Sự Thân Mật Hài Hòa

Chương 42: “anh Có Thể Đối Xử Thô Lỗ Một Chút Với Em”

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cảnh báo: Chương này xuất hiện một ít cảnh  bạo lực.

Cảnh quay sáng hôm sau xuất hiện cảnh bạo lực tình dục.

Bạo lực tình dục mang đến sự bùng nổ về thị giác cho khán giả, nhưng cũng dễ dàng khiến người xem có phản ứng sinh lý khó chịu, vì vậy diễn sao cho tự nhiên là điều rất quan trọng.

“Tôi dạy em là để em biết cách bảo vệ bạn diễn nữ của mình trong lúc quay ngày mai.” Tần Kiêu nói: “Bản thân em cũng phải thường xuyên khống chế lực tay, bởi vì lực quá mạnh sẽ dễ dàng tổn thương đối phương, nhất là với làn da rất mỏng manh của phái nữ.

Điều này đòi hỏi em lúc nắm, túm không được phép dùng toàn lực.”

“Chị Tây Vân nói anh rất chu đáo, chị ấy nói không sai.” Kha Ninh gật đầu nói.

“Chuẩn bị xong chưa?”

“Vâng.”

Một tay Tần Kiêu kéo cổ áo sau của Kha Ninh, một tay còn lại hoàn toàn siết lấy cổ tay cậu, thô bạo lôi người lên giường.

Kha Ninh không khỏe bằng hắn, hai tay nhỏ treo lên cánh tay rắn chắc của Tần Kiêu, đề phòng bản thân thật sự ngã xuống đất.

Hai chân cậu vừa đá vừa giãy giụa, trong đầu ghi nhớ từng động tác của hắn——-

Lấy ví dụ như lúc Tần Kiêu lôi kéo cậu đi, hắn âm thầm dùng ngón tay che phần gáy cậu lại, tránh việc cậu bị cổ áo siết vào.

Lúc đẩy cậu lên tường, Tần Kiêu dùng một tay lót sau gáy cậu, như vậy cậu sẽ không bị va đập đau đớn.

Học bằng cách thức trải nghiệm sẽ khiến người học tiếp thu rất nhanh, thế nhưng nếu con người quá đắm chìm vào nó chưa chắc đã là một chuyện tốt, đặc biệt là những cảnh tàn nhẫn thô bạo thế này, mang tính gây tổn thương rất cao.

Bị kéo thẳng một mạch từ phòng tắm đến giường, việc này lại khơi dậy bóng tối trong tuổi thơ của Kha Ninh——

Cậu bị người mẹ đang phê thuốc lôi từ phòng khách tới nhà bếp, sau đó mẹ dùng dao dí vào mũi cậu, thấy cậu khóc mẹ còn cười sằng sặc, con dao trong tay quơ lên quơ xuống trong không khí đầy bụi bay, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể giết người.

Cậu vô thức tỏ ra đau đớn, chỉ loáng một cái, bàn tay vốn dĩ đang nắm chặt lấy cánh tay Tần Kiêu bỗng nhiên thả lỏng, cả cơ thể suýt chút nữa ngã đập đầu xuống đất, may mà Tần Kiêu nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy cậu.

“Sao thế?” Tần Kiêu ôm cậu, lo lắng kiểm tra xem cậu có bị va đập ở đâu không, “Có sao không?”

Thầy Tần vừa rồi hóa thân thành vai diễn dữ dằn trong phim bỗng chốc trở nên dịu dàng, xoa dịu trái tim Kha Ninh, “Không sao đâu ạ.”

Cậu nói vậy nhưng Tần Kiêu thật sự đã bị dọa sợ hết hồn.

Hắn nhìn thấy trên cổ tay Kha Ninh có vệt đỏ mờ mờ, trên xương quai xanh có vết cắn ướt át, còn cả các vết xanh xanh tím tím lưu lại trên lưng cậu.

—————-Đều là do nhiều lần luyện tập vừa xong, đủ các vết do va chạm gây ra.

Kha Ninh có thể chịu được cực khổ nhưng Tần Kiêu xót xa không nỡ xuống tay nữa, hắn bèn ôm cậu vào ngực vỗ về, “Không học nữa, chúng ta không học nữa.”

“Nhưng mà…” Kha Ninh ngẩng đầu lên, đôi mắt rưng rưng nhìn hắn, nhỏ giọng nói: “Em thích anh làm vậy với em.”

Kha Ninh phát hiện ra, lúc bản thân bị Tần Kiêu thô lỗ hung bạo ra tay, thần kinh cậu như tiềm ẩn sự hưng phấn, càng ngày càng trồi lên rõ ràng.

Thậm chí cậu còn có phần hưởng thụ cảm giác này, chút đau đớn nhỏ bé chỉ chiếm một phần kích thích mà thôi, giống như bánh gạo dính trên đầu ngón tay chấm vào những hạt đường cát trắng li ti.

Có lẽ, bản thân cậu có một niềm đam mê nào đó với “Masochism(*)”.

(*) Sự thống dâm (M): thích nhận đau đớn từ người tình >< Sự bạo dâm (S – Sadism): thích gây đau đớn cho người tình.

“Tần Kiêu, anh có thể… đối xử thô lỗ một chút với em.” Kha Ninh đỏ rần hai tai, nói.

Câu nói này của cậu lập tức khiến tinh lực của Tần Kiêu xộc thẳng lên đỉnh đầu, ước gì hắn có thể dùng dây thừng buộc chặt chú cừu non này lên đầu giường, hung hăng bắt nạt cậu không ngừng, rút ra cắm vào để lại mấy dấu đỏ trên cặp mông trắng mềm.

Đây có phải là bạo dâm không? Từ trước đến nay hắn không có sở thích này, nhưng một câu của Kha Ninh lại khiến hắn mê muội.

Tần Kiêu quẳng Kha Ninh lên giường, còn bản thân hắn thì lật người lại, nhấn đầu Kha Ninh vào nơi ấy của hắn, động tác không hề dịu dàng chút nào.

Từ góc độ nhìn xuống, hắn có thể nhìn thấy phần tóc rối sau gáy của Kha Ninh, còn cả cái mông căng mẩy cứ vểnh lên, đường cong hai bên khoe ra được phần eo nhỏ gầy, ở giữa có hai hõm lưng lõm xuống, bảo nơi ấy có thể chứa được một vũng nước trong cũng không quá đáng.

Khoang miệng ẩm ướt ngậm lấy vũ khí của Tần Kiêu, cổ họng Kha Ninh tràn ra tiếng rên rỉ, động tác của cậu trúc trắc và vụng về, khiến mạch máu của Tần Kiêu lồi lên mạnh mẽ.

“Ưm…”

Tần Kiêu lấy một cái bao cao su ra, đưa tới trước mặt Kha Ninh, “Đeo vào giúp tôi.”

Kha Ninh ngoan ngoãn dùng miệng ngậm áo mưa vào, hàm răng cắn chặt xé bỏ bao bì bên ngoài, sau đó đeo lên vật thô to nóng bỏng của Tần Kiêu.

Bao cao su chỉ là một cái màng mỏng, dính cả chất bôi trơn óng ánh, ôm sát dương v*t cực lớn, gân xanh kéo dài đến tận gốc, sung huyết dữ tợn.

Tần Kiêu gập người cậu thành một tư thế có kỹ thuật rất cao, giống như một con thú ra sức chơi cậu, tất cả sức mạnh bạo phát ở thắt lưng, thậm chí thô bạo đến mức mất khống chế.

“Ưm!”

Đôi chân dài trắng nõn của Kha Ninh giống như cành liễu, đung đưa mạnh mẽ trên khuỷu tay Tần Kiêu, bị thọc vào rồi rút ra, không ngừng run rẩy.

Thậm chí cậu còn cảm thấy phần trước của mình cũng bị chơi đến mất kiểm soát, từng trận tê dại và kích thích cực sướng ồ ạt xâm nhập vào cơ thể cậu.

“Không xong rồi… Anh Kiêu, anh thả em ra, ư….”

Tần Kiêu nghiêng người hôn cậu, gặm cắn môi cậu, hút sạch tất cả nước bọt dính trên khóe miệng cậu, một chút cũng không để sót lại, chiếm sạch làm của riêng.

Hắn không thể từ bỏ Kha Ninh, hắn không thể cam lòng buông tay chàng trai này.

Hắn yêu Kha Ninh chết đi được, hắn ước gì mình có thể nghiền nát cả da lẫn xương của cậu rồi nuốt sạch vào trong bụng, máu cũng phải uống hết, đến cả chút xương vụn cũng không để thừa.

“Không đủ, tôi vẫn còn muốn em.”

“Không được đâu….

A! Em… em sắp chết rồi, anh làm em sắp chết rồi…”

Tần Kiêu không chút lưu tình, liên tục mạnh mẽ xuyên xỏ không ngừng nghỉ, khoái cảm hung hăng đâm vào xương cột sống của Kha Ninh, sau đó nhanh như chớp lan ra khắp toàn thân, dính theo thứ chất lỏng trên khe mông cậu rồi chảy xuống giường.

“Sau khi không bán dâm nữa, tôi đã thật sự trở thành một người tử tế.” Tần Kiêu nói, “Thế nhưng sau khi gặp em, tôi lại cảm thấy mình không còn là người tốt nữa, lại ngựa quen đường cũ phá vỡ sự lương thiện của bản thân, tôi nghĩ mình đã làm rất nhiều điều dơ bẩn với em.”

Bọn họ gần như làm tình đến phát điên.

Đến cuối cùng, Kha Ninh khóc lóc thở gấp, cạn kiệt sức lực, đôi mắt trong veo khóc đến đỏ hoe, gối đầu trắng như tuyết dính đầy nước mắt của cậu.

Tần Kiêu bế cậu vào phòng tắm vệ sinh một lần, sau khi tắm rửa sạch sẽ thì ra ngoài.

Hắn lấy cho cậu chút sữa bò nóng để bổ sung năng lượng, sau đó tắt đèn, hai người cùng nhau chui rúc trong ổ chăn ấm mềm mại chìm vào giấc ngủ.

Kha Ninh từ nhỏ đã mất đi người nhà rồi biến thành trẻ mồ côi, sau một thời gian dài sống cô độc, cậu đã được cảm nhận sự chăm sóc dịu dàng, đến khi nhắm mắt thấy vô cùng an tâm.

“Đợi khi nào bộ phim đóng máy, chúng ta đi du lịch đi.” Kha Ninh ngủ trong khuỷu tay Tần Kiêu, lẩm bẩm mơ màng nói mớ, “Muốn đi cùng anh đến nhiều nơi hơn nữa…”

“Được, em muốn đi đâu?”

“Đến đâu cũng được, chỉ cần đi cùng anh.”.