Sức Mạnh Siêu Nhiên

Chương 4: Bi Kịch Gia Đình

Thời gian dần trôi, chẳng biết đã qua bao lâu. Tôi cứ bất động nằm ở đó, dùng thính giác và xúc giác cảm nhận mọi thứ xung quanh mình. Mẹ vẫn vào thăm tôi hằng ngày còn ba thì thỉnh thoảng. Hầu như cuộc sống của tôi là nằm yên trên giường bệnh và được y tá chăm sóc.

“Chị nghe tin gì không, trận mưa thiên thạch cách đây một tháng trước được xem là vụ thiên tai kinh hoàng nhất cho trái đất trong năm mươi năm trở lại đây” Giọng chị y tá nói với một người khác.

“Có nghe, công nhận là kinh thật. May mà bệnh viện chúng ta chắc chắn đó, em thử lên sân thượng xem đi, cháy đen khi mấy thứ đó rơi trúng, may mắn là chỉ có mấy viên nhỏ rơi xuống đây nên chẳng sao đó” Người y tá khác đáp lời.

“Haizz, tội cậu bé này. Nghe nói nó bị nguyên một tảng thiên thạch lớn rớt trúng người, bỏng 80%, hiện cậu bé còn sống đã là một kì tích rồi”

“Nhưng mà, chị coi kìa, sẹo toàn thân như vầy...là em chắc thà chết dễ nhìn tí còn hơn”

“Thôi bớt nói, thay xong chưa, đi thôi”

Tôi tình cờ nghe được cuộc nói chuyện của hai người y tá vừa nói vừa thay đồ cho tôi. Cảm giác nằm yên để người ta cởi sạch đồ rồi dùng khăn ướt lau khắp người thật chẳng thoải mái chút nào. Nhưng riết thì cũng quen, mà có không quen cũng chẳng biết làm gì hơn được.

Ít lâu sau thì tiếng mở cửa vang lên, tôi nghe được giọng nói quen thuộc của mẹ:

“Tôi biết rồi, kế hoạch vẫn không thay đổi, đã chốt được đại khái vị trí là ở lục địa sa mạc. Được...mai tôi sẽ có mặt đúng giờ”

Tôi thừa biết ba mẹ mình luôn bận rộng vì công việc, nếu không nhờ tai nạn nằm liệt như vầy chắc tôi chẳng thể nghe được giọng mẹ mình hằng ngày như lúc này đâu. Lúc này tôi mới cảm nhận được tình cảm mẹ dành cho mình, dù có bận rộng khuya cỡ nào bà cũng ghé vào bệnh viện hằng ngày để thăm tôi. Thỉnh thoảng khuya quá bà ngủ lại ở giường kế bên tôi, lúc tôi tỉnh thì bà đã đi mất rồi.

Chỉ có một tiếc nuối duy nhất là tôi không thể mở mắt ra, tôi muốn được nhìn ngắm gương mặt của mẹ, được nói chuyện với mọi người xung quanh, chẳng lẽ một năm, năm năm rồi chục năm nữa, tôi phải sống thực vật như vậy sao.

Cạch...

“Anh đến đây làm gì?” Giọng mẹ tôi trở nên khó chịu khi có tiếng ai đó đẩy cửa vào phòng.

“Nó cũng là con anh mà, anh đến thăm con mình là sai sao?” Giọng nói trầm ổn quen thuộc mà tôi dễ dàng nhận ra, giọng của ba

“Hừ! tôi tưởng giờ này anh đang hú hí với con bồ trẻ của anh rồi chứ, nào còn nhớ đến đứa con tật nguyền này của mình”

“Em đừng nói bậy, anh với cô ấy chỉ là đồng nghiệp”

“Đồng nghiệp...đồng nghiệp...ha ha, anh lừa ai hả. Đồng nghiệp gì mà bước từ trong khách sạn ra vào sáng sớm...còn bị chồng người ta đánh ghen ngay giữa đường. Tôi thật thấy xấu hổ khi lấy người như anh làm chồng”

“Cô đừng có vô lý, tôi nói không có tức là không có. Cô không tin thì thôi”

“Anh đi đi, tôi không muốn thấy mặt anh nữa. Tôi và anh giờ chỉ đợi đến ngày ra tòa ly hôn thôi”

“Cô...cô...được...cô muốn làm gì thì làm...tôi hầu tất. Nhưng nó là con tôi, tôi đến thăm nó là quyền của tôi, cô chẳng có quyền gì đuổi tôi ra khỏi đây cả”

“Con tôi...con tôi... Anh nói mà không biết ngượng, từ lúc nó bị đến giờ anh đã thăm con được mấy lần hả. Suốt một tháng trời, anh chỉ đến thăm có vài lần, còn đến rồi đi ngay nữa. Anh chẳng có đủ tư cách để làm cha đâu.”

Tôi không ngờ trong một tháng mình bất động trên chiếc giường bệnh này, tình cảm của ba và mẹ đã tệ đến như thế này. Bầu không khí trong phòng yên tĩnh sau câu nói của mẹ tôi, mặc dù không nhìn thấy gì nhưng tôi biết chắc ba mẹ đang đỏ mặt tía tai nhìn nhau.

Tôi không muốn như vậy chút nào, tôi cảm thấy bản thân thật vô dụng. Khi sống tôi đã chẳng giúp được gì cho gia đình, đến khi nằm đây tôi là nguyên nhân khiến gia đình mình tan vỡ. Bây giờ tôi chỉ muốn òa khóc mặc dù chẳng biết nước mắt có chảy ra khỏi mắt mình hay không nữa.

“Anh...anh...anh nhìn...” Mẹ tôi ấp úng nói, thở từng hơi nặng nhọc.

Sau đó là âm thanh im bật kéo dài, chuyện gì xảy ra nữa vậy. Cảm giác khó chịu lan tỏa khắp người tôi, buồn - chán nãn - ấm ức. Phải chi tôi chết quách đi cho rồi, phải chi ba mẹ đừng sinh ra đứa con vô dụng như tôi. Tôi...tôi chẳng biết mình đang nghĩ gì nữa, mọi thứ cảm xúc tiêu cực cứ dồn dập trong tâm trí tôi, cảm thấy mọi thứ trong não như đang xoắn vào nhau vậy.

Tít....Tít...Tít....tít tít tít tít...

Âm thanh mấy báo nhịp tim bên cạnh đang ngày một kêu nhanh và to hơn, trong không gian yên ắng của màn đêm thì đây chắc chắn là tín hiệu bất thường. Đây chắc là thời điểm chết của tôi rồi. Cũng tốt, ít nhất tôi sẽ giải thoát cho ba mẹ mình khi có một người con là người thực vật sống không bằng chết như vầy.

“Bác...bác sĩ...cứu...cứu mạng” Tôi nghe mẹ mình lao đến điện thoại trên đầu giường hét lên

Cạch...rầm...

“Có ai không...có ai không” Ba tôi xô mạnh cửa phòng, đứng hét lớn ngoài hành lang.

Trong một khoảng khắc, tôi dường như nhìn thấy ba. Nhìn thấy ông đang đứng ngoài hành lang bệnh viện la hét, sau đó ông lao nhanh đi, chắc ông đi kiếm bác sĩ trực ban ở bệnh viện. Không biết đây là ảo giác do tôi tưởng tượng hay không, nhưng mọi thứ đều vô cùng chân thật. Ít nhất trước khi chết tôi được thấy ông, phải chi tôi thấy được mẹ nữa thì tôi chết cũng không hối tiếc.

Ầm...Bụt...

- Á....

Tiếng nổ lớn vang lên bên tai tôi...kèm theo đó là tiếng hét thất thanh của mẹ. Sau đó mọi thứ chìm vào bóng tối, tôi không còn bất kì cảm giác gì nữa. Tôi cảm thấy được, cái chết đang ở rất gần tôi lúc này.