Sự Độc Chiếm Của Ác Ma Vô Tình

Chương 165: Là lừa, lại hứa hẹn

Edit: Diệp.

Nghẹn họng trố mắt nhìn German, trong con ngươi khắc họa hình dáng của anh, Lạc Khuynh Thành chỉ cảm thấy khuôn mặt luôn luôn lạnh lẽo trong suốt kia của anh, lại có một cỗ tà khí, đang nhàn nhạt đổ xuống mà ra, ma mị lưu chuyển ngang dọc..

Thật ra thời điểm German nói lời này rất tự nhiên, là dáng vẻ trước sau như một của anh, cũng không tận lực phủ cái gì lên, chỉ là, bởi vì do tiếng nói trầm thấp lại khàn khàn của anh, hơn nữa trong lòng chính Lạc Khuynh Thành có quỷ, thật sự nghe như thế nào cũng cảm thấy anh đang mượn cơ hội đùa giỡn cô!

Người đàn ông này nói chuyện lớn mật trực tiếp, cơ hồ là nghĩ sao nói vậy, không hề cố kỵ, trước kia thời điểm quấn lấy cô làm chuyện vui vẻ, lời anh nói càng hạ lưu hết bài này đến bài khác, hơn nữa rõ ràng lời cũng đều nói qua, mà mỗi lần lấy một chữ ra, đều có thể khiến cô thẹn đến cả đầu ngón chân cũng cuộn lại..

Cho nên Lạc Khuynh Thành vẫn luôn cho rằng, hẳn là German có loại này thú vị tà ác này, anh hưởng thụ quá trình kích thích cô, thích dùng loại lời đơn giản dứt khoát này gia tăng tình thú, nhưng ngược lại cũng có thể hiểu được, dù sao anh cũng là một người đàn ông, hơn nữa người phương Tây nói chuyện vốn dĩ đã rất lớn mật.

Chỉ là, chỉ là bây giờ căn bản cũng không phải là lúc a, thật sự là cô đang rất chân thành nghiêm túc trao đổi với anh, anh vừa nói như vậy, bầu không khí nghiêm túc thật vất vả mới xây dựng lập tức đã không còn, kêu cô còn nói tiếp thế nào?

Làm sao anh có thể đem loại lời không biết xấu hổ này nói đến đúng tình hợp lý như thế chứ?

Nhưng mà, so sánh với thời điểm làm, những lời vừa rồi thật ra hoàn toàn là tiểu vu gặp đại vu (*), quả nhiên, cũng khiến cho cô ngượng ngùng một lần, đương nhiên, không thể phủ nhận chính là, trong lòng của cô, có một chút vị ngọt, đang lan tràn..

(*) Vu là chỉ những người như phù thuỷ, pháp sư..

Bởi vì anh nói, nó chỉ nhận cô, thay lời khác mà nói, cũng chính là --Anh chỉ có phản ứng với cô. Đối với người phương Tây hay phóng túng bên ngoài mà nói, đúng là quá hiếm có.

Cái này, có lẽ được cho là trung thành tuyệt đối đi? Cũng coi như là một loại phương pháp khác mà anh cố ý biểu đạt với cô đi?

Quá mức kinh ngạc, trong lúc nhất thời Lạc Khuynh Thành hoàn toàn mất đi năng lực phản ứng, chăm chú nhìn về phía anh, khuôn mặt của cô đỏ bừng, tựa như một quả táo đỏ, tỏa ra ánh sáng trắng nõn bóng loáng, chọc đến đầu quả tim của người đàn ông ngứa ngáy, không nhịn được muốn nhào tới cắn một cái..

"Đáng chết! Đừng câu dẫn anh nữa!"

Bằng không anh thật sự sẽ không nhịn được mà ăn mất cô!

Nâng tay lên, chế trụ cái gáy của Lạc Khuynh Thành, hơi dùng lực nhấn một cái, German xuất kỳ bất ý (*) giữ mặt cô lại, ấn xuống, để cô vùi lại vào bên gáy của mình..

(*) Xuất kỳ bất ý: Đánh bất ngờ; hành động khi người ta không đề phòng

Anh không có biện pháp kháng cự nhất, chính là dáng vẻ này của cô. Giống như làm nũng lại không phải làm nũng, giống như giận lại không phải giận, trong con ngươi nhộn nhạo, nhưng thật ra là nồng đậm mị sắc, hết lần này đến lần khác ánh mắt của cô lại vô tội như vậy, mơ hồ, hồn nhiên giống như một thiếu nữ chưa từng trải sự đời. Thậm chí cô cũng không cần làm cái gì, đã đem bộ dáng nửa là yêu dã nửa là ngây ngô, diễn đến vô cùng nhuần nhuyễn. Quả nhiên là một tiểu yêu tinh câu người trời sinh!

"A.."

Sức lực của German mặc dù không lớn, thế nhưng là bỗng nhiên bị nhấn xuống, vẫn có chút vội vàng không kịp chuẩn bị, trong lúc chóp mũi chạm vào da thịt anh, cô nhẹ nhàng ưm một tiếng, theo bản năng liền muốn giãy dụa ngồi dậy, nhưng, một cái chớp mắt tiếp theo Lạc Khuynh Thành lại hoàn toàn cứng đờ.

Bởi vì, trong lòng bàn tay, nghe nói là anh em của người đàn ông nào đó, đang khỏe mạnh lớn dần, cô dán chặt như vậy, hoàn toàn có thể trực tiếp nắm giữ tin tức..

Thân thể thơm mát dừng lại, mang tai cũng bị huyết sắc thấm đỏ, Lạc Khuynh Thành ngoan ngoãn nằm lại, cũng không nhúc nhích, khuôn mặt vùi ở bên gáy của người đàn ông, đã sớm đỏ như ráng chiều, bốc hơi cháy, theo da thịt dán chặt lấy nhau, từng chút từng chút tiến vào trong cơ thể German, chậm rãi hòa tan ngũ tạng lục phủ vốn đã bị băng phong rét lạnh bao phủ, sau đó, ấm lại, cho đến khi, một mảnh ấm áp.

Giãy dụa rút tay lại trước, nhưng anh lại không cho phép, ngược lại càng ấn chặt cô hơn, ép cô cách lớp vải vuốt ve nó, không dám động, ngay cả thở mạnh một cái cũng không dám thở, Lạc Khuynh Thành dám đánh cược, đầu ngón chân của mình cũng đỏ..

"Tôi không câu dẫn anh."

Lặng yên trong giây lát, cắn cắn môi, Lạc Khuynh Thành vẫn không nhịn được nhỏ giọng cãi lại một câu cho mình, có lẽ là bởi vì thẹn thùng, âm thanh của cô rất nhẹ, tựa như một cô vợ nhỏ cực ấm ức, sợ hãi rửa sạch oan khuất cho mình, yếu ớt chui vào trong tai German, giống như là lông vũ nhẹ nhàng phất qua, mang đến cho anh một chút ngứa ngáy, cùng với đó là tê tê dại dại, trong lồng ngực trướng đầy đều là thỏa mãn và hạnh phúc..

"Em tồn tại chính là đang câu dẫn anh."

Cánh môi nhẹ nhàng cong lên, cúi đầu cười, German tiếp ngược lại rất tự nhiên, không phải đang giận cô, càng không phải chọc cô, mà là lời nói phát ra từ đáy lòng..

"Về sau không cho phép lộ ra dáng vẻ vừa rồi ở trước mặt người đàn ông khác, nếu không anh sẽ khiến cho em không xuống giường được."

Tiếng nói trầm thấp mang theo dục vọng chiếm hữu, khi nói chuyện, hơi thở cực nóng cũng bá đạo của người đàn ông ập về phía Lạc Khuynh Thành, không tới một lát đã hoàn toàn bao phủ cô ở trong thế giới thuộc về riêng anh..

Hàm răng nhẹ cắn lấy cánh môi phấn hoa, Lạc Khuynh Thành cũng không trả lời, lại không nhịn được im lặng oán thầm, cái gì mà người đàn ông khác? Đừng nói căn bản là cô không muốn, cho dù cô muốn, thế nhưng là ngay cả tự do cô cũng không có, làm sao còn có cơ hội gặp người đàn ông khác?

Ngược lại trong nhà khắp nơi đều là đàn ông, thế nhưng là những bảo vệ đó cũng không biết là bị làm sao nữa, nhìn thấy cô đều tỏ ra như mắt gà chọi, nhìn trời hoặc là nhìn sau lưng cô, tóm lại chính là không nhìn cô, nếu không phải bọn họ có đáp lời, cô thật sự sẽ nghĩ lầm bọn họ căn bản không nhìn thấy cô, bộ dáng chỉ sợ tránh không kịp, hình như rất sợ cô, thật sự là rất kỳ quái..

Mà ngoại trừ bọn họ, người khác thật ra đều là người có chút tuổi, là trưởng bối của cô, cô ăn no rỗi việc đến mức nào mới có thể đi đến trước mặt bọn họ đỏ mặt đùa giỡn quyến rũ chứ!

Ở cùng một chỗ với German, Lạc Khuynh Thành mới chậm rãi nhận thấy được, thật ra, anh thật sự không có xấu như vậy, là có một mặt lương thiện kia, điểm ấy chỉ từ những lão nhân gia trong nhà kia đã đoán được, khẳng định là anh cố ý, nếu không làm sao có thể trùng hợp được như vậy, bọn họ đều lẻ loi hiu quạnh, không ai phụng dưỡng?

Chỉ là tàn bạo lãnh huyết của anh nổi trội quá mức, hơn nữa anh rất biết che dấu, ngược lại khiến cho người ta cho rằng anh đang ăn hiếp lão nhân gia, thật ra căn bản chính là đang thay đổi biện pháp cung cấp bảo vệ sinh tồn cơ bản nhất cho bọn họ, hơn nữa trong khi đó, cũng sẽ không tổn hại tôn nghiêm của nhóm lão nhân gia..

"Làm sao không đồng ý? Nghe thấy không?"

Nâng bàn tay lên, theo đường cong của Lạc Khuynh Thành đi xuống, phủ ở trên cặp mông của cô, "Bộp" một tiếng, vỗ nhẹ vào trên đó, German bá đạo hừ hừ, kiên trì trong lời nói, lại rõ ràng như vậy.

Đột nhiên bị vỗ một cái, nhịn không được "A" nhẹ một tiếng, khuôn mặt nhỏ nhắn ở bên gáy German như kháng nghị cọ cọ hai cái, lúc này Lạc Khuynh Thành mới nhẹ nhàng "Ừm" một tiếng..

Loại cọ xát này, rất là thân mật, là thành quả đạt được trong khoảng thời gian chung sống với anh lâu như vậy, hoàn toàn là hành động theo bản năng của cô, cũng không phải là cô có khả năng kháng cự, cọ xong mới phản ứng được, Lạc Khuynh Thành nhất thời liền cứng đờ.

Cô còn chưa thật sự tha thứ cho anh, nút thắt trong lòng cũng còn chưa cởi bỏ, không thể thân mật với anh như vậy.

"German, về sau anh có thể hay không.. Ai nha trước hết anh đừng nhúc nhích, thành thật chút!"

Sắc lang! Không ngăn cản anh anh liền lấn tới? Kéo tay cô chui vào trong quần lót muốn làm cái gì? Anh đã đói khát đến loại trình độ này rồi?

Hạ nhẫn tâm bấm một cái, mạnh mẽ dùng lực giãy giụa, ngẩng đầu, tức giận trừng mắt nhìn German, vẻ mặt Lạc Khuynh Thành, sinh động bức người, hiển nhiên là sức sống đã lâu không gặp, rất là lóa mắt, người đàn ông nhìn cũng có chút sửng sốt, trong lúc giật mình ở đó, mượn cơ hội này, Lạc Khuynh Thành liền rút tay ra..

Ấn ở giữa bộ ngực căng đầy của German, dùng móng tay nhẹ nhàng móc móc cơ thể của anh, vẻ mặt của cô nghiêm túc trước nay chưa từng có: "Về Lucy, anh còn có lời gì muốn nói với tôi hay không?"

"Có."

Gật đầu trước, tà khí trên mặt German, trong nháy mắt đã bị nghiêm túc thay thế..

"Anh chưa từng chạm vào cô ta, cũng sẽ không đụng cô ta, điểm này em nhớ kỹ một mực cho anh."

Còn dám hoài nghi anh, cẩn thận anh thực sự làm chết cô!

"Em nói không sai, lần này quả thật là anh giúp Lucy, nhưng mà mục đích của anh không phải cô ta, mà là Percy, anh muốn mượn việc lần này lấy tin tưởng của ông ta. Anh biết mình làm như vậy là tàn nhẫn với em, uất ức của em anh cũng đều biết, thế nhưng là Khuynh Thành, tin tưởng anh, so với bất kỳ kẻ nào anh đều đau hơn, cũng hận hơn!"

Anh yêu cô, tất nhiên là không hy vọng cô chịu bất cứ uất ức nào, không biết làm sao, anh lại lặp đi lặp lại nhiều lần việc liên quan đến Lucy, khiến cho cô nhận hết uất ức, điểm ấy, đúng là lỗi của anh, anh sẽ không phủ nhận.

"Anh tiếp cận cô ta đúng là có mục đích, cô ta tồn tại đối với anh mà nói chỉ là lợi dụng, một khi giá trị lợi dụng của cô ta biến mất, chắc chắn anh sẽ khiến cho cô ta muốn sống không được, muốn chết không xong, chỉ là hiện giờ anh không có cách nào cho em thời gian chuẩn xác. Nhưng mà em phải tin tưởng, mối thù đứa nhỏ, tất nhiên anh sẽ báo; uất ức em chịu, nhất định anh cũng sẽ đòi lại toàn bộ cho em, hiện tại, anh chỉ cần em tin tưởng anh, chờ anh, cho anh chút thời gian."

Đề cập đến Lucy, bên trong đôi mắt màu xanh lam của German, giống như là hải dương bị mây đen bao phủ lại, có chút đen tối thoảng qua, hơi thở rét buốt, cũng đang không ngừng tràn ra bên ngoài, cực hung hãn khiến cho người ta sợ hãi, làm mọi người đều tin tưởng, bên trong, tuyệt đối đang nổi lên gió lốc sâu không lường trước được..

Nhưng, Lạc Khuynh Thành lại không sợ chút nào, ngực nặng nề rất giống như bị tảng đá đè lại, nhàn nhạt nhìn qua German, vẻ mặt của cô cực kỳ bình tĩnh, con ngươi, trong suốt như nước, nhưng cũng lộ ra bản chất trong trẻo nhưng lạnh lùng của nó..

"Nghe ý tứ của anh, là muốn để cho tôi làm người phụ nữ mù quáng ngu dốt, cái gì cũng đừng nghĩ, cái gì cũng đều không quản, chỉ cần tin tưởng anh là được?"

Trong lòng tản ra một chút yêu thương ấm áp, lông mi nhẹ nhàng run rẩy, Lạc Khuynh Thành tựa cố chấp nhàn nhạt nói một tiếng: "Thế nhưng là German, anh biết không? Uất ức của tôi, thật ra cơ bản đều là anh cho."

Nếu không phải để ý một người, ai sẽ vô cớ uất ức bởi vì hành vi cử chỉ của người kia? Lucy sao? Quả thật cô ta tổn thương cô, còn làm mất bảo bảo của cô rồi, nhưng mình đối với cô ta đây không phải là uất ức, cho tới bây giờ cũng chưa từng bởi vì cô ta mà uất ức, chỉ có hận mà thôi!

"Anh tra tấn cô ta cũng chỉ có thể báo thù cho đứa nhỏ, uất ức trong lòng tôi, lại không có cách nào biến mất được."

"Sau khi chuyện thành, anh, cũng tuỳ em xử trí, được không?"

Hai con ngươi trầm xuống, hiện lên một tia hối hận, dừng trước Lạc Khuynh Thành, đáy lòng German tràn đầy thương tiếc, lúc trước bởi vì cô mà sinh ra cảm giác bất lực, lại trở về lần nữa, uất ức của cô anh biết, toàn bộ đều biết, thế nhưng là anh, thật sự không có lựa chọn nào khác..

"Vậy tôi làm sao bây giờ hả? Từ khi đứa nhỏ không còn tôi đã bắt đầu uất ức, vẫn luôn rất rất uất ức, anh còn chê nó không đủ nặng nề, muốn để nó tiếp tục gia tăng?"

Trong lòng kích động một cái, dùng sức đè nén hô hấp của mình, nâng nắm đấm lên, Lạc Khuynh Thành rũ mắt xuống, "Đông" một tiếng liền nện một quyền xuống! Rất dùng sức, nhất định sẽ rất đau, thế nhưng là lồng ngực của anh vẫn cứng rắn như vậy, càng đau, ngược lại là chính cô..

Một tiếng hít khí "Tê" vang lên, Lạc Khuynh Thành không nổi nóng được, thật vô dụng, muốn ăn hiếp anh ta cũng không được!

Sắc mặt hơi cứng, lập tức kéo tay Lạc Khuynh Thành qua, tròng mắt tinh tế quan sát, sau khi xác định không có bị thương, lúc này German mới chịu an tâm, bàn tay to cầm lấy cô thật chặt, anh trìu mến hôn ở trên tay cô trước, chốc lát sau, cúi đầu mở miệng: "Anh thương em, sủng em nhiều một chút, có được không?"

Hoàn toàn không ngờ đến anh sẽ nói ra lời buồn nôn như vậy, bỗng nhiên ngẩn ngơ, ngẩng đầu, hai mắt Lạc Khuynh Thành như lưỡi câu, thẳng tắp nhìn chằm chằm anh, lời kia anh nói kiên định dị thường, là lừa, lại càng như là hứa hẹn, thịt trên đầu quả tim cũng run lên, mềm nhũn một trận, uất ức trong lòng Lạc Khuynh Thành liền càng tăng lên, theo đó là mũi đau xót..

"Anh sủng tôi làm sao? Nếu như anh thật sự thương tôi, thì sẽ không ngay cả mục đích tiếp cận cô ta là gì cũng không nói cho tôi!"

Thật mất thể diện, cô vậy mà chủ động hỏi ra?

Thế nhưng là người đàn ông thúi này! Cô không hỏi anh liền thật sự không nói? Thật đúng là muốn chọc chết cô! Cô nói nhiều như vậy, chỉ chờ anh đến chủ động, hết lần này đến lần khác anh nói một đống lời như vậy, nhưng lại không đề cập đến nó! Nó mới là mấu chốt nhất có được không?

"Khuynh Thành.."

Động tác dừng lại, nâng lên mắt, thấp nhưng thở dài một tiếng, trong đôi mắt thâm thuý của người đàn ông, lộ ra ánh sáng sâu thẳm.

"Không phải anh không muốn nói, chỉ là, có một số việc, biết quá nhiều cũng không an toàn."

Nắm cánh tay thật chặt, ôm Lạc Khuynh Thành tới gần một chút, lông mày German nhíu lại, âm thanh nhàn nhạt: "Căn cơ của Percy rất ổn, hơn nữa ông ta là một người che dấu cực sâu, quá khó đoán, ngay cả anh cũng phải cầm mạng theo để tiếp xúc với ông ta."

"Hiện tại mỗi một bước anh đi đều rất nguy hiểm, hơn nữa không thể nóng vội, hiện tại anh cũng không có niềm tin tuyệt đối có thể tiêu diệt ông ta không, không thể kéo em vào ngay lúc này được, nhỡ đâu kết quả là anh bị tiêu diệt, em không biết, mới an toàn nhất."

Đây cũng là lý do lớn nhất vì sao anh chọn lợi dụng cô và đứa nhỏ đã chết, để cho Lệ Thiếu Đình đi cáo trạng, tạo thành giả tưởng cô là người bị hại tuyệt đối, mới có thể rũ sạch sẽ quan hệ giữa anh và cô, càng có có sức thuyết phục.

Dù sao, nếu như thật sự có một ngày như vậy, anh bị diệt, người chết tất nhiên là anh, Percy hồi tưởng lại, sẽ chỉ cho rằng cô là quân cờ, bị anh tàn nhẫn lợi dụng, như vậy, cô mới có một con đường sống..

Cho dù ban đầu Percy không tin, dùng hình bức cung với cô, ông ta khôn khéo như vậy, cô có thật sự không biết hay không, vừa nhìn đã biết, hơn nữa, anh thật sự sợ cô không gánh nổi hình phạt tàn khốc! Cho nên, vì để tránh cho tất cả ngoài ý muốn, cái gì cô cũng không biết, quả thật an toàn nhất.

Đôi mắt trợn to, tức giận trừng mắt nhìn German một cái, không thể nói rõ đến cùng là kích động hay là tức giận, Lạc Khuynh Thành chỉ cảm thấy trong cơ thể đang có một dòng khí cường đại thẳng hướng dâng lên, xông thẳng lên đầu cô, đụng cô đến choáng váng!

"Rốt cuộc anh coi tôi là cái gì? Người yếu đuối sợ chết nhát gan? Cái gì an toàn hay không an toàn? Anh.."

Anh chết, em còn sống kiểu gì?

Môi đỏ run rẩy, Lạc Khuynh Thành rốt cuộc không nói được nữa, trong lòng giống như là có lửa đang thiêu đốt, là đau như thế, nóng nảy như thế, ngón tay run lên một cái, cô bỗng nhiên hất tay German ra, sau đó, một phen bắt cổ tay anh lại, nhấc lên, cúi đầu lập tức hung hăng cắn xuống..

Cô thật sự không nghe anh nói chết được!

Cái gì mà bị diệt? Anh lợi hại như vậy, cơ hồ không gì không làm được, Percy thâm trầm đi chăng nữa chắc chắn cũng kém hơn anh, anh sao có thể sẽ thua chứ?

Trong cổ tràn ra âm thanh thở hổn hển tinh tế, Lạc Khuynh Thành giống như là một con thú nhỏ, dùng hết toàn lực cắn, ở trong quá trình này, đôi mắt của cô ngay cả chớp cũng không chớp một cái, vẫn luôn gắt gao trừng mắt nhìn German, đem ấm ức của cô, oán giận, sợ hãi, bàng hoàng và.. Lo lắng, tất cả những tâm tình phức tạp này, toàn bộ đều đánh về phía anh.

Nửa dựa ở đầu giường, German cũng không nhúc nhích, tuỳ ý để Lạc Khuynh Thành cắn, nhìn vào mắt của cô, khóe miệng chứa ý cười sủng nịch trước sau như một, hai đầu lông mày có chút lười biếng, anh căn bản không giống như người bị cắn, ngược lại như là người đang thảnh thơi ngồi hưởng thụ.

Dáng vẻ không có gì quan trọng này của anh, càng thêm kích thích Lạc Khuynh Thành, dựa vào cái gì mà chỉ có cô để ý như vậy? Dựa vào cái gì muốn cô ở tình trạng bị anh ăn tiếp đến tình trạng sắp chết, còn phải lo lắng cho anh như thế?

Cơn tức bốc hơi trong người, ngũ tạng lục phủ cũng sắp bị đốt thành tro, lông mi khẽ run lên, nước mắt nóng hổi, liền từ bên trong hốc mắt của cô chấn động rớt xuống, nhỏ giọt xuống trên cánh tay và lồng ngực German, thân thể to lớn như bị chấn động, anh đột nhiên nhấc thân thể của cô lên..

"Người bị cắn là anh, em khóc cái gì?"

"Tôi muốn khóc thì khóc, mắc mớ gì đến anh? Có bản lĩnh anh cũng cắn tôi đi!"

Giọt nước mắt như hạt đậu "Ba ba ba" thẳng hướng rơi xuống, sờ soạng nước mắt một phen rồi lại hung hăng liếc mắt trừng anh một cái, Lạc Khuynh Thành khó nén tức giận, con ngươi trong trẻo nhưng lạnh lùng kiêu ngạo: "Tôi thật không rõ đến cũng anh coi tôi là cái gì, anh cho rằng tôi cứ sợ như vậy.."

"Phụ nữ."

Vững vàng bị anh ôm vào trong ngực, dán vào anh, Lạc Khuynh Thành chợt nghe thấy anh mở miệng như thế, đầu óc có chút mơ hồ, hàm chứa nước mắt, cô nghi hoặc không thôi, lúc này, cô lại nghe thấy anh nói: "Người phụ nữ của anh."

"Ông" một tiếng, trong đầu căng thẳng như sợi dây cung cuối cùng, hoàn toàn đứt gãy, "Lạch cạch" một tiếng, nước mắt vừa mới ngừng lại của người con gái, liền giống như hạt châu đứt tuyến, hung hăng rơi xuống.

Từ anh nói mặc dù vô cùng đơn giản, nhưng lại đủ để cô hiểu, anh là đang nói, anh xem cô là người phụ nữ của anh, anh..

Gắt gao níu chặt quần áo của anh, không tiếng động buông lỏng ra, khí lực cả người, càng giống như là bị rút khô toàn bộ, thân thể mềm nhũn, Lạc Khuynh Thành bỗng nhiên vùi đầu vào trong ngực German, đôi mắt đóng lại, nước mắt tùy ý im ắng lại không có hơi thở trôi vào trong lòng của anh.

Đúng vậy, nếu không phải coi em là người phụ nữ của anh, dựa vào cái gì anh sẽ vì bảo vệ tính mạng của em, hao tổn tâm cơ?

Hơi cúi đầu xuống, nhìn Lạc Khuynh Thành thật sâu, thương tiếc bên trong hai con ngươi của German, dời núi lấp biển vọt tới, cái cằm để ở trong mái tóc mềm mại của cô, nhẹ cọ, anh mở miệng như lẩm bẩm: "Khuynh Thành, đàn ông bảo vệ người phụ nữ của mình, thiên kinh địa nghĩa (*), em chỉ cần ngoan ngoãn, giao tất cả cho anh, tin tưởng anh, bình an là được, nhé?"

(*) Na ná là điều hiển nhiên, không thể thay đổi

Sau khi trầm mặc thật lâu, trong cổ Lạc Khuynh Thành, rốt cục xuất ra một tiếng "Ừm" nhẹ, có điều..

* * *

Edit full: 21/5/2021.

Tự dưng chương trước có 2k5 chữ, chương này tận 4k1, làm lâu la tận mấy ngày:))

Cảm thấy truyện ngày càng sao sao ấy..