Sự Cố Lãng Mạn

Chương 42: Chương 42

Edit + Beta: Hừa.

Ngày hôm sau, Trịnh Dụ Chương phải tham gia một bữa tiệc tư nhân vào buổi tối, đã rất lâu rồi An Minh Tri và hắn không ra ngoài ăn bữa tối cùng nhau, vì thế hắn đưa cho An Minh Tri một lá thư mời.

“Tối nay em đi với tôi.”

An Minh Tri đang lướt điện thoại di động, cả ngày hôm nay của cậu hầu như chỉ cầm điện thoại, bởi vì cậu không rõ về độ nổi tiếng của mình hiện tại như thế nào nên Hạng Tuyết nói cậu phải kiểm tra Weibo thường xuyên hơn.

Trong giới giải trí gần đây có khá nhiều chuyện mới mẻ, hơn nữa An Minh Tri cũng cần nhớ khuôn mặt của những người mới nổi tiếng hiện nay, đề phòng trường hợp một ngày nào đó gặp mặt mà cậu không biết người ta là ai.

Trường hợp một là đối phương biết đến cậu, cậu lại không hề biết gì về đối phương, sẽ khó tránh khỏi cảnh lúng túng, ngại ngùng; trường hợp thứ hai, giới truyền thông đang nhìn chằm chằm An Minh Tri, ngày nào cũng có tin tức nóng, những lúc như thế này thì cẩn thận vẫn hơn.

Cậu liếc nhìn lá thư mời, tên người gửi cậu chỉ mới nghe qua chứ chưa từng gặp, hẳn là một nhân vật có máu mặt trong giới kinh doanh.

An Minh Tri trả lá thư lại trên bàn, do dự một chút nói: “Em không đi được.”

“Không phải tiệc công khai nên không có người bên truyền thông, những khách mời khác cũng tự biết ý, không ai nói gì đâu.” Trịnh Dụ Chương nói.

Loại tiệc tối tư nhân này tổ chức ra cũng chỉ là dịp để khoe khoang dục vọng ích kỷ của bản thân mà thôi, cho dù không quen biết nhau nhưng vẫn có thể cất vài ba câu nói ngọt.

Còn chuyện ai có quan hệ với ai, chẳng ai thèm để ý cả, người càng thông minh sẽ càng không nhiều lời.

Bình thường Trịnh Dụ Chương sẽ không tham gia mấy buổi tiệc xã giao này, trong thâm tâm còn thấy chán ghét, nhưng chủ nhân bữa tiệc lần này là một khách hàng lớn của hắn, không thể làm người ta mất mặt được.

Những người tham dự có mối quan hệ rất phức tạp, cho nên hắn mới muốn An Minh Tri đi cùng, ít nhất là không đi một mình.

Nếu như chỉ có một mình hắn đi, không mang theo bất kỳ người nào thì chắc chắn sẽ có những kẻ nhân cơ hội nhét “tay vịn” cho hắn.

“Đã lâu rồi em không đi cùng tôi, lần này thôi, được không?” Trịnh Dụ Chương nói.

An Minh Tri dựa trên ghế salon, cậu thấy hơi mệt, không biết có phải vì gần đây trong lòng cậu có vướng mắc hay không, ngày nào cũng thấy uể oải vô cùng, hôm nay cậu muốn đi nghỉ ngơi sớm, nhưng không bữa tiệc tối nào kết thúc lúc mười một giờ cả.

Vì vậy cậu nói: “Dụ Chương, hôm nay em hơi mệt, không muốn đi đâu.”

Ngay cả chuyện công việc của Trịnh Dụ Chương mà An Minh Tri còn không biết nhiều, thì càng không nói đến khách hàng và bạn bè của hắn, tất nhiên An Minh Tri chẳng nhận ra ai.

Cậu không thích những loại xã giao như thế này lắm, phải đối mặt với những người mình không hề quen biết, phải cười, phải bồi tiếp rất nhiều rượu, cho dù đôi lúc Trịnh Dụ Chương sẽ chặn rượu giúp cậu, nhưng tóm lại vẫn không thích.

Đó là lý do tại sao có rất nhiều hoạt động mà cậu không tham gia. 

Nếu là trước đây, chắc chắn cậu sẽ đi cùng với Trịnh Dụ Chương, thực ra thời điểm đó cậu cũng tham gia không ít các hoạt động này, nhưng bây giờ thì cậu không còn sức lực nào để đi xã giao nữa rồi.

Trịnh Dụ Chương không ép buộc cậu, lại không nói ra được cảm giác thất vọng.

Sự thất vọng tích tụ lại trong lồng ngực dần trở thành lửa giận, nếu tiếp tục dồn nén lại sẽ nổ tung. 

Nhưng hắn vẫn cố gắng giữ cho tâm tình ổn định, để An Minh Tri chọn cho hắn một bộ chính trang, thắt nơ thật gọn gàng rồi tiễn hắn ra cửa.

Trước khi hắn đi, An Minh Tri cười với hắn qua ô cửa sổ xe, “Ngài đừng uống nhiều rượu quá nhé.”

Trịnh Dụ Chương đáp, tôi biết rồi.

Tuy là một bữa tiệc tối nhưng không được tổ chức theo quy chuẩn, nhiều người tham dự nên rất hỗn tạp, địa điểm tổ chức là tầng cao nhất của một khách sạn có bể bơi, không khác tiệc đứng là mấy.

Mọi người ăn uống, tấp nập qua lại náo nhiệt tưng bừng, bên bể bơi còn có một hàng người mẫu cả người ướt sũng nước đang chơi đùa, tiếng đàn dương cầm vang lên không phù hợp chút nào với bầu không khí này.

Ai ai xung quanh cũng có người cặp kè, chỉ có Trịnh Dụ Chương một mình cầm ly champagne đi qua đi lại, đứng không được mà ngồi cũng không xong.

Hắn hàn huyên vài câu với mấy người quen, vừa quay người đã đụng phải chủ nhân bữa tiệc- Vương Dương.

“Giám đốc Trịnh không dẫn theo người sao?” Trên mặt Vương Dương mang theo ý cười, nhưng lại mang đến áp lực mãnh liệt cho người đối diện.

Lão chỉ đến hướng bể bơi: “Thấy đằng kia không? Một đống người đó tôi mời đến để mua vui cho các cậu đấy, chọn lựa thoải mái.”

Trịnh Dụ Chương cười cười, không lên tiếng.

Hắn hiểu Vương Dương rất rõ, từ nhỏ lão đã lăn lộn ở Hồng Kông một khoảng thời gian, có đầu óc kinh doanh rất tốt, là một người giảo hoạt và háo sắc.

“Sao thế? Giám đốc Trịnh không vừa ý à?” Vương Dương thấy hắn không bị lay động, nói tiếp, “Ha ha, quả nhiên tiêu chuẩn của cậu rất cao, tôi nói cho cậu nghe, bên kia có một ‘con hàng’ ngon, tối nay tôi nên giữ lại qua đêm, hay nên đưa cho cậu đây?”

Trịnh Dụ Chương biết thừa lão sẽ bày ra bộ dạng này, không để ý lắm, “Không cần, giám đốc Vương cứ tự thưởng thức đi.”

Tâm trạng hắn không tốt, bốn chữ “tránh xa tôi ra” viết rõ trên mặt.

Vương Dương không ngu, đương nhiên lão nhìn thấy, “Tâm trạng không tốt à? Vậy thì càng phải tìm niềm vui cho mình!”

Trịnh Dụ Chương không muốn nói nhiều với hắn, tìm lý do thoát thân, tuy Vương Dương là một khách hàng lớn của hắn, hắn chỉ không muốn đắc tội lão, chứ cũng không phải không đắc tội được.

Vừa mới thoát khỏi bên này, hắn còn chưa kịp đi tìm một nơi yên tĩnh đã nhìn thấy một người quen.

Là một đạo diễn, họ Lưu, không nổi tiếng lắm nhưng Trịnh Dụ Chương đã gặp mặt ông mấy lần, không quá quen thân.

Hai người chào hỏi nhau, đạo diễn Lưu chủ động giới thiệu người đứng bên cạnh mình, là một cậu thanh niên khoảng hai mươi tuổi, “Đây là Lâm Y.

Còn đây là giám đốc Trịnh, Trịnh Dụ Chương.”

Cậu thanh niên tên Lâm Y kia ngẩng đầu, sợ hãi nhìn Trịnh Dụ Chương: “Giám đốc Trịnh, buổi tối tốt lành.”

Cậu ta giơ tay phải ra theo thói quen muốn bắt tay.

Trịnh Dụ Chương không hứng thú lắm với người trước mặt, gật đầu một cái theo phép lịch sự.

Lâm Y hơi xấu hổ rút tay về.

Ngôn Tình Sủng

Lúc này đạo diễn Lưu đang nói chuyện với người khác mấy câu, không để ý đến tình cảnh của hai người họ, quay sang nói tiếp với Trịnh Dụ Chương: “Đây là Lâm Y, cậu nhóc này rất có sức sống, tôi vừa liếc mắt một cái mà đã nhìn trúng đấy.”

Trịnh Dụ Chương biết ý đồ của ông là gì, trong bữa tiệc này có không ít đạo diễn và người đại diện góp mặt, tất cả đều muốn nhân cơ hội giới thiệu bản thân, tìm kiếm đầu tư.

Trong thế giới tư bản này, không có việc làm nào là không có mục đích.

Đạo diễn Lưu giới thiệu Lâm Y cho hắn, ý đồ cũng rất đơn giản, ông muốn Trịnh Dụ Chương bỏ phiếu cho bộ phim thứ hai của mình, tất nhiên Lâm Y chỉ là một món quả nhỏ để lấy lòng hắn.

Trịnh Dụ Chương liếc mắt nhìn Lâm Y một cái, trông có vẻ chưa diễn được mấy bộ phim, không có nhiều kinh nghiệm, chính vì thế nên bây giờ cậu ta vô cùng căng thẳng, tất cả những sợ hãi đều hiện rõ trong mắt.

Lâm Y cũng lén đưa mắt nhìn hắn.

Họ Lưu ám chỉ hắn: “Giám đốc Trịnh vừa mắt sao?”

Hiện giờ Trịnh Dụ Chương chỉ cảm thấy phiền, hôm nay đáng lẽ hắn nên mang An Minh Tri theo cùng.

Cho dù không phải An Minh Tri thì hắn cũng nên bỏ tiền thuê đại một cô gái nào đó, đỡ bị người khác quấn lấy.

Lại tìm thêm một cái cớ để thoát thân không dễ, Trịnh Dụ Chương tùy ý hàn huyên vài câu với Lâm Y.

“Cậu học diễn xuất?”

“Dạ vâng.”

“Diễn xuất…” Trịnh Dụ Chương thầm lặp lại một lần, “Tốt nghiệp trường nào?”

Lâm Y nói: “Học viện Hí kịch ạ, nhưng em vẫn chưa tốt nghiệp, mới học năm hai thôi ạ…”

Cùng một trường với An Minh Tri, khi đó An Minh Tri cũng tầm tuổi này, bỗng nhiên lại làm hắn thoải mái hơn.

Trịnh Dụ Chương nghĩ, nhớ lại những năm tháng đó, hỏi: “Diễn mấy bộ phim rồi?”

Lâm Y thấp hơn hắn nhiều, không dám ngẩng đầu nhìn hắn, chỉ dám liếc trộm, “Em mới ký hợp đồng với công ty gần đây, nên chỉ có hai bộ thôi.”

“Cậu yêu thích diễn xuất?”

“Dạ.”

“Tại sao?” An Minh Tri cũng yêu thích diễn xuất, nhưng hắn vẫn chưa được nghe lý do đó bao giờ.

Lâm Y nói: “Cái này… em không rõ lắm, chắc là vì muốn trải nghiệm nhiều cuộc sống khác nhau ạ.”

Trịnh Dụ Chương như đang suy nghĩ điều gì đó rồi gật đầu.

Vậy An Minh Tri cũng muốn trải nghiệm nhiều cuộc sống khác nhau sao?

Mắt thấy Vương Dương lại đi tới chỗ hắn, Trịnh Dụ Chương liếc nhìn màn hình điện thoại di động, nói với Lâm Y: “Tôi ở phòng 2113, mười phút nữa xuống dưới.”

Lâm Y ngây ngốc “vâng” một tiếng, Trịnh Dụ Chương rời đi mất rồi, sốt sắng làm khuôn mặt cậu đỏ ửng lên.

… 

Hôm nay An Minh Tri ngủ rất sớm, lúc tỉnh lại mới mười một giờ đêm, đèn ngủ treo tường đang bật sáng, chiếu lên gò má cậu vừa dịu dàng vừa lười biếng.

Cho dù đang rất mệt nhưng cậu không ngủ ngon cho lắm, có thể là do ánh đèn quá sáng, cũng có thể là do Trịnh Dụ Chương vẫn chưa trở về, ngủ không ngon giấc.

Cậu lấy điện thoại di động ra gọi cho Trịnh Dụ Chương, cuộc gọi được chấp nhận rất nhanh.

Giọng nói của An Minh Tri hơi khàn, hình như cậu đang bị cảm, “Bữa tiệc kết thúc rồi à? Có cần cho tài xế đến đón ngài không?”

Khi nãy Trịnh Dụ Chương tự mình lái xe đi, An Minh Tri biết những lúc như thế này hắn chắc chắn sẽ uống rượu, không thể lái xe được.

Đầu dây bên kia im lặng một hồi, rồi lại vang lên một giọng nam xa lạ: “Trịnh, Trịnh tiên sinh đang tắm ạ.”

An Minh Tri ngẩn người, sửng sốt mất vài giây, cơn buồn ngủ hoàn toàn tan biến.

Cậu thanh niên bên kia không thấy An Minh Tri lên tiếng, hỏi: “Anh có muốn ngài ấy nghe máy luôn không ạ?”

Cả người An Minh Tri bỗng nhiên trở nên lạnh toát, rõ ràng cậu đã đóng kín cửa sổ, máy điều hòa cũng để ở nhiệt độ cao.

Cậu không thể làm gì khác, đành lấy chăn bọc lại cơ thể mình, nói: “Không cần.”

Người bên kia vẫn rất kiên nhẫn: “Vậy chút nữa tôi sẽ nói để ngài ấy sẽ gọi lại cho anh sau.”

An Minh Tri lặp lại một lần, “Không cần.”

Cậu cúp điện thoại, tắt đèn, để bản thân chìm trong màn đêm, bóng tối dày đặc làm cậu muốn nghẹt thở.

Đã nhiều năm như vậy, cậu vẫn không hề biết Trịnh Dụ Chương có người khác ở ngoài kia hay không, bởi vì cậu không có bằng chứng, Trịnh Dụ Chương luôn cẩn thận từng chút một, chưa bao giờ cho cậu cơ hội bắt quả tang hắn.

Trong tám năm này, rất ít khi Trịnh Dụ Chương không về nhà, trên người hắn cũng không có mùi hương xa lạ nào, thậm chí cả một sợi tóc dính trên người cũng không có, chứ đừng nói đến để người đó nghe điện thoại của hắn.

An Minh Tri đã từng nghĩ mình sẽ mãi mãi không có cơ hội biết đến những bằng chứng này, hơn nữa cậu còn vui mừng vì mình không có cơ hội này, như thế thì cậu sẽ vĩnh viễn không tìm được lý do để bản thân phải xa rời hắn.

Nhưng vào chính buổi tối ngày hôm nay, chính giây phút vừa nãy, những suy nghĩ đau khổ giả tạo đó của cậu, rốt cuộc đã vỡ nát..