Sức Mạnh Siêu Nhiên

Chương 2: Cái Chết

Ầm...Xèo...

Lại thêm một viên đá nữa rơi xuống gần đó, lần này là rơi xuống hồ...âm thanh phát ra khi viên đá đó tiếp xúc với nước giúp nó hiểu được, thứ này cực kỳ nóng, cứ như than đang nóng đỏ bị bỏ quay vào nước vậy. Chỉ nghĩ đến viễn cảnh thứ này rơi trúng da người thôi thì...bỏng là cái chắc.

Nó ngước nhìn lên bầu trời, có vô số những tia sáng li ti đang xé tan màn đêm tâm tối trên bầu trời mà rơi xuống. Phủ khắp bầu trời, khiến cả bầu trời sáng rực lên như bình minh vậy. Nhưng đặc biệt hơn, có một đốm sáng to hơn hẳn những cái khác đang rơi về phía nó. Cực kì sáng và nó dễ dàng nhìn ra, đốm sáng đang to dần lên trông thấy.

Nếu cứ đứng đây thì chắc chắn nó sẽ lãnh đủ, không chết cũng bỏng. Nó cần phải chạy, nó cần phải đến chổ nào đó có mái che đủ dày để tránh trận mưa đá đột ngột trên bầu trời lúc này.

Suy nghĩ là vậy nhưng đến khi nó muốn quay người bỏ chạy thì không hiểu sao nó lại không có một chút sức nào. Đôi chân nó run lẩy bẩy, nó cảm nhận được mồ hôi đang túa ra đầy lưng. Chưa bao giờ cảm giác tử vong lại gần với nó đến như lúc này.

Lấy hết sức bình sinh, nó quay người muốn bỏ chạy về phía chung cư, nhưng khi vừa quay lưng thì đôi chân nó như thoát lực, không thể chống đỡ nổi cơ thể mà té nhào ra đất. Lúc này nó thầm chửi rủa sự nhát gan của bản thân nó, đến thời điểm cận kề cái chết mà nó cũng không có dũng cảm để mà bỏ chạy.

Ầm...Ầm...Ầm...

Nó quay người ngước nhìn bầu trời, xung quanh nó rơi thêm vô số những viên đá nóng cháy và sáng rực, một số viên rơi trúng lá khô trên đất tạo ra những trận lửa nhỏ bùng cháy ở xung quanh. Khối đá lớn nhất lúc này đã rơi xuống gần nó hơn, ánh sáng của nó đã chiếu sáng toàn bộ khu rừng cây và hồ nước, cảm tưởng như đang là buổi sáng vậy. Nó chắc chắn một điều, vị trí rơi của khối đá đó chắc chắn là về chổ nó đang ngồi lúc này. Nhưng nó lại không còn chút sức nào để chạy cả, cuộc sống của nó chắc sẽ kết thúc tại đây. Cũng tốt, mười sáu năm sống vô ích, đây có thể là sự giải thoát cho nó, cho gia đình nó chăng?

Không biết từ lúc nào, nó khóc...nước mắt giàn giụa trên khuôn mặt nó. Ngoại hình xấu xí, thể thao tệ, lực học trung bình. Nó cảm thấy bất lức với chính cuộc sống của nó. Nhiều lúc nó cũng nghĩ đến tự giải thoát nhưng rồi lại không có dũng khí thực hiện. Nó quá nhát gan, nhát gan trong mọi thứ, nó không dám phản kháng bọn bắt nạt tại trường, nó không dám báo thầy cô, cũng không dám than thở với ba mẹ luôn vắng nhà rằng nó đang phải ngày ngày chịu khổ sở trên trường.

Nó ngồi đó, bất lực nhìn tảng thiên thạch đang ngày một lớn dần trước mắt. Thứ đó thật đẹp, hình như ẩn trong màu trắng sáng đó là ánh sáng xanh lấp lánh, màu xanh nước biển tuyệt đẹp. Nó cảm nhận được dần hơi nóng, những cây cao xung quanh bị dạt sang hai bên nó, như chào đón cái chết đến với nó, cái chết không toàn thây. Trong sâu thẩm tâm trí, nó không cam tâm, nó vẫn chưa muốn chết...Nó muốn thay đổi cuộc sống hiện tại, nó muốn có bạn bè, muốn trải qua những ngày tháng ý nghĩa hơn hiện tại.

--------

Lục địa Sa mạc

Bên dưới lớp cát nóng cháy của sa mạc, một cơ sở nghiên cứu nằm sâu dưới lòng đất. Một người đàn ông với thân hình to lớn, gương mặt dữ tợn khi hiện trên đó là vết sẹo lộ rõ cắt ngang cùng một người phụ nữ với thân hình quyến rũ. Cả hai đang giơ lên hai tập tài liệu, quan sát tấm hình về một người đang nằm trên giường bệnh, bỏng bảy mươi phần trăm đến mức không còn nhìn ra được ban đầu nữa.

“Tỷ lệ bỏng đã giảm đi năm phần trăm so với hai hôm trước, cơ thể nó đang tự lành lại?” - Người đàn ông phát ra âm thanh trầm thấp của mình

“Đúng vậy thưa ngài, theo ảnh chụp cắt lớp não thì vô số những mảnh vụn thiên thạch đã vô tình hay trùng hợp mà phân tán ra khắp não bộ, tạo thành mạng lưới hài hòa mà lại không làm cậu ta chết” - Người phụ nữ đáp

“Có phản ứng năng lực không?” - Người đàn ông lật sang trang kế, xem các thông số phía sau của người này

“Vẫn đang hôn mê nên chưa tìm hiểu chính xác được, nhưng theo quan sát lúc này thì khả năng cao là có. Dự đoán là trong một đến hai tháng sau toàn bộ vết thương sẻ được chính bản thân cậu ta chữa khỏi, đây hoàn toàn không phải thứ mà người bình thường có thể làm được”