Sủng Thần Của Quân Vương

Chương 12

Vị công tử này, người ta dùng con mắt cái miệng để nhìn thế giới, để nói chuyện, mà nếu như ngươi không thích mắt miệng của mình thì cứ nói thẳng.

Con người ta cũng không thông thạo ngành nghề gì, nhưng móc mắt cắt lưỡi của người khác vẫn rất đỉnh.

Nếu không, ngươi thử xem?" Tạ Lâm Khê nay còn khách khí trưng cầu ý kiến của người bị giẫm dưới chân một chút.

Công tử bột kia đầy mặt khiếp sợ, động một chút cũng không dám động, chỉ lo Tạ Lâm Khê sơ ý chút là đâm lòi mắt của hắn.

Hắn nuốt nước miếng nói: "Ngươi ngươi ngươi...!Ngươi biết ta là ai không? Văn Sở huynh, cứu mạng."

Văn Sở, là tên tự của Hạ Thiện.

"Quan to quý nhân ở kinh thành này nhiều lắm, mà mắt ta lại không tinh, đến ngươi ta còn không nhìn ra sợ là cũng không biết cha ngươi đâu." Tạ Lâm Khê cười, đầy mặt lương thiện mà nói như vậy.

Một bộ tâm tình rất tốt, còn cố ý dịch thanh kiếm đi xuống, mũi kiếm cách con ngươi của hắn chỉ còn một chút.

Sơ ý liền có thể phế bỏ tròng mắt kia.

Người nằm trên đất không dám rục rịch, vì sợ hãi mà thân thể run lên lập cập.

"Vân Nam Vương thế tử, chính là hoàng thân, mà hơn cả còn là biểu ca của hoàng thượng, làm sao ở trong mắt ngươi lại giống như cái rắm cơ chứ? Đến hoàng thân ngươi cũng không thèm đặt vào mắt, vậy có phải hoàng thượng trong mắt ngươi cũng chỉ là cái rắm thôi đúng không.

Vậy thì cha ngươi phải là nhân vật to lớn lắm, ta ở kinh thành này còn chưa từng thấy qua người lợi hại như vậy đâu.

Hạ công tử nói sao?" Tạ Lâm Khê bưng âm thanh châm chọc khiêu khích nói những câu nói này, sau đó nhíu mày lại, ánh mắt mỉm cười ra vẻ hiền lành nhìn về người kia.

Hạ Thiện nở nụ cười nhàn nhạt, hắn đứng chắp tay, rất có phong thái của con cháu thế gia kinh thành, quy củ đáp: "Tạ đại nhân, Chương Khưu cùng phụ thân Chương Hiển vẫn luôn kính trọng hoàng thượng, tuyệt không dám bất kính.

Tính khí của Chương Khưu ngay thẳng giống như Chương ngự sử, nói chuyện làm việc từ trước đến giờ không sợ quyền quý.

Hôm nay Chương Khưu cùng Vân Nam Vương thế tử có điều tranh chấp, cũng là thế tử xuất khẩu hại người trước...!Thế tử nói sao?"

Quả bóng cao su lại bay về phía Tề Hàn Chương.

Trên đầu Tề Hàn Chương tràn đầy rượu mạnh, tóc tai ướt sũng.

Rượu từ trên tóc tích tích chảy xuống, chảy qua gương mặt rồi chảy xuống y phục hắn, đôi mắt bị rượu đổ vào vừa đau vừa rát.

Nghe thấy Hạ Thiện hỏi như vậy, tay hắn nắm thật chặt sau ống tay áo rộng lớn, sau đó hắn cúi đầu nhỏ giọng nói: "Lâm Khê, việc này...!Việc này chúng ta đều có sai, như vậy liền coi như thôi đi."

Hạ Thiện cười nói: "Nếu thế tử đã nói như vậy, Tạ đại nhân có thể thả Chương Khưu ra hay không, nói cho cùng cũng chỉ là một chuyện hiểu lầm mà thôi."

Chương Khưu nằm trên đất vừa nghe ba chữ Tạ đại nhân đã mềm nhũn.

Cả kinh thành này khiến Hạ Thiện gọi một tiếng Tạ đại nhân chỉ có Tạ Lâm Khê.

Nghĩ đến người trước mắt chính là hạng người ác sát có tiếng, cả người Chương Khưu chẳng khác gì một đống bùn nằm đó, một chút phong thái lẫm liệt ngữ khí ngay thẳng của phụ thân hắn cũng không có.

Cõi đời này có người trầm mặc lại có người yêu thích ồn ào.

Chương Hiển là lão Ngự Sử có từ khi tiên hoàng còn tại thế, chức Ngự sử này hắn làm rất xứng, không có tật xấu gì, hắn không sợ quyền quý, yêu thích làm chủ cho dân, ở trong lòng dân chúng là thanh quan hiếm có.

Đối với Nhiếp chính vương Tề Tĩnh Uyên, Chương Hiển vẫn luôn nhìn chằm chằm.

Tề Tĩnh Uyên xử lý chính vụ có sai một chút, Chương Hiển nhất định sẽ cắn chặt không tha, thượng tấu chương mạnh mẽ phê bình.

Đương nhiên, không chỉ là Tề Tĩnh Uyên, cho dù là những người khác làm hỏng việc, hắn cũng sẽ thượng tấu chương nói thẳng.

Tạ Lâm Khê cũng từng bị hắn thượng tấu chương phê phán, dụng hình máu tanh, thủ đoạn tàn nhẫn, tuyệt đối không phải lương thần.

Hắn bất chấp hoàn cảnh chuyện gì cũng dám nói, hơn nửa quan lại trên triều đình đều đắc tội qua, nhưng bởi vì quan hệ giữa tiểu hoàng đế cùng Nhiếp chính vương Tề Tĩnh Uyên mà không ai động đến hắn, cũng khiến hắn thành công nắm vững thanh danh công chính liêm minh.

Nói thế nào đi chăng nữa, hắn là một quan tốt đứng về phía tiểu hoàng đế.

"Thế mà lại là nhi tử của Chương ngự sử sao, nếu không phải Hạ công tử giới thiệu, ta ngược lại thật sự là không nhìn ra đấy." Tạ Lâm Khê nghe vậy cười nhạo một tiếng: "So với Chương ngự sử, phải chịu uất ức không ít."

Chương Khưu nín sắc mặt đến đỏ bừng, trong mắt trồi lên tức giận.

Hắn nhát gan nhu nhược yêu thích nịnh bợ quyền quý, nhưng vẫn luôn kính nể phụ thân mình, tuyệt đối không nghe lọt những từ ngữ như vậy, vì thế hắn nhất thời quên mất sợ sệt, đột nhiên mở miệng nói: "Ngươi chỉ là một con chó điên bên người Nhiếp chính vương, ngươi..."

Lời còn chưa dứt, đã bị tiếng kêu thảm thiết thay thế.

Lông mày của Hạ Thiện vừa nhíu, chỉ thấy Tạ Lâm Khê dịch chân từ trên cổ Chương Khưu xuống dưới, gắt gao đạp lên cánh tay hắn, chuyển ép vài vòng, dẫm đứt cả cánh tay hắn.

Tạ Lâm Khê đầy mặt ôn nhuận hiền lành nói: "Chương thiếu gia, ăn có thể ăn bậy nhưng không thể nói bậy.

Ngươi chỉ là người thường, mà bản quan là Thống lĩnh của Thiên Ngục Tư do đích thân hoàng thượng cùng Nhiếp chính vương phong chức, ngươi lấy sức lực từ đâu mà dám nói bản quan như vậy? Ngươi cho rằng Vân Nam Vương thế tử không so đo với ngươi, bản quan cũng sẽ không tính toán với ngươi? Ngươi nghĩ kinh thành này là hậu viện nhà ngươi à, ai cũng phải nhường ngươi hay sao?"

Chương Khưu đau đến chảy nước mắt, tức giận trong mắt cũng bị sợ hãi thay thế.

Tề Hàn Chương nhìn Tạ Lâm Khê, không một tiếng động mấp máy môi, mà một câu cũng không nói ra.

Lúc này Hạ Thiện đi lên trước, hắn nói: "Tạ đại nhân, Chương Khưu nói năng lỗ mãng, ngươi vừa rồi đã giáo huấn hắn, vậy hãy để cho hắn đứng dậy bồi tội với thế tử, bỏ qua cho hắn lần này đi."

Tạ Lâm Khê nhìn về phía Hạ Thiện, đầy mắt hứng thú, âm điệu hơi cao: "Làm sao, Hạ công tử là đang xin tha cho hắn sao?" Câu này hắn tận lực mang theo hờ hững hàm xúc không nặng không nhẹ, giống như Chương Khưu trong mắt hắn chẳng khác gì con kiến.

Hạ Thiện đè xuống các loại tâm tình trong mắt mà nói: "Tạ đại nhân nói phải, vậy chính là phải."

Hắn chính là đang thay Chương Khưu cầu xin việc này.

Tạ Lâm Khê nhướng mày, không nghĩ tới Hạ Thiện sẽ nói như vậy.

Hắn cùng Hạ Thiện chưa gặp được mấy lần, mỗi lần người này đều một bộ nhìn không lọt dáng dấp của hắn, tư thái kiêu ngạo vô cùng.

Hắn cũng lười tiếp xúc với bên ruột thịt của đế đảng, không nghĩ tới ngày hôm nay Hạ Thiện còn có thể vì Chương Khưu mà hạ mình.

Nghĩ tới những thứ này, Tạ Lâm Khê đứng thẳng người thu hồi kiếm, hắn cười híp mắt nói: "Nếu Hạ công tử sớm nói đây là bằng hữu của ngươi, bản quan cũng sẽ không xuống tay nặng như vậy.

Nay Hạ công tử đã lên tiếng, vậy bản quan liền nể mặt Hạ công tử vậy."

Hạ Thiện liếc mắt nhìn hắn một cái, thần sắc trong con ngươi có chút phức tạp, có chút muốn nói lại thôi.

Trong lòng Tạ Lâm Khê giật mình một cái, vì ánh mắt phức tạp của Hạ Thiện mà da gà cũng nổi hết cả lên.

Mà Hạ Thiện lại nheo mắt lại, hô hạ nhân tới đỡ Chương Khưu lên.

Chương Khưu cũng không dám kiêu căng nữa, nhẫn nhịn cánh tay đứt rời đau đớn đi đến trước mặt Tề Hàn Chương nói hai câu giải thích, chủ yếu là bản thân hắn không phải cố ý định đắc tội, chỉ là lửa giận xông lên não mới làm ra chuyện vừa rồi.

Chương Khưu nói xong lời này liền được người đỡ ra đứng im phía sau Hạ Thiện.

Hắn sợ Tạ Lâm Khê muốn chết, hắn dám khẳng định, vừa nãy Tạ Lâm Khê tuyệt đối là thật sự muốn cầm kiếm đâm vào con mắt của hắn.

Hắn hiện tại chỉ muốn cách cái tên sát tinh này thật xa, nhưng là Hạ Thiện không đi, hắn cũng không dám động.

Tạ Lâm Khê không nghĩ tới Hạ Thiện cứu người xong còn không rời đi, cũng may hắn không nặng lòng hiếu kỳ với người khác, tự mình đến trước chưởng quỹ của tửu lâu, bảo bọn họ đi mua y phục đến đây.

Chờ y phục đưa đến, hắn đưa y phục cho Tề Hàn Chương nói: "Thế tử thay bộ y phục đi, ta đưa ngươi trở lại."

Tề Hàn Chương tiếp nhận xiêm y, dưới sự chỉ dẫn của chưởng quỹ đi đến nội thất cách đó không xa thay đổi y phục.

Chờ sau khi Tạ Lâm Khê cùng Tề Hàn Chương rời đi, Chương Khưu cuối cùng cùng mở miệng, hắn nói: "Hạ thiếu, chúng ta trở về đi thôi, cánh tay của ta đau dữ dội, Tạ Lâm Khê cũng quá kiêu ngạo, ta nhất định phải để cha ta ngày mai khi lâm triều mạnh mẽ lên án hắn một trận."

"Ngậm miệng." Hạ Thiện ngước mắt lạnh lùng nhìn hắn, nói: "Thành sự không đủ bại sự có thừa, ai cho ngươi không có lệnh của ta đã động đến Vân Nam Vương thế tử? Hắn có không được hoàng thượng coi trọng ra sao, cũng là đại biểu mặt mũi của Vân Nam Vương, là biểu ca trên danh nghĩa của hoàng thượng.

Ngược lại là ngươi, Tạ Lâm Khê làm việc có lý có chứng cứ, cha ngươi lấy cái gì mà nói người ta, bắt ngươi trước mặt mọi người khinh miệt mắng Vân Nam Vương thế tử sao?"

Hạ Thiện quả thực không muốn nhìn thấy hắn, không những tự đại, còn ngu xuẩn vô cùng, bị người nói dăm ba câu đã tức giận thành như vậy, dễ dàng bị bắt lấy nhược điểm.

Chương Khưu nhịn đau không dám nói nhiều, chuyện Tạ Lâm Khê ở tiễn tràng thiếu chút nữa bắn trúng Hạ Vận còn đang lan truyền trong đế đảng đây.

Ngày hôm nay ở Túy Tiên lầu này, bọn họ gặp phải Tề Hàn Chương.

Hạ Thiện nói câu nguyên lai là Vân Nam Vương thế tử.

Rất nhiều người ở kinh thành đều biết Vân Nam Vương thế tử là cái đuôi chạy theo Tạ Lâm Khê, người ta không để ý mà hắn vẫn cứ dán vào.

Chương Khưu không được nhóm người Hạ Thiện vừa ý, một lòng muốn thể hiện, sau đó còn muốn cố ý tìm sự tồn tại.

Chủ yếu là nghĩ Tạ Lâm Khê trong ngày thường không phản ứng lại thế tử này, coi như thật sự xảy ra chuyện cũng có Hạ Thiện ở đây.

Không nghĩ tới chuyện này vừa xảy ra, mạng của mình cũng suýt chút nữa đã đi theo.

Hạ Thiện nhìn ra Chương Khưu đang suy nghĩ gì, trong lòng nói câu không có mắt còn tự đại ngu xuẩn, nếu không phải là có người cha tốt, đáng để lôi kéo, còn lâu mới thèm để ý đến hắn.

Phía Tạ Lâm Khê sau khi đưa Tề Hàn Chương về phủ liền muốn rời đi.

Tề Hàn Chương nói: "Hôm nay ở tửu lâu xúi quẩy, chúng ta vào phủ uống một chén đi."

Hắn có chút chật vật, mà thời điểm đứng đó nói lời này ánh mặt lại vô cùng sáng ngời.

Tạ Lâm Khê nhìn về phía hắn không lên tiếng.

Tề Hàn Chương cười khà khà hai lần, nói: "Ngươi vì ta hả giận, trong lòng ta cao hứng, vừa nãy hận không thể chính mình cùng ra tay luôn."

Chỉ là thân phận hắn có chút lúng túng, không tiện đắc tội ngoại thân Hạ gia của hoàng thượng, cái này cũng là duyên cớ lúc đó Hạ Thiện dò hỏi hắn.

Hắn cũng không thể ỷ vào thân phận của Tạ Lâm Khê mà hung hăng được.

"Ta không phải vì thế tử hả giận, mà là vì mình." Tạ Lâm Khê nhàn nhạt nói.

Tề Hàn Chương chỉ cười không nói.

Sau đó Tạ Lâm Khê lại nói: "Trong cung còn có việc, ta không vào đâu."

Tề Hàn Chương gật gật đầu "À" lên một tiếng, vô ý thức kéo kéo vạt áo của mình.

Nhìn bóng lưng Tạ Lâm Khê biến mất, hắn thu tầm mắt lại, kéo kéo chậm rãi quay người đi vào phủ.

Tạ Lâm Khê không nói dối, hắn đích xác là muốn vào cung.

Dù sao hắn cũng đã làm gãy tay của Chương Khưu, không biết Chương Hiển lúc nào sẽ làm khó dễ, đến sớm báo cho Tề Tĩnh Uyên biết.

Tề Tĩnh Uyên đang phê chữa tấu chương, nghe việc này nhíu mày không vui nói: "Hạ Quốc công ngược lại là có được mấy người nhi tử hiếu thuận.

Hạ Thiện này tuổi còn trẻ mà thú vị ghê, biết không trêu chọc nổi bản vương và ngươi, liền tính toán Hàn Chương.

Hàn Chương ở kinh thành không bằng hữu gì chỉ đi lại thân cận với ngươi, ngươi có phải là cảm thấy liên lụy đến hắn, trong lòng băn khoăn?"

Tạ Lâm Khê nói: "Không có."

Trong lòng hắn không có băn khoăn, hắn thân là Thống lĩnh của Thiên Ngục Tư, vốn là khắp nơi đắc tội với người, cùng hắn lui tới sẽ bị những người thuộc đế đảng xa lánh.

Nếu như Tề Hàn Chương vì vậy mà không muốn cùng hắn lui tới, vậy hắn cũng sẽ không để ý.

Bọn họ là đang hiểu lầm Hạ Vận, việc này chủ yếu là Chương Khưu muốn thể hiện trước mặt Hạ Thiện một phen, tự lấy chủ ý, Hạ Vận căn bản chưa kịp ngăn cản.

Chỉ là đôi mắt của Tề Tĩnh Uyên cùng Tạ Lâm Khê cũng không dài lên trời được, không nhìn thấy tất cả những thứ sau lưng này, cho nên việc này liền rơi xuống đầu Hạ Vận.

Tề Tĩnh Uyên nhìn Tạ Lâm Khê nói: "Này là được rồi.

Hàn Chương cũng thế, hắn rốt cuộc vẫn là Vân Nam Vương thế tử, lại gọi bản vương một tiếng hoàng thúc, bị người bắt nạt thành như vậy cũng không trở mặt.

Nhân nhượng thành bộ dáng này, cũng không biết trước đây hắn được Vân Nam Vương dạy bảo thế nào, thật không biết trong đầu hắn đang suy nghĩ gì.".