Sự Cố Lãng Mạn

Chương 48: Chương 48

Edit: Hừa; Beta: Pate.

An Minh Tri phải nói chuyện rõ ràng với Trịnh Dụ Chương, tỉnh táo lại và nói hết mọi chuyện thật rõ ràng.

Cậu vẫn đang tìm một cơ hội và thời gian thích hợp để nói chuyện, cũng đang suy nghĩ mình nên mở miệng cất lời như thế nào, nhưng càng quan trọng hơn nữa chính là, bây giờ cậu không có cách nào có thể được giữ bình tĩnh.

Cậu cần một chút thời gian.

truyện kiếm hiệp hay

Trước đây An Minh Tri và Trịnh Dụ Chương đã từng cãi nhau, nhưng hiện tại thì không còn nữa, đây lại càng không phải vấn đề có thể giải quyết bằng một cách đơn giản như vậy, dẫu cho cậu có thể giữ tỉnh táo thì Trịnh Dụ Chương cũng không thể nào bình tĩnh được.

Dục vọng chiếm hữu của Trịnh Dụ Chương quá mạnh, hắn sẽ không cho phép An Minh Tri nói lời chia tay trước.

Nhưng mà điều An Minh Tri không ngờ đến nhất chính là, trong lúc cậu vẫn chưa tìm được cơ hội nói chuyện với Trịnh Dụ Chương thì Lâm Y đã tới tìm cậu trước.

Lâm Y gọi điện thoại cho cậu, thông thường An Minh Tri sẽ không bắt máy từ những dãy số điện thoại lạ, nếu như đối phương muốn bàn chuyện công việc thì đã liên hệ trực tiếp với Ngụy Minh, cho nên những cuộc gọi tới máy cậu hầu hết đều là quấy rối.

Nhưng Lâm Y rất kiên trì, buổi chiều lại tiếp tục gọi điện đến.

Cậu ta không nói ra danh tính, nhưng An Minh Tri nhận biết được giọng nói này.

“An tiên sinh, tôi có chuyện muốn gặp anh.” Trong điện thoại, Lâm Y nói.

Cho dù An Minh Tri không phải là nhân vật quan trọng tầm cỡ gì, nhưng không phải ai muốn cũng có thể tùy tiện hẹn gặp ra ngoài, “Xin lỗi, tôi không biết cậu là ai cả.”

Có lẽ đối phương đã lường trước được cậu sẽ nói như vậy, im lặng khoảng hai giây: “Anh biết tôi là ai, bốn giờ chiều nay, tôi chờ anh ở quán cà phê Bán Đảo.”

“Có vài thứ tôi muốn cho anh xem.” Dường như sợ An Minh Tri sẽ không đi, cậu ta nói thêm.

An Minh Tri định không đi, Trịnh Dụ Chương chơi bời bên ngoài còn bắt cậu đến thu dọn tàn cuộc, nào có chuyện lạ đời như vậy? Mà nghĩ tới nghĩ lui, hơn ba giờ chiều cậu vẫn bước ra cửa, đi đến quán cà phê Bán Đảo mà Lâm Y đã nói.

Lâm Y ngồi vị trí bên cạnh cửa sổ, từ bên ngoài quán cà phê An Minh Tri chỉ liếc mắt là đã thấy cậu ta, tuy rằng cậu chưa từng gặp cậu trai này, nhưng cậu biết đó chính là Lâm Y.

Đơn giản là vì cậu hiểu rất rõ Trịnh Dụ Chương, đây chính là hình mẫu yêu thích của hắn.

Giống như cậu hồi tám năm trước vậy.

An Minh Tri đeo khẩu trang nên khi bước vào Lâm Y không nhận ra cậu, mãi cho đến khi An Minh Tri ngồi xuống trước mặt, tháo một bên khẩu trang ra: “Nói đi, cậu có chuyện gì?”

Lâm Y không ngờ người ngồi đối diện mình lại là An Minh Tri.

Tên danh bạ mà Trịnh Dụ Chương đưa cho cậu ta chỉ ghi “An”, có vỏn vẹn mỗi một chữ như thế, những người tên An lại nhiều vô kể, Lâm Y không tài nào liên tưởng đến An Minh Tri được.

Cậu ta biết Trịnh Dụ Chương chưa tái hôn, chỉ có người yêu là một nam minh tinh, mặc dù ngày hôm đó Trịnh Dụ Chương say rượu đã kể lể với cậu ta rất nhiều, nhưng cũng không thể khiến cậu ta đem người kia nhập làm một với An Minh Tri.

Hiên tại An Minh Tri được rất nhiều fan yêu mến, cho dù là ai cũng không thể ngờ được An Minh Tri và Trịnh Dụ Chương lại ở cùng nhau, hơn nữa là đã bên nhau tận tám năm.

Lâm Y ổn định lại tâm lý, mở mục hình ảnh trong điện thoại, đưa đến trước mặt An Minh Tri.

Đó là một tấm hình chụp Trịnh Dụ Chương và Lâm Y vào đêm hôm đó, thoạt nhìn họ như vừa làm tình xong, Trịnh Dụ Chương đang ôm lấy Lâm Y ngủ, khuôn mặt hai người đều hiện lên rất rõ ràng trong tấm hình.

Xem xong An Minh Tri không có phản ứng gì lắm, cậu bình tĩnh ngẩng đầu lên hỏi Lâm Y: “Cậu muốn cái gì?”

“Tiền.” Lâm Y nói, “Tôi chỉ cần tiền.”

Ngược lại cả người An Minh Tri thả lỏng, hỏi: “Bao nhiêu?”

Lâm Y giơ tay, biểu thị cho số lượng mình muốn.

An Minh Tri nở nụ cười, thờ ơ nói: “Tôi không có, muốn thì đi tìm hắn ta đòi đi.”

Lâm Y không tin, không thể nào lại có chuyện An Minh Tri chẳng có một chút tiền như vậy được.

Hơn nữa cái thái độ “không phải chuyện của tôi” của An Minh Tri làm cậu ta rất khó chịu, lập tức kích động nói: “Nếu… nếu như anh không đưa tiền, tôi… tôi sẽ phát tán tấm hình này lên mạng.”

“Tùy cậu thôi.” An Minh Tri đáp trả.

Lâm Y không ngờ An Minh Tri lại không hề để tâm dù chỉ một chút.

Buổi tối hôm đó cậu ta thấy trong điện thoại Trịnh Dụ Chương có rất nhiều cuộc gọi nhỡ, tất cả đều từ An Minh Tri gọi đến, chứng tỏ An Minh Tri phải rất coi trọng mối quan hệ này, còn hơn cả một Trịnh Dụ Chương say rượu si tình đêm hôm ấy nữa.

Nhưng ngay bây giờ bộ dáng của An Minh Tri lại là hờ hững và sao cũng được.

“Người trong tấm hình này không phải tôi, thì có liên quan gì đến tôi?” An Minh Tri nhìn cậu ta, nói: “Ngược lại, làm như thế này không phải là cậu đang muốn tự hủy đi tương lai của chính mình sao?”

Lâm Y trầm mặc, nhấp một ngụm nước chanh, hương vị của nó chua xót như cảm xúc trong lòng cậu lúc bây giờ vậy.

Rốt cuộc là cậu ta còn quá non, không thể đấu lại An Minh Tri.

“Anh không sợ tôi sẽ tiết lộ mối quan hệ của hai người sao?” Lâm Y hỏi.

An Minh Tri nhìn cậu ta, cảm thấy Lâm Y ngây thơ như chính mình năm đó, “Cậu nhầm rồi, giữa tôi với anh ta có cái thá gì đâu chứ?”

Không thể tin với đáp án mà mình nhận được, Lâm Y tuyệt vọng ngồi tựa vào lưng ghế.

An Minh Tri biết cậu ta không cam lòng, nhưng tất cả là tự cậu ta lựa chọn, nên kết quả cũng phải tự nhận lấy.

An Minh Tri đứng lên hỏi: “Cậu bao nhiêu tuổi?”

“Cái gì?” Lâm Y không hiểu, đối mặt với An Minh Tri làm cậu ta cảm thấy lo lắng, lòng bàn tay còn đổ mồ hôi.

An Minh Tri nói: “Tôi hỏi cậu bao nhiêu tuổi?”

Lâm Y: “Mười chín, thì liên quan gì?”

An Minh Tri nói: “Sao lại không? Vì cậu chính là người tống tiền tôi, mà cậu đã thành niên rồi, có thể chịu trách nhiệm hình sự.”

Lâm Y cảnh giác nhìn cậu.

“Cậu không cần phải lo lắng, chưa ghi âm lại đâu, tôi chỉ hy vọng cậu có khả năng tự lo lấy cuộc sống của bản thân thôi.” An Minh Tri nói, “Tôi sẽ không đưa cậu tiền nhưng nếu như cậu đi tìm Trịnh Dụ Chương, biết đâu hắn còn có thể cho cậu thêm chút phí bịt miệng.” 

Bất kể là nói đùa hay thật, đều là trái bom nổ chậm, chỉ cần tấm hình vẫn còn ở trong điện thoại Lâm Y, sớm muộn gì cũng có ngày nổ tung.

Cứ coi như không vì Trịnh Dụ Chương, thì An Minh Tri cũng phải đắn đo vì Dư Dương và Trinh Trinh.

Nếu Lâm Y thật sự đem tấm hình đó chỉnh sửa một chút rồi phát tán ra ngoài, tất cả mọi người đều sẽ bị ảnh hưởng.

“Nhưng…”

Nhưng mà cậu ta không dám đi tìm Trịnh Dụ Chương, Trịnh Dụ Chương quá nguy hiểm, hắn có cả trăm ngàn cách để cậu ta biến mất khỏi giới giải trí này.

Lâm Y hối hận rồi, cậu ta chính là người chịu thiệt trong cuộc chơi này.

An Minh Tri nhìn khuôn mặt tái nhợt của đối phương, cười: “Tự mình lo liệu.”

Bước ra khỏi quán cà phê, cậu bắt xe trở về, kênh tin tức về phim trên đài đang chiếu những bộ phim đạt doanh thu phòng vé trong mùa hè, bộ phim《Tổ chim》chỉ chiếu vài ngày ngắn ngủi đã phá tan đội hình phim đứng đầu bảng xếp hạng, mối quan hệ giữa các nhân vật trong phim và khoảng trắng* cũng trở thành tâm điểm được nhiều người xem thảo luận nhiều nhất.

Những chuyện đó dường như chẳng liên quan đến An Minh Tri, đối với cậu mà nói, ngay thời khắc nó được công chiếu cũng chính là lúc cậu nói lời tạm biệt bộ phim ấy.

Cho dù cậu có là thành tựu của《Tổ chim》hay《Tổ chim》 là thành tựu của cậu, thì cũng chỉ là quá khứ mà thôi.

Lúc An Minh Tri trở về thì Trịnh Dư Dương đang cầm con diều nhỏ chạy chơi trong sân, Trịnh Dụ Chương nhìn thấy liền đi ra mở cửa giúp cậu.

Bình thường Trịnh Dụ Chương sẽ về nhà lúc sáu giờ tối, hôm nay sớm hơn tận một tiếng mà đã thấy hắn ở nhà, An Minh Tri không hỏi hắn lý do, mà Trịnh Dụ Chương ngược lại hỏi cậu: “Em đi đâu vậy?”

“Ra ngoài gặp một người.” An Minh Tri nói.

“Đạo diễn nào sao?” Trịnh Dụ Chương thuận miệng hỏi thêm.

An Minh Tri nói không phải, Trịnh Dụ Chương chưa kịp hỏi lại thì Trịnh Dư Dương đã nhìn thấy cậu, nhóc con chạy lại ôm đùi An Minh Tri, đòi anh trai chơi thả diều với mình.

Bọn họ là như vậy, ầm ĩ một trận rồi kết thúc bằng chiến tranh lạnh, trở lại sự bình tĩnh của thường ngày.

Thế nhưng vấn đề giữa hai người không những không được giải quyết mà ngày càng chồng chất, như đáy tảng băng trôi ngoài biển kia, nơi lộ ra còn chưa bằng một phần nghìn những gì nó ẩn giấu dưới mặt nước.

Sau khi ăn cơm tối xong, Trịnh Dụ Chương ngồi đọc sách ở trong phòng, An Minh Tri nói với hắn: “Em có chuyện muốn nói với ngài.”

Biểu cảm của cậu rất nghiêm túc làm hắn hơi lo lắng, tiến lên ôm cậu từ phía sau lưng: “Làm sao vậy?”

An Minh Tri không kháng cự, để mặc hắn tới gần thân mật, nhưng lời nói lại vô cùng lạnh lùng: “Buổi tối hôm ngài uống say, ngài đã ngủ cùng với người khác đúng không?”

Bàn tay Trịnh Dụ Chương đặt bên hông An Minh Tri hơi nắm lại, hơi thở ngưng trệ.

“Không có.” Hắn nói một cách cực kỳ chắc chắn.

“Ngài uống say, làm sao nhớ rõ được?”

“Cho dù như vậy cũng không thể.”

Mấy ngày nay Trịnh Dụ Chương đã thầm đoán rằng nhất định ngày hôm ấy mình đã làm An Minh Tri tức giận, nhiều nhất là đè ép làm An Minh Tri đau hoặc nói lời quá trớn gì đó.

Chứ hắn hoàn toàn không nghĩ đến đáp án sẽ là hắn ngủ cùng người khác, hơn nữa An Minh Tri lại biết chuyện này trước hắn một bước, mọi chuyện đang phát triển theo chiều hướng mà hắn không thể kiểm soát được.

Trịnh Dụ Chương ôm lấy An Minh Tri, muốn hôn lên tai cậu, nhẹ giọng nói: “Được rồi, đùa như vậy không vui đâu.”

“Tôi không đùa.” An Minh Tri cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng cơ thể lại không nhịn được run rẩy, “Tôi đã gọi điện thoại cho anh, lúc đó ngài và cậu ta đang…”

Bây giờ cậu không thể nói ra được hai từ kia.

Trịnh Dụ Chương: “Em nói Lâm Y sao? Tuyệt đối không có!”

An Minh Tri: “Ngài có thể nhớ rõ ngày hôm đó mình đã ở với ai hơn cả tôi, vậy tại sao chuyện đó không thể? Đã uống say thì không có chuyện là không thể xảy ra.”

Trịnh Dụ Chương nói: “Cậu ta không gan to đến mức dám nghĩ loại chuyện đó với tôi!”

Đôi mắt An Minh Tri lấp lánh ánh nước, cậu tránh khỏi vòng tay của Trịnh Dụ Chương, nén đau lòng, nói: “Biết đâu ngài mới là người chủ động?”

Không một ai có thể từ chối vòng tay của Trịnh Dụ Chương, cũng như không một ai có thể từ chối nụ hôn của Trịnh Dụ Chương, sự dịu dàng của hắn chính là cạm bẫy ngọt ngào, mềm mại nhất, chính bản thân An Minh Tri cũng không thể thoát khỏi nó.

“Chiều hôm nay em đã đi gặp cậu ta?” Trịnh Dụ Chương nhớ hôm nay An Minh Tri đã đi ra ngoài, nhìn cậu hỏi, “Cậu ta nói gì với em?”

Bị hắn nhìn thẳng vào mắt làm An Minh Tri không chịu nổi, nghiêng đầu tránh đi: “Cậu ta không nói gì, chỉ đưa cho tôi một vài thứ.”

Trịnh Dụ Chương nôn nóng hỏi: “Thứ gì?”

“Vài tấm hình.” An Minh Tri nói, “Tôi không muốn nói với ngài những thứ đó.”

Trịnh Dụ Chương cũng không muốn nghe, ôm cậu vào lòng mình: “Quả thật là ngày hôm đó tôi đã uống rất nhiều, nhưng tôi không cho rằng đến cả người mình ngủ cùng mà tôi cũng không nhớ rõ được.

Chuyện này tôi sẽ điều tra rõ ràng, em cho tôi một chút thời gian được không?”

Cả người An Minh Tri bây giờ đã bị lạnh lẽo bao vây, cho dù cậu đang ở trong vòng tay của Trịnh Dụ Chương cũng không thể cảm nhận được chút ấm áp nào: “Ngài đừng ôm tôi như vậy, buồn nôn lắm.”

Trái tim Trịnh Dụ Chương như bị giáng xuống một trận đòn roi lại giống như bị người ta siết chặt trong tay rồi tùy ý nắn bóp, hắn chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày An Minh Tri cảm thấy hắn thật buồn nôn.

Trong lòng hắn nổi lên từng cơn hoảng loạn không thể gọi tên, luống cuống vội nói: “Xin lỗi, tôi… tôi sẽ điều tra chuyện thật rõ ràng.”

Đây là lần thứ hai Trịnh Dụ Chương nói lời xin lỗi với cậu.

Đã nhiều năm trôi qua như vậy mà hắn chỉ nói được hai lần, lần thứ nhất chính là sau khi bọn họ cãi nhau, Trịnh Dụ Chương ôm lấy An Minh Tri ngồi trên mặt đất không ngừng run rẩy, hắn nói xin lỗi, bé con à tôi xin lỗi… Lần thứ hai, An Minh Tri cự tuyệt cái ôm của hắn, hắn lại nói xin lỗi.

Nhưng hắn không thể hiểu được rằng, thứ An Minh Tri cần không phải là một lời xin lỗi.

“Đó là chuyện của ngài.” An Minh Tri đau lòng nói.

Người ta còn không nỡ nhổ bỏ một cái cây nuôi tám năm, huống chi là một đoạn tình cảm đã kéo dài tám năm.

“Nói chuyện của tôi là như thế nào!?” Trịnh Dụ Chương tức giận, hắn nhớ ngày đó An Minh Tri cũng đã nói một câu tương tự, “Có phải cho dù tôi ở cạnh ai, ăn cùng ai, ngủ cùng ai em đều không thèm quan tâm đúng không?”

Ngược lại lần này An Minh Tri giữ được bình tĩnh, cậu nhìn vào mắt Trịnh Dụ Chương: “Tôi nghĩ chúng ta nên tách ra một khoảng thời gian.”

Trịnh Dụ Chương hoảng sợ nhìn cậu: “Em nói cái gì!?”

An Minh Tri không trả lời, chỉ lặng lặng nhìn hắn.

“Em muốn chúng ta tách ra?”

“Đúng vậy.”

An Minh Tri nghĩ, dù sao đây cũng không phải là chia tay, chỉ là hai người sẽ không sống chung với nhau nữa thôi.

Cảm xúc mãnh liệt ngắn ngủi của cậu giờ đây đều bị những năm tháng dài đằng đẵng kia gạt bỏ từng chút một.

Trịnh Dụ Chương hoảng sợ đến mức tức giận, hắn không thể nào bình tĩnh được, trong cơn giận hắn trở tay đập bể một cái ly.

Chiếc ly thủy tinh trượt khỏi tay, chẳng biết người vô tình hay cố ý, liệu khi rơi xuống còn có thể nguyên vẹn như lúc ban đầu?

“Hiện tại ngài đang không bình tĩnh.” Đôi môi An Minh Tri run rẩy, “Chờ đến khi chúng ta có thể ngồi xuống rồi hẵng bàn đến vấn đề này, được không?”

“Đương nhiên là tôi không thể bình tĩnh được rồi! Em muốn tôi bình tĩnh thế nào?”

Cậu muốn hắn bình tĩnh? Hắn còn chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày An Minh Tri muốn tách ra khỏi hắn.

Hắn lại muốn đi đến ôm lấy cậu, nhưng nghĩ đến lời nói tuyệt tình khi nãy lại thu cánh tay về.

Cảm xúc quá mãnh liệt khiến giọng hắn khàn khàn: “Em nhất định muốn như vậy phải không?”

An Minh Tri nói: “Phải.

Tôi mới nhận vai diễn, hai ngày nữa đi, khoảng thời gian này ngài tự bảo trọng.”

Không còn sự lựa chọn nào dành cho hắn.

*(1) Khoảng trắng (gốc: 留白): là một nghệ thuật của Trung Quốc được sử dụng phổ biến trong việc sáng tạo nghệ thuật hội họa để làm cho toàn bộ bức tranh sinh động, các quy tắc phối hợp tinh tế với khoảng trống có chủ đích tương ứng, để chúng ta có không gian cho trí tưởng tượng.

Từ góc độ ứng dụng, khoảng trắng thiên về sự đơn giản và nhàn nhã.

Khoảng trắng chủ yếu được chia thành: khoảng trắng từ, khoảng trắng nghệ thuật, khoảng trắng triết học và khoảng trắng ứng dụng.

(Nguồn: Baidu)

(2) Khoảng trắng (hay còn gọi là “không gian âm”, tiếng anh là Negative space): là khoảng trống giữa và xung quanh các đối tượng của một trang, nó là khoảng không gian hiện hữu, thường là ở phía sau và xung quanh hình ảnh, trong một tác phẩm nghệ thuật hoặc trong thiết kế đồ họa.

(Nguồn: designervn.net)

Mình kiếm bằng tiếng Trung với tiếng Việt thì nó ra 2 cái như này, kiểu nó vừa giống và cũng vừa khác nhau ở đôi chỗ nên mình để hết ở đây cho mọi người hiểu hết nghĩa của nó nhé:”3.