Sức Mạnh Siêu Nhiên

Chương 3: Người Thực Vật

Tôi mơ màng tỉnh lại, đau đầu quá, bên trong cứ ong ong cả lên, mắt cũng không tài nào mở nổi. Nhưng khiến tôi chấn động là khi cảm nhận thấy toàn bộ cơ thể mình đang hoàn toàn bất động, suy nghĩ muốn cử động ngón tay hay bàn chân đều không thể thực hiện, chuyện này là sao đây?

“Nhịp tim tăng cao...huyết áp lên xuống thất thường, gọi bác sĩ tới mau!”

“Chuẩn bị phòng hồi sức, nạp điện cho máy kích tim...”

Lạch cạch...lạch cạch...

Chiếc giường bệnh mang theo bệnh nhân được hai y tá nhanh chóng đẩy ra khỏi phòng bệnh, hướng thẳng về căn phòng có chữ “Cấp cứu” nằm ở cuối hành lang, miệng liên tục hô lớn về phía trước.

“Làm ơn tránh đường gấp...làm ơn...”

“Nó bị sao rồi...con tôi bị sao vậy?”

Một người phụ nữ đang đứng ngoài căn phòng cũng ngạc nhiên trước diễn biến bất ngờ này, cô từ ngạc nhiên chuyển sang lo lắng, vội vàng chạy theo hỏi.

“Bệnh nhân có dấu hiệu bất thường, cần chụp ảnh não và kiểm tra toàn diện, xin cô đợi ở bên ngoài ạ”

Một trong hai người y tá cản lại người phụ nữ ở bên ngoài căn phòng mà họ vừa đẩy người bệnh vào, cô nhanh chóng đóng lại cửa.

Ở bên trong, từ một cánh cửa khác mở ra, bước nhanh vào là một người phụ nữ trong bộ đồ blue trắng cùng tai nghe gác trên cô quen thuộc. Cô nhanh chóng đeo lên găng tay y tế cho mình, mái tóc của cô đang được một y tá phía sau buộc lên rồi trùm lại bằng bọc xanh.

“Cho thở oxy, chích một mũi an thần. Bác sĩ Hevy đâu rồi?”

“Bác sĩ Hevy vừa tan ca!”

“Lập tức gọi bác sĩ Hevy ngay cho tôi, nói bệnh nhân phòng đặc biệt bị biến chứng xấu...Ngay...”

Lẻng Xẻng...Lạch cạch...

Vô số những âm thanh cùng giọng nói vang lên xung quanh tôi. Tôi cảm nhận dc áo mình bị cởi ra, ngực tôi được gắn thứ gì đó lành lạnh. Cảm thấy mệt mỏi quá, muốn ngủ thôi...tôi từ từ chìm lại vào giấc ngủ...mất đi nhận thức với xung quanh...

-----

Chẳng biết đã ngủ bao lâu nữa, tôi mới lại có ý thức. Nhưng cả cơ thể tôi lúc này nặng như chì vậy, chẳng cử động nổi dù chỉ một ngón tay. Mắt nặng trỉu, đầu cứ ong ong, cứ như có hàng vạn cái loa cùng phát trong não vậy...mở to hết mức có thể.

Đây rốt cuộc là sao...tôi còn sống không hay đã chết rồi...không lẽ đây là trạng thái khi chết sao...Nếu thật vậy thì quá là khủng khiếp. Nhưng tại sao tôi lại ở đây, lại ở trong hoàn cảnh này...

Tôi cố nhớ lại mọi thứ, chống lại cơn đau khủng khiếp đang có. Tôi nhớ lại...mọi chuyện chắc bắt nguồn từ đêm đó... Đêm tôi đón nhận cái chết đến với mình.

-----

Tôi dần tỉnh táo lại, mặc dù vẫn không thể nhúc nhích cơ thể hay mở mắt được. Tôi còn sống, chắc chắn, tôi cảm nhận được mình đang nằm trên giường nệm, ngửi được mùi thuốc sát trùng của bệnh viện, nghe được âm thanh tít tít của máy đo nhịp tim bên tai.

Mặc dù không biết tại sao mình còn sống, khi mà cả khối thiên thạch to lớn đang bốc cháy rơi thẳng xuống tôi. Nhưng tình hình hiện tại cũng không quá tốt, tôi đang nằm đây, không cử động, không nhìn thấy, không nói được. Hay theo những gì tôi nghe bác sĩ nói là tôi đang là người thực vật, sống nhờ vào máy móc của bệnh viện. Không biết phải gọi tình trạng hiện tại là tốt hay xấu nữa.

“Sao rồi bác sĩ?” Một giọng nói quen thuộc vang lên, đã lâu lắm tôi mới lại nghe được giọng nói này, là giọng của mẹ.

“Xin lỗi, trước mắt tôi chỉ có thể khẳng định em ấy đã qua cơn nguy kịch. Nhưng khi nào tỉnh lại thì lại là câu hỏi khó đối với bệnh viện”

“Ý...ý bác sĩ là?” Giọng người phụ nữ vừa hỏi thoáng run rẩy

“Tình trạng của em lúc được đưa vào đây quá tệ. Bỏng 80% toàn cơ thể, đặc biệt là phần đầu bị chấn động cực mạnh. Tôi nghĩ nếu có tỉnh lại chỉ sợ...em ấy sẽ không còn suy nghĩ bình thường được nữa”

“Không suy nghĩ được...là sao?”

“Nói cho dễ hiểu là chúng tôi sợ em sẽ bị thiểu năng trí tuệ, hay nói cách khác là bị ngốc”

“Sao...sao lại...Không có cách nào khác sao?”

“Chúng tôi rất tiếc...chúng tôi đã làm hết sức có thể...Trong não em hiện vẫn còn một vài mảnh của khối thiên thạch. Nó đâm thẳng vào giữa não và chèn vào mọi dây thần kinh. Hiện không có cách nào để lấy nó ra cả. Giờ chỉ còn giao phó em cho thượng đế thôi, hy vọng em sẽ tỉnh lại và tốt dần lên. Nhưng tôi hy vọng gia đình mình nên chuẩn bị cho trường hợp xấu nhất...là em ấy sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa”

“Sao...sao lại?” Người phụ nữ bàn hoàng trước tin tức chấn động mà mình vừa nhận được, cô không cách nào giữ vững bản thân mà ngồi bệnh xuống thành giường, cầm lấy bàn tay gầy gò đầy vết bỏng của con mình.

“Tôi xin lỗi” Bác sĩ Hevy cúi đầu nói, không tiếp tục nói thêm gì khác

Cạch...Cạch

Tiếng đóng mở cửa vang lên, trong phòng chỉ còn lại tiếng khóc thút thít của mẹ tôi. Tôi cảm nhận dc bà đang nắm chặt tay tôi, gối đầu lên đó và khóc. Người mẹ giỏi giang, người quản lý đại tài, CEO nổi tiếng của thành phố trong lĩnh vực bất động sản của thành phố này.

Người có thể vung tiền tỷ mà không hề biến sắc, lúc này đang như một người phụ nữ bình thường, khóc thương thảm thiết. Chưa bao giờ tôi thấy thương mẹ mình như lúc này. Giờ tôi chỉ muốn nói được, nói con vẫn ổn, con không bị thiểu năng, con vẫn suy nghĩ được mọi thứ rõ ràng. Nhưng không được, ngoài việc suy nghĩ ra tôi không thể làm gì được cả. Cứ nằm đó lắng nghe mẹ mình đau khổ bên giường.