Sủng Ái Của Sát Thủ

Chương 29: Trúng Dược Tình

Hôm nay, ngày 25 và chỉ còn 13 giờ 25 phút 25 giây nữa thôi. Tiểu Y sẽ chính thức một tuổi!

#Các số trên nếu viết ngược lại là: 25251325 có nghĩa "Yêu em yêu em mãi mãi yêu em"

Dao Dao và Thiên Thiên từ sớm đã bắt đầu ra ngoài mua sắm chuẩn bị cho ngày cực kỳ quan trọng này. Bằng con mắt thẩm mỹ độc nhất vô nhị, Dao Dao chọn lọc từng cái một thật cẩn thận. Đây là sinh nhật đầu tiên của con gái *bảo bối* nàng, cũng là lần đầu tiên nàng tổ chức sinh nhật cho ai đó. Sự hồi hộp bên trong ngày một dâng cao. Dao Dao không ngừng nhìn đồng hồ dù biết hiện tại vẫn là ban ngày, nhìn hàng dài đồ cần lựa chọn, dòng người đông khủng khiếp mà mắt cũng sắp hoa. Nếu được nàng muốn trao cả cái cửa hàng này cho bảo bối, nhưng chỉ là nếu thôi, còn làm thật Thiên Thiên sẽ tra hỏi nàng, đến lúc đó lộ tẩy thì làm sao chối cãi? Khi đó không phải chỉ vài ngày sô pha thôi đâu, có thể là vài tuần, không thì vài tháng, vài năm,... Không— đó chính là địa ngục, tin đi đó là địa ngục!

- Thiên Thiên: "Dao Dao, em không sao chứ? Sao trán em nhiều mồ hôi vậy?"

- Dao Dao người máy quay sang Thiên Thiên: "E-em hoàn toàn không sao, chúng ta qua khu bên kia lựa đồ cho con đi."

Dao Dao lảo đảo bước đi, không ngờ Thiên Thiên lại chọn chính ngay chi nhánh của nàng. Nơi này nói ra nhỏ không nhỏ nhưng lớn cũng không quá lớn. Ít ra vào đây chỉ cầm vài triệu thì nên đi ra ngoài.

Thiên Thiên vẻ ngoài bình tĩnh như vậy Dao Dao thật nể phục, nhưng làm sao biết được bên trong Thiên Thiên là lo lắng chẳng kém Dao Dao đâu? Tiểu Y là con nàng mang nặng đẻ đau a! Nghĩa vụ làm mẹ thiêng liêng lần đầu thực hiện, nhưng vì có chút đột ngột nàng chưa kịp tiếp nhận hoàn toàn thôi.

- Thiên Thiên: "Nên mua vài nguyên liệu, chúng ta sẽ cùng làm bánh kem, hát bài chúc mừng sinh nhật, sau đó thổi nến cùng con, tặng quà sinh nhật, chỉ cần như vậy là thật vui vẻ. "

Dao Dao nghe Thiên Thiên nói ra ý định, mà trong lòng một phen đau sót. Nàng ấy chỉ cần một ngày sinh nhật đơn giản như vậy? Nàng ấy cho rằng nó như vậy đã là rất vui vẻ? Chẳng lẽ Thiên Thiên nghĩ rằng sinh nhật chỉ là một ngày đặt biệt hơn những ngày còn lại thôi sao?

Một hồi trầm mặc, Dao Dao mới chợt nhận thức được. Từ trước đến giờ nàng không hề thấy Thiên Thiên tổ chức sinh nhật cho chính mình dù chỉ một lần. Cơ hồ thời gian đều bận cho việc học, công việc, thời gian nghỉ hầu như cũng không có. Ba mẹ Thiên Thiên lại không có mặt ở đây. Trước hơn một năm nàng mất tích đó, mỗi khi đến sinh nhật Thiên Thiên bản thân chỉ có thể lén lút gõ cửa đặt chiếc bánh kem nhỏ trước phòng nàng ấy, không quên kèm theo tấm thiệp chúc mừng sinh nhật, nhưng tiếc nuối chính là không thể cùng nàng ấy trực tiếp nói ra.

Ký ức chợt ùa về làm Dao Dao cay sống mũi, nàng nghĩ tới nên tổ chức sinh nhật lớn một chút, nhưng không nên quá phô trương để Thiên Thiên phải nghi ngờ. Định quay sang an ủi Thiên Thiên thì thấy nàng ấy đang nhăn mày nhìn vào gói gia vị trong tay.

- Dao Dao hít mũi thắc mắc: "Hix, Thiên Thiên, gói gia vị ấy có vấn đề gì sao?"

- Thiên Thiên: "Dao Dao, đây có phải là một cửa hàng lớn nhất ở nơi này?"

- Không biết Thiên Thiên hỏi vậy là có ý gì, nhưng Dao Dao vẫn khẳng định trả lời: "Đúng vậy! Có điều gì sao hử?"

- Thiên Thiên: "Đây là một gói gia vị hết hạn, sao nó vẫn còn được treo ở đây? Không nghĩ sẽ có người mua phải sao?"

Nói xong Thiên Thiên định bỏ vào trong giỏ hàng, sợ người khác mua phải sử dụng rồi ảnh hưởng sức khoẻ. Chưa kịp hành động thì bị Dao Dao đoạt lấy.

- Dao Dao: "Haha, chị cho em mượn xem một chút!"

Quay sang hướng khác, Dao Dao nhìn chằm chằm vào hạn sử dụng như muốn nhìn thủng nó một lỗ lớn. Xác định thật sự đã không còn sử dụng được, khuôn mặt Dao Dao đen đến đáng sợ, nàng bóp chặt gói gia vị trong tay.

- Dao Dao: "Tỷ đợi em một chút, em có điện thoại."

Nhìn vẻ mặt Dao Dao khó coi như vậy, biết là có chuyện gì đó, Thiên Thiên cũng không để ý nhiều liền gật đầu. Nàng còn phải mau chọn đồ mang về làm một bữa tiệc nhỏ cho Tiểu Y.

Đi đến một ngỏ vắng, Dao Dao mang điện thoại ra ấn. Nàng làm sao cho phép công ty của nàng xảy ra bất cứ sai sót gì? Dù cho nó chỉ là chi nhánh nhỏ đến cỡ nào, đều sẽ ảnh hướng đến danh tiếng, quy mô và quan trọng hơn là ảnh hưởng đến người dùng. Đặc biệt chú ý, nếu Thiên Thiên không quan sát kỹ mà đã mua nó về chế biến, khác nào Dao Dao trực tiếp tự vã vào mặt mình đây?

Bất cứ số điện thoại lạ nào gọi đến phía trước hiện chấm đỏ, yêu cầu người chuẩn bị bắt máy kia phải đặt sẵn cho mình một phòng cấp cứu.

- "Thưa lão đại, không biết người gọi đến có việc gì cần nhắc nhở ạ?"

- Dao Dao: "Chi nhánh Bách Thành là ngươi điều hành?"

- "D-dạ là thuộc hạ điều hành ạ... "

- Dao Dao hít sâu một hơi ngăn lại xúc cảm muốn gϊếŧ người... : "Ngươi biết có vài mặt hàng đã hết hạn vậy mà vẫn treo bán? Các nhân viên của ngươi cũng quá xem thường người khác rồi. Tạm thời ta sẽ đóng băng ngân hàng của ngươi 3 tháng, rút lại vài nhà đầu tư, tiền thưởng nhiệm vụ sẽ không có. Ta xem ngươi 3 tháng tới làm sao sửa lỗi? Tính mạng của ngươi tạm thời nợ ta lại đó, khi khác ta sẽ tính đến."

Người kia nghe đến lời nào cũng như là cắt thịt từ trên người hắn xuống. Nhưng lỗi này của hắn may mắn không bị tính trên da thịt thật sự, để Lão Đại chính mình ra tay khác nào kêu hắn đi chết, vẫn là Lão Đại anh minh chừa cho hắn con đường sống. Còn nếu thật không muốn sống nữa thì cố gắng tìm vài lý do mà ngụy biện, Lão Đại ngài một khi đã xác nhận được sự thật càng lý do chỉ càng tìm đường chết mà thôi.

- "Dạ! Thuộc hạ sẽ khiêm khắc bản thân hơn, khắc phục sai sót này đến hoàn hảo nhất!"

- Dao Dao: "Ta sẽ trừ của ngươi vài triệu tệ, ngươi cố gắng điều hành cho tốt, đừng để ta phải thay người. Hôm sau ta sẽ quay lại kiểm tra."

- "Dạ Lão Đại thật tốt!"

Hắn bên kia mừng rỡ, Lão Đại ít khi sẽ mở miệng khen người, nên chỉ cần vài lời ý ngầm động viên quan tâm cũng như châu báu, bảo vật vô giá của bọn họ rồi. Câu nói kia đã quá rõ ràng, rằng Dao Dao không muốn phải đổi người khác, muốn hắn tiếp tục điều hành và cố gắng hơn nữa. Hôm sau kiểm tra có nghĩa nếu không còn sai sót hắn sẽ được giảm nhẹ hình phạt.

Câu nói Dao Dao tàn nhẫn thế nào, vào đầu những tên M này đều trở thành thứ gì đó vô cùng thỏa mãn. Ta sẽ không nói là bọn họ có chút kinh tởm đâu.

Sau khi tắt máy Dao Dao quay trở lại, liền nhìn thấy Thiên Thiên đã tiến đến một gian hàng khá xa hơn khi nãy.

- Dao Dao chạy vội lại: "Thiên Thiên! Đã để chị đợi lâu."

- Thiên Thiên: "Không lâu, em xem nhiêu đây đã đủ chưa? Chúng ta cần mua gì nữa không? À, em thích dâu hay bạc hà?"

Hôm nay xem ra Thiên Thiên rất cao hứng, vui vẻ chọn đồ hỏi đến Dao Dao không kịp trả lời.

- Dao Dao: "Haha, Thiên Thiên. Nhìn chị bây giờ không khác gì một người mẹ đâu!"

- Thiên Thiên phiêu cho Dao Dao một cái bạch nhãn: "Chẳng lẽ Tiểu Y là chị nhặt về? Em xem ta nên chọn vị dâu hay bạc hà đây?"

Nhìn trên tay Thiên Thiên một là dâu một là bạc hà. Làm Dao Dao một phen liên tưởng đến cả hai, Thiên Thiên đại diện cho vị dâu, còn nàng chính là bạc hà. Kêu nàng phải lựa chọn, đồng nghĩa phải tách hai thứ này ra mà chỉ nhận được một?

- Dao Dao mỉm cười từ phía sau nhẹ ôm Thiên Thiên, hai tay nắm lên hai bàn tay đang cầm hai hương vị đó, nàng kề môi phả nhẹ hơi thở lên tai Thiên Thiên, khe khẽ nói: "Sao phải lựa chọn khi ta có thể nhận cả hai?  Đâu cần phải làm theo sự bắt buộc đó, khi bản thân ta vẫn còn một phương án khác?"

Dứt lời hai tay nàng cầm tay Thiên Thiên đồng thời đặt hai hương vị kia vào giỏ hàng đầy. Trò chơi phả hơi đã quá cũ, Dao Dao chuyển sang gặm vành tai nhỏ kia, cái lưỡi ướŧ áŧ tinh sảo uốn một vòng. Vành tai Thiên Thiên dần đỏ lên, cả thân người run rẩy theo, chỗ đó là một trong những nơi nhạy cảm của nàng.

- Thiên Thiên: "Ân~ Dao Dao... Đừng... "

Thiên Thiên cố tránh né nghiêng đầu hướng khác vẫn bị Dao Dao tấn công tới, thậm chí cánh tay hư hỏng nào đó đang có xu hướng đi vào...

- Dao Dao: "Chỉ một chút thôi, em- A, aa~ Thiên Thiên đau a!"

Khuôn mặt Thiên Thiên đỏ âu bị tên sắc lang chiếm tiện nghi giữa thanh thiên bạch nhật như thế này. Còn là nơi người người qua lại, không biết đã bị nhìn thấy đến đâu. Nghĩ đến tiếng rên mình vô tình phát ra khi nãy, Thiên Thiên tức giận dùng chân dẫm lên chân Dao Dao. Sau đó quay sang nắm chút thịt bên hong em ấy xoay một vòng. Nàng xấu hổ đến mức đôi mắt long lanh như muốn rơi vài giọt nước mắt.

Dao Dao suýt xoa bên hong chỗ bị nhéo kia. Nhìn sang Thiên Thiên liền giật mình, trái tim kìm không được như muốn ngừng đập, thật đau đi. Nàng lập tức ôm Thiên Thiên vào lòng, thật hối hận. Chỉ cần ở bên cạnh Thiên Thiên những ham muốn kia dù áp chế thế nào vẫn vô tình bộc phát, hại đến Thiên Thiên sắp khóc thế này, tất cả chính là lỗi tại nàng hết!

- Dao Dao xiết chặt cái ôm, một tay xoa xoa sau đầu Thiên Thiên, người kia chưa khóc thì bản thân Dao Dao lại tranh khóc trước: "Hức... Em thật đáng giận! Chị mắng em đi, hay chị đánh em cũng được! Đổi lại chỉ cần chị vui vẻ trở lại em nguyện ý làm mọi thứ để chị được vui vẻ! Thiên Thiên..."

Hai người mang nhau đến đây là vui vẻ mua sắm lại đột nhiên trở thành ôm nhau khóc? Chuyện cười gì a, Thiên Thiên kéo cái ôm ra, đưa tay lau lau nước mắt cho Dao Dao.

- Thiên Thiên: "Đứa ngốc này, chưa gì đã khóc thành ra thế này rồi. Nếu muốn làm chị vui vẻ trở lại, vậy thì em trả tiền giúp chị hết chỗ đồ này đi?"

Nàng mỉm cười chấn an tâm nhỏ bé kia của Dao Dao, biết rằng Dao Dao rất yêu thương nàng, nhưng không ngờ tình yêu kia lại lớn đến như vậy. Giống như chỉ cần nàng vô tình bị thương, chưa kịp kêu đau Dao Dao đã thay nàng nhận cơn đau đó rồi.

- Nhìn thấy nụ cười dịu dàng đó, Dao Dao mới được yên tâm vui vẻ nói: "Cứ để em, hôm nay... À không, phải là sau này! Bất kể sau này chị cần mua thứ gì em đều trả giúp chị!"

Một khắc được Thiên Thiên ôn nhu lo lắng liền như được nạp năng lượng mà tinh thần nâng cao khí thế tuyên thệ.

- Thiên Thiên che miệng cười: "Được rồi, không còn sớm nên nhanh về. Tiểu Y sợ là đã thức rồi."

- Dao Dao: "Tỷ nói phải, nhưng hình như phải xếp hàng khá dài a."

Liếc nhìn xung quanh không có hàng nào ngắn cả. Dao Dao cầm lấy giỏ hàng trên tay Thiên Thiên.

- Dao Dao: "Tỷ cứ đi ra ngoài trước, em ở đây chờ hàng giúp chị!"

- Thiên Thiên: "Chị sẽ cùng đợi với em... "

- Dao Dao: "Không được, còn những người khác phải xếp hàng đợi. Tỷ nên ra ngoài trước đi, em sẽ nhanh chóng trở ra cùng chị thôi! Hì!"

Đang muốn nói gì nữa thì thấy Dao Dao sáng lạng nở nụ cười như vậy. Thiên Thiên cũng chỉ đành nghe lời ra ngoài trước đợi Dao Dao.

Thấy bóng hình xinh đẹp kia đã đi, Dao Dao lại mở gọi điện thoại.

- Dao Dao: "Có người đứng tại máy tính tiền tạm nghỉ. Nhanh chóng điều một người ra đây làm việc, chậm trễ thì xin thôi việc đi."

Người bên kia máy trả lời chưa hết nửa câu nàng đã thấy có một nhân viên nhanh chóng đi ra, còn chạy rất nhanh như sợ chậm trễ ai sẽ gϊếŧ họ vậy. Nàng cúp máy đặt giỏ hàng lên đợi người đó tính tiền. Sau một hồi tiền trao hàng lấy nàng vội vã ra ngoài.

Nhìn bên phải liền thấy Thiên Thiên ngồi đợi mình. Xúc cảm lại nâng lên, Dao Dao chạy lại:

- Dao Dao: "Đi, chúng ta mau về trang trí lại gia đình nhỏ của chúng ta!"

- Thiên Thiên nghe nói liền nở nụ cười hạnh phúc, tươi như một đoá hoa tráng lệ: "Được, chúng ta về nhà thôi."

---------------========= bảo bảo ngăn cách phân cảnh~~---------==================---------------

Minh Sầm hiện đang đau đầu với kết quả thu âm bài hát mới của Kỷ Yên vừa có được. Hôm nay có vẻ tinh thần Kỷ Yên không được tốt cho lắm, những câu hát hoàn toàn lệch đi cảm xúc của lời hát.

- Minh Sầm: "Em thật sự không có việc gì chứ? Kết quả thu âm của em là rất tệ đấy."

- Kỷ Yên cũng biết rõ bản thân quả thật không làm tốt được phần thu âm này, nàng lơ đãng mở nắp chai nước, không muốn trả lời câu hỏi của Minh Sầm, nàng là chỉ đang giận người ta thôi. Nên mới không thể hoàn toàn chú tâm vào bài hát được. Còn nữa, lời bài hát này đối với nàng có gì đó tựa như liên quan nhau vậy, nếu là Minh Sầm viết lời thì nàng có thể hiểu ra được một chút trong đó là gì rồi.

Kỷ Yên vặn nắp chai vậy mà mở hoài không được. Biết Kỷ Yên đang dận dỗi tránh né mình, Minh Sầm chỉ biết lắc đầu thở dài, tay đoạt lấy chai nước của Dao Dao. Động tác thật nhẹ nhàng đã vặn được nắp chai đưa tới.

- Minh Sầm: "Vậy thì hiện tại chuyện thu âm sẽ gác lại một bên. Bây giờ cùng tôi qua phòng cách âm luyện nhảy đi."

Nói rồi Minh Sầm đứng lên ném cho Kỷ Yên một bộ quần áo thể thao để có thể cảm thấy thoải mái khi tập nhảy hơn.

Minh Sầm cũng là đi thay một bộ đồ thể thao chờ sẵn Kỷ Yên trong phòng tập. Sau khi thay đồ Kỷ Yên bước vào phòng tập nhảy, căn phòng này rộng lớn kinh khủng. Bốn bề đều là mặt gương, bên cạnh đó có một máy nhạc và loa lớn. Nơi này cực kỳ lý tưởng cho những vũ công muốn luyện tập vũ đạo.

- Minh Sầm: "Xem ra bộ đồ này rất hợp với em, chúng ta sẽ khởi động trước."

Kỷ Yên giờ phút này mới chú ý thật kỹ Minh Sầm. Đồ thể thao Sầm chủ tịch mặc là loại hở bụng. Nhìn cơ bụng thon gọn, còn có thể thấy lắp ló cả cơ múi. Đếm không lầm rõ ràng hiện ra 6 múi... A, là luyện tập cơ nào mới có thể như vậy?

Kỷ Yên nhẹ nuốt khan một ngụm nước bọt. Bụng nàng so ra thon thì có, nhưng vẫn tự ti có chút mỡ, nhìn đến của Minh Sầm nàng liền thập phần nhỏ bé.

- Kỷ Yên: "Có cần phải hoàn hảo đến như vậy không!"

Đây là phòng kín, tuy thì thầm trong miệng nhưng Minh Sầm đứng gần đó vẫn có thể nghe được. Nàng nhẹ nhàng câu lên khoé môi một nụ cười bí ẩn.

- Minh Sầm: "Trước tiên là gập bụng 100 cái, hít đất 100 cái, kéo sức nặng 50kg 100 lần, sau đó sẽ giản cơ,... Như vậy liền có thể tập nhảy. Đương nhiên tôi sẽ thực hiện cùng em."

Kỷ Yên nghe xong cứ ngỡ sét đánh ngang tai. Nàng không ngờ đến Sầm chủ tịch lại khiêm khắc với nàng như vậy. Chưa kịp định thần đã thấy Minh Sầm đã gập bụng , hiện tại đang gập đến cái thứ 32. Kỷ Yên cũng nhanh chóng đến bên cạnh gập bụng, hoàn toàn khó khăn! Tốc độ hai bên hoàn toàn tương phản...

2 giờ sau...

Có vẻ Kỷ Yên ít vận động, nên tận sau 2 tiếng mới hoàn thành xong. Minh Sầm trong 2 tiếng đó còn cố ý tập nhiều hơn số lượng đã định. Thấy Kỷ Yên đã cực kỳ thấm mệt, nàng bên ngoài dù khiêm khắc cỡ nào vẫn không khỏi quan tâm đến Kỷ Yên được.

- Minh Sầm ném đến cái khăn và đưa chai nước suối đã mở nắp sẵn cho Kỷ Yên nói: "Mệt thì nghỉ một chút cũng được, 5 phút sau ta sẽ bắt đầu tập nhảy."

Thật ra vũ điệu bài hát này rất nhẹ nhàng không mấy tốn sức. Chỉ là nàng cảm thấy Kỷ Yên rất ít vận động, hiện tại lại còn bị chi phối bởi cái gì đó mà không thể hát hoàn chỉnh được bài hát. Nàng lo ngại nếu bắt ép Kỷ Yên quá cũng không tốt, liền nghĩ ra điều này.

Sau khi được Minh Sầm chăm sóc kỹ càng, Kỷ Yên cũng phục hồi năng lượng.

Minh Sầm bắt đầu mở bài hát và nhảy hướng dẫn cho Kỷ Yên xem. Bài hát với giai điệu có chút buồn, pha trong đó cảm xúc trộn lẫn khó phân biệt. Minh Sầm nhảy ra một điệu nhảy tuyệt đẹp.

Kỷ Yên một bên kinh ngạc không rời mắt. Hiện tại Minh Sầm như biến thành một người khác vậy, rất nghiêm túc với từng điệu nhảy, từng nốt nhạc. Nàng đã có thể cảm nhận được những cảm xúc thuần khiết Minh Sầm đã nổ lực đặt vào bài hát này cho nàng, điệu nhảy lại như sợi dây nối giữa nàng và Minh Sầm lại. Nàng không thể đợi được khi cả hai có thể cùng nhảy chung sẽ như thế nào!

Đoạn nhạc kết thúc, điệu nhảy cũng ngưng. Trên môi Minh Sầm lúc nào đã luôn hiện lên nụ cười vui vẻ hạnh phúc khác với ngày thường đầy tính toán mu mô mang thỏ con nhốt vào lòng kia. Kỷ Yên chạy đến cầm khăn lau giọt mồ hôi trên gương mặt Minh Sầm.

- Kỷ Yên: "Chị có thể liền dạy em nhảy bài này được không? Em muốn nhảy cùng chị!"

- Minh Sầm bất ngờ với động tác của Kỷ Yên. Nàng dịu dàng mỉm cười, tay nhẹ xoa đầu tiểu thỏ: "Được rồi, xem ra em đã lấy lại tinh thần."

...

Sau một khoảng thời gian cực lực dạy tiểu thỏ nhảy múa. Minh Sầm mới rút ra được vài điều, người có lòng chưa chắc gì đã thành công, người có tâm chắc gì đã học hỏi được?

Kỷ Yên một cái người vụng về, hậu đậu, một động tác tập trên dưới mười lần vẫn chưa thể thuộc. Sau khi tập xong cả một điệu múa bầu trời bên ngoài đã nổi sao từ khi nào. Vậy mà Kỷ Yên có vài động tác vẫn chưa thuộc hết.

- Minh Sầm: "Đến đây được rồi, chúng ta tập cũng lâu nên ra ngoài ăn gì đó đi."

- Kỷ Yên đang vẫn còn tập, nghe nói được ăn liền mừng rỡ chạy đến: "Em đói rồi, vậy chúng ta đi ăn đi!"

Hai con ngươi long lánh như muốn phát sáng chíu vào Minh Sầm. Làm nàng chịu không nổi độ chói mắt mà phải tránh đi.

Vừa lúc đó trong đầu Minh Sầm lại nảy ra một ý tưởng vô cùng sáng tạo. Trước khi ra album cho Kỷ Yên, cũng nên tiết lộ một chút vài điều liên quan bài hát mới sắp ra mắt a. Minh Sầm nhân cơ hội đi ăn mà có ý định gài bẫy Kỷ Yên vào một cuộc quản bá quy mô lớn.

Nàng lái xe chở Kỷ Yên đến cửa hàng ăn nổi tiếng đông khách, tuy không được lớn cho lắm. Nhưng nó nằm cạnh khu phố đi bộ, nơi càng đông người sẽ càng có lợi.

Trong thời gian ăn tối Minh Sầm hoàn toàn không biểu hiện ra các loại biểu tình kỳ lạ gì. Rất bình thường mà ăn, đặt biệt lại có hơi trầm mặc và ít nói. Kỷ Yên cảm thấy có chút hơi lạ, không quen, nhưng không nói rõ được. Nàng chuyên tâm ăn phần của mình mà không hề có chút phòng bị gì.

Bữa ăn lặng lẽ trôi qua, đến lúc rời khỏi nhà hàng. Minh Sầm không đi lấy xe mà cùng Kỷ Yên tản bộ ở giữa phố.

- Minh Sầm: "Chờ một chút!"

Chỉ nói một câu Minh Sầm liền chạy đi, Kỷ Yên dù không hiểu Minh Sầm có chuyện gì cần đi gấp vẫn hảo nghe lời đứng đợi.

Rất nhanh chưa đầy 5 phút Minh Sầm đã lặng lẽ chạy đến. Nàng âm thầm đặt máy nhạc gần đó. Tay ấn nút liền chạy đến bên Kỷ Yên vội nói:

- "Chúng ta sẽ nhảy ở đây! Nhạc sắp bắt đầu em mau chuẩn bị đi!"

Nghe Minh Sầm lần nữa nói ra lời khiến tinh thần Kỷ Yên xém chút không ổn định mà hét lớn. Sao người này thật thích doạ nàng mà! Chưa kịp cất lời muốn chửi ra ngoài, Kỷ Yên đã nghe thấy tiếng nhạc quen thuộc đồng thời ánh đèn rọi tới như sân khấu.

Theo thói quen nàng vừa nghe tiếng nhạc liền vào tư thế. Điều không ngờ chính là Minh Sầm cũng sẽ nhảy cùng nàng. Để một đại minh tinh Alice ra ngoài chốn đông người nhảy múa cùng nghệ sĩ đường phố lang thang như nàng có phải quá doạ người không?

Không để nàng nghĩ hết câu máy phát nhạc đã vào mở đầu điệu nhảy. Tuy nàng chưa thuộc hết tất cả nhưng nàng bỗng cảm thấy hiện tại nàng như có thể làm được tất cả mọi thứ, chỉ cần có Minh Sầm cạnh nàng.

Mọi người xung quanh đi đường nghe tiếng nhạc lạ liền ngừng lại xem chuyện gì xảy ra. Nhìn đến thì thấy chính là hai nữ nhân xinh đẹp đang múa theo nhạc, một người là thuần phục nhảy điêu luyện, người kia có chút vụng về không mượt mà cho lắm. Nhưng bên cạnh lại được người kia như vô tình giúp đỡ. Khuôn mặt cả hai dần hiện lên cổ vui vẻ khó nói nên lời. Như cái gì đó có thể bị lây nhiễm, nụ cười của cả hai trên nền nhạc và điệu nhảy có chút buồn lại truyền sang người khác là cảm giác hưởng thụ, vui vẻ.

Người vây xem hai nàng ngày càng đông, số đông bọn cũng vô cùng kinh hỷ nhận ra là ai liền có hàng loạt điện thoại được mang ra quay lại và chụp hình.

Minh Sầm trong lòng rất vui vẻ vì đã đạt hiệu quả cao như mong muốn. Trong lúc nhảy Kỷ Yên và Minh Sầm ngay thời điểm có cùng cảm xúc liền chạm mắt nhau. Ngay sau đó Minh Sầm nắm lấy tay Kỷ Yên, bắt đầu kết hợp một điệu nhảy đôi tuyệt đẹp ngoài ý muốn.

Lòng Kỷ Yên lúc đó như được cái gì đó khai sáng, tim nàng trật nhịp khi Minh Sầm nắm lấy tay nàng. Nhìn vào khuôn mặt Minh Sầm lại càng đập mãnh liệt, đột nhiên hướng nhìn chuyển sang đôi môi đỏ ngọt ngào thì nhớ đến cái hôn...

Khuôn mặt Kỷ Yên tức khắc đỏ bừng.

- "Bốp Bốp Bốp!... "

- Minh Sầm: "Alice xin cám ơn mọi người đã ghé xem, sau người nhảy cùng tôi là Yên Khôi đây sẽ ra một ca khúc mới với giai điệu này, mong mọi người có thể ủng hộ nàng ấy...  "

Kỷ Yên hoàn toàn không nghe rõ Minh Sầm và những người xung quanh cùng nói cái gì. Nàng chỉ nghe thấy tim mình từng hồi từng hồi đập vang dội mà thôi. Có phải nàng vừa bị Minh Sầm bỏ bùa hay không? Nàng lại đột nhiên cảm thấy thật... Thích Minh Sầm. Nàng động tâm rồi, nàng thật động tâm rồi, làm sao đây...

Trước mắt Kỷ Yên bỗng thật mơ hồ, nàng lảo đảo ngã vào Minh Sầm. Cả người như ôm lấy người kia, làm mọi người xung quanh đầy giật mình mà kinh hô một tiếng.

- Minh Sầm thì vô cùng ngạc nhiên vội ôm lấy Kỷ Yên lo lắng hỏi: "Kỷ Yên? Em có sao không?"

Nghe thấy giọng nói đầy lo lắng ấm áp ấy Kỷ Yên càng không kìm được, một tay níu chặt vạt áo Minh Sầm. Nàng mím môi, hơi thở có chút gấp gáp, chắc là do nhảy quá sức đi, cũng là nàng chỉ vừa mới ăn no chưa kịp tiêu thôi...

- Kỷ Yên giọng điệu có chút ám mụi, khe khẽ nói với Minh Sầm: "Chúng- ta, về nhà đi... Về nhà đi được không?"

Minh Sầm nghe lời nói Kỷ Yên có chút không hiểu, rốt cuộc là nhà nào đây? Nhìn thấy sắc mặt Kỷ Yên ngày một kém Minh Sầm hốt hoảng không lo được nghĩ nhiều liền bồng Kỷ Yên lên mang về nhà nàng. Là nhà nàng chỉ vừa dọn đến thôi...

________________________________________

Hết chương 29

#Chuyện gì đây, về nhà rầu mần nhau à? 🤣

(Chương này tận hơn 4500 từ nha, ta không ngờ nó dài đến như vậy... Ta đăng vội chưa dò lỗi, nếu thấy xin báo ta. Cảm tạ~)😂