Sư Tôn, Người Về Rồi...

Chương 7

Quân Tịch Ly ngồi giữa một Tụ Linh Trận để tu luyện, linh lực màu lục và màu lam như từng dải lụa mỏng manh trôi bồng bềnh xung quanh.

Ánh nắng chiều rực rỡ chiếu từ cửa sổ đi vào căn phòng, ánh nắng ráng đỏ ánh lên khuôn mặt bạch ngọc như có chút hồng hào, mái tóc bạch kim không gió mà bay, đôi mắt long lanh như bầu trời màn đêm tuyệt đẹp kia đã khép lại, mi mắt thật dài thật dày khẽ rung rinh, đôi môi mỏng hơi phát hồng đang mím lại, khóe mắt trái là một cái bớt màu tím và lam, tựa như bông hoa, nhưng cánh hoa vừa dài vừa nhỏ bao quanh đôi mắt, tựa như bảo vệ, tựa như, chiếm hữu!

Một bộ y phục màu lam đậm thêu dây leo màu tím, dây leo cuộn thành những đồ án tinh xảo phức tạp , dây leo không lá không hoa, nếu vừa nhìn chẳng khác nào sợi dây nhỏ, nhưng đã nhìn qua dây leo ở Thư Tháp sẽ không nhầm nó thành sợi dây.

Đột nhiên linh lực xung quanh như bị đan điền hút lại, linh khí cuồn cuộn không ngừng tiến vào đan điền, chỉ thấy Linh thạch cực phẩm để bố trí trận pháp tuôn ra linh khí nồng đậm rồi vỡ vụn.

Quân Tịch Ly mở mắt ra, là một đôi mắt màu tím đẹp lung linh như được rác kim cương bị nghiền nhỏ lên, lại như màn đêm thâm thúy đầy sao trời lấp lánh, đẹp đến tột cùng.

\-Cấp 4?

\-Cuối cùng cũng lên cấp rồi.

Giọng nói trẻ con êm tai nhưng ẩn chứa sự lạnh nhạt như chẳng để tâm bất kỳ điều gì.

Bàn tay nhỏ nâng lên, đôi tay như trắng mịn không tì vết như bạch ngọc thượng đẳng, nho nhỏ lại đáng yêu cực kỳ.

Chuyển động linh lực, một bàn tay hiện lên một khối nước hình cầu, một bàn tay khác hiện lên ánh sáng màu lục tươi đẹp.

Quân Tịch Ly hiếm có nhíu mày, nhỏ giọng.

\-Sau lại yếu như vậy.

Bước ra khỏi phòng, Quân Tịch Ly vào đại sảnh tầng 11 nhờ dây leo nhỏ tìm giúp mình một quyển sách.

Cầm ngọc trục trên tay, Quân Tịch Ly nhắm mắt dùng thần thức kiểm tra. Thì ra cấp bậc bây giờ của y chưa phải là cấp 1,mỗi một cấp đều có 10 tầng, nghĩa là bây giờ y mới đạt tầng 4 hay cấp 0,4.

Cũng không quá ưu sầu, Quân Tịch Ly lại tiếp tục trở về căn phòng, đặt Linh thạch lên trận pháp, tiếp tục tu luyện. Y biết cách tu luyện nhanh nhất là trong các trận đấu, nhưng hiển nhiên cho dù là mẫu thân ngàn chiều vạn sủng của y cũng sẽ không cho y làm điều đó, nên y cũng chỉ có cách tu luyện bình thường nhất, tĩnh tâm hấp thụ linh khí, củng cố tu vi vừa mới thăng tiến của mình.

Chuyên tâm tu luyện ngày qua ngày, mỗi buổi sáng đều đến Thư Tháp tránh tai mắt để tu luyện những võ học đời trước, buổi chiều bắt đầu hấp thụ linh khí, buổi tối tu luyện công pháp của thế giới này.

Thời gian rảnh tìm hiểu một chút về Luyện Đan sư, Luyện Khí sư, Phù Chú sư, Trận pháp sư, Thuần Thú sư.

Đại Lục Minh Huyễn tôn sùng thực lực, nghe nói trên Đại Lục Minh Huyễn còn có vị diện Thương Nghi, đó là nơi được sưng là Tiên giới, chỉ có khi các tông môn ở vị diện Thương Nghi tuyển chọn để tử mọi người mới có cơ hội nhìn thấy những vị cường giả kia.

Như hai vị thị nữ đã nói, Đại Lục Minh Huyễn tu tiên giả đặt cấp 100 là chỉ có trong truyền thuyết, đây không phải lời nói suông, linh khí Đại Lục Minh Huyễn là tinh thuần, nhưng so với vị diện Thương Nghi thì chỉ là tạp nham, linh khí như vậy không thể làm cho các cường giả ở Đại Lục tiến cấp được.

Nhưng theo những quyển sách cổ xưa quý giá của Quân gia, trên vị diện Thương Nghi chỉ có 7 vị được gọi là chí tôn.

Chỉ khi một người ngã xuống, tôn tọa đó mới có người có thể ngồi lên, trong đó viết tu luyện trên vị diện kia chỉ có thể đến cấp 99,cấp bậc cuối cùng là sức mạnh của tôn tọa truyền lại.

\-Minh Linh.....

Quân Tịch Ly sửng sốt, khi nhìn thấy chữ viết về vị diện Thương Nghi, trong đầu y lại nảy ra hai chữ xa lạ mà lại rất quen thuộc này.

Dường như, vị diện Thương Nghi có gì đó rất quen thuộc với y.

........

\-Thiếu chủ, người dậy chưa ạ.

Có tiếng thị nữ êm tai ngoài cửa, động tác mặc y phục của Quân Tịch Ly nhanh hơn. Sau khi mặc xong y phục màu lam như những năm trước, Quân Tịch Ly đẩy cửa bước ra ngoài.

\-Đi thôi.

\-Vâng.

Bây giờ Quân Tịch Ly đã 7 tuổi, nhưng do luyện tập thường xuyên nên thân thể cao hơn những đứa trẻ cùng tuổi, nhưng mà cũng chỉ có cao hơn, thân hình Quân Tịch Ly vẫn trông khá mảnh mai, nhìn như chẳng có mấy lạng thịt.

Bước đi nhẹ nhàng thong dong, thân hình thẳng như cây trúc, khí chất lạnh nhạt xa cách người ngàn dặm, đôi mắt màu tím xinh đẹp như mặt gương phản chiếu hình ảnh trước mắt, như chẳng có gì có thể lọt vào đôi mắt thâm thúy huyền bí đó, đôi môi phấn nộn mềm mại như cánh hoa tường vi,mi mắt bạch kim thật dài hơi rũ xuống, một đầu tóc bạch kim được vấn lên bằng một cây trâm bằng Tử ngọc.

Ánh nắng Mặt Trời buổi sáng chiếu lên thân ảnh nho nhỏ kia, nhưng tiếc là cho dù ánh nắng ấm đến đâu cũng không sưởi ấm được thân ảnh lạnh nhạt đó.

Hôm nay là ngày Quân Tịch Ly khảo nghiệm linh căn, vì có cách che giấu tu vi của mình, bây giờ bất cứ ai nhìn vào đều không thấy một chút linh lực nào trên người Quân Tịch Ly cả.

\*\*\*\*\*\*

Phong Vô Nhiên : Sao ta còn chưa được lên sàn!

Linh Lan Hoa : Vì ta chưa muốn ngươi lên.

Phong Vô Nhiên \(đẩy tay đanh cản của bổn tác giả, chạy đến chỗ Quân Tịch Ly đang diễn \) : Sư tôn ~

Quân Tịch Ly \(ngước nhìn\) : Ngươi là ai?!

Phong Vô Nhiên : .... ! .... Sư tôn, Người không nhớ ta sao?!

Linh Lan Hoa \( kéo xuống sàn\) : Đã chờ 3000 năm, chờ thêm vài năm nữa cũng không sao ha.

Phong Vô Nhiên :....... \(ủ rũ bị kéo xuống\)

Quân Tịch Ly : ....... \( nói nhỏ\) sau cứ thấy quen quen.

Đáng thương Phong Vô Nhiên không biết, nếu hắn kiêm trì thêm một chút có lẽ Quân Tịch Ly sẽ nhớ ra hắn là ai.