Sư tôn, xin lỗi, là ta sai...

Chương 12

Bạch Vô Ảnh tên thật là Bạch Khiêm, hắn là á chủng bán nhân bán yêu, hắn từ nhỏ đã không thể hoá hình như bao yêu nhân khác càng không thể sử dụng yêu thuật hay trận pháp thông thường hắn chỉ duy nhất có một thuật pháp có thể sử dụng, chỉ riêng hắn không một ai khác biết. Đó là Vô Ảnh yêu, hắn có thể tạo ra vô số yêu ma phục từng hắn, Vô Ảnh yêu do tay hắn tạo ra chỉ nghe lời duy nhất hắn nếu nói là hắn quản không chặt, ha.... đúng là lời nói dối lộ liễu.

Bạch Vô Ảnh chưa kịp chạm tay, Túc Huyền Quân liền mặt tối sấm trừng trừng mắt nhìn hắn :"Ngươi, cút xa người của ta một chút." Mặt hắn lạnh băng giọng nói khiến người khác sởn tóc gáy.

Nhưng Bạch Vô Ảnh và hắn đã quen nhau lâu rồi nên đối với nhau như vậy cũng quá đỗi bình thường. Bạch Vô Ảnh cười trừ đôi mắt vô cảm nhìn về Túc Huyền Quân, Túc Huyền Quân đứng khoanh tay dáng vẻ như muốn nói gì đó.

"Bây giờ, nói ta biết trấn Thanh Tu rốt cuộc gặp chuyện gì?" Túc huyền Quân mở miệng.

Bạch Vô Ảnh im lặng một hồi vẻ mặt trầm ngâm không nói.

"Có lẽ là ca ta." Hắn thấp giọng.

Ca ca và hắn cùng một mẹ sinh ra cùng 1 cha dưỡng thành nhưng lại là hai đứa trẻ khác nhau, ca ca hắn là Bạch Văn Xu là một trong những đại yêu đầu có phái lực cao cường nhất trong tộc. Hắn có thể thi triển mọi loại ma pháp, từ pháp trận khó nhất cũng dễ dàng lĩnh ngộ. Hồi sáng luồng khí tức đẩy bay tất cả mọi người cũng là hắn làm ra.

Tuy vậy, vẫn chỉ là tên yêu đầu vắt mũi chưa sạch, chẳng qua là Túc huyền Quân hắn thiếu phòng bị nếu không Túc Huyền Quân liền có thể dễ dàng diệt gọn.

Túc Huyền Quân cau mày, tay day thái dương :"Ngươi và hắn đều là một lũ phiền toái."

"Âý ấy, tiểu Quân Quân ngươi lại gộp ta và y rồi, 2 chúng ta khác nhau mà." Bạch Vô Ảnh nhìn hắn bầu không khí chốc lát trở nên thật căng thẳng.

Thiên Phong Dật bước đến gần ôm lấy cánh tay Túc huyền Quân, điệu bộ có vẻ lại muốn giả vờ sợ hãi rồi làm nũng chứu gì. Thực là một con người khiến người ta chán ghét.

Túc huyền Quân hướng Bạch Vô Ảnh mà nói "Ta phải đi ngay bây giờ, ngươi liệu hồn mà quản đám yêu quái kia cho chặt."

"Ân, ta biết rồi..."Hắn ngập ngừng tựa như còn điều muốn nói.

Đợi cho đến khi đám người Túc huyền Quân đi thật xa hắn mới nhếch mép cười khẩy trông thật đáng sợ, hắn nói nốt nửa câu kia :"...Để khi tiểu Uyên Nhi nhà ta trở về sẽ không gặp nguy hiểm vậy nữa."

Bên này, đám người Túc Huyền Quân đã tìm thấy đường ra khỏi khu rừng, nhưng vết thương của Hướng Minh Uyên lại đột nhiên trở nặng, chân sưng to lên kến kến tê tái, vết rắn cắn ban nãy chỉ mới sơ cứu qua độc rắn vẫn chưa thải ra hết, càng di chuyển nhiều độc càng lan rộng.

Hươnsg Minh Uyên đi không vững, hai chân trụ không nói loạng choạng ngã xuống, đột nhiên một bóng người đến gần đỡ lấy y nên mới không ngã ra đất. Y mơ hồ ngẩng mặt nhìn, Túc huyền Quân đứng trước mắt y trông có vẻ lo lắng. Hướng Minh Uyên dựa vào lòng Túc Huyền Quân mà từ từ thiếp đi, xung quanh rất ồn nhưng lại không nghe rõ là đang nói gì trước mắt tối sầm đôi mi nặng nề trĩu xuống rơi vào hôn mê bỏ mặc những tiếng ồn xung quanh.

Khi y tỉnh lại chỉ thấy bản thân nằm trong vòng tay của Tinh Mộng, lại là kiểu bế công chúa trong truyền thuyết. Cứ vậy mà bồng y đi gần hết một chặng đường, y khẽ đưa tay lên sờ trên trên cổ vết thương đã được băng lại có lẽ sẽ không sao nữa. Tinh Mộng thấy sư huynh đã tỉnh lại rất vui mừng, từ từ thả y đứng xuống ân cần hỏi han xem chân y còn đau không.

"Sư huynh, huynh tỉnh rồi! Chân sao rồi, còn đau không ?"

Hướng Minh Uyên khẽ lắc đầu "Không đâu, xin lỗi ta lại làm cản trở mọi người sao ?"

Một người ở gần tươi tỉnh vỗ vai Hướng Minh Uyên "Không có đâu, hiếm lắm tụi này mới được thấy Tinh Mộng bế ai lần đầu cũng là hời lớn rồi sư huynh à heheh."

"Haha...." Hướng Minh Uyên cười trừ.

Những sư đệ khác nghe thấy động tĩnh cũng quay đồng nhìn thấy đại sư huynh đã tỉnh mới thở phào một hơi. Đến cả Túc Huyền Quân thường ngày khinh khi chán ghét y cũng lo lắng đến cả người khó chịu chốc chốc lại quay qua nhìn y, cuối cùng cũng nhẹ nhõm hơn rồi. Khiến Thiên Phong Dật đứng cạnh tay nắm thành nắm đấm tức run người, răng nghiến chặt kêu ken két.

Bên kia Hướng Minh uyên còn đủ sức trêu chọc Tinh Mộng, y dùng cùi chỏ đẩy tay hắn, "Không phải nói là sẽ cõng sao ? Sao giờ lại thành bế rồi ?"

"*///*" Tinh mộng đứng trước lời trêu chọc của sư huynh thân mến hắn liền đỏ mặt không nói nên lời.

Mấy vị sư huynh sư đệ cũng cười phá lên, "Hahaha xem Tinh Mộng mặt hắn ta đỏ như trái cà chua chín rồi kìa."

Bên này, không khí rơi vào im lặng, Thiên Phong Dật và Túc Huyền Quân đột nhiên giữ khoảng cách mỗi người cách nhau tới 3 bước chân. Thiên Phong Dật muốn chủ động tiến lên trước phá vỡ tình hình.