Sủng Ngươi, Khiến Ngươi Hư Hỏng

Chương 5: 5 Vũ Dịch Ca Ca

Tịch Vũ Đồng nghĩ hai bên có thể sẽ phải trải qua một phen chiến đấu rất ác liệt, cũng nghĩ hai người Tiểu Hòa cũng Tiểu Đào không chống đỡ được lập tức liền bị bắt được, lại không nghĩ rằng thời điểm các nàng chạy tới, hai bên đều thở hồng hộc, dựa vào tường ngồi, mắt to mắt nhỏ nhìn nhau, bầu không khí có chút quỷ dị.

Nàng cũng không muốn cẩn thận, buông tay Phượng Vũ Dịch ra chạy tới, hỏi: "Tiểu Đào, Tiểu Hòa".

Tuy rằng hai người chỉ là trên mặt có chút đỏ ửng, cũng không thấy mùi tanh máu dịch, nhưng nàng lo lắng thương tổn bên trong, cũng không dám đụng vào hai người: "Có hay không bị nội thương?".

Tiểu Hòa liếc nhìn mấy đại hán đối diện đồng dạng thở hồng hộc, lắc lắc đầu: "Hồi tiểu thư, chúng ta không có chuyện gì".

"Sao không có chuyện gì?".

Tịch Vũ Đồng chú ý tới hai người y phục ngổn ngang, vội vã đưa tay thu dọn, đáy lòng tự trách không ngớt.

Nếu như nàng có thể nhớ đến việc mang theo hộ vệ tùy tùng, liền sẽ không phát sinh chuyện ngày hôm nay.

Bên cạnh Phượng Vũ Dịch muốn cho đối phương mượn vai an ủi, nỗ lực hướng đến bên người nàng tập hợp, nhưng một giây sau liền bị Tịch Vũ Đồng ghét bỏ đẩy ra.

"Vương gia, ngài như vô sự, kính xin đi sang một bên".

Tịch Vũ Đồng nguyên bản lời hay ý đẹp chỉ là vì để cứu nha hoàn của mình, hiện tại người đã được cứu, tự nhiên không cần giữ vẻ mặt ôn hòa với đối phương.

Phượng Vũ Dịch vẫn là lần đầu tiên bị Tịch Vũ Đồng đối xử như vậy, có chút bất ngờ, đồng thời lại có một loại cảm giác phức tạp.

Không thể làm gì Tịch Vũ Đồng, nàng chỉ có đem khí tức của kẻ cầm đầu trên người, phất tay một cái: "Người đâu, đem bốn người này mang đi".

Tùy tùng ở sau lưng nàng vội vàng tiến lên: "Vâng, điện hạ".

Bốn đại hán ở kia cảm thấy không đúng vội vã phản kháng, nhưng cũng bị mấy tùy tùng vóc người bạc nhước dễ dàng trói lại, vội vã hướng về Tịch Vũ Đồng mấy người quỳ xuống: "Đại nhân tha mạng, mấy người thảo dân có mắt mà không thấy núi Thái Sơn, cũng không có ác ý".

Tiểu Hòa ở một bên cũng liền bận bịu giải thích: "Điện hạ, tiểu thư, đây chỉ là có chút hiểu lầm, kính xin thả các vị đại ca này ra".

Phượng Vũ Dịch nhíu mày, nhìn về phía Tịch Vũ Đồng.

Tịch Vũ Đồng đầu óc mơ hồ, nhìn về phía Tiểu Hòa cùng Tiểu Đào, thấy hai người gất đầu lúc này mới gật đầu: "Đến tột cùng chuyện ra sao?".

Tiểu Hòa cúi đầu, đơn giản đem sự tình giải thích một lần, Tiểu Đào bên cạnh cũng đỏ mặt cúi đầu.

Nguyên lai mấy người này là nông dân ở Nam Phong bên kia, mấy năm gần đây khí trời khô hạn, dẫn đến không thu hoạch được một hạt gạo nào.

Mấy người trong nhà lại có vợ con phải nuôi, liền tập hợp lộ phí đến kinh thành tìm hảo biện pháp để nuôi gia đình sống tạm.

Ai biết được mấy người nhìn cao to khôi ngô nhưng hết sức thành thật, bị người lừa lộ phí.

Bọn họ không biết đường, sững sờ hơn nửa canh giờ đều không gặp được người nào, hiếm thấy mấy người Tịch Vũ Đồng người sống tự nhiên cao hứng, vì vậy mới đuổi theo, cũng muốn hỏi đường.

Nghe xong lý do này, Tịch Vũ Đồng theo bản năng nhìn về phía Phượng Vũ Dịch, thấy trong mắt đối phương mang theo ý cười, đáy lòng có chút thẹn quá hóa giận, hỏi: "Vậy các ngươi vì sao một bên thì đuổi theo, một bên lại lộ ra vẻ mặt hung thần ác sát".

Nàng nói chưa dứt lời, nhắc đến chuyện này bốn đại hán kia đều muốn nước mắt lưng trong.

Trong đó đại hán trên mặt có vết sẹo kia càng là một mặt bất đắc dĩ, "Tiểu thư, mấy người chúng ta thường ngày chính là cái vẻ mặt này".

Tiểu Đào bên cạnh lên tiếng, "Tiểu thư, người để bọn họ cười một cái liền biết ngay".

Tịch Vũ Đồng nhìn bốn đại hán trong nháy mắt vẻ mặt trở nên bỉ ổi dữ tợn, như rõ ràng cái gì.

"Khụ khụ".

Nàng hướng Phượng Vũ Dịch ra hiệu buông mấy người này ra, sờ sờ túi tiền của mình, đổ ra chút bạc vụn, lay mấy lần, cố nén đau thương đưa tới, "Việc này là chúng ta hiểu lầm, ngân lượng này cũng tiện lợi xem như nhận lỗi, chỉ là lần sau đừng tiếp tục để cho người ta lừa".

Nàng vốn là đi ra ngoài tìm biện pháp kiếm tiền, kết quả vẫn chưa được chút ngân lượng nào, xem ra hôm nay không thích hợp xuất hành.

Phượng Vũ Dịch nhìn ánh mắt nàng liếc đống bạc, luôn cảm thấy càng xem càng đáng yêu, đem việc nàng yêu thích bạc điểm này nhớ ở trong lòng.

"Những bạc này".

Đại hán cầm đầu không muốn nhận, nhưng nghĩ tới nếu không có lộ phí, mấy huynh đệ cũng không có cách nào trở lại, cắn răng một cái liền nhận vào, chắp tay, "Còn dám hỏi tiểu thư nhà nào, huynh đệ chúng ta ngày sau có thể dễ dàng tìm ngài báo đáp một phen?".

Tiểu Đào nghe xong, cằm giơ lên: "Tiểu thư nhà ta chính là con gái Liễu Thái sư".

Mấy đại hán không nghĩ tới tùy tiện hỏi đường liền có thể gặp được Thượng Quan gia Đại tiểu thư, lại thấy Tịch Vũ Đồng khí chất xuất chúng, hắn đối với nàng hảo cảm càng sâu, liền chắp tay, "Thảo dân Mã Đàm, hôm nay nhận được ân huệ của Liễu tiểu thư, tương lai lại báo đáp".

Nói, lại quay sang hai người Tiểu Hòa, còn có Phượng Vũ Dịch chắp tay, sau đó liền cấp tốc rời đi.

Tịch Vũ Đồng nhìn bóng lưng bốn người, ở trong lòng lại nghĩ đến chính mình trông mặt mà bắt hình dong.

Bốn người nhìn hung thần ác sát, tâm địa nhưng cũng không tệ.

Tuy rằng nàng cho bạc là vì để nhận lỗi, nhưng thái độ của bốn người này đúng là làm cho nàng không cảm thấy như thế thịt đau.

"Tiểu thư".

Tiểu Hòa kéo kéo ống tay áo của nàng, hạ thấp giọng, "Bách tính càng ngày càng nhiều, chúng ta trước vẫn là rời đi nơi này rồi hãy nói".

Tịch Vũ Đồng nãy giờ vẫn lo lắng cho các nàng cũng không có chú ý, bây giờ nhìn sang phát hiện đã có không ít bách tính ở đó chỉ chỉ chỏ chỏ.

Nàng quanh năm chỉ ở trong khuê phòng, đi ra cũng đều là lén lút, tự nhiên không có bao nhiêu người biết, nhưng Phượng Vũ Dịch là hoàng tử, lại là Dịch Vương gia, nếu như bị nhận ra, còn nói hai người các cùng một chỗ liền hỏng bét.

"Vậy chúng ta đi".

Tiểu Đào đúng là xoắn xuýt, nhìn dáng dấp ba người chật vật: "Nhưng tiểu thư, chúng ta như vậy làm sao trở lại?".

Phượng Vũ Dịch nhân cơ hội lên tiếng: "Dịch Vương phủ ở ngay gần đây".

Thấy Tịch Vũ Đồng cau mày, nàng còn nói: "Vũ Đồng dáng dấp chật vật, đi về ngay bị lão sư trông thấy thế này, ước chừng lão sư sẽ lo lắng".

Lời này của nàng nói đúng uy hiếp của Tịch Vũ Đồng.

So với để phụ thân lo lắng, ở chung một lúc với Phượng Vũ Dịch cũng không phải chuyện ghê gớm gì.

Tịch Vũ Đồng nghĩ kỹ, thấp thấp người hướng đối phương nói, "Vậy thì quấy rối Dịch Vương gia".

Phượng Vũ Dịch nghe thấy danh xưng này không khỏi nhíu mày, nhưng cũng không nói gì.

*

Để Tịch Vũ Đồng thu thập xong, Phượng Vũ Dịch lại dẫn nàng đi dạo trong phủ.

Tịch Vũ Đồng ban đầu là từ chối, nhưng lại nghe nàng nói đã cho người báo lại phủ Thái sư tối nay trở lại, thêm vào nàng có một số việc muốn hỏi đối phương một chút, liền đồng ý.

Một đời trước, Tịch Vũ Đồng đã tới Dịch Vương phủ này không ít lần, sau đó càng là làm nữ chủ nhân nơi này, đánh cờ Vương phủ nhưng rõ như lòng bàn tay, cũng không có mang vẻ mặt đánh giá gì.

Tiểu Hòa tính tình trầm ổn, đối với vật bên ngoài này cũng không quan tâm kỹ càng, đúng là chỉ có Tiểu Đào một bên tính cách hoạt bát, tuy đàng hoàng cuối thấp đầu đi theo phía sau, nhưng là không ngừng ngắm tới ngắm lui.

Này Dịch Vương phủ được trang hoàng cực kỳ thanh nhã.

Lúc này mấy người bọn họ đang đi trên đường lát đá, hai bên đều là những hàng trúc tươi tốt, trong rừng trúc còn có đình để nghỉ ngơi.

Gió vừa thổi, cành trúc chập chờn, từng trận mùi hương trúc thơm ngát nhẹ nhàng thổi đến đây, Tiểu Đào theo bản năng nuốt một ngụm nước bọt, phục hội lại tinh thần, mau chóng cúi đầu, đàng hoàng đi ở phía sau, không dám nhìn trước ngó sau nhiều hơn nữa.

Tịch Vũ Đồng vẫn chưa chú ý tình huống ở phía sau, chỉ là nhìn Vương phủ quen thuộc, đáy lòng bỗng có chút cảm giác thổn thức.

Hiện tại, Phượng Đế có hai trai một gái, Đại Hoàng tử chính là Phượng Vũ Dịch, mẫu thân vốn là cung nữ, sau một đêm ơn trạch được phong làm Đáp ứng, từng bước một thăng lên thành Hiền Quý phi, đáng tiếc hồng nhan bạc mệnh, ngay khi vừa sinh ra Phượng Vũ Dịch liền tạ thế, sau đó Phượng Vũ Dịch lớn lên dưới gối đương kim Hoàng Hậu.

Bây giờ tuy tuổi nhỏ, cũng đã bắt đầu theo học tại lục bộ, hơn nữa còn ra chiến trường tòng quân, lập được công lao liền được phong Dịch Vương, chuyển ra khỏi cung, xây nên tòa phủ đệ như bây giờ.

Cùng nhau so sánh, Nhị Hoàng tử Phượng Vũ Kỳ đúng là sống có chút mê mụi phóng túng.

Một đời trước, nàng được gặp Nhị hoàng tử mấy lần, tuy có chút tài năng, nhưng là cậy tài khinh người, không nội liễm được giống như Phượng Vũ Dịch, dẫn đến dù được Phượng Đế lập thành Thái tử nhưng về sau lại phế truất.

Thêm vào đó, tại thời điểm Phượng Đế bệnh tình nguy kịch mà khởi binh tạo phản, đáng tiếc vẫn kém một nước cờ, bại bởi Phượng Vũ Dịch.

Bấm tay tính toán, bây giờ Nhị hoàng tử vẫn là còn được Hoàng đế sủng ái, vẫn sống ở trong cung chưa dọn ra.

Nói đến Tam hoàng nữ Phượng Vũ Dao, mẫu thân chính là một trong bốn vị Phi vị, Bích phi.

Chỉ là sau khi sinh ra hài tử, Bích phi liền ăn chay niệm Phật, bình thường không có việc cũng sẽ không ra khỏi Bích Liên Cung.

Bởi vì Tam hoàng nữ yêu thích bên cạnh Đại hoàng tử, nàng cùng Tam hoàng nữ bất ngờ kết thành "khăn tay chia giao".

Nhưng ở đời trước, chẳng biết vì sao sau khi Bích phi qua đời không tới nửa tháng, Phượng Vũ Dao cũng bất ngờ chết chìm mất theo.

Phượng Vũ Dao tính cách rộng rãi, kỹ năng bơi lội càng là thuần thục, nhưng hoàng thất lại một mực lấy cớ nàng là vì nhớ nhung mẫu phi mà bất ngờ chết chìm, nhắc đến nguyên nhân thì cung nữ hầu hạ lại có vẻ che che giấu giấu, chọc người hoài nghi.

Đi hỏi Phượng Vũ Dịch đối phương bên kia cũng không chịu nói, làm nàng giận đối phương hơn nửa tháng.

Sau đó muốn điều tra nguyên nhân cái chết vẫn là như cũ không có kết quả.

Bây giờ nghĩ đến, chính mình đúng là bởi vì Phượng Vũ Dịch mà quên đi mất vị "khăn tay chi giao này", lần này quay lại đúng là muốn ngăn cản bạn tốt "chết chìm", điều ra rõ nguyên nhân cái chết của hảo bằng hữu.

Nghĩ đến Tam Công chúa, nàng cũng khôn còn tâm tư đi dạo, trực tiếp hảo: "Dịch Vương gia, không biết dạo gần đây Vũ Dao thế nào?".

Phượng Vũ Dịch lắc lắc đầu: "Mấy ngày này Bích phi thân thể có bệnh, bệnh lâu không khỏi.

Ta vào cung gặp Vũ Dao, cung nữ ở đó nói nàng nhiều ngày ở bên chăm sóc Bích phi, mọi chuyện đều tự mình làm, trạng thái tinh thần cũng không tốt".

Nói đến thân thể có bệnh, Tịch Vũ Đồng nhớ đến Bích phi là chết bệnh vào năm sau, nhất thời nhíu mày lại.

Phượng Vũ Dịch chú ý tới vẻ mặt của nàng, cho rằng nàng là lo lắng cho Phượng Vũ Dao, liền an ủi: "Bên cạnh Vũ Dao có cung nữ chăm sóc, ngươi đừng lo".

Tịch Vũ Đồng biết Phượng Vũ Dao và Bích phi tình cảm thâm hậu, mới càng thêm lo lắng, liền hỏi: "Vương gia, không biết Bích phi bệnh tình thế nào?".

Phượng Vũ Dịch nhìn quanh bốn phía, phất tay một cái cho người lui xuống, mang Tịch Vũ Đồng đến tiểu đình ngồi, mới tựa cười như không cười nhìn nàng: "Vương gia?".

Sắc mặt Tịch Vũ Đồng cứng đờ, "Dịch Vương gia".

Phượng Vũ Dịch nhíu mày: "Dịch Vương gia?"

Tịch Vũ Đồng hít sâu một cái: "Vũ Dịch ca ca".

"Ngoan".

Phượng Vũ Dịch giơ tay sờ sờ đỉnh đầu nàng, đáy lòng nguyên bản không thể hạ xuống được, trong nháy mắt thỏa mãn, mới êm tai nói.

Thời điểm Bích phi sinh Tam hoàng nữ lưu lại nguồn bệnh, thân thể vẫn suy yếu, cũng là gắng gượng mới có thể sống qua được nhiều năm như vậy.

Vào năm trước lại cảm hóa phong hàn, càng là bệnh lâu không khỏi, thái y chỉ là giúp giữ lại một hơi.

"Thái y nói", Phượng Vũ Dịch hạ thấp giọng, "Nhiều nhất là sống thêm được một năm".

Sau khi đối chứng lời này với hiện thực trong ký ức, trong lòng Tịch Vũ Đồng chấn động, cúi thấp đầu để không làm cho người bên cạnh phát hiện bất thường.

Chẳng lẽ là sau khi Bích phi không chịu đựng được, nàng lại phải mất đi cái bạn thân này ở chốn khuê phòng?

Phượng Vũ Dịch biết cảm tình của hai người, nhớ tới cái gì, thăm dò hỏi: "Vũ Dao nói rằng hàng ngày muốn đi miếu Phật Ân thay Bích phi cầu phúc, ngươi có muốn cùng đi không?".

Tịch Vũ Đồng nhớ tới đời trước Phượng Vũ Dịch cũng nhắc đến việc này, chỉ là nàng chê ăn chay niệm Phật tẻ nhạt nên không đi.

Bây giờ nếu như không đi, mọi việc chính là dựa theo một đời trước phát triển bình thường.

Suy nghĩ một chút, nàng gật đầu: "Vậy ta cũng đi".

Trong lòng Phượng Vũ Dịch nhưng là thở phào nhẹ nhõm, trên mặt không chút biến sắc: "Vậy ta ngay lập tức phái người vào cung nói việc này với Vũ Dao.

Biết ngươi cùng đi, Vũ Dao chắc chắn là rất thích".

Tịch Vũ Đồng nghĩ đến bạn tốt tính tình đơn thuần, biểu tình trên mặt cũng hòa hoãn lại, chỉ là không đến một lúc nàng liền phát hiện cái gì không đúng, "Không phải là Vũ Dao mời ta sao?"

Phượng Vũ Dịch cười khẽ: "Vũ Dao từng nhắc qua cùng ta, nhưng lại cảm thấy ngươi sẽ chê ăn chay niệm Phật vô vị, hẳn là sẽ từ chối nên cũng không nói cùng ngươi.

Đột nhiên ta nhớ tới việc này, bây giờ ngươi đáp lại, đương nhiên ta phải nói một tiếng với nàng".

Tịch Vũ Đồng nhớ tới lý do ở đời trước mình cự tuyệt, phẫn nộ cúi đầu.

Phượng Vũ Dịch thấy nàng thật xấu hổ, nói sang chuyện khác: "Nói xong chuyện của Vũ Dao, có phải cũng nên đàm luận một chút chuyện khác?"

Tịch Vũ Đồng nghi ngờ ngẩng đầu: "Còn có chuyện gì?".

Phượng Vũ Dịch cũng cụp mắt nhìn về phía nàng: "Trước lúc gặp ngươi ta có tới Tịch phủ một chuyến, nha hoàn nhà ngươi nói ngươi ngủ, nhưng vì sao tại con hẻm nhỏ trên phố xá sầm uất, bản vương lại gặp được ngươi?"

Bị nàng nhắc nhở, Tịch Vũ Đồng lúc này mới nhớ tới việc bản thân để Tiểu Hòa trở ra cự tuyệt đối phương, nhất thời cứng đờ..