Sư Tôn, Người Về Rồi...

Chương 45

Phong Vô Nhiên và Quân Tịch Ly, à còn có con mèo trắng nhỏ, đi vào trong Thần Lạc vực, theo ý của Quân Tịch Ly, nếu đã đến đây thì có thể lịch lãm một phen, tuy tu vi của y mới cấp 3 ở trong đây cũng khá nguy hiểm , nhưng mà y có một tờ truyền tống phù, nếu tình hình thật sự không xong thì có thể xé phù mà truyền tống về Thiên Cơ điện.

Thần Lạc vực nói là vực lại càng giống thâm sơn hơn, núi cao trùng trùng, cổ thụ tầng tầng che đi ánh nắng Mặt Trời, để lại vài bóng dáng loang lổ trên mặt trận.

Quân Tịch Ly vẫn đeo mặt nạ, vì trở ngại việc đeo mặt nạ khiến y không phát hiện mùi máu cho nên y gắn Huyết Tán lên dù lưu ly, như vậy chỉ cần phát hiện máu người, Huyết Tán liền đổi màu.

Phong Vô Nhiên luôn đi bên cạnh, rõ ràng vẫn là dung mạo dáng người kia, nhưng vô hình chung Quân Tịch Ly cảm thấy tiểu đồ đệ dường như lớn hơn rồi, không phải ngoại hình mà là tâm tính, hơn nữa đôi mắt Phong Vô Nhiên có chút là lạ, nếu Quân Tịch Ly không nhầm, có lẽ là....... chiếm hữu, nhưng nó cũng không quá giống, tựa như pha thêm kính ngưỡng ái mộ, phức tạp đến Quân Tịch Ly không thể hiểu. Nhưng y cũng không bận tâm lắm, giờ tâm y chỉ có một mục tiêu là trở về hiện đại, chuyên tâm tu luyện nên y không mấy quan tâm những việc khác, trừ việc có hại với y.

Cứ như vậy, Quân Tịch \*đầu gỗ\* Ly bỏ qua cảm tình sâu sắc của Phong Vô Nhiên, cũng bỏ qua một chút thay đổi nhỏ trong lòng mình.

....

3 ngày sau....

Bây giờ Quân Tịch Ly triệt để xác định Phong Vô Nhiên thay đổi, tỉ như hiện tại.

\-Sư tôn, người mặc thêm áo đi, đây là địa bàn của Băng Hạt \(Bọ cạp thuộc tính băng\) , rất lạnh đó.

Quân Tịch Ly mặt vô cảm nhìn chiếc áo choàng trắng tuyết tuyệt đẹp nào đó, nhưng dù đẹp đến mấy cũng không che giấu được sự thật là nó dày cộp và nặng nề, có được không a?!

Y không muốn thừa nhận, nhưng y cực kỳ sợ nóng, có được không?! Bảo y mặc cái áo khoác này, khác nào cho y uống một ly rượu độc hả????

Có khác sao? Hoàn toàn không có!

Quân Tịch Ly có "chút " phun tào, thực chất tính cách của Quân Tịch Ly không phải lạnh nhạt, chỉ là bây giờ y chỉ quan tâm đến việc tìm đường về, hoàn toàn làm lơ mọi thứ không cần thiết, cho nên nhìn vào có chút lạnh nhạt. Nhưng qua 3 ngày Phong Vô Nhiên lải nhải như đang chăm một đứa trẻ, Quân Tịch Ly triệt để phun tào, chỉ là gương mặt y vẫn lạnh nhạt như thường nên Phong Vô Nhiên không biết.

Quân Tịch Ly vốn đã ghét ồn ào, giờ Phong Vô Nhiên lại ồn ào như vậy, hảo cảm của Quân Tịch Ly có thể nói là tụt dốc không phanh, mắt thấy sắp tới số âm, Phong Vô Nhiên mở miệng.

\-Sư tôn, cái áo choàng này có thể điều chỉnh nhiệt độ a, người muốn ấm hay lạnh đều được

Phong Vô Nhiên vốn vô cùng quan tâm Quân Tịch Ly, đương nhiên nhận ra sư tôn của mình hình như không thích nóng, quần áo thì mặc luôn mỏng hơn bình thường, nhưng lại sợ sư tôn mảnh mai vì lạnh mà bị bệnh, cho nên liền đưa áo choàng ra.

\-Ừm.

Nghe được câu đó, Quân Tịch Ly liền nhận áo choàng trước con mắt tha thiết của Phong Vô Nhiên, đồng thời khoác nó lên. Nói thật, Quân Tịch Ly rất hợp với màu trắng, màu sắc này càng tôn lên làn da như bạch ngọc, có phơi cũng không đen của y, chóp mũi và gò má có chút ửng hồng do trời lạnh, mái tóc bạch kim được vấn một nửa lên cao bằng một cây trâm lam ngọc, Tử Phong đeo bên hông toát ra vài tia hàn khí, áo khoác trắng tinh bao bọc thân ảnh mảnh khảnh của y, mi mắt bạch kim thật dài rũ xuống, che đi cảm xúc lạnh nhạt cự tuyệt người ngàn dặm làm y trông nhu hòa hơn bình thường.

Phong Vô Nhiên nắm chặt tay ra đằng sau, cố gắng không chế tâm tình muốn ôm người kia vào lòng, hôn lên đôi môi nhạt màu kia.

Phong Vô Nhiên biết, cho dù là Dạ Lam Tiêu khi là Ngân Đế Tôn hay Quân Tịch Ly bây giờ, sư tôn của hắn đều có một loại hấp dẫn trí mạng với hắn, sự quyến rũ của sư tôn không ở gương mặt thanh tao thoát tục của người, mà là ở khí chất lạnh nhạt vô tâm không ai có được, giống như một vị thần cao cao tại thượng trên Thiên Cung, xa không thể với, cao không thể chạm, nhưng cố tình..... hắn không nỡ kéo vị thần kia xuống trần, hắn chỉ có thể cố gắng trèo lên để có thể được đứng cùng người đó, cho dù là thiên địa vỡ nát, cho dù là tiên nhân hay người phàm, ở cùng người đó mãi mãi.

3000 năm quá dài với hắn, lần này, hắn muốn thủ hộ người kia, quan tâm người kia, ở bên người kia, không rời một khắc, hắn đã xác định tâm ý của mình, cũng biết mình là người hẹp hòi, hắn không chấp nhận được việc phải nhìn Quân Tịch Ly cưới vợ sinh con, thứ hắn không có được, hơn nữa lại không nỡ phá hủy, cho nên hắn chỉ có thể thủ hộ, khiến cho không ai có thể lấy nó, hơn nữa, sư tôn của hắn tốt như vậy, đám phàm nhân kia làm sao xứng chứ.

Có khi hắn hận không thể bẻ gãy đôi chân người kia, xích lại, để người kia mãi mãi bên cạnh mình, giam lại, để người kia không thể trốn thoát.

Nhưng....

Hắn biết điều này là không thể, sư tôn của hắn giống như hùng ưng thuộc về bầu trời bao la rộng lớn kia, chứ không phải chim hoàng yến ở trong lồng son nho nhỏ đó.

Hắn biết sư tôn ghét nhất là bị trói buộc, nếu bị giam giữ, người hẳn là sẽ thà chết không theo.