Sủng Phu - Quyết Tuyệt

Chương 2

Chương 2

Tác giả: Quyết Tuyệt - Edit: Kaorurits - Beta: Etsuko

Vườn trường đại học A đột nhiên xuất hiện một thiếu niên phảng phất như vừa ra khỏi thâm sơn cùng cốc.

Trên đường đi qua, không ít người nhìn thấy Ngôn Cảnh Tắc đang nắm tay Tưởng Bình Tu.

Bạn cùng phòng Ngôn Cảnh Tắc là Hoắc Lương càng là tò mò mà đánh giá Tưởng Bình Tu: "Ngôn Cảnh Tắc, trước đó chưa nghe cậu nói qua có bạn như vậy."

"Vậy hiện tại thì nghe rồi đó." Ngôn Cảnh Tắc nói.

Hoắc Lương cười rộ lên: "Cậu ta thoạt nhìn nhỏ thật đấy."

"Ừ." Ngôn Cảnh Tắc cũng cảm thấy Tưởng Bình Tu rất nhỏ, chỉ cần nghĩ tới nguyên chủ cái thân thể này áp bức một đứa nhỏ vị thành niên, tim Ngôn Cảnh Tắc liền thấy nghẹn. Mà bàn tay bị hắn bắt lấy, run rẩy và hơi thô ráp, càng làm hắn chua xót không thôi.

Ngôn Cảnh Tắc nhìn về phía Hoắc Lương: "Hoắc Lương, bạn tôi tới, nên hôm nay không cùng cậu ăn cơm được."

"Được rồi, vậy gặp sau nhé." Hoắc Lương cười cười, đi trước về hướng nhà ăn.

Chờ Hoắc Lương đi rồi, Ngôn Cảnh Tắc nhìn về phía Tưởng Bình Tu: "Bình Tu, em thích ăn gì?"

Tưởng Bình Tu nắm chặt bao nilon đựng vịt nướng, rốt cuộc lấy được dũng khí: "Cảnh Tắc ca, em... Em đem đồ cho anh... Em, em phải đi." Cậu như thế này đi cùng với Cảnh Tắc ca, sẽ làm anh ấy mất mặt.

"Em khó có dịp đến tìm anh, ở lại ăn cơm đi." Ngôn Cảnh Tắc ôn nhu nói.

Tưởng Bình Tu vào thời gian này đến đây, chắc vẫn chưa ăn cơm, ngày mùa đông, hắn vẫn nên tìm gì đó nóng hổi mà cho Tưởng Bình Tu ăn.

"Em... Em..." Tưởng Bình Tu gập ghềnh nói không nên lời.

Mà lúc này, Ngôn Cảnh Tắc đã lôi kéo cậu vào nhà ăn của trường.

Đại học A tổng cộng có vài cái nhà ăn, vị trí cũng gần, mà nhà ăn lại rất lớn, bên trong bán cũng nhiều thứ.

Nguyên chủ bình thường đi đều là nhà ăn lớn nhất nổi tiếng nhất, hiện tại Ngôn Cảnh Tắc cũng mang Tưởng Bình Tu đến nhà ăn này.

Trên mặt đất lát gạch trắng, tường cũng sơn màu trắng tuyết, ở giữa là bàn ghế dựa bằng gỗ thô, toàn bộ nhà ăn nhìn sạch sẽ sáng sủa.

Tưởng Bình Tu cúi đầu nhìn giày trên chân mình, đôi giày này là do người thuê căn hộ trước đó của cậu ném đi, nguyên bản thuộc về một bé gái, cậu thấy giày không hư, mang thử thấy vừa liền mang luôn.

Đây là đôi giày tốt nhất của cậu, nhưng là đôi giày màu trắng, dây giày hồng nhạt, còn có chỗ bị bẩn.

Cậu ngại ngùng không dám đạm lên nơi sạch sẽ thế này.

"Em ngồi chỗ này chờ một chút, anh đi mua cơm." Ngôn Cảnh Tắc nói với Tưởng Bình Tu, cho cậu ngồi ở bàn rồi cầm phiếu cơm đi mua cơm.

Hắn cầm một cái mâm, mua hai phần cơm, hai phần rau dưa.

Đại học A đồ ăn rất tiện nghi, hắn vốn định mua nhiều mấy thứ cho Tưởng Bình Tu ăn, nhưng nghĩ đến chính mình hiện giờ xài tiền đều là do Tưởng Bình Tu cực cực khổ khổ kiếm được, hắn liền xấu hổ, cuối cùng chỉ mua cơm và rau dưa.

Đem đồ ăn đặt trước mặt Tưởng Bình Tu, Ngôn Cảnh Tắc lại đi lấy hai chén canh miễn phí, tay cầm hai cái chén không.

Lúc đi bưng canh trở về, hắn thấy Tưởng Bình Tu thật cẩn thận mà nhìn về phía mình, lại ngượng ngùng mà cúi đầu.

Ngôn Cảnh Tắc ngồi bên cạnh cậu, cười hỏi: "Em mang cho anh vịt nướng à?"

Tưởng Bình Tu gật gật đầu, cúi thấp lại càng thấp, túi nilon đựng vịt nướng bị cậu đặt trên đùi, bất an mà vò xát.

Hiện tại mới là tháng mười hai, Tưởng Bình Tu tháng bảy đến thành phố này, đã làm việc tại tiệm rửa xe được năm tháng.

Tiệm rửa xe là bao ăn bao ở, suốt năm tháng, cậu vẫn luôn ở lại căn tiệm dơ hề hề, ăn cơm trong chỗ làm mà bà chủ tùy tiện nấu.

Vịt nướng được đóng gói mang về này, với cậu mà nói là thứ không thể nào tốt hơn.

Nhưng mà đến nhà ăn trường học, Tưởng Bình Tu lại phát hiện, vịt nướng mà bản thân coi là tốt nhất, căn bản không là cái gì.

Học sinh ở đây, cả đám bưng mâm ăn inox, bên trên toàn đùi gà thịt kho tàu nóng hôi hổi, bọn họ đều có thể ăn rất nhiều.

"Chúng ta cùng ăn đi." Ngôn Cảnh Tắc nói, tiếp lấy bao nilon mở ra.

Đồ ăn như vịt nướng vốn dĩ phải ăn nóng mới ngon, nhưng hiện tại lại là trời đông giá rét.

Tưởng Bình Tu xách theo vịt lại đây, vốn dĩ là béo ngậy thơm ngào ngạt, hiện giờ lại dầu mỡ vô cùng.

Hơn nữa vịt này bị người ta đụng qua, thiếu một cái chân vịt, gặp người bắt bẻ một chút thì đã không ăn rồi.

"Nó lạnh rồi..." Tưởng Bình Tu hơi ngượng ngùng.

"Lạnh cũng là vịt mà." Ngôn Cảnh Tắc cười nói, hắn dùng chén không chia ra hai chén cơm, lại kéo xuống cái đùi vịt còn lại đưa cho Tưởng Bình Tu "Nhanh ăn đi."

Nói rồi, hắn lấy cái cánh, chính mình ăn.

Ngôn Cảnh Tắc làm hết thảy mọi việc quá tự nhiên, thân thể vốn căng thẳng của Tưởng Bình Tu cuối cùng không cứng đờ nữa, thả lỏng lại.

Cậu tâm tư nho nhỏ mà liếc Ngôn Cảnh Tắc một cái, lại cầm chén đẩy về hướng Ngôn Cảnh Tắc: "Anh... Ăn đùi vịt đi."

"Anh thích ăn cánh." Ngôn Cảnh Tắc cười nói. "Em không biết sao, cánh so với đùi còn bán đắt hơn."

Tưởng Bình Tu có chút ngây ngốc.

Ngôn Cảnh Tắc nói: "Mau ăn đi, không ăn thì cơm cũng lạnh luôn đấy."

Tưởng Bình Tu vội vàng cúi đầu ăn.

Lúc ăn cơm, Ngôn Cảnh Tắc vẫn luôn gắp đồ ăn cho Tưởng Bình Tu. Tưởng Bình Tu vẫn còn đang tuổi ăn tuổi lớn, phải ăn nhiều thịt, nhưng rau dưa cũng phải ăn nhiều một chút.

Ngôn Cảnh Tắc mua hai phần rau dưa, một phần là bầu xào, một phần là cà rốt bông cải xanh, đều là rau dưa rất bình thường, Tưởng Bình Tu lại chỉ vào bầu hỏi: "Ca... Cái này, cái này là cái gì? Em... Em bình thường chưa ăn qua bao giờ."

"Cái này gọi là bầu." Ngôn Cảnh Tắc nói.

Tưởng Bình Tu lại chỉ vào bông cải xanh hỏi: "Cái này... Gọi là gì? Em ăn qua rồi, nhưng em... Em không biết đây gọi là gì."

"Đây là bông cải xanh." Ngôn Cảnh Tắc lại nói.

Tưởng Bình Tu lại lộ ra một nụ cười tươi nho nhỏ: "Ăn ngon thật"

Đứa nhỏ này lớn lên kỳ thật mặt mũi cực kỳ không tệ, nhưng cậu tóc khô vàng, làn da ngả đen, trên mặt đầy tơ máu hồng hồng, quần áo cũng mặc lung tung... Tuyệt đối không tính là đẹp.

Nhưng Ngôn Cảnh Tắc lại cảm thấy cậu rất đẹp.

Tưởng tượng như vậy, hắn lại muốn cho chính mình một cái tát. Tính đi tính lại, nguyên chủ không biết đi nơi nào, thân thể này hiện tại là hắn dùng, thật không xuống tay được.

Một phần cơm ở đại học A rất nhiều, nam sinh ăn một phần, đa số nhiều nữ sinh chỉ ăn nửa phần thôi.

Nhưng mà Tưởng Bình Tu rất nhanh đã ăn xong một phần rồi, cậu cái gì cũng chưa nói, nhưng Ngôn Cảnh Tắc cảm thấy chắc là cậu vẫn chưa ăn no.

May là nguyên con vịt nướng, còn không ít thịt.

"Ăn nhiều thịt một chút." Ngôn Cảnh Tắc đem vịt nướng bỏ vào chén Tưởng Bình Tu, nghĩ nghĩ lại nói "Anh đi lấy thêm cho em chén cháo."

"Không, không cần..."

"Cháo là miễn phí mà, không ăn thì phí lắm." Ngôn Cảnh Tắc nói. Đại học A buổi sáng nấu cháo dư bao nhiêu, trưa liền hâm nóng, để cùng với canh miễn phí phát cho học sinh.

Tưởng Bình Tu có chút kinh hỉ: "Không cần tiền sao?"

"Ừ, không cần tiền." Ngôn Cảnh Tắc nói. Đồ ăn của đại học A thật sự rất tiện nghi, còn có thể xin các loại trợ cấp, nguyên chủ lại không muốn mất mặt mà đi áp bức Tưởng Bình Tu... Cách làm này thật sự khiến người ta ghê tởm.

Ngôn Cảnh Tắc rất nhanh lấy hai chén cháo, hắn không ăn, cuối cùng toàn vào bụng Tưởng Bình Tu, ngay cả vịt nướng kia Tưởng Bình Tu cũng ăn nhiều hơn so với hắn.

Đang ở tuổi ăn tuổi lớn, ăn được chính là tốt!

Ngôn Cảnh Tắc chờ Tưởng Bình Tu ăn xong, lại nói: "Bình Tu, em cùng anh đến phòng ngủ một chuyến, anh có đồ cho em."

"Ca?" Tưởng Bình Tu sửng sốt, sau đó lại bị Ngôn Cảnh Tắc kéo cậu về hướng phòng ngủ, nhưng cậu không chịu lên lầu "Em không đi, ca... Em sẽ làm anh... Làm anh mất mặt."

Đôi mắt Ngôn Cảnh Tắc có hơi thất vọng, nhưng hắn cũng không cưỡng cầu, hắn bảo Tưởng Bình Tu chờ một chút, sau đó lên lầu đem trọn bộ nội y giữ ấm và áo khoác dài nguyên chủ mới mua, đem xuống lầu cho Tưởng Bình Tu.

"Ca, đây là quần áo của anh..."

"Cho em chính là của em." Ngôn Cảnh Tắc lấy ra áo khoác dài cho Tưởng Bình Tu mặc vào, lại nói: "Em làm việc ở tiệm rửa xe nào, qua hai ngày cuối tuần anh đi tìm em."

Tưởng Bình Tu ngẩn người, mới đem địa chỉ tiệm rửa xe nói cho Ngôn Cảnh Tắc.

Ngôn Cảnh Tắc trí nhớ cực kì tốt, nghe xong một lần đã nhớ kĩ được địa chỉ kia, lại sờ sờ đầu Tưởng Bình Tu: "Lúc về nhớ đi chậm một chút."

Tưởng Bình Tu mặt trướng đến đỏ bừng, cậu chậm rãi đi về phía trước, đi được một đoạn, lại không nỡ mà quay đầu lại. Kết quả vừa quay lại đã thấy Ngôn Cảnh Tắc còn đứng tại chỗ, vẫn nhìn cậu, thấy cậu quay đầu lại còn hướng cậu vẫy tay.

Tưởng Bình Tu vội vàng quay đầu tiếp tục đi về phía trước, đi đến chỗ quẹo, lại nhịn không được quay đầu nhìn lại.

Ngôn Cảnh vẫn còn đứng ở đó.

Trong lòng giống như bị nhồi đầy mật đường, ngọt đến hốt hoảng, Tưởng Bình Tu trên đường trở về luôn kiềm chế không được mà muốn cười, đi tới đi tới, còn thiếu chút nữa nhảy cẫng lên.

Cậu ăn không ít đồ ăn, lại mặc áo bông thật dày, còn nhảy nhót tung tăng, trên người bắt đầu nóng, nhưng lại luyến tiếc cởi áo ra.

Đây là quần áo của Ngôn Cảnh Tắc, Cảnh Tắc ca cho cậu quần áo.

Quần áo trên người có hơi lớn, thật ra không quá vừa người, Tưởng Bình Tu hận không thể vĩnh viễn không cởi ra.

Hết chương 2.

--

Lần đầu edit bằng điện thoại luôn mấy bạn, cảm giác nhảy ra nhảy vô mệt ghê á :)) hehe mà nay sinh nhật tui nè nên năng suất hơm :))