Sủng Phu - Quyết Tuyệt

Chương 8

Chương 8

Tác giả: Quyết Tuyệt

Editor: Kaorurits.

Ngôn Cảnh Tắc từ tiệm rửa xe rời đi, trước tiên mua đồ dùng sinh hoạt còn thiếu trong nhà, sau đó lại đến trường học. 

Hôm nay là thứ bảy, nhưng nhà ăn của truòng đại học vẫn bán thức ăn bán cơm, đồ ăn còn đặc biệt tiện nghi. 

Ngôn Cảnh Tắc mua sáu cái đùi gà, sáu phần nước chấm, lại mua mấy thứ rau dưa và hai phần cơm lớn, đóng gói mang về nhà.

Giữa trưa hắn với Tưởng nãi nãi một người một đùi gà, lại ăn với rau dưa và cơm, ăn đến bụng tròn xoe, hắn lại đi mua thêm ít gạo và rau củ về.

Hắn quyết định về sau món ăn mặn mua ở trường học, cơm và rau dưa thì ở nhà mình tự nấu, vừa tiết kiệm vừa khỏe mạnh. 

Đối với chuyện này, Tưởng nãi nãi ngoài việc ăn ở bên ngoài thấy quá ngon ra thì không có ý kiến gì khác.

Lão thái thái vẫn luôn mang trên người cái danh khắc chết người thân, ở thôn vẫn luôn bị người ta ghét bỏ, giờ ở thành phố cũng không thấy có gì không tốt, cũng không ngại ở nhà đợi cháu về. Chỉ là bà có hơi câu nệ, nhiều đồ vật trong nhà bà vẫn không dám động vào.

Nhưng bà cùng lắm là học cách sử dụng TV rồi thì cứ ở trong phòng xem. Lão thái thái tuy không hiểu tiếng phổ thông, nhưng xem TV cũng không kén chọn gì cả, quảng cáo cũng xem đến ngon lành.

Ngôn Cảnh Tắc cân nhắc xem có nên nâng cấp TV lên mạng không, vậy có thể cho lão thái thái xem phim hoạt hình hay hài kịch gì đó, như "Chú gấu xui xẻo" ấy, không hiểu tiếng phổ thông cũng có thể hiểu được. 

Buổi chiều, Ngôn Cảnh Tắc đi dạy học xong trở về cùng Tưởng nãi nãi ăn một bữa cơm, lại tiếp tục đi dạy.

Chín giờ tối, hắn lại lần nữa tiếp tục đạp xe đi đón Tưởng Bình Tu.

Lần này hắn không chở Tưởng Bình Tu nữa, xe hắn hắn để cho Tưởng Bình Tu chạy, còn hắn đi bộ theo phía sau, con đường hai mươi phút lộ trình, hai người đi mất bốn mươi phút. Tưởng Bình Tu còn khỏe, hắn thì ra một thân mồ hôi. 

Một phen lăn lộn như vậy, hắn đã đói bụng.

Cũng vừa lúc, hắn muốn nuôi Tưởng Bình Tu cho béo một chút, nên đã nấu thêm cháo riêng… Ngôn Cảnh Tắc và Tưởng Bình Tu cùng ăn cháo, ăn đùi gà rồi mới tắm rửa đi ngủ.

Trước khi ngủ, nói chuyện còn tịch thu di động của Tưởng Bình Tu, không cho cậu đặt báo thức.

Sáng sớm hôm sau, Ngôn Cảnh Tắc đem cơm hôm qua còn dư làm thành cơm chiên trứng, cũng đem hai cái đùi gà còn dư hâm nóng lại, còn xào thêm rau dưa, làm Tưởng Bình Tu ăn đến no căng mới đưa cậu đi làm, tối lại đến đón.

Trong lúc Ngôn Cảnh Tắc đi còn mua một chiếc xe đạp second-hand.

Thứ hai bắt đầu là hắn phải đến trường đi học, buổi sáng không rãnh đưa Tưởng Bình Tu đi làm, lúc đó Tưởng Bình Tu phải tự mình đạp xe đi. 

Nhưng mà buổi tối hắn có thể đi đón Tưởng Bình Tu, hai người cùng nhau đạp xe về nhà, còn có thể trò chuyện. 

Sinh hoạt của Ngôn Cảnh Tắc dần trở nên yên ổn, thời gian cũng từ đầu tháng mười hai thành cuối tháng mười hai. 

Cuối tháng mười hai có lễ Giáng sinh, kế sát là Nguyên Đán, hơn nữa không phải lâu sẽ kết thúc một học kỳ, đại học A cũng tổ chức rất nhiều hoạt động. 

Ngôn Cảnh Tắc cũng không tham gia, hắn cũng chỉ vào lễ Giáng sinh, chuẩn bị một ít đồ ăn ngon, coi như là quà tặng cho Tưởng Bình Tu.

Bởi vì hắn bận quá… Hắn vẫn luôn vội vàng kiếm tiền.

Ngôn Cảnh Tắc cảm thấy mình trước khi xuyên qua nhất định là một người cực thông minh, hoặc là một lập trình viên. 

Bởi vì hắn học kiến thức về viết phương trình máy tính cực kì mau lẹ.

Cũng chính vì thế, trong khoảng chưa đến một tháng, hắn đã nhận được một công việc ổn định lâu dài ---giúp một công ty nhỏ nước ngoài làm việc.

Công việc tương đối rườm rà, cũng có khó khăn nhất định, nhưng thu vào rất không tồi, một tháng có thể lấy được 3000 đô la Mỹ, tương đương cũng hơn một vạn nhân dân tệ!

Ngôn Cảnh Tắc làm việc rất nghiêm túc, đồng thời việc dạy học bên lớp phụ đạo cũng không bỏ.

Dạy con nít tuy rằng có hơi phiền phức, nhưng cũng không khiến con người mệt mỏi, hắn có thể thừa dịp nghỉ ngơi một chút cho tốt.

Ngôn Cảnh Tắc vội đến đầu óc choáng váng, đương nhiên là bỏ qua trong bạn học trong trường. Hoắc Lương quan hệ cũng hắn không tệ cũng buồn bực:“Ngôn Cảnh Tắc, cậu gần đây đang làm gì thế? Vừa tan học liền không thấy bóng người, phòng ngủ cũng không quay lại ở.”

"Tôi tìm được việc làm thêm, chăm lo kiếm tiền ấy mà." Ngôn Cảnh Tắc nói.

“Cậu học đại học còn chưa tốt nghiệp, làm gì phải vội vã kiếm tiền? Chúng ta quan trọng nhất vẫn là phải học cho tốt.” Hoắc Lương nhịn không được nói.

Việc học của đại học A cũng không nhẹ nhàng, nếu Ngôn Cảnh Tắc vội vàng làm thêm bỏ bê học tập, chỉ sợ sẽ mất nhiều hơn được.

Ngôn Cảnh Tắc kỳ ra cũng biết chuyện này, cũng may đầu óc hắn hiện tại sử dụng tốt: “Tôi cũng không có biện pháp, không thể không có tiền ăn cơm mà! Nhưng mà cậu yên tâm, tôi khẳng định mỗi tiết đều tới học."

Rất nhiều tiết học phải có điểm danh, hơn nữa làm thêm có chỗ nào không hiểu, lúc đi học có thể tìm lão sư hỏi một chút, cũng khá tốt.

Hoắc Lương nghe Ngôn Cảnh Tắc nói vậy, liền nói ngay: “Trường học có trợ cấp cho hoàn cảnh khó khăn, cậu có muốn đi xin một chút không?"

Ngôn Cảnh Tắc nghĩ nghĩ, rốt cuộc vẫn cự tuyệt, trợ cấp khó khăn cũng không nhiều, không đủ cải thiện sinh hoạt của hắn, hơn nữa hắn hiện tại thuê nhà ở bên ngoài nữa… Cầm tiền này rồi, hắn làm sao giải thích với người ta "sinh viên vượt khó" thuê nhà bên ngoài ở làm gì?

Ngôn Cảnh Tắc bởi vì bận quá nên gầy đi một chút, thịt thừa trên eo đều biến mất, Tưởng Bình Tu thì ngược lại. 

Cậu tròn và cao hơn một tí!

Lại nói tiếp, tiệm rửa xe tuy rằng bao ăn ở, nhưng món ăn mặn không nhiều lắm, hơn nữa buổi sáng không ai nấu cơm, cũng chỉ là bà chủ mua mấy thùng mì gói để đó, ai muốn ăn tự lấy ăn.

Tưởng Bình Tu khi đó tuy có thể ăn no, nhưng thật ra lại không có dinh dưỡng gì.

Hiện giờ thì không giống vậy nữa.

Ngôn Cảnh Tắc mỗi tối đều làm thức ăn cho Tưởng Bình Tu ăn khuya, bữa sáng còn làm rất phong phú, Tưởng Bình Tu lập tức liền béo nhiều, khí sắc trở nên tốt lạ thường. 

Không chỉ có vậy, trước kia cậu chỉ biết làm việc không biết nói chuyện với người khác, hiện giờ đã biết tìm người ta nói chuyện.

"Trương ca, gần đây mỗi ngày anh em đều làm đồ ăn khuya cho em!"

"Vương ca, đùi gà với thịt kho tàu của đại học A ngon lắm á!" 

“Trần sư phó, anh con mỗi tối đều tới đón con đó!”

……

Trước kia cậu nói chuyện có hơi lắp, nhưng bây giờ không còn nói lắp nữa!

Không chỉ như vậy, chỉ cần rảnh rỗi, cậu liền dính bên người Trần sư phó, đi theo ông học nghề.

Cửa hàng này của bọn họ ngoài tân trang rửa xe ô tô linh tinh, mà đây cũng là hướng kiếm nhiều tiền nhất, Trần sư phó chính là vì có tay nghề sửa xe nên tiền lương mới cao như vậy, còn có thể đi làm muộn hơn chín giờ… Bây giờ Tưởng Bình Tu học hỏi được tay nghề của Trần sư phó, trong tương lai cũng có thể kiếm thêm được nhiều tiền. 

Nháy mắt đã đến kỳ nghỉ đông.

Phần lớn học sinh đại học A đều về nhà, nhưng Ngôn Cảnh Tắc không về, thậm chí còn nhận thêm nhiều lớp phụ đạo ở bên kia - hiện tại hắn vẫn rất thiếu tiền!

Nhung mà rốt cuộc không cần vội vàng đến trường đi học, hắn vẫn thấy nhẹ nhàng hơn một chút, cũng Tưởng nãi nãi tiếp xúc nhiều hơn.

Tưởng nãi nãi là một bà lão cực kì dễ ở chung, hơn nữa từ tận đáy lòng bà cảm thấy Ngôn Cảnh Tắc rất lợi hại, nên Ngôn Cảnh Tắc nói gì bà liền nghe nấy.

Trước mặt Tưởng Bình Tu bà còn thường sẽ oán hận vài câu, cảm thấy thức ăn thật ngon quá, mỗi ngày ăn vậy có sao không, nhưng trước mặt Ngôn Cảnh Tắc thì…

Ngôn Cảnh Tắc cho bà ăn bao nhiêu, bà liền ăn bấy nhiêu, cùng lắm là đồ ăn quá nhiều thì ăn cơm ít lại… Cứ như vậy nuôi bà được một tháng, lão thái thái nguyên bản gầy còm, giờ cũng béo lên như Tưởng Bình Tu rồi.

Nhìn thấy biến hóa của hai người, Ngôn Cảnh Tắc đều đặt trong mắt, đối với chuyện này hắn cảm thấy vô cùng vừa lòng.

Hắn thích sinh hoạt như hiện giờ. 

Tưởng Bình Tu càng thích sinh hoạt như hiện giờ hơn.

Cậu thậm chí cảm thấy, mình mấy ngày gần đây sinh hoạt cứ như đang nằm mơ! 

Nãi nãi cậu ở bên cạnh, Ngôn Cảnh Tắc và cậu ở cùng một chỗ… Ngôn Cảnh Tắc còn đối với cậu đặc biệt tốt!

Hết thảy chuyện này đều làm cậu thấy bất an, nhưng cậu lại luyến tiếc từ bỏ.

Hôm nay Tưởng Bình Tu có một ngày nghỉ hiếm hoi. 

Cậu gần đây vẫn luôn không ăn sáng ở tiệm rửa xe, mì gói trong tiệm ăn không hết, Tiểu Trương cho cậu mấy bao mang về. Hôm nay Tưởng Bình Tu nấu mì gói, cùng ăn với nãi nãi. 

“Mì gói này ăn ngon thật! Không ngờ còn có nhiều loại gia vị như vậy!" Tưởng nãi nãi vừa ăn vừa kinh ngạc cảm thán: "Khi con còn nhỏ ta có mua mì cho con ăn, bên trong chỉ có một gói gia vị thôi."

Tưởng Bình Tu tán đồng gật đầu: Ăn ngon lắm, nãi nãi, mì gói có nhiều mùi vị khác nhau!”

Tưởng nãi nãi lại nói: “Gần đây cuộc sống thật tốt quá, mọi thứ đều tốt… Ta vậy mà mỗi bữa đều ăn thịt ăn trứng, ta trước kia cũng không biết mỗi ngày trôi qua lại có thể tốt đến vậy!" 

Ở phương diện ăn uống này, Tưởng Bình Tu thật ra cũng không cảm khái nhưu Tưởng nãi nãi, cậu biết người thành phố mỗi bữa đều ăn thịt. 

Nhưng cậu và Tưởng nãi nãi giống nhau, chưa từng nghĩ tới trên đời còn có chuyện tốt đẹp như vậy. 

Cậu từ nhỏ đến lớn đều bị người khác khi dễ, cũng không làm cho người ta thích, nhưng hiện tại, Ngôn Cảnh Tắc thích cậu.

Cậu cũng có một người thích mình!

Tưởng Bình Tu và Tưởng nãi nãi hai người một bên ăn mì một bên ăn canh, ăn đến hết sức thoải mái, đang ăn thì Ngôn Cảnh Tắc trở về.

Nhìn thấy Ngôn Cảnh Tắc, Tưởng Bình Tu có hơi chột dạ, muốn giấu cái chén mình cầm trên tay. 

Cậu trước đó từng bảo Ngôn Cảnh Tắc không cần chuẩn bị bữa sáng và bữa khuya cho cậu, nói cậu có thể ăn mì gói ở tiệm, nhưng Ngôn Cảnh Tắc không đồng ý, còn nói mì gói là thực phẩm rác, không cho cậu ăn nhiều. 

Hiện tại hắn trộm Ngôn Cảnh Tắc ăn mì gói, chuyện này…

Ngôn Cảnh Tắc đúng là không muốn Tưởng Bình Tu ăn thực phẩm rác như mì gói, nhưng thấy Tưởng Bình Tu ăn rồi, hắn cũng không nổi giận.

Đặc biệt là Tưởng nãi nãi còn đang ngồi bên cạnh nói chuyện: "Tiểu Ngôn, con về rồi đấy à? Mì gói này ăn ngon lắm, con có muốn ăn không?”

"Nãi nãi, con không ăn." Ngôn Cảnh Tắc cười nói, sau đó đem thịt và rau củ trên tay bỏ vào phòng bếp.

Nhà ăn của trường đóng cửa, về sau bọn họ phải tự nấu cơm. 

Ngoài ra, hắn còn một việc muốn thương lượng với Tưởng Bình Tu.

Ăn cơm trưa xong, Tưởng nãi nãi đi ngủ, Ngôn Cảnh Tắc liền gọi Tưởng Bình Tu vào phòng: "Bình Tu, anh có chuyện muốn thương lượng với em."

"Chuyện gì?" Tưởng Bình Tu hỏi.

"Chờ thêm một năm, em nghỉ việc ở tiệm rửa xe, tiếp tục đi học, được không?" Ngôn Cảnh Tắc hỏi.

"Đi học?" Tưởng Bình Tu ngốc lăng.

"Đúng vậy, đi học, em còn nhỏ, đi học tiếp có lợi hơn."

"Vậy tiền bạc phải làm sao? Em muốn kiếm tiền…" Tưởng Bình Tu không biết tại sao có hơi hoảng hốt. 

"Anh có thể kiếm tiền." Ngôn Cảnh Tắc lấy di động ra cho Tưởng Bình Tu xem: "Em xem, hiện giờ anh một tháng có thể kiếm nhiều hơn một vạn, nuôi nổi em mà." Hắn cũng là kiếm được lương, mới có tự tin bàn chuyện này với Tưởng Bình Tu.

"Nhưng mà… nhưng mà…" Tưởng Bình Tu cũng không biết mình nên nói gì, đầu óc hiện lên rất nhiều suy nghĩ. 

Cậu đương nhiên là muốn đi học, trời biết cậu muốn đi học đến cỡ nào! 

Nhưng cậu hiện giờ căn bản không có tiền đi học. 

Cậu và bà cùng ở thành phố, ăn uống tiêu tiểu, mọi thứ đều phải dùng đến tiền. 

Ngôn Cảnh Tắc hiện tại kiếm được nhiều tiền, đúng là có thể nuôi cậu, nhưng cậu vẫn cảm thấy mình không thể dùng tiền của Ngôn Cảnh Tắc. 

"Em sao có thể dùng tiền của anh được?" Tưởng Bình Tu nói. 

"Anh có thể dùng tiền của em, sai em lại không thể dùng tiền của anh?" Ngôn Cảnh Tắc hỏi lại. 

Tưởng Bình Tu nhất thời không biết nói gì. 

Cậu đưa tiền cho Ngôn Cảnh Tắc, là do Ngôn Cảnh Tắc muốn, nên cậu rất thỏa mãn. Nhưng mà nếu cậu phải dùng tiền của Ngôn Cảnh Tắc, anh có thể nào chán ghét cậu không? Tương lai anh sẽ không cần cậu nữa?

Cậu luôn mơ ước được cùng Ngôn Cảnh Tắc ở bên nhau, muốn mãi bên cạnh Ngôn Cảnh Tắc.

Ngôn Cảnh Tắc lại nói: "Trước kia là do chúng ta quá nghèo, nên không có cách cho em đi học, nhưng giờ không giống nữa, chúng ta có tiền rồi, em nhất định là muốn đi học."

Nhìn thấy Tưởng Bình Tu hơi chần chờ, Ngôn Cảnh Tắc sờ sờ đầu cậu: "Em nghĩ lại đi, tương lai chờ anh tốt nghiệp đại học, chắn chắn là làm việc ở công ty lớn, ngồi văn phòng, đến lúc đó người khác hỏi nửa kia của anh làm nghề gì, chẳng lẽ em muốn anh nói với bọn họ là em làm rửa xe sao?"

Như thế chắc chắn là không được, cậu như vậy sẽ khiến Ngôn Cảnh Tắc mất mặt. 

Chỉ là… Ngôn Cảnh Tắc nguyện ý vẫn cùng cậu ở bên nhau sao?

Tưởng Bình Tu kỳ thật vẫn luôn không tự tin, cảm thấy về sau chắc chắn hai người tách ra, nhưng hiện giờ… Ngôn Cảnh Tắc thật sự bằng lòng vẫn luôn cùng cậu bên nhau?

Tưởng Bình Tu nhìn Ngôn Cảnh Tắc, không chớp mắt lấy một cái.

Ngôn Cảnh Tắc nhịn không được, hôn lên trán cậu một cái: "Bình Tu, anh tin tưởng em chỉ cần đi học cho thật tốt, nhất định có thể đậu đại học!"

Tưởng Bình Tu cả người đều cứng ngắc —— Ngôn Cảnh Tắc vậy mà lại hôn cậu!

Ngôn Cảnh Tắc cũng không để ý tâm tình của cậu phức tạp cỡ nào… Hắn lôi kéo Tưởng Bình Tu về mép giường, rồi đem sách giáo khoa ba năm sơ trung đưa tới tay Tưởng Bình Tu: "Từ hôm nay trở đi, em có rảnh thì đọc sách nhé. Anh sẽ tìm cách, tranh thủ để học kì sau em có thể học năm nhất cao trung."

Tưởng Bình Tu mới tốt nghiệp sơ trung được nửa năm, hắn có thể chạy vạy một chút, khôi phục học tịch của Tưởng Bình Tu, sau đó tìm trường chiêu sinh yêu cầu thấp, kiếm những trường tư nhân hoặc trung cấp cho Tưởng Bình Tu học, nếu thật sự không được, tìm trường chuyên ngành cũng được -- hiện giờ trường chuyên ngành cũng có thể thi lên chuyên khoa đại học, tiếp theo còn có thể thăng lên nữa, thậm chí có thể thi lên nghiên cứu sinh…

Chỉ cần bằng lòng đi học, tóm lại đều có biện pháp giải quyết. 

Mà không ở trường học nhiều thêm vài năm, tuổi vẫn còn nhỏ, ra xã hội cứ phải làm cu li cho người ta! 

"Em hồi sơ trung học không tốt lắm, sách này kia có thể em xem cũng không hiểu." Tưởng Bình Tu có chút sốt ruột. 

“Xem không hiểu có thể hỏi anh,” Ngôn Cảnh Tắc nói, “Công việc của em nếu được thì cuối năm cũng đừng làm nữa, nửa năm kế tiếp yên tâm ở nhà ôn tập đi." 

“Cảnh Tắc ca, em thật sự có thể đi đọc cao trung sao?” Tưởng Bình Tu nhìn về phía Ngôn Cảnh Tắc, trước kia thôn họ chỉ