Sức Mạnh Siêu Nhiên

Chương 7:Chạy Trốn

"Mùi kinh quá"

"Lớp da cũ đang rã ra kìa, mau tim thêm thuốc để ổn định đi"

"Kiểm tra vòng tay và chân, đề phòng đối tượng giẫy giụa"

*****

"Đã kiểm tra vật thể ban đầu, nó chiếm vị trí ngay giữa hai bán cầu não và dường như tự liên kết với toàn bộ các dây thần kinh"

"Nó tự liên kết"

"Nói cho dễ hiểu là nó giống như quả tim của não vậy, toàn bộ tín hiệu thần kinh đều truyền tải qua nó trước mới bắt đầu di chuyển khắp cơ thể"

"Hệ số sóng não của đối tượng luôn rất cao, tương đương với hệ số phát của ăng ten truyền hình"

"Tiếp tục kiểm tra, nếu cần thiết sẵn sàng bỏ vật chủ để lấy đối tượng ra"

*****

Tối quá, sao không mở mắt được thế này. Có ai không?

"um...um..." Tôi cố lên tiếng nhưng có thứ gì đó đã dán chặt miệng tôi

"Vật chủ đã tỉnh lại"

"Tiến hành kiểm tra kích thích các xung thần kinh"

Chuyện gì thế này, có ai đang bật tivi sao. Sao cảm giác giống như bị trói thế này, chẳng lẽ mình vẫn đang nằm thực vật, chẳng lẽ toàn bộ những chuyện vừa xảy ra là một giấc mơ của bản thân thôi sao.

Bổng có thứ gì đó đâm mạnh vào tay tôi, cảm giác đau đớn tột cùng khiến tôi nhận ra. Tôi đang hoàn toàn tỉnh táo và có ai đó đang dùng một vật nhọn đâm sau vào tay tôi.

"um...um..." Tôi giảy giụa vì đau

"Vật chủ cảm nhận được với đau đớn, các dây thần kinh cảm giác đều bình thường"

"Kiểm tra giác mạc"

Cảm giác có ai đó chạm vào mắt tôi, ngay sau đó tôi mở mắt ra được, ánh sáng chói lóa rọi thẳng từ trên xuống khiến mắt tôi đau rát. Tôi vội nhắm mắt lại, nhưng ngay sau đó, một bàn tay vạch một bên mắt tôi ra, dùng một chiếc đèn pin nhỏ soi vào, mắt tôi rát đến ứa nước mắt.

"Đối tượng nhận diện với ánh sáng, thị giác bình thường"

Chuyện gì xảy ra thế này, sao tôi lại ở đây, những người này là ai. Họ bận những bộ đồ màu trắng bọc kín người, bận rộn với vô số những máy móc xung quanh. Có hai người đang đứng cạnh giường tôi nằm, một trong hai là người vừa quay đầu lại nói, hướng anh ta nhìn là lan can ở phía trên, đối diện hướng nhìn của tôi. Trên lan can đang đứng một nam một nữ, tôi đã từng nhìn thấy họ, đó là hai người ngồi trong xe cứu thương lúc họ gây mê cho tôi rồi đẩy tôi lên đó.

"Được, tiến hành sốc điện, kiểm tra liên tục mức độ sóng não"

"Rõ"

Khoan đã, ông ta nói gì cơ. Kiểm tra cái gì, rồi đây là đâu. Mình nhớ là đang ở bệnh viện tiến hành chữa da cơ mà. Ba, mẹ, hai người đâu rồi, bác sĩ Hevy.

Người đứng cạnh tôi lấy hai que gắm vào hai bên mép giường, bấm liên tục những nút bấm của máy móc bên cạnh.

"Thử với 50V, mọi người đứng xa ra nào"

Khoan, khoan đã, là điện thật sao.

"Kích hoạt"

Rẹt...rẹt...rẹt...

"um...um..."

Cảm giác co giật toàn thân lan tỏa từ giường lan khắp người tôi, cứ như bị điện giật nhưng lại không thể né tránh hay làm gì cả. Mắt tôi hoa lên, cảm thấy mọi thứ xung quanh đảo lộn, cơn đau khủng khiếp kèm theo cảm giác mọi thứ trong cơ thể bị đảo lộn vậy.

Kịch

người đàn ông bận đồ bảo hộ tắt nút nguồn đi, không thèm nhìn tới nó một lần mà chỉ chăm chăm ngó vào màn hình hiển thị ở gần đó.

"Không có phản ứng bất thường nào, sóng não vẫn rất lớn, chưa có tổn hại đến cơ thể vật chủ"

"Tăng lên" Người đàn ông mặt sẹo trên lan can lạnh giọng nói

"Rõ, tăng lên 100V"

Chuyện gì xảy ra thế này, mấy người này là ai, tại sao tôi lại bị trói ở đây. tại sao họ lại tra tấn tôi thế này.

"Kích hoạt"

Rẹt...rẹt...rẹt...

"um....um...................."

Cảm giác đau đớn vừa rồi quay lại và mạnh hơn hẳn. Đây chẳng lẽ là địa ngục, chẳng lẽ tôi đang bị quỷ hồn tra tấn sao. Đau quá, khó chịu quá, nước mắt nước mũi tôi đều chảy ra. Miệng tôi đang bị bịt kín, chứ nếu không chắc giờ nước dãi cũng chảy đầy ra khỏi miệng tôi rồi.

Kịch

"Chưa có gì"

"Tăng lên"

"Rõ, tăng lên 200V"

"Vẫn chưa có"

"Tăng lên 300V"

"500V"

Cảm giác đau đớn này khi nào mới kết thúc đây, giờ phút này tôi chỉ ước sao mình không chết quách đi nhỉ, chết đi chắc sẽ dễ chịu hơn là bị giầy vò tra tấn như lúc này. Tôi từ từ mất đi ý thức lúc nào không hay.

"Báo cáo, vật chủ không chịu nổi bất tỉnh rồi"

"Gửi báo cáo ngày hôm nay cho tôi, đưa vào phòng giam, khóa cẩn thận"

*****

Một lần nữa khi có lại ý thức, cơn đau nhức lan khắp cơ thể, đầu óc thì ong ong như có một cái chuông lớn đang vang liên tục bên trong vậy. Tôi mở mắt ra, cảm giác mọi thứ xung quanh đều là màu trắng. Tôi vẫn bị trói nhưng là trên một chiếc giường khác, cũng được thay một bộ quần áo khác với lần trước.

Tôi đang nằm giữa một căn phòng trống trơn, chỉ có duy nhất chiếc giường này ở giữa phòng, phía đối diện bên góc là một cánh cửa lớn nhưng đã bị đóng lại, cũng không hề có tay nắm cửa hay bất cứ gì cả. Hai tay và chân đang bị cố định vào giường bằng những vòng sắt lớn, trông có vẻ là thiết bị điện tử chứ không phải loại còng thông thường của cảnh sát hay dây trói.

Cảm giác khô khóc trong cổ họng làm tôi thấy cả cơ thể như mệt lả đi, đây là đâu thế này, tại sao tôi lại ở chổ này cơ chứ. Vô số những câu hỏi chẳng thể có câu trả lời cứ bay vòng trong đầu, khiến nó đã ong ong nay còn nhức hơn.

Ting...Ting...Ting...

Những khung thông báo trong suốt nhảy lên trước mắt tôi, chính xác hơn là hướng tấm gương lớn ở bên phải mà nãy giờ tôi không để ý. Trên đó hiển thị đầy đủ nhịp tim, hô hấp cùng các thông số y tế, tôi nhìn kĩ trước ngực mình. Có vài sợi dây được nối từ dưới mặt đất lên dán trên người tôi, có lẽ đây là cách họ theo dõi cơ thể tôi từ xa. Nhưng họ đang làm gì với tôi thế này, họ cần gì ở một đứa học sinh yếu đuối đang nằm viện như tôi chứ. Gia đình tôi cũng được xem là khá giả, nhưng bắt cóc tống tiền có cần phải tra tấn đau đớn và theo dõi tình hình cơ thể kỹ đến vậy không.

Làm sao đây, chẳng lẽ phải ở đây chịu tra tấn như vậy sao. Mặc dù chưa hiểu rõ lắm tình hình nhưng tôi có thể phán đoán được, những người này chắc chắn không có ý tốt với mình. Nhưng đang bị trói như vầy, đến cử động cũng không được thì biết phải làm sao đây. Đúng rồi, mình còn có năng lực của bản thân mà, nhưng ngoài việc đọc trộm tin nhắn điện thoại người khác và thông tin trên các thiết bị máy móc thì năng lực này chẳng có tí tác dụng nào.

Cạch...

Tiếng cửa mở ra, tôi vội nhắm mắt lại, giả bộ vẫn đang bất tỉnh.

"Vật chủ vẫn chưa tỉnh lại, đã hôn mê hai ngày rồi"

"Đưa đến phòng thí nghiệm, tiến hành tách đối tượng ra khỏi vật chủ, không cần vật chủ nữa"

"Rõ"

Mặc dù không hiểu lắm ý những người này ra sao, nhưng chắc chắn là họ đang ám chỉ tôi, tách thứ gì ra khỏi thứ gì cơ chứ. Mọi thứ sao cứ rối dần thế này, nhưng tình hình hiện nay vô cùng gấp gáp. Nếu để họ đưa đến phòng thí nghiệm thì tôi chết chắc, làm sao đây...làm sao đây...làm sao đây...

Kịch

Trong khi chưa biết làm sao, bổng tôi cảm thấy tay và chân mình thoáng cử động được. Tôi mở hé mắt, thấy vòng tay sắt giam mình trên giường bổng nhiên mở ra. Trong phòng chỉ còn một người vừa tháo mớ dây trên người tôi ra, đang nhét nó xuống gầm giường nên vẫn chưa phát hiện ra sự bất thường ở trên này. Quan trọng hơn, cánh cửa ở phía bên kia đang để mở. Mặc dù chẳng biết chuyện gì đang xảy ra nhưng đây chắc chắn là cơ hội duy nhất của tôi để thoát khỏi căn phòng này.

"Ơ...sao còng tay..."

Bốp

Ngay khi tên đó ngước lên thấy sự bất thường, tôi dùng toàn bộ sức bình sinh đấm một cú cật lực vào mặt hắn. Cả cơ thể vẫn còn tê cứng vì bị giật điện, tôi loạng choạng xoay người ngã lăn qua phía bên kia phòng, ngã mạnh xuống đất, sau đó từ từ ngồi dậy rồi bước từng bước ra ngoài cửa.

"Đối...đối tượng trốn thoát..." Tên kia sau thoáng chốc choáng váng cũng hiểu ra tình hình, vội la lên.

Tôi từ từ làm chủ được đôi chân mình, chạy ra ngó nghiêng xung quanh. Bên ngoài căn phòng giam giữ tôi là hành lang dài được xây kín kẽ đi ngang qua hai bên trái phải, không có bóng người nào, ánh đèn vàng lập lòe được gắn trên vách tường mỗi vài mét, trông chẳng khác nào những bộ phim khoa học viễn tưởng tôi từng xem qua.

Giờ không phải lúc để suy nghĩ đến trái và phải, tôi quyết định chọn hành lang bên tay trái để chạy. Chổ này cứ như mê cung vậy, khi rẽ qua một khúc cua lại xuất hiện thêm vài lối đi khác, may là có sẵn bảng chỉ dẫn được gắn phía trên những lối đi.

”Phòng Test” “Phòng Lưu Trữ” “Phòng Nghiên Cứu và Phát Triển”

Hú...hú...hú...

Tiếng hú lớn đột ngột phát ra, đèn ở hành lang cũng chuyển thành màu đỏ và nhấp nháy liên tục.

"Đối tượng đã trốn thoát, lực lượng chức năng nhanh chóng di chuyển kiểm tra các hành lang. Các nhân viên không liên quan lập tức ở yên trong phòng khóa trái cửa. Xin nhắc lại,..."

Đây chắc chắn là đang nói mình, mọi thứ vẫn đang rối nùi trong suy nghĩ tôi, tại sao mình lại ở đây? tại sao mình lại là đối tượng gì đó? họ muốn gì ở mình chứ? Giờ phải làm sao đây?

Đầu tôi đang ngày một đau đớn hơn, đây chắc là hiệu quả của việc bị sốc điện liên tục với cường độ cao. Khốn nạn, tôi không muốn chết, ba ơi, mẹ ơi, cứu con...

Không thể cứ đứng đây và than trời trách đất được, quẹt đi nước mắt nước mũi trên mặt, tôi lao nhanh vào một hành lang có bản “Phòng Lưu Trữ”. Rất may là ở đây khá vắng, tôi hầu như chẳng nhìn thấy ai trên lối đi cả. Tôi cứ chạy mãi chạy mãi nhưng vẫn chưa hết đường, hành lang này cứ dài mãi, hai bên cũng chẳng có phòng óc hay bất kì ngã rẽ nào khác. Tôi kiệt sức, ngồi bệch xuống vách tường thở dốc, chẳng biết lần cuối tôi ăn cách đây bao lâu rồi mà cảm thấy cơ thể mệt mỏi tột cùng, cổ họng thì khát khô.

Giờ phải làm sao đây, làm sao để thoát ra khỏi đây, hay ít nhất là kiếm được cách để gọi cho ba mẹ hay cảnh sát đến cứu. Nếu bị bắt lại chắc chắn bọn người này sẽ tiến hành vô số thí nghiệm đau đớn lên cơ thể tôi.

"Đây rồi" Một tiếng hét lớn phát ra ngay sau lưng tôi

Tôi nhìn ra sau, thấy những người đàn ông đang bận quần áo quân đội, trên tay lâm lâm gậy sắt vừa đi qua khúc cua và nhìn thấy tôi. Vậy là bị phát hiện rồi, tôi cố vực dậy bản thân, tiếp tục chạy. Mặc dù học vẫn còn cách tôi một khoảng xa nhưng với cơ thể suy yếu này thì không sớm thì muộn họ cũng bắt kịp tôi. Tôi cần một chổ trốn, hay ít nhất là cắt đuôi được bọn họ.

Tôi vừa chạy vừa cố suy nghĩ tìm cách nhưng cơn đau dai dẳng cứ làm đầu tôi choáng váng, không thể tập trung suy nghĩ bất kì điều gì. Tôi vấp chân té ngã ra phía trước, cơ thể tôi đã đến giới hạn của nó. GIờ tôi chỉ muốn híp mắt lại và ngất đi bất cứ lúc nào.

"Chạy đâu hả?"

Một giọng nói cùng cánh tay đột nhiên kéo ngược tôi ra sau khiến tôi nằm lăn ra đất. Một người trong số đó chạy nhanh hơn hẳn đã tóm được tôi, anh ta xô ngã tôi xuống đất rồi giơ cây gậy của mình lên, bấm vào công tắc màu đỏ bên trên.

Xẹt xẹt...

Đó không phải cây gậy sắt bình thường mà nó có điện, tôi hiểu ra người đàn ông này đang muốn chích điện tôi. Tôi không muốn, không muốn nó chạm vào mình, cái cảm giác đau đớn khủng khiếp khi dòng điện chạy qua cơ thể tôi không muốn cảm nhận lại một chút nào cả. Tôi trơ mắt ra nhìn chầm chầm cây gậy điện đang được đánh xuống người mình.

"Á.......á......" Tiếng hét đau đớn vang lên

Nhưng không phải tôi hét, ngay trước khi người đàn ông đánh xuống tôi, cây gậy đột nhiên phát nổ, dòng điện đi dọc theo cánh tay người đan ông khiến ông ta bị giật nảy người và té lăn ra đất, sùi bọt mép. Tôi ngước lên nhìn, thấy từ trong cây gậy của ông ta có một bảng hiển thị trong suốt xuất hiện

“Gậy điện 500V - Đang tự hủy”

Tại sao nó lại tự hủy, rồi sao lại có bảng này hiển thị, tôi cứ tưởng mình chỉ nhìn thấy từ trong di động và các thiết bị hiển thị thôi chứ. Tôi nhìn ra sau lưng, những người bảo vệ khác chỉ còn cách chổ tôi tầm 100m, đang cầm trên tay cây gậy điện y chang người đàn ông này. Điều đặc biệt là, những bản hiển thị như vậy liên tục hiện ra nho nhỏ trên người họ.

“Gậy điện 500V - Đang bật”

"Nếu những cây gậy điện này cũng bị lỗi như cây gậy vừa rồi thì hay" tôi thầm cầu mong trong đầu

“Gậy điện 500V - Đang bật --> Đang tự hủy”

“Gậy điện 500V - Đang bật --> Đang tự hủy”

“Gậy điện 500V - Đang bật --> Đang tự hủy”

“Gậy điện 500V - Đang bật --> Đang tự hủy”

Những bản hiển thị kia liên tục xuất hiện, dòng chữ đang bật trên đó được chuyển thành dòng đang tự hủy.

Xẹt...xẹt...xẹt...

"Á...."

"A...."

"Cái quái gì...á...."

Nguyên một đám người phía sau đang đuổi tới bị chính những cây gậy họ cầm trên tay giật. Chuyện này là thế nào, suy nghĩ vừa rồi của mình lại tác động tới những cây gậy này. Nhưng giờ không phải lúc để tìm hiểu nguyên nhân, tôi vội đứng dậy bỏ chạy tiếp, tôi nhìn thấy ở đằng xa có một cánh cửa, hy vọng nó là lối thoát cho tôi.

"Có chuyện gì ở đây vậy...đuổi theo đối tượng..." một đám khác xuất hiện phía sau, nhìn thấy hiện trạng của đồng đội mình ngạc nhiên hỏi.

Trên tay họ cũng là những cây gậy điện nhưng từ khoảng cách này tôi chẳng nhìn thấy bảng nào hiện ra cả, chắc là xa quá nên không hiện ra. Nhưng chỉ còn một chút nữa là tới rồi, ngay trước mặt tôi là một cánh cửa khá lớn dạng hai cánh được mở qua hai bên và hình như là được làm bằng thép, nhìn bản điện tử ở phía góc phải cánh cửa tôi khá nghi ngờ việc nó có mở ra tự động như cửa siêu thị không.

Tôi chạy đến cánh cửa, quả nhiên là không mở bằng tay được. Tôi lao qua bảng hiển thị ở góc phải. Chưa biết làm gì thì một bảng hiển thị trong suốt xuất hiện, nhảy từ trong bảng hiển thị đó nhảy ra

“Cửa bảo mật hai lớp vân tay - mật khẩu - Tình trạng: đang khóa”

Giờ là lúc tôi kiểm tra hiện tượng bất thường nãy giờ có phải do tôi làm ra hay không. Tôi tập trung nhìn chầm chầm bảng hiển thị đó, suy nghĩ trong đầu: mở ra, mở ra, mở ra, làm ơn.

“Cửa bảo mật hai lớp vân tay - mật khẩu - Tình trạng: đang xác nhận mật khẩu”

“Cửa bảo mật hai lớp vân tay - mật khẩu - Tình trạng: đã mở khóa mật khẩu”

“Cửa bảo mật hai lớp vân tay - mật khẩu - Tình trạng: đang xác nhận vân tay”

Thành công rồi, vậy là thật. Tôi không chỉ nhìn thấy mà còn có thể dùng suy nghĩ để điều khiển những thứ này, chưa bao giờ tôi cảm thấy tràn đầy hy vọng như vậy. Nhưng tình hình không mấy lạc quan khi những người kia đã chạy gần đến rồi.

“Cửa bảo mật hai lớp vân tay - mật khẩu - Tình trạng: xác nhận vân tay 40%”

“Cửa bảo mật hai lớp vân tay - mật khẩu - Tình trạng: xác nhận vân tay 70%”

Không kịp rồi, chậm quá, tôi nhìn ra sau. Những người kia đang lao nhanh đến, trên tay lâm lâm gậy điện, họ còn hồ hỡi như thợ săn bắt được con mồi vậy. Đúng rồi, tôi có thể làm gậy sắt trên tay họ tự hủy giống khi nãy mà. Nhưng khi tôi nhìn về đó, chẳng có bảng hiển thị nào xuất hiện cả, cái quái gì thế này. Tôi quay qua nhìn cánh cửa.

“Cửa bảo mật hai lớp vân tay - mật khẩu - Tình trạng: xác nhận vân tay 80%”

Rõ ràng tôi vẫn nhìn thấy bên này mà, tôi qua nhìn lại phía bọn họ. Thấy rồi, những bảng hiển thị từ từ xuất hiện mặc dù rất nhỏ.

“Gậy điện 500V - Đang bật”

"hủy đi...hủy đi...hủy đi..." Tôi suy nghĩ. cố tập trung nhìn chầm chầm vào những bảng hiển thị đó.

Cảm giác đau nhức cực kì lan khắp đầu tôi, cứ như bị ai đó dùng búa gõ lên từng hồi vậy. Đột nhiên tôi cảm nhận được vị mằn mặn trên môi mình. Tôi đưa tay lên xem...là máu...tôi đang bị chảy máu mũi...Tôi ngó qua cánh cửa

“Cửa bảo mật hai lớp vân tay - mật khẩu - Tình trạng: xác nhận vân tay 93%”

Vẫn chưa xong, làm sao đây. Tôi ngó lại, bọn họ đang cách tôi rất gần rồi. TÔi suy nghĩ: "làm ơn đi, hủy đi, hủy đi"

“Gậy điện 500V - Đang bật --> Đang tự hủy”

“Gậy điện 500V - Đang bật --> Đang tự hủy”

“Gậy điện 500V - Đang bật --> Đang tự hủy”

...

"A...."

"á..."

Thành công rồi, tôi thầm cảm thấy may mắn, máu mũi đang chảy ngày một nhiều, tôi nhìn thấy nó đang chảy qua miệng trôi xuống dưới cầm mình rồi.

Cạch...kịch...kịch...kịch...

Âm thanh vang lên sau lưng tôi

“Cửa bảo mật hai lớp vân tay - mật khẩu - Tình trạng: Đang mở”

Ngon lành...tôi đứng đó, đợi cánh cửa từ từ mở ra. Tôi nhìn thấy bên trong là vô số những tủ kính cao san sát, nhưng chẳng có ai bên trong hết, từ trong phòng có khí lạnh nhè nhẹ thoát ra, nhiệt độ bên trong này thấp hơn nhiều so với bên ngoài nhưng giờ tôi chẳng có lựa chọn nào cả.

Khi cửa mở đủ lớn, tôi lách mình vào bên trong, ngã phịch xuống dưới nền đất lạnh lẽo. Ít nhất ở đây an toàn hơn so với bên ngoài kia. Tôi nhìn về phía bản điện tử của cánh cửa.

“Cửa bảo mật hai lớp vân tay - mật khẩu - Tình trạng: Đang đóng”

Cánh cửa từ từ đóng chầm chậm lại. Đột nhiên, một bóng đen từ bên ngoài lao nhanh qua cửa, lao thẳng về phía tôi trước khi cửa đóng lại hoàn toàn.