Sủng Hậu Tìm Chết Hàng Ngày

Chương 67

A Nghiên kỳ thật cũng có chút tò mò với vị Tiểu Thập thất này, từ lời nói vừa rồi giữa Tiêu Đạc và Tiểu Thập thất, nàng cân nhắc đây hẳn là đệ đệ của Tiêu Đạc. Có lẽ không phải thân đệ đệ, là hoàng tử được người gọi là Hồ quý phi sinh hạ, mà vị Hồ quý phi này hiển nhiên là quan hệ có chút thân cận với Tiêu Đạc, vị Thập thất này lớn lên cũng được Tiêu Đạc coi là đệ đệ.

Tuy rằng Tiêu Đạc đối đệ đệ này không nói nhiều, nhìn như không có chút nào thân thiết, nhưng nàng đã nhìn ra tính nết hắn. Nếu thực chán ghét, đã sớm một cước đá xuống xe ngựa, đâu để cho hắn ở trong này làm càn. Có thể thấy được trong lòng vẫn yêu thích bao dung, chẳng qua trên mặt ra vẻ lạnh như băng thôi.

Tiểu Thập thất nhìn A Nghiên trong lòng Tiêu Đạc thăm dò đánh giá mình, lập tức cũng nhìn sang, vì thế hai người đều mở to ánh mắt tinh lượng tò mò nhìn đối phương.

A Nghiên phát hiện vị Thập thất hoàng tử này thật sự là mỹ mạo, nếu vẻ ngoài Tiêu Đạc đương nhiên là tuấn mỹ vô cùng, nhưng hắn thật sự quá mức lạnh như băng, lại vì trí nhớ huyết tinh ngày xưa, luôn làm cho người ta sợ hãi, còn vị Thập thất hoàng tử này, cũng là trời sinh mắt hoa đào, lúc nói chuyện bên môi hai cái xoáy nhỏ, phối hợp với da thịt hắn như băng tuyết, thật sự là mỹ nhân trời sinh.

Đáng tiếc là thân nam nhi.

Còn Tiểu Thập thất, nhìn nửa ngày rồi, chỉ cảm thấy A Nghiên áo lông xù, khuôn mặt nhỏ nhắn to bằng bàn tay lớn, trốn ở trong lòng Cửu ca của mình, giống như mèo con, hết sức đáng yêu.

Hắn không khỏi mím môi cười với nàng: "Hóa ra Cửu ca thích người như vậy a!"

lúc hắn cười lên, như hoa đào nở, trong xe ngựa đều tràn đầy hơi thở mùa xuân.

Hạ Hầu Kiểu Nguyệt nhìn mặt nói chuyện, thấy vị gia ôm A Nghiên kia, trên mặt đã kết băng, đó là cực kì không vui.

Nghĩ đến cũng đúng, A Nghiên chính là bảo bối trong lòng bàn tay hắn, ai cũng không thể nhìn nhiều, hắn cũng không có cách nào chấp nhận A Nghiên nhìn người khác.

Nay xuất hiện một Thập thất gia, bộ dáng tốt, tuổi lại xấp xỉ, hai người ngươi xem ta, ta nhìn ngươi, rõ ràng là có chút thưởng thức bộ dáng đối phương.

vị gia nhà mình này, trong lòng có thể thoải mái sao?

Vì thế nàng hợp thời tiến lên, nâng một ly trà, cung kính nói: "Thập thất gia, thỉnh dùng trà."

Tiểu Thập thất nháy nháy mắt hoa đào với nàng, cho nàng một cái cười tuyệt diễm tứ phương, đủ để câu hồn đoạt phách: "Hóa ra là Hạ Hầu tỷ tỷ a, ngươi thành thật đi theo bên người Cửu ca ta nhiều năm như thế, nhưng vẫn chịu được hắn xấu tính."

Hạ Hầu Kiểu Nguyệt mím môi bất đắc dĩ, yên lặng lui ra.

Tiểu Thập thất lại nhìn về phía A Nghiên, không chút nào khách khí ngồi bên cạnh Tiêu Đạc: "Ngươi tên là gì, sao lại biết Cửu ca ta? Hắn có từng tức giận với ngươi hay không? Hắn có phải thường xuyên bãi sắc mặt với ngươi hay không? Hắn có phải thường xuyên châm chọc nói móc ngươi hay không? Hắn có phải bá đạo không phân rõ phải trái hay không? Ngươi có phải thực chán ghét hắn hay không?"

A Nghiên kinh ngạc mở to hai mắt nhìn hắn, nghĩ rằng Tiểu Thập thất này thật tốt quá, sao mỗi câu đều nói đúng nỗi lòng nàng!

Đúng vậy đúng vậy, trước kia mỗi ngày tức giận, ngày ngày bãi sắc mặt, ba lần năm lượt châm chọc nói móc, về phần bá đạo không phân rõ phải trái? —— hắn có phân rõ phải trái bao giờ sao?

Về phần chán ghét, đương nhiên là chán ghét, chán ghét hận không thể để hắn chết!

Tiểu Thập thất thấy con ngươi A Nghiên sáng rọi, nhất thời đôi con ngươi đen càng sáng, hắn vỗ lên sạp, thật có cảm giác tìm được tri kỷ: "Ta đã sớm nói, hắn chính là một đại trứng thối giết người như ma bá đạo ngang ngược, lãnh huyết vô tình, vong ân phụ nghĩa, không hề có tình cảm huynh đệ tay chân! Trên đời này sao có thể có cô nương nào thích hắn đây, ngươi nhất định là bị bắt đúng không?"

A Nghiên rốt cuộc nhịn không được!

Nàng tuy rằng lập chí phải làm một con mèo sống mơ mơ màng màng ghé vào lòng bàn chân Tiêu Đạc, nhưng là mèo cũng có tính nết, có sức phán đoán, có yêu thích!

Tiểu Thập thất nói quá đúng!

A Nghiên rốt cục không cố kỵ mình hiện đang nằm trong cánh tay ai, đang ôm lấy thắt lưng ai, nàng cứ như vậy trùng trùng gật gật đầu với Tiểu Thập thất, muốn bao nhiêu đồng ý có bấy nhiêu đồng ý!

Nếu nàng hiện tại có thể nói chuyện, nàng nhất định blah blah nói ra một đống chuyện xấu của Tiêu Đạc với Tiểu Thập thất!

Tiểu Thập thất thấy A Nghiên gật đầu, càng có cảm giác tri kỷ, hắn vươn tay giữ chặt tay A Nghiên:

"Ta chỉ biết không có nữ nhân nào thích hắn, loại vô tình vô nghĩa giống hắn này..."

Hắn mới nói được một nửa, Tiêu Đạc đã chen chân vào đá ra, mũi chân vừa đúng chạm vào vai Tiểu Thập thất, vì thế Tiểu Thập thất đáng thương thẳng tắp đụng vào vách xe ngựa, toàn bộ xe ngựa xa hoa đều rung lên theo.

Sài đại quản gia đánh xe nhíu mi lại.

Đáng thương Tiểu Thập thất ôm ngực nặng nề mà "Khụ" vài tiếng, khóc nức nở ủy khuất nói: "Ngươi muốn giết chết ta, thân đệ đệ này sao?"

Tiêu Đạc căn bản không để ý đến hắn, cúi đầu xuống, ánh mắt khác thường cứ như vậy nhìn chằm chằm A Nghiên trong lòng.

A Nghiên nhìn nhìn Tiểu Thập thất bị đá bay, chột dạ cúi đầu, cũng không dám nhìn Tiêu Đạc.

Thực ra chỉ là nói thật mà thôi...

Nàng ở trong ngực hắn cúi đầu thưởng thức đai lưng ngọc, cắn môi.

Tiêu Đạc thấy nàng bộ dáng chột dạ, con ngươi đen thần sắc khó phân biệt tiếp tục nhìn chằm chằm nàng.

A Nghiên chỉ cảm thấy đỉnh đầu dường như bị một tòa núi lớn đè ép, hô hấp cũng có chút gian nan.

Nàng thật sự chịu không nổi, liền lấy tháo đai ngọc xuống, lại duỗi tay cào ngực hắn, nhẹ nhàng cào, giống như mèo nhỏ cuộn móng vuốt làm nũng với chủ nhân.

Tiêu Đạc bỗng nhiên cười ra.

Hắn cười, áp lực trên đỉnh đầu A Nghiên nhất thời không còn, nàng ngửa mặt nhìn hắn, theo góc độ này nàng chỉ có thể nhìn thấy cằm hắn góc cạnh rõ ràng.

Hắn cười rộ lên kỳ thật rất đẹp mắt, thanh âm trầm thấp động lòng người, ngực cũng chấn động theo, ấm áp sủng nịch.

Hạ Hầu Kiểu Nguyệt hầu hạ bên cạnh cũng thôi, nàng sớm đã quen, vị gia kia, từ khi có A Nghiên cô nương, A Nghiên cô nương đó là trời, đó là, trong mắt trong lòng chỉ có một A Nghiên cô nương, không có người khác. Về phần A Nghiên cô nương nói gì đó không xuôi tai, làm chuyện sai gì không vui, kia hết thảy không sao cả.

Tiểu Thập thất ai u ai u xoa mông đứng lên, nhìn thấy sợ ngây người, cơ hồ đánh rơi cằm.

Này, này... Vị này đối với cô nương trong lòng cười đến đẹp mắt như vậy, thật là vị kia Cửu ca giết người như ma, bá đạo ngang ngược, lãnh huyết vô tình, vong ân phụ nghĩa không có tình cảm huynh đệ tay chân sao?

Sẽ không phải bị người treo đầu dê bán thịt chó chứ?!

****************************

Lúc đoàn người A Nghiên đi đến thôn Ngưu Xuyên Tử, đã là chạng vạng tối.

Vào ngày đông sơn thôn nhỏ chìm trong tuyết, tịch dương xuống tản ra ánh sáng mờ tỏ, lúc này khói bếp nổi lên bốn phía, các nhà các hộ châm khói bếp lượn lờ, lại có tiếng trẻ con nhà ai thét to đuổi gà, cũng ngẫu nhiên truyền đến tiếng chó sủa.

Cửu biệt gặp lại, nay nhìn thôn nhỏ mình sinh trưởng mười mấy năm qua, không khỏi dường như đã mấy đời.

Tiểu Thập thất xuống xe, ai ngờ một cước dẫm lên một đống phân trâu, hắn đầu tiên là cả kinh, sau mới cúi đầu nói: "Cửu ca, ngươi ở nơi này sao?"

Tiêu Đạc liếc mắt một cái: "Bảo Mạnh Hán mang ngươi đi chung quanh tìm cái khách sạn ở trọ đi."

mắt Tiểu Thập thất đen bóng nhìn nhìn Tiêu Đạc, nhìn nhìn lại A Nghiên: "Vậy các ngươi thì sao?"

Tiêu Đạc kéo tay A Nghiên: "Ta bồi ngươi gặp cha mẹ ngươi."

Hắn nói thật nghiêm cẩn, ngữ khí có chút tự nhiên.

A Nghiên cũng đột nhiên cả kinh, vì sao ngữ khí này, thế nhưng như là nam nhân cùng nương tử nhà mình về nhà mẹ đẻ đây? Nàng dựa vào cái gì đây?

Tiêu Đạc cười nhéo nhéo gương mặt nàng, nắm tay nàng nói: "Đi thôi."

A Nghiên cứ như vậy ngơ ngác bị dẫn về tới nhà mình gia, dọc đường đi đương nhiên có hàng xóm kiễng đầu kiễng chân vây xem, bất quá bọn họ rất nhanh nhận ra đây là người lần trước khiến bọn họ bơi trên sông vài canh giờ, lúc này một đám trong lòng run sợ, ai dám vây xem nữa, đều rụt cổ đi về nhà.

Giây lát sau, trên đường thôn Ngưu Xuyên Tử đã không có người, các nhà đóng cửa cài then, không ai dám ra ngoài.

A Nghiên đi tới trước cửa nhà mình, đã thấy cửa chính nhà mình đóng chặt, cách đầu tường bằng gạch, có thể nghe thấy bên trong truyền đến tiếng gà mái cô cô cô.

A Nghiên trong lòng vui vẻ, vội đẩy cửa đi vào, liền nhìn thấy đệ đệ Cố Mặc nhà mình đang ngồi ở trước chuồng gà đọc sách đâu.

Cố Mặc thấy A Nghiên trở về cũng vui vẻ, vội nghênh đón: "Tỷ, ngươi đã trở lại?"

Hắn đang cao hứng, liền thấy Tiêu Đạc đứng ở bên cạnh tỷ tỷ mình, nhất thời trên mặt thu liễm tươi cười: "Tỷ?"

Tiêu Đạc nắm tay A Nghiên, liếc Cố Mặc, đã thấy Cố Mặc trong tay cầm một quyển sách ngả vàng, mặc một thân áo bông vải thô đứng cạnh chuồng gà.

Hắn thần thái khinh đạm nói: "Tỷ tỷ ngươi trước đây vài ngày bị bệnh, từ lúc nàng bị bệnh, thì không nói gì."

Đại phu cũng xem qua, không có gì trở ngại, nàng có lẽ chính là không muốn nói mà thôi.

Tiêu Đạc cảm thấy không có gì đáng ngại, không nói không sao.

Nhưng Cố Mặc lại kinh hãi, gấp rút đi đến, thấy tỷ tỷ sắc mặt coi như đỏ thắm, dường như vóc dáng cũng cao hơn trước kia một chút, nhưng hắn đến cùng vẫn đau lòng: "Tỷ, ngươi bị bệnh như thế nào? Đã gập qua đại phu, hiện thời ý kiến đại phu như thế nào?"

Đang nói, cha mẹ A Nghiên cũng từ trong nhà đi ra, hai người vừa thấy A Nghiên, tất nhiên là ngạc nhiên mừng rỡ vạn phần, rồi đau buồn, mẫu thân A Nghiên nhào tới ôm lấy A Nghiên, phen khóc thút thít một phen.

Tiêu Đạc thấy A Nghiên đang sống sờ sờ từ trong tay mình bị cướp đi, trong nháy mắt hắn định nhíu mày, bất quá suy tính đây là A Nghiên cha mẹ, đến cùng đành nhịn xuống.

Hắn rút hai tay trống không về, vẻ mặt hơi có vẻ kiêu căng nói: "A Nghiên hiện tại rất tốt."

cha mẹ A Nghiên vừa rồi lòng tràn đầy nhớ thương nữ nhi, trong ánh mắt tất cả chỉ nhìn nữ nhi, hiện thời mới chú ý tới quý nhân tuấn mỹ cao quý đang ở bên cạnh, lập tức không khỏi bị hù dọa nhảy dựng, hai mặt nhìn nhau, lúc này mới nhớ tới phải dập đầu, phu thê hai người tay chân vụng về định quỳ xuống.

Tiêu Đạc nhìn lướt A Nghiên bên cạnh, thấy nàng rơi chút nước mắt, trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn tràn đầy tình cảm quấn quýt, trái tim đột nhiên khẽ nhúc nhích, cũng dẫn ra chút tâm sự.

Khẽ rũ mắt mắt xuống, trên mặt hắn phiếm hồng, mím môi nói: "Không cần quỳ."

Ai ngờ cha mẹ A Nghiên nhìn nhìn định quỳ xuống.

Tiêu Đạc không vui, vươn tay ra, ngăn cản bọn họ, trầm giọng nói: "Không cần."

A Nghiên kỳ thật biết rõ thân phận Tiêu Đạc, tuy rằng không có nói rõ ra, nhưng cha mẹ mình quỳ lạy người này, cũng là đúng, nàng đây cũng không cảm thấy có gì, nhưng nay Tiêu Đạc lại thật sự không muốn để cha mẹ mình quỳ xuống, nàng cũng không khỏi giật mình.

Tiêu Đạc cảm nhận được ánh mắt A Nghiên có chút kinh ngạc, chỗ tai hắn cũng đỏ lên, có chút không được tự nhiên nói: "khách khí làm gì."

Lời này vừa ra, tất cả mọi người không khỏi lắp bắp kinh hãi.

giật mình nhất là đám Mạnh Hán, Hạ Hầu Kiểu Nguyệt đi theo phía sau.

Hạ Hầu Kiểu Nguyệt dù tính tình lạnh nhạt, cũng nhịn không được nhìn nhìn Mạnh Hán bên cạnh, quả nhiên, Mạnh Hán khiếp sợ đến miệng cũng không khép được.

Cố Mặc, còn đang nhìn Tiêu Đạc trước mắt, hơi hơi nhíu mi.

nam tử xa lạ mà quý khí này, vừa nhìn đã biết là lai lịch không nhỏ, nhìn hắn và tỷ tỷ mình trong động tác có chút thân mật, trong lòng Cố Mặc không khỏi nghi hoặc, tỷ tỷ mình nay không thể nói chuyện, sẽ không phải vì bị nam tử này khi dễ đi?

Tiêu Đạc tự nhiên cảm nhận được một vòng ánh mắt khác thường này, hắn cũng không để ý, chỉ một mạch nhìn chằm chằm A Nghiên, trong mắt cũng có hàm xúc ý tứ khác.

A Nghiên run sợ nửa ngày, dù thế nào cũng không có cách nào lĩnh ngộ ý tứ trong đó, cuối cùng đành phải đi qua đỡ cha mẹ, ý bảo bọn họ không cần quỳ.

Hắn nói không quỳ vậy không quỳ nữa.

cha mẹ A Nghiên cũng có chút xấu hổ, lần trước Tiêu Đạc đến, bọn họ còn chưa kịp tới thỉnh an thì Tiêu Đạc đã đi, sau khi Tiêu Đạc đi rồi, Ngưu trưởng thôn bên kia coi nhà bọn họ nâng đỡ như trên trời, còn rất cung kính, bọn họ lúc này mới ý thức được, người tuấn mỹ trẻ tuổi này, thân phận hẳn là rất cao quý bọn hắn nhìn thế nào cũng không tới.

Biết rằng thấy quý nhân là phải quỳ lạy, nhưng bây giờ nên làm cái gì đây, quý nhân không cho bọn họ làm gì.

A Nghiên thấy cha mẹ mình sợ đầu sợ đuôi, đau lòng bọn họ là chưa từng trải việc đời, nay sợ là bị dọa đến choáng váng, vội kéo tay cha mẹ, ngô ngô ngô ý bảo bọn họ trước vào nhà đã.

Ai ngờ mẫu thân của A Nghiên căn bản là không thể buông tay A Nghiên, bà sợ tới mức không biết làm thế nào cho phải, nữ nhi vừa trở về, càng luyến tiếc buông tay, A Nghiên không có cách nào khác, đành phải theo nàng cùng vào. Cố Mặc thấy vậy, nhìn nhìn Tiêu Đạc, cũng theo vào nhà.

Vì thế ngoài sân chỉ còn lại Tiêu Đạc, đúng là không có người tiếp đãi?

Nhưng vào lúc này, trong viện kia có duy nhất một con gà, hất đầu đánh giá hắn, dường như đang xem xét người xa lạ mới đến.

Tiêu Đạc mắt lạnh quét xuống con gà, phất áo, cũng đi theo vào nhà!

***************************

Vào phòng, nương A Nghiên không khỏi òa khóc, ôm A Nghiên: "Đến cùng là như thế nào, không ngờ nuôi ngươi lớn như vậy, nay muốn gặp cũng không thể!"

Lại cứ là người không danh không phận, cũng không biết là tình huống thế nào mới đi theo quý nhân kia. Tuy rằng trong thôn không ai dám nói nhảm gì, nhưng mà đối mặt với thông gia cùng thôn, nương A Nghiên đến cùng vẫn cảm thấy đuối lý.

Trước mặt Tiêu Đạc, A Nghiên cũng không nói được gì, đành phải nắm tay nương an ủi.

Lúc Tiêu Đạc vào nhà, hắn nhìn nhìn, đã thấy mới sửa lại phòng ở, khẳng định lúc trước hắn phái người đến sửa cũng có chút chỉnh tề, nhưng đến cùng so với trạch viện trong phủ hắn vẫn đơn sơ rất nhiều.

cha A Nghiên thấy Tiêu Đạc, cũng không biết nói gì, vì thế mấy người mắt to trừng mắt nhỏ, cũng không dám quỳ, định chiêu đãi chút nước trà, sợ là quý nhân này cũng chướng mắt.

Ngược lại Cố Mặc bên cạnh, mặc dù tuổi trẻ, nhưng cũng đã đọc qua sách, từng trải việc đời, lập tức tiến lên bái hạ, nói: "Xin hỏi Cửu gia hôm nay đến thăm, là có việc phải làm sao?"

Lần trước huyện đại nhân gọi hắn là Cửu gia, hẳn là không sai.

Tiêu Đạc nhìn nhìn Cố Mặc, đạm nói: "Quả thật có một việc."

Cố Mặc: "Cửu gia mời nói."

Tiêu Đạc vô tình nói: “A Nghiên có phải đã đính ước với một người họ Hoắc hay không?"

Cố Mặc gật đầu: "Vâng."

Tiêu Đạc nhìn chằm chằm A Nghiên nằm sấp nằm trong lòng nương nàng, nói giọng khàn khàn: "Lui."

Cố Mặc hơi giật mình: "Cái gì?"

Tiêu Đạc không cho cự tuyệt nói: "Ta nói, lui cửa hôn sự này cho A Nghiên."

nữ nhân hắn nhìn trúng, thế nhưng lại có vị hôn phu? Điều này sao có thể đây.

A Nghiên nghe thế, không tình nguyện nhìn Tiêu Đạc một cái, cảm thấy người này khăng khăng muốn đi theo mình về nhà là vì thế này sao?

cha mẹ A Nghiên cũng là sợ ngây người, nửa ngày sau, cha A Nghiên mới thành thật tiến lên nói: "Đây... Đây... Ngày đó cũng có tam mối lục sính định ra, hôm nay nói lui liền lui, không đúng..."

Hắn nói còn chưa nói xong, Tiêu Đạc nhân tiện nói: "Kia A Căn ca ca gì đó sợ là không về được."

Không về được?

Tiêu Đạc đạm nói: "Không phải đã chết trận sa trường sao?"

A?

Mọi người mắt to trừng mắt nhỏ.

Tiêu Đạc tiêu sái phất áo bào, chọn một chỗ băng ghế nhỏ ngồi xuống, lúc này thản nhiên nói: "Vị hôn phu kia chết trận sa trường, các ngươi không hy vọng A Nghiên goá chồng trước khi cưới? Còn không nhanh từ hôn đi."

cha A Nghiên nghe thấy kinh hồn táng đảm, không có chủ ý, nhìn về phía nương A Nghiên.

nương A Nghiên ngây người một lát sau, cuối cùng có gan nói: "Xin hỏi quý nhân, lời này là thật?"

Tiêu Đạc kiêu căng gật đầu: "Đương nhiên là thật."

cha mẹ A Nghiên hai mặt nhìn nhau, nhất thời càng không biết làm sao bây giờ, ngược lại Cố Mặc theo giúp nói:

"Nếu Khải Căn ca ca đã không còn ở nhân thế, đương nhiên không thể để tỷ tỷ goá chồng trước khi cưới, không bằng lui hôn sự này. Chúng ta tất cả cùng nhau quay về Hoắc Châu đi."

Quay về Hoắc Châu?

A Nghiên tò mò nhìn đệ đệ.

Cố Mặc cảm nhận được ánh mắt tỷ tỷ, gật đầu nói: "Không sai, vài ngày trước, phụ thân bị bệnh, luôn tưởng niệm gia hương, nghĩ rằng lá rụng về cội, chúng ta không bằng cả nhà trở về, có lẽ còn có thể tìm đường sống khác."

A Nghiên cúi đầu nghĩ nghĩ, trong lòng một trận cuồng hỉ. Kỳ thật nàng đi theo bên người Tiêu Đạc, hành xử có nhiều ràng buộc, sợ liên lụy đến cha mẹ đệ đệ, nếu như bọn hắn đi đến Hoắc Châu, nơi ấy xa xôi, người thưa, nếu chẳng may có chuyện gì, dù có tâm đi tìm, cũng không dễ dàng tìm được.

Lập tức nàng nhìn phía đệ đệ mình, trong mắt nổi lên ánh sáng, gật gật đầu.

Cố Mặc nhìn chằm chằm tỷ tỷ, thấy nàng dường như rất đồng ý chủ chương của mình, không khỏi âm thầm nhíu mày, nhìn về phía Tiêu Đạc, ánh mắt có vài phần hoài nghi.

Tiêu Đạc thấy người nhà do do dự dự, nhìn lại kỳ thật hơi có chút không vui, bất quá đến cùng là người nhà A Nghiên, hắn liền lạnh giọng nói: "Còn không mau mau gọi người Hoắc gia đến, nhanh lui hôn sự này."

thanh âm hắn lạnh chát đến cực điểm, lộ ra uy nghiêm chân thật đáng tin, cha A Nghiên cả kinh, sợ tới mức vội gật đầu, liên thanh nói: "Vâng vâng vâng."

Lập tức mọi người tha thiết đợi ở chỗ này, một lúc sau người Hoắc gia và Ngưu trưởng thôn đều đến.

Ngưu trưởng thôn lúc này thấy Tiêu Đạc, quả thực là so với thấy gia gia mình còn thân thiết hơn vài phần, quỳ xuống nịnh bợ một phen, dường như chỉ hận không thể xán vào trước mặt Tiêu Đạc làm nô tài. Lúc này nghe nói Tiêu Đạc lệnh cho hai nhà Hoắc, Cố giải trừ hôn ước, vội nói với Hoắc Tam nương: "hôn sự này, nên lui a!"

Hoắc Tam nương trong mắt rưng rưng: "Con ta thực chết trận sa trường?"

Ngưu trưởng thôn căn bản cũng không muốn quan tâm chuyện này, hắn thầm nghĩ lập tức làm tốt để Tiêu Đạc nhìn hắn với cặp mắt khác xưa, lập tức bắt buộc Hoắc Tam nương: "Dù chết trận sa trường hay không, hôn sự này phải lui, A Căn nhà ngươi bất quá là nông dân thôi, làm sao xứng đôi với A Nghiên cô nương tài tình mỹ mạo bực này?"

Hoắc Tam nương nghe lời này, ngơ ngác nhìn Ngưu trưởng thôn, ngày đó là ai hợp ý, nói cái gì Cố Nghiên kia bất quá là nữ nhi hộ gia đình ngoại lai, căn cơ trụ cột mỏng, người ngốc không đồ cưới, nay định ra nàng là ủy khuất A Căn? Thế nào mới chỉ qua hơn một năm, Ngưu trưởng thôn này liền thay đổi ý kiến!

Bất quá nàng này có oan cũng không có chỗ kể, tình thế mạnh hơn người, quan lớn đè chết người, huống chi bọn họ chỉ là dân chúng tầm thường, nào dám cùng quý nhân đến huyện thái gia cũng sợ tranh rõ phải trái đây, dù nghẹn khuất vẫn phải đáp ứng lui hôn sự.

Bên này hoắc Tam nương đáp ứng rồi, Tiêu Đạc lạnh nhạt nói: "Nếu thiếu lễ hỏi, đi tìm nha hoàn của ta là được."

Hoắc Tam nương vui vẻ, tuy bị bắt buộc từ hôn, lễ hỏi còn có thể lấy về, nàng vội vã ngàn ân vạn tạ đi ra. Biết nha hoàn chính là người xinh đẹp như thiên tiên kia, vội quỳ xuống với Hạ Hầu Kiểu Nguyệt.

Hạ Hầu Kiểu Nguyệt vừa nghe, tất nhiên là dở khóc dở cười, lập tức xuất ra năm nén bạc, đầy đủ năm mươi lượng bạc cho Hoắc Tam nương, xem như trả tiền lễ hỏi nhà bọn họ.

Hoắc Tam nương đời này chưa từng thấy nhiều bạc như vậy, lập tức vui mừng miệng cũng không khép lại được.

Mất một nàng dâu tính cái gì, năm mươi lượng bạc này, cũng đủ!

Thu phục chuyện từ hôn này, tâm sự của Tiêu Đạc đã xong, hắn liền muốn dẫn A Nghiên rời đi. A Nghiên lôi kéo tay cha mẹ, nước mắt lưng tròng, làm sao chịu đi.

Tiêu Đạc nhíu mày, không vui nhìn cha mẹ A Nghiên, nghĩ rằng thật đúng là được một tấc lại muốn tiến một thước.

Hạ Hầu Kiểu Nguyệt thấy thế, cũng bất đắc dĩ, đành phải tiến lên nói: "Cửu gia, A Nghiên cô nương thấy cha mẹ, cửu biệt gặp lại, sao có thể rời đi ngay được."

A Nghiên cảm kích nhìn về phía Hạ Hầu Kiểu Nguyệt, ra vẻ gật đầu, gật đầu rồi mất hứng hừ Tiêu Đạc một chút.

Chỉ thế này, khiến Tiêu Đạc chịu thua, thấp giọng hỏi A Nghiên: “A Nghiên ngươi tức giận?"

A Nghiên quay mặt sang chỗ khác, không nhìn hắn.

Hạ Hầu Kiểu Nguyệt lại hợp thời nói: "Cửu gia, theo kiến giải vụng về của nô tì, không bằng để cô nương cùng lão gia và phu nhân đoàn tụ một đêm, ngày mai chúng ta tới đón nàng trở về."

Thế này không thể được, Tiêu Đạc bây giờ hàng đêm đều phải ôm A Nghiên ngủ, hắn làm sao có thể bỏ được nàng.

A Nghiên nghe thấy chủ ý của Hạ Hầu Kiểu Nguyệt, đúng là gãi đúng chỗ ngứa, nàng thấy Tiêu Đạc dường như không vui, vội vàng thu hồi tiểu tính tình lúc trước, cắn môi, đáng thương hề hề nhìn Tiêu Đạc, trong mắt tràn đầy cầu xin.

Xem thế này Tiêu Đạc coi như không thể nói gì.

Sắc mặt hắn khó coi nhìn A Nghiên, nửa ngày sau, cắn chặt răng, nhượng bộ.

"Ngày mai sáng sớm tới đón ngươi, nhớ dậy sớm một chút." Nói xong, hắn còn sờ sờ đầu A Nghiên.