Sức Mạnh Siêu Nhiên

Chương 1: Ngày Bình Thường

Bốp...

“Tao nói mày sao hả? Chuẩn bị năm trăm ngàn cho tao, giờ mày nói không có là sao?”

Tiếng la lối phát ra từ một trong những kẻ đang bao vây nó, tên cầm đầu bọn bắt nạt ở trường. Chuyên kiếm tiền và đánh đập, sai khiến những bạn học sinh yếu đuối trong trường, không dám phản kháng hay mách với giáo viên như nó vậy.

Cú đấm vào mặt khiến nó mất thăng bằng và té thẳng cẳng vào vách tường sau trường. Đây là phía sau phòng chứa dụng cụ thể dục nên hầu như chẳng bao giờ có ai bén mảng đến. Địa điểm lý tưởng để tụi quậy phá trong trường có thể hút thuốc, trốn học hay kéo những thằng như nó đến để sai khiến, đánh đập như lúc này.

“Tôi...tôi không có...không có thật mà”

Bốp

“Nói nữa hả!” - Tên cầm đầu đạp lên người nó

Bộ quần áo học sinh trắng tinh của nó giờ đã dơ hầy vì bụi đất và dấu giầy. Nhưng nó chẳng thể làm gì khác được. Nó nhỏ con, ốm yếu, không bạn bè, thể thao kém, học hành cũng chẳng giỏi giang gì. Nên chỉ vài ngày khi bước vào cuộc sống trung học, nó nhanh chóng thành đối tượng bắt nạt của tụi đại ca trong trường.

“Sáng mai, mày làm cách nào tao không biết. Chuẩn bị cho tao 500k nghe chưa hả. Nếu không thì ốm đòn đó con” - Tên đại ca cúi xuống đe dọa nó

Bốp...

Bồi thêm một cú đá vào bụng nó, cả đám bốn đứa nhàn hạ bỏ đi, để lại nó đang nằm ôm bụng đau đớn ở đó. Lại một buổi học trôi qua, lại thêm một ngày nó bị bắt nạt ở trường. Nhiều lúc nó muốn nói cho ai đó biết, nhưng ba mẹ nó lại quá tất bật với công việc của họ. Thầy cô thì thờ ơ vì không muốn bị tụi học sinh trả thù, bạn bè cũng xa lánh nó vì sợ bị vạ lây. Nhiều lúc nó tự hỏi không biết bản thân mình có ích gì trên thế giới này, nó cảm thấy cuộc sống như đang đi vào ngõ cụt.

Lạch cạch

Mở cửa vào nhà, bên trong tối đen. Nó quá quen trước khung cảnh này, giờ này chắc chắn ba mẹ nó vẫn còn đang bận rộn với công việc bên ngoài của họ, không phải tiếp khách thì cũng đang làm thêm giờ. Họ chẳng có thời gian đâu để lo cho đứa con trai độc nhất này ngoài việc chu cấp chỉ tiền và tiền. Nhưng nó không cần thứ đó, nhiều lúc nó thầm mong ba mẹ nó có thể dành thời để tâm sự cùng nó, hỏi thăm nó chuyện trường lớp. Nếu vậy chắc nó sẽ có đủ dũng cảm để nói hết tất cả những ấm ức, những khổ đau mà nó phải chịu suốt một tháng nhập học này, một tháng dài nhất trước giờ trong cuộc đời nó.

Nó nhìn qua tờ giấy nhớ được mẹ nó dán trên cửa tủ lạnh: "Tối nay ba mẹ về trễ, con tự nấu cơm rồi lấy phần thịt trong tủ lạnh hâm lại mà ăn. Muốn ăn ngoài thì mẹ có để tiền trên tủ lạnh đó, tối đi ngủ nhớ khóa cửa cẩn thận. Ba mẹ yêu con"

“Haizz...” - Nó thở dài mệt mỏi

Nhìn tớ giấy là thừa biết, hôm nay lại là một ngày cô độc của nó. Cởi bỏ quần áo dơ đang mặc vào máy và ấn nút giặt. Nó bước vào phòng tắm, cơn đau ở bên hông và một bên mặt vẫn còn âm ỉ chưa hết, bị bầm chắc luôn.

Bước vào phòng sau khi tắm xong, cảm giác cũng dễ chịu hơn đôi chút. Nó chưa muốn ăn cơm mà đi đến nằm dài xuống giường của mình, suy nghĩ về viễn cảnh ngày mai nó phải đối mặt. Trong trường có vài đứa giống nó, cũng bị tụi kia bắt nạt như vậy. Hầu như đều là thành phần nhút nhát, vô dụng không nổi bật và nhà khá giả.

Cách đây ít lâu có một thằng béo lớp bên liều mạng đi báo với thầy giám thị. Thầy đã cho mời phụ huynh của bốn đứa nó cùng phụ huynh thằng béo đó. Nhưng cả bốn đứa nó đều hợp sức chối, còn nói thằng béo kia vu oan nên muốn kiện. Kết quả là vì không có chứng cứ nên thầy cũng chẳng làm gì được tụi nó, nhà trường còn bị phụ huynh của tụi nó làm căng là vu oan cho con họ. Thằng béo kia thì khỏi phải nói, ngày nào cũng bị tụi nó đánh đập, xé quần áo, nhục mạ. Đến mức ba mẹ thằng nó cũng bất lực và đành chuyển con họ qua một trường khác cách xa trường này.

Lúc này là gần bảy giờ tối, bầu trời đã tối hẳn, đêm nay có vẻ ít mây nên nó thấy rõ được những ngôi sao trên bầu trời khi đang nằm trên giường. Cuộc sống của nó thật chán và tẻ nhạt, không tài năng, không bạn bè, không thú vui. Lại còn bị bắt nạt trên trường nữa.

Ọc...ọc...

Nằm một hồi thì bụng nó sôi lên vì đói, có chán nãn cỡ nào thì nó cũng phải đi kiếm thứ gì đó ăn chứ không thể cứ nằm đây với cái bụng xẹp lép như vầy được, chuyện ngày mai để ngày mai tính, cùng lắm là lại bị tụi nó đánh cho một trận như hôm nay thôi.

Nó ngồi bật dậy, bận đại lên người quần thể dục cùng áo thun, nhét vào túi quần tờ 100k trên tủ lạnh rồi mang theo chìa khóa ra khỏi nhà. Giờ mà phải vào bếp làm đồ ăn thì nãn lắm, ra ngoài ăn cho nhanh.

Chổ nó ở là một khu chung cư nằm trên một ngọn núi cách việt với thành phố, đường chạy vào đây là đường cụt nên cũng yên tĩnh và ít xe cộ trên đường hơn bên ngoài. Đây cũng là một trong những lý do khiến gia đình nó quyết định mua nhà ở đây. Được cái khu này toàn gia đình có điều kiện nên hàng quán và an ninh cũng tương đối tốt. Tình trạng mất cấp hay cướp giật cũng ít hơn so với những chung cư xung quanh ở ngoài đường chính.

Tấp vào một cửa hàng gần đó, nó la lên: “Cho con một tô bún bò giò thêm gân đi bác”

“Hết giò nạc mất rồi, con ăn móng được không con trai” - Bác chủ quán ló đầu ra khỏi tủ bán nói với nó.

“Vậy thôi khỏi giò ạ” - Nó ghét gặm lắm, khó ăn mà chẳng có bao nhiêu thịt.

“Vậy lấy thịt và gân cho con phải không?” - Bác chủ quán hỏi lại nó.

“Dạ, cho con xin rau chín và một chén nhỏ đựng nước chấm nha bác”

“Uh”

Vậy là xong bữa tối của nó, nhanh gọn. Chỉ vài phút sau, một cậu chàng nhanh nhẹn để trước mặt nó một tô bún bò kèm một dĩa rau chín. Ngạc nhiên là cậu chàng không mặc áo, chỉ độc một chiến quần thun ngắn. Cậu để ý thấy cậu chàng này không quá to con nhưng khá cao và săn chắc, nếu cậu giống người này chắc chẳng sợ gì tụi bắt nạt trên trường nữa.

Cốp...

“Đã nói bao nhiêu lần, ra ngoài này thì bận áo vào, nhìn mất cả thẩm mỹ” - Bác chủ quán giơ tay đánh lên đầu cậu chàng.

“Con vừa về mà, chơi bóng xong áo toàn mồ hôi. Chưa kịp tắm thì ba bắt ra đây rồi, thời gian đâu mà bận áo chứ”

“Mày lý sự nữa, đi tắm đi. Mày hôi rình thế này khách ăn mất cả ngon”

Nó hay quan sát những người xung quanh nó, chắc do ít nói nên hầu hết thời gian của nó là nghe và nhìn. Nó quan sát thấy cậu chàng kia đang bận quần thun nhưng lại dài quá đầu gối. Vừa rồi cậu ta kêu chơi bóng thì chỉ có bóng đá, bóng chuyền và bóng rổ là được chơi nhiều nhất. Nhưng bóng đá và bóng chuyền đều bận quần ngắn trên đầu gối, nên nó tin chắc anh chàng này vừa đi chơi bóng rổ về.

Nhìn thêm có vẻ trẻ nên có thể đoán đây là học sinh trung học, nhưng nó hay đi ngang sân bóng rổ của trường và chưa từng thấy người này bao giờ. Chứng tỏ cậu ta học ở một trường khác. Mà gần khu này thì chỉ có hai trường trung học thôi, trừ trường của nó thì chỉ còn có trường trung học năng khiếu thành phố. Nên nó kết luận anh chàng này là học sinh năng khiếu của trường đó, sở trường là bóng rổ và tuổi bằng hoặc chỉ lớn hơn nó một đến hai tuổi là cùng.

Nhưng nhìn chiều cao một mét bảy lăm của người ta rồi nhìn lại chiều cao một mét bảy của bản thân, cứ cảm giác như nó và người ta ở hai thế giới khác nhau vậy.

“Theo đài khí tượng thủy văn quan sát và nghiên cứu. Trong đêm nay có khả năng rất cao sẽ xuất hiện sao băng hay cao hơn là mưa sao băng. Đây là hiện tượng khá khó hiểu vì theo các nhà vũ trụ học, mưa sao băng phải ít nhất tám năm nữa mới lại xuất hiện theo chu kỳ họ tính toán. Trận mưa này được dự đoán là do những thiên thạch nhỏ vô tình bay trùng với quỹ đạo của trái đất. Nhưng số lượng ít và nhỏ nên chúng chắc chắn sẽ cháy thành tro bụi khi tiếp xúc với bầu khí quyển, không gây bất kì thiệt hại nào. Sau đây là bản tin dự báo thời tiết cho đêm nay và ngày mai” - Âm thanh thời sự ti vi vang lên

Nó ngước mặt lên nhìn nữ MC xinh đẹp đang giải thích về việc có thể có mưa sao băng trong đêm nay. Sao băng à, phải chi được nhìn thấy thì tuyệt, nghe nói nhìn thấy mưa sao băng có thể ước được một điều ước. Mặc dù đây chỉ là mê tín nhưng nó vẫn mong được một lần tận mắt nhìn thấy, nó sẽ ước cho bản thân thoát khỏi cuộc sống như hiện nay. Trải qua quãng thời gian trung học vui vẻ và thú vị hơn.

“Chả biết tối nay có mưa không ông nhỉ, mưa gió thì buôn bán ế lắm” - Bác chủ quán ngồi tán dóc với một người khách ở bàn kế bên sau khi đã phục vụ hết cho khách.

“Nhìn mây đang nhiều dần như vầy thì có thể lắm đấy. Dù sao cũng đang vào mùa mưa mà, chẳng ai đoán trước được đâu. Cứ phòng hờ trường hợp xấu nhất cho chắc” - Người khách nói sau khi vừa ăn một đũa.

“Tối rảnh qua đây làm ván cờ với tôi. Lần trước tôi vẫn cay vụ ông thắng tôi một trầu nhậu nhé”

“Ha ha, thích thì nhích thôi. Tôi giờ cũng rảnh, ông muốn bao tôi nhậu thì sao tôi từ chối được cơ chứ”

“Cứ đợi đó, lần này tôi sẽ báo thù rửa hận cho những lần trước”

“Con chỉ sợ càng rửa càng hận thôi ba à!” - Một giọng nói chen vào

Là cậu con trai của ông chủ quán, cậu ta vừa tắm xong thì phải. Tóc còn ướt, đang mặc quần thun ở nhà với áo ba lỗ. Cậu chàng không đẹp trai kiểu xuất sắc nhưng khuôn mặt góc cạnh, vẻ mặt hay cười trông khá bắt mắt. Với ngoại hình này, còn chơi được thể thao thì chắc chắn cậu ta không thiếu bạn bè đâu.

“Mày nói gì đó thằng ôn kia. Ý mày là nói ba mày luôn thua đó hả” - Ba cậu liếc sang con trai mình đe dọa

“Ha ha, con trai ông coi bộ biết nhìn xa trông rộng hơn ba nó đó. Muốn uống vài chai với chú không”

“Nè nè, ông đừng có dậy hư con tôi, mới có lớp 10, rượu bia gì. Tôi mà phát hiện nó lén uống là nát mông. Nghe rõ chưa hả?” - Ông chủ quán nói câu cuối thì trừng mắt nhìn con trai mình đang cười lém lĩnh bên cạnh.

“Dạ rồi thưa phụ thân đại nhân, hài nhi chả dám làm trái ý người đâu” - Cậu chàng giả bộ cung kính đáp.

“Hết giò rồi, mày lấy xe chạy ra chợ lấy giò về bán đi. Đi nhanh về nhanh” - Người cha móc trong túi ra tờ tiền đưa cho cậu ta kèm chìa khóa xe

“Tuân lệnh, phụ thân đại nhân. Hài nhi lĩnh mệnh” - Cậu ta đứng nghiêm chào theo kiểu quân đội, khiến ông bố và bạn ông ta phì cười sau đó chạy đi mất.

“Thằng nhóc này ngoại hình sáng láng, ăn nói lại hài hước. Gái theo nó chắc xếp thành hàng” - Ông bác kia nói

“Ông đừng để nó lừa, ngoài chơi bóng ra thì thằng này dốt cực kì. Tôi đang lo không biết nó làm sao thi đậu đại học được đây nữa” - Ông chủ nói

“Khéo lo, nó có khiếu như thế thì vô trường thể dục thể thao chứ sao. Biết đâu lại đem về cả mớ huy chương cho nhà ông nỡ mày nỡ mặt”

“Rồi khi nó giải nghệ thì sao? Sự nghiệp của dân thể thao chỉ đến 30 tuổi là cùng, sau đó nó biết sống bằng gì. Không lẽ kế thừa quán bún này sao, bán buôn khổ lắm. Tôi chỉ mong nó có tấm bằng, kiếm công việc văn phòng mà làm, cưới vợ rồi sinh cho tôi đứa cháu là tôi đã cảm ơn trời phật rồi” - Ông chủ quán thở dài

Đúng là mỗi nhà mỗi cảnh, gia đình nó thì chẳng có thời gian mà hỏi han lo lắng cho nhau. Còn gia đình này thì người cha hết mực lo cho con ông, nó đến ghen tị với cậu ta. Tự nhiên nó cảm thấy nghèn nghẹn ở cổ họng, nó thèm sự quan tâm đó, thèm không khí gia đình vui vẻ như này, chẳng cần nhà nó phải giàu có gì.

Nhưng ở nhà nó, ba và mẹ nó chỉ gặp nhau lúc ngủ, còn nó thì cả tuần chạm mặt họ vài lần. Lúc nó đi học thì họ chưa dậy, lúc họ về đến nhà thì nó đã ngủ, gia đình nó mạnh ai nấy sống như vậy. Ngoài việc chu cấp tiền thì họ hầu như chẳng có thời gian để quan tâm đến nó.

“Bác ơi tính tiền cho cháu” - Nó gác đũa muỗng lên tô phở đã hết nhẵn bánh phở mà chỉ còn nước, dùng khăn giấy vừa lâu miệng vừa nói

“Ừ, của con ba lăm ngàn” - Bác chủ quán đi qua bàn nó cười nói

Nó ra khỏi quán ăn, nhìn vài người lớn tuổi đang đi dạo ở khuôn viên chung cư, vài cặp đôi trẻ hơn thì đang ngồi trên xe máy ôm ấp nhau khá tình tứ. Còn nó, lạc lõng ở đây, ngoài game và truyện tranh nó hầu như chẳng biết làm gì. Nó cũng chẳng có hứng thú để học, dù sao nó chỉ cần tốt nghiệp trung học là được, ba mẹ nó dư sức lo cho nó một công việc ổn định mà chẳng cần tấm bằng đại học.

Nhưng cứ nghĩ đến ngôi nhà tối tăm lạnh lẽo trên kia nó lại chẳng có hứng thú để về. Nó quyết định đi dạo ở khu công viên gần đây, đây là khu sinh thái nằm giữa chung cư với đường lớn bên ngoài. Giúp ngăn khói bụi và tiếng ồn bên ngoài lọt vào trong, đảm bảo cho chung cư luôn yên tĩnh và thoải mái.

Nó cứ đi, đi mãi, ban đầu có vài cặp đang hú hí trong tối nhìn nó khi nó đi ngang qua. Đến khi nó vào sâu hơn và chẳng có ai trong này cả, nó đi đến một hồ nước. Ban ngày thì quanh hồ nước này khá tấp nập người để hóng mát và câu cá. Nhưng do nằm khá xa khu dân cư nên ở đây không được kéo điện, thành ra vào giờ này ở đây tối đen, chỉ thấy ánh sáng phản chiếu từ hồ nước rọi lên, cộng thêm sự yên tĩnh. Tạo cho không gian nơi đây hơi đáng sợ, khiến người ta chẳng ai dám bén mảng lại gần. Nếu có thì chắc chỉ có cặp đôi làm chuyện không trong sáng may ra mới chui vào đây thôi.

Nó đứng đó, hít thở bầu không khí trong lành và yên tĩnh này. Nhiều khi nó có suy nghĩ, nó có nên bỏ đi thật xa không. Để ba má nó phải lo lắng và hối hận vì đã không quan tâm đến nó. Nhưng nghĩ lại thì đây là suy nghĩ con nít, nó đã đủ tuổi để lo cho mình. Không thể gặp khó khăn là đi tìm bố mẹ được.

Xẹt...Xẹt...Ầm...

Bổng nhiên, một vệt sáng trắng lóe lên. Trong vùng tối đen bất chợt có ánh sáng khiến nó bị bất ngờ. Thứ gì đó xẹt nhanh qua trước mặt nó rồi rơi xuống đất, tạo nên âm thanh chấn động như thứ gì đó bị ném mạnh vào tường vỡ tan nát vậy.

Nó cuối xuống nhìn, là một hòn đá, đang cháy sáng như pháo hoa vậy. Thứ gì thế này? thứ này bay từ đâu ra vậy? Quan trọng hơn, nó nhắm vào mình sao?

Nó ngửa đầu lên nhìn xung quanh, khung cảnh tối trắng đan xen. Bầu trời tối đen đầy mây đã bị thay thế bằng vô vàng thứ đó. Đang cháy sáng và hình như... Chúng đang rơi xuống khu vực này.