Sủng Hậu Tìm Chết Hàng Ngày

Chương 150: Hồn du nhất thế

Lúc Tiêu Đạc nhìn thấy bức họa, nhất thời tâm thần chấn động, cả người thất kinh sáu mạch dường như bị sợi tơ dây dưa kéo nát, ngực như bị ngàn vạn con kiến cắn rứt.

hắn giãy dụa đi vào, run run đi tới bức tranh vẽ nữ tử giống như tro tàn, lại thấy phía dưới có một hàng chữ nhỏ.

Tiêu Đạc, thấy tranh, đó là lúc mệnh tuyệt.

Những lời này, giống như một lợi kiếm đâm vào, môi Tiêu Đạc phun ra máu tươi, ngã xuống đất.

A Nghiên trong thông đạo hắc ám cấp tốc đi về phía trước, xem phong cảnh biến ảo hai bên, đã thấy trong nháy mắt lại là một đời khác.

Lúc này nàng là nữ nô đã mang theo tội danh, người mang thai, đơn giản là gặp Tiêu Đạc, bị dọa chấn kinh rơi xuống nước bỏ mình.

Lúc thi thể nàng bị kéo xuống dưới, hắn giống như bị mê hoặc, nửa quỳ ở bên hồ phủ kín rêu xanh, cũng không sợ làm bẩn long bào tôn quý tinh xảo, cứ như vậy nhìn chằm chằm dung nhan nàng đãkhông có huyết sắc.

"Nàng là ai?"

"Là nữ nhi Cố gia, khuê danh là A Nghiên, gả cho con thứ ba Tô gia..."

Người khác nói gì hắn dường như không nghe vào tai, chỉ si ngốc nhìn người đã chết kia.

A Nghiên ngơ ngác nhìn một màn kia, nàng bỗng nhiên xoay đầu đi, không muốn nhìn nữa.

Nàng biết Tiêu Đạc hẳn cũng đã chết, ngay lúc nàng chết không lâu, Tiêu Đạc đã không sống được.

Kỳ thật oán khí trong lòng nàng sớm đã tiêu thất, nhưng hiện tại thấy tử vong một lần lại một lần mà thống khổ, chẳng những mình, còn cả hắn, nàng bắt đầu đau lòng.

hắn từng thề, nếu hắn hại mình nửa phần, sẽ gặp khổ sở vạn kiến cắn tâm, nàng cho rằng bất quá là nói thôi, nay phát hiện, đúng là thật.

đang nghĩ tới đây, cảnh tượng thông đạo lại thay đổi, lúc này cũng là đời thứ ba.

Nàng thấy, đời thứ ba, nam nhân bị nàng giơ đao lên đâm, hóa ra không phải người khác, mà là Ninh Phi.

Ninh Phi đi theo nàng đến nhân gian, ý định bảo hộ nàng, nhưng đời thứ ba, hắn thay Tiêu Đạc thành thân với mình, trong đêm động phòng hoa chúc, bị mình rõ ràng đâm chết.

A Nghiên thở dài một cái, tiếp tục nhìn đời thứ tư, đời thứ tư nàng và Tiêu Đạc duyên phận nông cạn, cũng không có cơ hội gặp mặt một lần.

Sài đại quản gia là lão nhân nuôi ngựa, hắn hạ dược trên ngựa, khiến tọa kỵ của nàng phát cuồng, khiến nàng ngã ngựa trước khi đối chọi với Tiêu Đạc trên chiến trường.

A Nghiên mệt mỏi nhắm mắt lại, nghĩ nếu lần đó nàng ở trước trận, giao phong với Tiêu Đạc, sẽ như thế nào? Là nàng chết, hay hắn vong?

Kỳ thật nàng có chút mệt mỏi, nàng cũng không muốn nhớ lại nữa, thầm nghĩ tốt xấu cùng Tiêu Đạc qua cả đời, không gánh vác cái chết đời trước, coi như trong thần miếu dưới Thượng Cổ Sơn không có kiếm và vỏ kiếm đã gắn bó bao năm.

Lúc nàng mở to mắt, hai bên thông đạo chiếu rọi đã là tình cảnh đời thứ sáu.

một lần kia, Tiêu Đạc không biết vì sao dường như có cảm giác.

Nàng thấy vào tháng hai đầu xuân, lúc oanh bay trên đồng cỏ, chính mình ngây thơ đang nhìn xa xa trên cỏ xanh có bọn nhỏ nói cười chơi diều.

Trong con ngươi nàng tràn ngập khát vọng, bên môi mang theo một chút ý cười, đối với nàng mà nói là khó gặp.

Bên cạnh nàng, Trạm vương đã bệnh nguy kịch, đang si tình mà tuyệt vọng nhìn chằm chằm nàng.

trên người hắn tản ra một loại hắc khí kề cận tử vong, nhưng trong mắt hắn đen bóng sáng rõ là ôn nhu có thể thấy được rõ ràng, dường như ngay sau đó sẽ tràn ra.

Giờ phút này A Nghiên thu hồi ánh mắt, nàng không nhìn thấy si tình trong mắt Trạm vương, chỉ thấy hắn trải qua mười sáu ngày bị đàu độc, trên người không chỗ nào không có mùi tử vong.

Nàng trong một khắc, nhịn không được hỏi hắn:

"Trạm vương điện hạ, trong lòng ngài có từng sợ hãi gì?"

ngoài dự kiến, hắn lại nói sợ.

thanh âm khàn khàn giống như dương liễu phất qua tâm nàng, nàng có chút ngoài ý muốn hỏi hắn, ngươi sợ cái gì.

Nàng sợ chết, sợ Tiêu Đạc, nhưng thế nhưng nàng không biết, Tiêu Đạc cũng sợ, sợ người hay việc gì?

Tiêu Đạc một khắc kia, buông mi xuống, trong mặt trời ngày xuân ấm áp ánh, trên khuông mặt dung mạo tuyệt thế quăng xuống một bóng ma ảm đạm.

hắn không nói hắn sợ cái gì, nhưng hắn ngẩng đầu lên, nhìn khuôn mặt nàng trẻ tuổi sinh động, hắn nóivới nàng, ngươi sẽ không chết, ngươi nhất định sẽ trường mệnh trăm tuổi.

đã trải qua nhiều đời như vậy, A Nghiên, phục hồi tinh thần lại nhìn Tiêu Đạc lúc đó, đột nhiên minh bạch.

Nàng minh bạch hắn sợ cái gì.

Hóa ra lúc đó hắn sợ, hắn sợ phải rời đi.

Đáp án này giống như trong ngày xuân, trên cành lá treo một giọt sương trong suốt rơi vào trong lòng A Nghiên, một giọt rơi xuống, cũng chua xót đau triệt nội tâm.

Hóa ra đời thứ sáu, hắn ngay cả dù linh hồn không trọn vẹn, cũng đã nhớ ra nàng, xem trọng, yêuthương nàng.

A Nghiên cảm thấy nước mắt mình mới rơi xuống, không biết rơi chỗ nào, nhưng nàng nhưng khôngcách nào chạm vào.

lúc này thân thể nàng đã là hư vô.

Nếu nàng chết, hắn cũng sẽ không sống một mình.

A Nghiên giờ khắc này, bỗng nhiên nhớ tới thai nhi trong bụng mình, hài tử kia luôn thích dùng chân nhỏ cách cái bụng đá phụ thân.

Nếu mình chết, nó nhất định sẽ chết, Tiêu Đạc cũng sẽ chết.

Nàng đúng là vẫn sẽ rơi vào nguyền rủa của mình, hai bàn tay trắng.

đang nghĩ tới đây, A Nghiên lại thấy thông đạo phía trước đã đi đến cuối, cuối thông đạo kia là một cửa ra nhỏ hẹp, chiếu bạch quang chói mắt.

"A ——" nàng không tự chủ được phát ra một tiếng kêu to.

Cùng lúc đó, khối thân thể trôi nổi của nàng nhanh chóng bị hút về chỗ cửa ra đó.