Sư tôn, xin lỗi, là ta sai...

Chương 10

Hướng Minh Uyên khó khăn lắm mới trèo được lên lưng con ma thú, cơ mà vấn đề là làm sao bảo nó đi mà đi đâu bây giờ? Chưa kịp nghĩ xong con hồ ly đã "phóc" một phát nhảy từ trên vách đá cao ấy trực tiếp nhảy xuống.

"ÁAAAAAAAAAAAAAAAA!!!!!!!!!!!" - Hướng Minh Uyên hét một trận dài, con hồ ly này thật thông minh a nó là muốn giết chết chủ tử nhà nó đây mà.

Thật may là đáp xuống an toàn, nhưng hồn phách của y đã bay đi đâu rồi vẫn chưa thấy về, y gục người trên lưng con hồ ly, còn nó thì cứ thế lao đi vun vút.

Bên này, Túc Huyền Quân đã tìm thấy đám người Tinh Mộng, có điều cảnh trước mắt làm hắn cực kì khó chịu. Là Tinh Mộng đang nắm lấy cổ áo của Thiên Phong Dật, tay giơ thành nắm đám dáng vẻ như muốn đánh Thiên Phong Dật. Thiên Phong Dật sớm đã nhìn thấy sư tôn, hắn liền cố ý hét lớn.

"Tinh Mộng, ngươi đừng quá đáng!" Thiên Phong Dật nhắm nghiền mắt, giả bộ dạng yếu đuối.

Túc Huyền Quân nghe Dật Nhi nhà hắn hét lớn, hắn kích động lao đến dùng chưởng khí đánh bay Tinh Mộng từ xa. Một tay ôm trọn Thiên phong Dật vào lòng, Tinh Mộng bị chưởng khí của hắn đánh bay thân thể đập mạnh vào cây may chưa gãy cái xương nào.

"Sư tôn." Thiên Phong Dật giả bộ bất ngờ gọi hắn.

"Ừm, có ta đây." Túc Huyền Quân ôn nhu nhìn hắn, cảnh tượng cẩu huyết gây mất khống chế lại bắt đầu.

Tinh Mộng từ từ đứng dậy, một vài tên chạy lại đỡ lấy y.

Đã thấy Túc Huyền Quân giừo chỉ còn lại Hướng Minh Uyên làm y vô cùng lo lắng.

"Sư tôn có thấy đại sư huynh ?" Y hỏi.

"Thấy," Túc Huyền Quân lạnh nhạt trả lời.

"Vậy sư huynh ở đâu ?" Tinh Mộng sốt sắng.

"Phía Tây, ta và y ban nãy ở đó."

"Sư tôn ngươi để y lại một mình ở đó sao ?" Tinh Mộng kích động quát lớn.

"Vậy thì đã sao, đại sư huynh các ngươi thế nào đã là Trúc Cơ hậu kỳ rồi, một chút rắc rối nhỏ cũng không tự xử lí được sao ? Tinh Mộng ta khuyên ngươi nên chú ý hành vi của mình." Túc Huyền Quân cau mày gằn giọng đe doạ.

Tinh Mộng bị khí tức của hắn kìm hãm chỉ đành im lặng. Lúc này trong lòng y đang vô cùng lo lắng, y lo lắng cho sư huynh của y. Dù thế nào so với những thiếu niên cùng trang lứa, Hướng Minh Uyên cũng nhỏ bé hơn sức lực của hắn thực chất chẳng là bao luôn khiến người khác phải lo lắng.

"Aaaa!!" Từ xa một giọng hét lớn vang thấu trời xanh.

Cảnh tượng bọn họ nhìn thấy chính là một con ma thú đang phi như bay đến đây, trên lưng con ma thú không ai khác chính là đại sư huynh của chúng - Hướng Minh Uyên. Hướng Minh Uyên không biết dừng con ma thú này lại, con ma thú thì lại không hiểu ý chủ nhân y càng hét nó càng lao nhanh hơn.

Túc Huyền Quân vô thức đưa tay về trước trong giây lát lại nảy sinh ý định đỡ lấy Hướng Minh Uyên. Nhưng vẫn là Tinh Mộng nhanh tay hơn, Tinh Mộng lao đến đạp lên con ma thú ôm con người nhỏ bé đang sợ hãi vào lòng, y bồng Hướng Minh Uyên trên tay nhảy khỏi người con ma thú. Ma thú thì như phát điên quay đầu lại liền chạy về phía Tinh Mộng đầu cúi xuống tựa hồ muốn húc văng Tinh Mộng.

Túc Huyền Quân nhìn thấy hắn đột nhiên lao đến đứng chắn trước Tinh Mộng đang ôm Hướng Minh Uyên, một tay phát ra chưởng khí đánh văng con ma thú, nhưng nó cứ như được cường hoá không những không cảm thấy đau lại còn trở nên hung hăng hơn.

"Thả, mau thả ta xuống." Hướng Minh Uyên vỗ vai Tinh Mộng.

Tinh Mộng liền nghe theo thả y xuống, y vừa đáp xuống liền chạy lên phía trước Túc Huyền Quân đang muốn bắn thêm chưởng nữa, y đứng chắn phía trước giơ một tay như ra hiệu dừng lại. Túc Huyền Quân không khỏi kinh ngạc trước hành động của y. Con ma thú không ngừng lao đến nhưng khi nhìn thấy Hướng Minh Uyên đứng trước mắt nó đột ngột phanh gấp. Nó vừa gọn lỏn nằm dưới chân Hướng Minh Uyên, y nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông của nó, nó trông dáng vẻ thích thú ngoan ngoãn dụi đầu vào tay y.

Điều này khiến những người xung quanh đều kinh ngạc nhìn y, đến cả Hướng Minh uyên cũng không khỏi ngạc nhiên. Thì ra ban nãy nó phát điên lên như vậy là vì nó tửng rằng chủ nhân của mình bị kẻ xấu bắt đi. Thực là khiến người khác ta đau tim a...