Sự Cố Lãng Mạn

Chương 8: Chương 8

Edit: Hừa; Beta: Pate.

An Minh Tri vừa nói vừa ôm Trịnh Dư Dương ra khỏi phòng, cậu đi xuống lầu thì đã thấy Trịnh Trinh Trinh ngồi trước bàn ăn uống sữa bò nóng.

“Chào buổi sáng.” Trịnh Trinh Trinh nhí nha nhí nhảnh chào hỏi cậu.

An Minh Tri cũng nói lại “Chào buổi sáng”, nghe Trịnh Trinh Trinh kể: “Hôm qua em mới xem phim điện ảnh mới của Phong Trì, đẹp trai quá trời quá đất luôn!”

Việc ở trước mặt thần tượng của mình khen minh tinh khác đẹp trai, cũng chỉ có Trịnh Trinh Trinh có thể làm được.

Nhưng cô không thèm để ý, cô biết An Minh Tri sẽ không hẹp hòi như vậy, nhỏ giọng tỏ vẻ thần bí nói: “Ở trên mạng đang đồn hai người sẽ hợp tác với nhau diễn phim, có thật không ạ?”

Phong Trì là diễn viên nam nổi tiếng trong hai năm gần đây, khác với An Minh Tri, y xuất thân từ ca sĩ, lúc mười lăm tuổi đã ký hợp đồng với công ty giải trí nhưng mãi không nổi tiếng được, hai năm trước lấn thân sang đóng phim thì được mọi người chú ý và yêu thích, năm nay mới hai mươi ba, tuổi trẻ tài cao.

Chuyện hợp tác gì đó, cũng có thể nói là như vậy.

Vào mùa hè năm nay, quản lý có đưa cho cậu xem qua một kịch bản, là thể loại trinh thám, được chuyển thể từ một tiểu thuyết đang hot trên mạng, cậu đã đi thử vai nam hai nhưng vẫn chưa nhận được tin tức gì từ đoàn phim.

Tuy là vai nam hai, nhưng trong nguyên tác là song nam chính*, nam hai này chắc chắn sẽ không thiếu đất diễn.

Chỉ là chưa có tin tức nào được xác nhận, An Minh Tri cũng không biết mình có được diễn không, có rất nhiều người tranh nhau nhân vật này, cậu chưa chắc đã được nhận.

*song nam chính: có hai nhân vật nam chính trong phim.

Nhưng Phong Trì đã nắm chắc trong tay vai nam một rồi, cậu có đọc qua nguyên tác, mọi khí chất của Phong Trì đều phù hợp với nhân vật này, cũng có tiếng nói trên mạng, thậm chí kịch bản còn chưa hoàn thành xong, trên mạng đã có đầy các video được fan cắt nối biên tập.

Tin tức mới nhất xác nhận Phong Trì sẽ diễn vai nam một, còn những vai diễn khác vẫn chưa được đoàn làm phim quyết định.

Hơn nữa cậu nghe quản lý nói, hiện tại Phong Trì còn đang quay dở hai bộ phim khác nữa, cho dù được chọn rồi nhưng cũng phải đến đầu mùa xuân mới khai máy được.

“Có thật không ạ?” Trịnh Trinh Trinh dò hỏi.

“Cũng chưa biết nữa, cậu chỉ đi thử vai thôi.” Dì giúp việc đã pha xong sữa bột, cậu dụ dỗ Trịnh Dư Dương uống một chút, trẻ con rất thích được uống sữa, cậu khóc lâu như vậy cũng mệt lả rồi, ôm bình nằm trên vai An Minh Tri uống ngon lành.

“Vậy là cũng có khả năng sẽ được nhận!” Trịnh Trinh Trinh hưng phấn vô cùng, “Cha em có biết không?”

Đây mới là chuyện quan trọng.

An Minh Tri không trả lời, mang Trịnh Dư Dương đã nín khóc lên ghế em bé, rồi lại đi vào bếp phụ bưng bữa sáng ra.

Đến lúc cậu ngồi xuống ghế, Trịnh Dụ Chương đang mặc áo ngủ mới đi xuống lầu.

Trịnh Trinh Trinh nựng má đầy thịt của Trịnh Dư Dương, hỏi cậu nhóc vừa nãy làm sao mà khóc.

Trên mặt Trịnh Dư Dương không biết có biểu cảm gì.

“Ê a nha nha” bập bẹ nói với chị mình, sữa trào ra cả cổ.

An Minh Tri lấy vài tờ khăn giấy lau cổ cho cậu nhóc, Trịnh Dụ Chương ngồi xuống đối diện cậu, thù rất dai liếc Trịnh Dư Dương một cái, hỏi: “Khóc đủ chưa?”

Bé ngoan Tiểu Dư Dương đang uống sữa, nhìn thấy cha thì cái miệng nhỏ chu ra, giọt nước mắt oan ức nháy mắt lại chảy xuống, nấc một cái, muốn khóc nhưng không dám.

An Minh Tri cảm thấy Trịnh Dụ Chương quá ấu trĩ, dưới bàn ăn đá chân hắn một cái: “Ngài đừng dọa con nữa.”

Dì giúp việc đứng ở đằng sau bật cười.

Rõ ràng cái nhà này có thể yên ấm vui vẻ như vậy, thế mà bình thường cứ cãi nhau muốn lật cả phòng.

Lúc ăn cơm Trịnh Dư Dương dường như có ý chọc tức cha mình, cứ làm nũng với An Minh Tri miết, muốn cậu đút mới chịu ăn.

Trịnh Trinh Trinh thấy sắc mặt cha mình không đẹp đẽ gì, liền nắm lấy tay nhỏ của em trai: “Chị đút cho em nhé.”

“Không chịu, muốn ca ca cơ.” Trịnh Dư Dương quơ quơ cái muỗng, thanh âm non nớt vừa đáng thương vừa đáng yêu.

An Minh Tri lại rất cưng chiều cậu nhóc, bế cậu từ ghế trẻ em sang ngồi vào lòng mình, thổi thổi cho nguội miếng bánh ngọt rồi đút cho nhóc con.

Trịnh Dư Dương được đút ăn vui vẻ vô cùng, tỏ vẻ mình rất đáng thương, cậu nhóc chịu nhiều oan ức từ cha rất nhiều nên muốn được bù đắp từ An Minh Tri.

Thỉnh thoảng cậu quay lại nhìn cha mình, giống như đang nói, cha coi ảnh cưng chiều con rất nhiều đó.

Nửa bữa sáng còn lại làm Trịnh Dư Dương rất hài lòng, bé con còn chưa ăn được thức ăn, rất nhanh đã no bụng rồi.

Chỉ là Trịnh Dụ Chương từ đầu đến cuối sắc mặt vẫn khó coi như vậy, bị một thằng nhóc ba tuổi tranh sủng, hắn càng nghĩ càng không ngừng tức giận.

Truyện Cung Đấu

Chờ cậu nhóc vỗ vỗ cái bụng nhỏ, tỏ ý mình đã ăn no rồi thì An Minh Tri mới buông ra, kêu người làm dẫn thằng bé đi chơi.

Người còn chưa kịp đi, Trịnh Dụ Chương đã phẩy tay, bảo người làm mau đem đi đi, hắn không muốn nhìn con thỏ nhỏ chết bầm này thêm một giây nữa đâu.

“Em xem em chiều nó quá rồi đó.” Hắn không có chút lễ nghi nào gõ vào cái đĩa, nói với An Minh Tri: “Đã ba tuổi rồi mà còn đòi đút ăn, em không ở đây nó vẫn ăn đấy thôi! Mà em cũng không cần ăn cơm sao?”

An Minh Tri nhìn phần ăn của mình vẫn còn nguyên vẹn, nói: “Con còn nhỏ…”

Trịnh Dụ Chương không nói, ba tuổi mà còn nhỏ ư, còn không thể tự mình ăn cơm, con cháu Trịnh gia không cần nuôi người yếu ớt như vậy đâu.

Bất kể là trai hay gái, hắn vẫn luôn dạy dỗ nghiêm khắc, nhưng An Minh Tri lại nhẹ dạ nuông chiều như vậy.

“Con ăn no rồi.” Trịnh Trinh Trinh phá vỡ bầu không khí trầm mặc trên bàn ăn, buông chén đũa rồi nhanh chóng chuồn về phòng mình.

Hai người lớn không nói gì, ngầm cho phép cô đi.

Cô nàng chạy đến giữa cầu thang, nằm nhoài người trên tay vịn, ló đầu nhìn lén xuống, chỉ có thể thấy được một góc bàn ăn.

Lúc nãy cô thấy cha mình vẫn còn đen mặt, bây giờ vẫn chưa hết nhưng hắn đã cầm chén muỗng lên, giống như vừa rồi An Minh Tri đút cho em trai cô ăn, hắn đút cho người ngồi đối diện mình.

Trong ký ức của cô, cha còn chưa từng đút cơm cho cô ăn đâu, em trai cô cũng không có diễm phúc đó, cô nghĩ đây hẳn là lần đầu cha cô làm vậy, nhưng động tác của hắn vẫn rất thuần thục, nhuần nhuyễn.

An Minh Tri ngồi đối diện còn cười, cũng không câu nệ ăn cơm được đút, giống như đây là chuyện tập mãi thành quen, cảm thấy bình thường.

Úi chà chà.

Vài ngày trôi qua, An Minh Tri nhận được điện thoại từ Ngụy Minh.

Ngụy Minh là quản lý của cậu, không có người quản lý nào không mong nghệ sĩ của mình nổi tiếng cả, nhưng đối với trường hợp của An Minh Tri thì bất đắc dĩ ngoài ý muốn của Ngụy Minh.

Lại nói, anh không phải người quản lý tài giỏi nhất, nhưng cũng được người ta khen là người tài, mấy năm nay nghệ sĩ dưới tay hắn đều trở thành nhất tuyến*, còn có hai, ba người đang là rất hot.

*Nhất tuyến: minh tinh hàng đầu.

Khoảng hai, ba năm trước anh mới bắt đầu nhận làm quản lý của An Minh Tri, khi đó là An Minh Tri trở lại hoạt động sau tai nạn xe cộ.

So với đám thần tượng, minh tinh trẻ thì tuổi cậu có hơi lớn rồi, An Minh Tri hai mươi lăm tuổi cũng không chiếm được ít nhiều ưu thế lắm.

Vừa mới chữa trị xong sau tai nạn, thân thể cậu không tốt như những người khác, thậm chí trên người cậu còn nhiều vết sẹo chưa xóa hết, muốn trở lại giới giải trí không phải là khó, mà là rất khó.

Đó là những gì anh nghĩ lúc đầu.

Anh cho rằng công ty muốn đẩy việc hoạt động trở lại của An Minh Tri cho anh, là muốn an ủi cậu An Minh Tri sau tai nạn thôi.

Nhưng sau đó anh nhận ra mọi chuyện không phải như vậy, công ty thật sự rất coi trọng An Minh Tri, thậm chí thái độ của công ty đối với việc An Minh Tri có nổi tiếng hay không chính là sao cũng được, không hề có ý bắt nghệ sĩ này kiếm tiền về cho mình.

Cơ mà đứng sau lưng một công ty giải trí chẳng phải là do đám nhà tư bản điều khiển sao, bọn họ tâm huyết với nghề là phụ, kiếm tiền là chính.

Chuyện kỳ lạ chính là, nâng nghệ sĩ của mình càng nổi tiếng thì họ càng kiếm lời nhiều hơn, nhưng riêng An Minh Tri lại không cần phải nổi tiếng.

Nhưng không lâu sau đó, anh mới biết đám nhà tư bản của công ty này cũng chỉ là một mắt xích trong chuỗi thức ăn mà thôi, mà người đứng đầu chuỗi thức ăn này chính là Trịnh Dụ Chương kia.

Chính Trịnh Dụ Chương tìm Ngụy Minh nói chuyện, hắn nói rằng An Minh Tri yêu thích diễn xuất, dù thân thể cậu không chịu nổi đi nữa, ở ngoài đóng phim cực khổ như thế, có khi ăn đói mặc rách, kiểu gì lúc trở về cũng sẽ bị thương, hắn rất đau lòng.

Cũng không cần phải tìm kịch bản tốt nhất cho cậu nhưng cũng không được quá tệ, hắn chỉ muốn dỗ cho đứa nhỏ nhà hắn vui vẻ, cao hứng thôi.

Từng lời nhẹ nhàng thốt ra, Ngụy Minh lại nghe rất rõ ràng.

Trịnh Dụ Chương là người anh không được đắc tội, mà anh cũng không định đắc tội hắn.

Từ đó về sau, Ngụy Minh đều đưa những tài nguyên tốt nhất cho An Minh Tri, chỉ cần là nhân vật phù hợp, anh đều đề cử An Minh Tri đầu tiên cho nhóm đạo diễn.

Nhưng mà dần dần, anh phát hiện An Minh Tri chỉ là người yêu diễn xuất chứ không phải loại người có dã tâm, bất chấp để nổi tiếng, nên anh chọn lựa kịch bản vô cùng cẩn thận, không nhất thiết phải chạy theo trào lưu hay quá nổi tiếng.

Hơn nữa Trịnh Dụ Chương cũng đã nói, thân thể cậu sẽ không chịu nổi, quanh năm suốt tháng cũng không diễn được mấy bộ phim, quảng cáo không nhận, cũng không tham gia mấy chương trình tạp kỹ cho nên hai năm nay cậu vẫn cứ bình thường như trước, không nổi không chìm, chỉ là có trong tay không ít tác phẩm tốt.

Điều này cũng làm cho Ngụy Minh thở phào nhẹ nhõm.

Trịnh Dụ Chương vẫn không loại bỏ anh mà thay thế người quản lý khác cho An Minh Tri, như vậy có thể nói An Minh Tri đang hài lòng với hiện tại.

Nhưng dù sao Ngụy Minh cũng rất tò mò, có khi nào mạch não của Trịnh Dụ Chương có vấn đề hay không mà lại đi làm cái chuyện ngược đời như thế, những kim chủ khác đều tìm mọi cách nâng đỡ tình nhân của mình, chỉ hận không thể làm tình nhân của mình nổi tiếng chỉ sau một đêm, còn vị kim chủ này thì ngược lại.

Ngụy Minh vẫn còn nhớ rõ ngày Trịnh Dụ Chương tìm anh nói chuyện, anh thấy có lẽ trong mắt Trịnh Dụ Chương, An Minh Tri không chỉ là loại tình nhân tầm thường như vậy.

Chú bảo con chú 3 tuổi lớn rồi không cần đút, nên chú chỉ đút cơm cho vợ chú 27 tuổi đang còn nhỏ thui.