngồi xuống, có không ít người tới gần nàng để chào hỏi, chỉ vì muốn tạo quan hệ với nàng.

Chưa thấy được người muốn gặp, Tạ Trọng Tự cũng không vội.

Nàng rời kinh đã lâu, trong kinh thành người ta chỉ biết An Vinh quận chúa, liền đem tiểu nha đầu này tâng bốc thật cao, chờ tới khi nàng trở lại, lại bắt đầu tâng bốc nàng.

Mặc dù sau này nàng cùng An Vinh đều là tỷ muội thân thiết, nhưng khi mới quen biết, hai người cũng nháo ra một trận không thoải mái, rốt cuộc thì thiếu nữ mười bốn mười lăm tuổi, tiểu cô nương nào cũng có chút hư vinh được ái mộ, không muốn nghe người khác tâng bốc người nọ cao hơn mình, đặc biệt còn kéo dẫm lên bản thân mình.

Chắc nha đầu này nghe nói hôm nay nàng sẽ tới, nên dỗi không muốn tới đây mà.

Nhưng cũng không sao.

Kinh thành rộng lớn như vậy, sau này sẽ có cơ hội gặp.

Chờ cho các quý nữ trong kinh ríu rít đến đầy đủ, các phi tần cũng khoan thai tới muộn.

Trong một tháng qua, có nhiều phi tần đã đến Vị Ương cung bái phỏng, trên cơ bản Tạ Trọng Tự đều có thể nhớ tên bọn họ.

Ví dụ như người trang điểm rực rỡ diễm lệ kia là Lý Mỹ nhân, mới vào cung được nửa năm, xuất thân bình dân, gia phụ chỉ là huyện lệnh thất phẩm.

Nhưng phụ hoàng rất thích, sủng hạnh không ít, nghe nói tháng sau sẽ được tấn lên chức Quý nhân.

Chẳng qua.....!Tạ Trọng Tự kẽo nheo mắt.

Một thân xiêm y cũng trang sức của Lý Mỹ nhân này, sao nàng lại cảm thấy vô cùng quen mắt nhỉ?

Tần Vân Sam là chủ, bận rộn tiếp đón khách nhân, “Yến hội hôm nay, biệt xuân nghênh hạ, các vị tỷ muội và các vị tiểu thư cứ việc thoải mái, chớ câu nệ tiểu tiết.”

Nàng ta nói xong, mọi việc chiêu đã đều sắp xếp thoả đáng, sau đó đi đến bên cạnh Tạ Trọng Tự ngồi xuống, “Điện hạ hôm nay khí sắc không tồi, có muốn dùng chút trà trái cây không?”

“Không dùng.” Tạ Trọng Tự lười biếng nói, “Uống trà ban đêm ngủ không được.”

Tần Vân Sam lại nói, “Thích lão phu nhân hôm nay vào cung yết kiến, Quý phi nương nương bận cùng bà ta tâm sự, phải mất một lúc nữa mới đến đây.

Hiện giờ Quý phi đang đại chưởng phượng ấn, thật là mệt nhọc cho nàng.”

Nàng ta vừa nói vừa kín đáo liếc nhìn sắc mặt Tạ Trọng Tự.

Nói chung, thân là con cái, nhìn thấy chức quyền của mẫu thân bị kẻ khác đoạt mất, ít nhiều cũng sẽ không thoải mái chứ hả?

Tạ Trọng Tự cười như không cười liếc nhìn Tần Vân Sam, như có điều dạy dỗ nói, “Phải, là mệt cho Thích Quý phi, cho nên phi tần trong hậu cung, càng nên tuân thủ đúng bổn phận của mình, chớ nên gây chuyện thị phi.”

Tần Vân Sam “.....”

Nàng ta lại nhai phải cái đinh mềm, trong lòng có chút nôn nóng bất an.

Rốt cuộc là kẻ nào đã nói, Nhĩ Ngọc công chúa, từ bé đã bị sủng cho hư, tính cách khó chiều, chỉ chạm một cái là phát nổ?

Ăn nói bừa bãi!!!

“Nhưng mà, Thích Quý phi là người không thích chốn ồn ào, chốc nữa nàng cũng sẽ tới?”

Tần Vân Sam gật đầu, “Đúng vậy.”

Phỏng chừng là nghe có Tạ Trọng Tự đến, nên cũng đáp ứng lời mời của nàng ta.

Chẳng qua là, nàng ta không nói là nàng ta cố ý chọn hôm nay Thích Quý phi có việc để tổ chức yến hội đâu.

Nàng ta muốn cẩn thận nhìn xem, xem Tiểu điện hạ này thông minh thế nào.

Nhưng quan sát hồi lâu, cũng chỉ có thể nhìn ra hai từ “Thận trọng”.

Trung quy trung củ, không nhìn ra sai lầm, đối nhân xử thế, mang theo phong thái của Hoàng thất, nhưng tất cả cũng chỉ có như thế.

Cũng không hiểu thế nào là lung lạc lòng người, hoặc là châm ngòi ám đấu.

Chẳng lẽ là do nàng ta quá mức khẩ trương, nên đánh giá cao Tạ Trọng Tự sao?

“Ôi chao, người cũng thật đông nha! Bổn cung đến chậm rồi.” Bỗng nhiên nghe được giọng nói uyển chuyển, tiếp đó là âm thanh thái giám thông báo, “Hoà phi nương nương đến....”

Tần Vân Sam vội tiến lên tiếp kiến, “Hoà phi đến rồi.

Lan phi nương nương không đến cùng người sao?”

Hoà phi Hoàng thị có giọng nói vô cùng dễ nghe, hệt như tiếng oanh hót, sóng mắt lóng lánh, trả lời, “Nàng ta ấy à, đang chậm rì rì đi phía sau kìa.

Mặc kệ nàng ta.

Ôi, Nhĩ Ngọc cũng ở đây à, haha không tồi, yến hội nhiều người, có thể nói chuyện phiếm giả buồn ha.”

Hoàng gia.....!Nhà ngoại của Tam hoàng huynh, luôn thích đối phó với Thái tử.

Ánh mắt Tạ Trọng Tự lạnh lẽo, khoé môi nàng cong lên, đứng dậy, gật đầu với nàng ta, “Hoà phi nương nương, lần trước ngài tặng sơn móng tay và son phấn cho ta, ta rất thích, nhưng lại không biết phải trang điểm thế nào mới đẹp.

Lần sau ta đến cung của ngài để ngài chỉ bảo có được không?”

Hoà phi trước nay yêu kiều như chim oanh, vừa nghe nàng nói như vậy đã cười khanh khách, “Được nha.

Đó thật là phúc khí của Trường Lưu cung ta.”

Nói xong, nàng ta liền ngồi xuống ghế trong đình, phía dưới váy áo thêu những hoa văn chìm bằng chỉ bạc, lấp lánh dưới ánh nắng mặt trời, phía trên là những cành hoa mùa xuân điểm tổ những nhuỵ hoa nho nhỏ tinh tế cùng bầy chim tước rực rỡ.

“Y phục này của nương nương dùng vải dệt không tồi.” Ánh mắt Tần Vân Sam sáng ngời, “Hàng mới sao?”

Hoà phi gật đầu, “Đúng vậy, là sa tanh mới từ Tô Châu, cũng chỉ có ba cuộn vải này thôi, ta đã lấy một cuộc ra làm một bộ váy mới đấy.”

Nữ tử yêu cái đẹp, chủ đề xung quanh vải dệt vì vậy cũng được mở ra.

Tạ Trọng Tự nghe xong thì cảm thấy có chút nhạt nhẽo.

Bỗng nhiên, một tiểu phi tần xen mồm nói, “Lý Mỹ nhân hôm nay mặc y phục cũng sặc sỡ loá mắt không kém ha, đó là loại vải gì vậy?”

“Nghe nói là vân cẩm.” Vị kia trang điểm diễm lệ, nhưng lại nhu nhược che miệng cười khẽ, “Là Bệ hạ thưởng nguyện ban tặng cho thần thiếp, Nội Vụ Phủ vốn làm bộ y phục này để mặc cho lễ tấn vị tháng sau, nhưng muội không nhịn được nên mặc đến đây, mong các vị tỷ tỷ đừng chê cười.”

Hoà phi Hoàng Chức Thước, nhà mẹ đẻ cường thế, lại có công phò trợ Đế vương, nên mắt cao hơn đỉnh đầu, rất ít khi ban bố ánh mắt cho kẻ khác.

Khi nghe được có người nhắc đến, lúc này nàng ta mới nhìn đến Lý Mỹ nhân mới đến không lâu này, đánh giá giây lát, biến sắc nói, “Lý Mỹ nhân, hoa văn trên váy này của ngươi, là do Nội Vụ Phủ tự ý vẽ, hay là do bản thân ngươi quyết định?”

Lý Mỹ nhân đắc ý nói, “Trước đó vài ngày là do chính thần thiếp nghĩ ra được.”

Thực tế, là nàng ta xem sách dệt vải của Giang Nam ngẫu nhiên thấy một bản vẽ vô cùng xinh đẹp, tâm ngứa khó nhịn, liền miêu tả bắt Nội Vụ Phủ chế tác theo ý của mình.

Bản thảo đó là bản đơn lẽ, không ai biết được.

Có thể tạo danh tiếng cho sự khéo léo thông minh của nàng ta, như vậy cũng tốt.

“Được được được, không tồi, chính mình nghĩ ra, thật là không tồi.” Không ngờ, Hoàng Chức Thước cười lạnh vài tiếng, sau đó đem chén ngọc trong tay ném xuống đất, vỡ nát.

Tần Vân Sam rũ mắt cười, sau đó như không hiểu lý do, nghi hoặc hỏi “Sao vậy, sao nương nương lại tức giận như vậy?”

Tạ Trọng Tự nheo mắt, nhìn chằm chằm y phục Lý Mỹ nhân đang mặc, đột nhiên nàng nhớ đến gì đó, nhỏ giọng hỏi Diệp Trúc, “Có phải mẫu hậu lúc trước cũng từng mặc bộ y phục giống hệt như thế này không?”.