Sủng Thần Của Quân Vương

Chương 47

Điểm dựa của thái hậu không phải Hạ Vận, mà là Quý Minh Nghị.

Tề Hàn Chương giao hảo với Tạ Lâm Khê, vừa bắt đầu có lẽ là dẫn theo mấy phần chân tâm, nhưng sau khi mẫu thân hắn chết rồi, phần chân tâm này liền trở thành điểm có thể lợi dụng được.

Bất kể là tế bái hay là giao hảo với Tạ Lâm Khê cũng đều là chuẩn bị để về Vân Nam.

Hoặc là ở thời điểm càng sớm hơn, từ một khắc hắn biết mình trở thành con rơi bị đưa đến kinh thành kia, ở trong lòng đã nghĩ đến ngày đó.

Tề Tĩnh Uyên cũng tốt, mà Tạ Lâm Khê cũng được, đều là quân cờ có thể lợi dụng được.

Bên cạnh y và Tạ Lâm Khê không có mấy người đáng tin tưởng, bởi vì thân phận, bởi vì cân nhắc suy nghĩ, bởi vì không xác định được tương lai, mà y lại cho rằng chính mình đã làm đủ tốt, nhưng tất cả những thứ này chỉ là suy nghĩ của y.

Ở trong mắt người khác, bên cạnh y đều là lỗ thủng hắn có thể mưu quyền lợi ích được.

Thái hậu cùng Tề Ngọc không biết tâm tư của y sao, bọn họ biết, nhưng bọn họ lựa chọn làm như không thấy, chỉ bởi vì khả năng làm giảm quyền lợi của bọn họ.

Tề Hàn Chương giấu giếm rất sâu, hắn đứng ở góc độ người ngoài bàng quan, kỳ thực giỏi nhất thấy rõ lòng người, cũng biết tính kế người nhất.

Tạ Lâm Khê rất coi trọng hắn, hắn liền cùng Tạ Lâm Khê giao hảo.

Tề Tĩnh Uyên muốn đại Tề an ổn, muốn Tề Ngọc ngồi vững ngôi vị hoàng đế, Tề Hàn Chương lại tìm thời điểm thích hợp nói rõ thân phận của mình.

Hắn có cừu hận của chính mình, cho nên lý do rất vững chắc...

Nhưng lừa đảo vẫn cứ là lừa đảo, đến khi cần đâm đao cũng sẽ hoàn toàn không nương tay.

Khi đó Tề Tĩnh Uyên xem như là bốn bề thọ địch, thái hậu cùng Quý Minh Nghị liên thủ nắm giữ triều chính bức bách y trả lại chính trị.

Quý gia thịnh thế, đến ngay cả thân là cữu cữu ruột của hoàng đế Hạ Vận cũng phải dựa vào một phần.

Tiểu hoàng đế thành thân có hoàng hậu, thân thể càng ngày càng suy yếu.

Tiểu hoàng đế kỳ thực rất thông minh, mắt thấy thế cuộc triều đình càng ngày càng khó khống chế, sau một lần bị bệnh, hắn từng nói không muốn Tề Tĩnh Uyên rời đi.

Khi đó Tề Tĩnh Uyên đối với hắn đã triệt để thất vọng, y nói một câu, không phải vấn đề là có muốn hay không, mà là có thể hay không.

Cho dù y nguyện ý rời đi, có thể toàn thân trở ra hay không cũng rất khó nói.

Khi đó y còn mang trong lòng ảo tưởng, nghĩ thật sự là không có đường lui, vậy y sẽ cùng Tạ Lâm Khê đến Vân Nam ẩn cư.

Bọn họ không muốn quyền thế cùng địa vị gì cả, thân phận cái gì đó cũng có thể vứt bỏ, hai người tìm một nơi non xanh nước biếc mà qua một đời, khi còn sống thì cùng nhau làm việc, khi chết đi liền cùng chôn một chỗ.

Sau đó ý nghĩ này tất nhiên không thực hiện được.

Y thậm chí còn chưa kịp tỏ rõ tâm ý với Tạ Lâm Khê, hết thảy đều thay đổi.

Đầu tiên là Vân Nam bên kia có chuyện, lúc đó Tề Hàn Chương đã khống chế được Vân Nam Vương phủ, hắn trên danh nghĩa vốn là Vân Nam Vương thế tử, thuận thế thành Vân Nam Vương.

Tình hình của Vân Nam có chút nguy cơ, bên ngoài có ngoại địch, bên trong có nội loạn, Tề Hàn Chương truyền tin tới kinh thành, nói là muốn mượn kinh thành bình loạn, sau đó nguyện ý để kinh thành phái binh đóng quân ở Vân Nam.

Vừa bắt đầu Quý Minh Nghị không đồng ý phái binh tới Vân Nam, nói Vân Nam là thiên địa, có kẻ địch cũng nên do bọn hắn tự mình đi đánh mới phải, sau đó nghe nói Tề Hàn Chương nguyện ý để kinh thành trú binh ở Vân Nam, hắn liền có tâm tư khác.

Đây vốn là chuyện khiến Tề Tĩnh Uyên cảm thấy vui mừng nhất.

Chẳng qua là lúc đó phái ai lĩnh binh đến Vân Nam liền trở thành trọng điểm tranh luận của triều thần.

Quý gia có danh thanh không có quân quyền, bọn họ tự nhiên muốn tham gia một chân.

Hạ Vận ngược lại cũng nguyện ý lĩnh binh, chỉ tiếc khi đó thân thể hắn không quá tốt, thường xuyên đau đầu cần phải thỉnh ngự y.

Tề Tĩnh Uyên tất nhiên không muốn để Quý Minh Nghị có binh quyền, nếu như vậy thì triều đình đại Tề liền mang họ Quý .

Cuối cùng Tề Tĩnh Uyên tính toán dìm xuống cái ý niệm này của Quý Minh Nghị, sau đó trên phương diện ứng cử viên, Tạ Lâm Khê chủ động yêu cầu đến Vân Nam.

Dưới tình hình lúc đó, Tạ Lâm Khê quả thật là lựa chọn tốt nhất, hắn cùng Tề Hàn Chương là quen biết cũ, là bạn tốt, vào Vân Nam làm việc tương đối dễ dàng.

Tề Tĩnh Uyên kỳ thực cũng không muốn để Tạ Lâm Khê đi, y do dự không quyết định, trên chiến trường đao kiếm không có mắt, y sợ người này bị thương, càng sợ sẽ không còn được gặp lại người này nữa.

Sau đó Tạ Lâm Khê phân tích một phen thế cuộc cho y, biểu thị hắn đi là thích hợp nhất.

Lúc đó Tạ Lâm Khê đứng ở dưới ánh trăng cười với hắn, nói: "Thân là nam nhi, kiến công lập nghiệp là bản tính.

Công lao cùng gia nghiệp thần không để ý, trong lòng Vương gia chính là nghĩ cho thiên hạ, vậy ta liền giúp Vương gia giữ xuống phần an bình này."

Tề Tĩnh Uyên cuối cùng cũng đồng ý, lúc Tạ Lâm Khê sắp lĩnh binh đi, y gắt gao cầm lấy tay của người này nói: "Chờ giải quyết xong chuyện của Vân Nam, ta sẽ không làm Nhiếp chính vương này nữa, thời điểm đó chúng ta liền đi thăm tứ phương."

Đôi mắt Tạ Lâm Khê sáng rực lên, hăng hái phất phất tay với y rời đi.

Trước khi đi, Tạ Lâm Khê nói, chờ đến khi hồi kinh, hắn có một bí mật muốn nói, trong lòng Tề Tĩnh Uyên hơi rung động, y nói mình cũng có bí mật.

Tạ Lâm Khê nói, kia đến lúc đó bọn họ trao đổi bí mật, Tề Tĩnh Uyên đồng ý.

Theo Tạ Lâm Khê rời đi còn có Hạ gia tiểu công tử Hạ Thiện, Hạ Quốc công đưa hết những giao thiệp trước đây mình có thể liên hệ được cho Hạ Thiện, ngoại trừ có thể tập hợp được nhân số, càng nhiều hơn chính là muốn cho bọn họ nhiều hơn một phần bảo hộ.

Tạ Lâm Khê rời đi, Tề Tĩnh Uyên ở kinh thành hàng đêm không ngủ.

Vừa bắt đầu thì ba, năm ngày là y có thể nhận được thư của Tạ Lâm Khê, Tạ Lâm Khê chủ yếu phụ trách đẩy lùi ngoại địch, nội loạn do Tề Hàn Chương giải quyết.

Chậm rãi bởi vì tình hình trận chiến khiến Tạ Lâm Khê dần dần ít đưa tới kinh thành thư hơn.

Cũng may, Tạ Lâm Khê ở Vân Nam lập được rất nhiều công lao, mỗi phần chiến báo đều có tên của hắn.

Tề Tĩnh Uyên mỗi ngày đều mong mỏi Vân Nam đưa tới chiến báo, lại vừa sợ cầm lên phần chiến báo kia.

Giai đoạn đó, trên triều đình rất bình tĩnh, thái hậu cùng Quý Minh Nghị cũng không giở trò gì.

Tề Tĩnh Uyên còn muốn trong chuyện của Vân Nam, chí ít quan điểm của bọn họ cũng đồng nhất.

Nhưng y quên mất, vòng xoáy bên trong bình tĩnh vĩnh viễn khiến người khó có thể khống chế nhất, nó sục sôi dâng trào, là muốn người chết.

Sau đó Vân Nam ngoại địch bị đánh lui, Tạ Lâm Khê nhiều ngày không có tin tức, Hạ Thiện bên kia cũng là như thế.

Tề Tĩnh Uyên ở kinh thành đứng ngồi không yên, luôn cảm thấy có chuyện gì đó đã phát sinh.

Có một ngày, y nhận được thư do Tề Hàn Chương gửi tới, nói Tạ Lâm Khê bị trọng thương, người sắp không được rồi, đồng thời hắn nói tuân thủ lời hứa, hi vọng kinh thành tăng binh đến Vân Nam.

Tề Tĩnh Uyên nhìn thấy phần này thư, cả người đều hoảng loạn, đầu óc trống rỗng.

Chỉ là rất nhanh y liền tỉnh táo lại.

Y bình tĩnh quyết định tự mình đi vào Vân Nam, không phải là vì quyền cũng không phải vì thế, mà là vì đón Tạ Lâm Khê về nhà.

Y làm Nhiếp chính vương nhiều năm như vậy, không quản có tâm hay không, trên triều đình vẫn sẽ có một số người tín phục y, những người như Tống An cũng có.

Y khăng khăng muốn làm một chuyện, Quý Minh Nghị cũng không dám cản trở y.

Còn nữa, tâm tư của Quý Minh Nghị người người đều nhìn ra được, bọn họ cũng không nguyện Quý gia có quyền còn có binh.

Hạ Vận không muốn, tiểu hoàng đế cũng không muốn.

Thời điểm Tề Tĩnh Uyên xuất kinh, Hạ Vận đến tiễn y.

Hạ Vận nói, bọn họ đều già rồi, bảo y phải vạn sự cẩn thận, sớm ngày về kinh.

Tề Tĩnh Uyên lúc đó nghĩ thầm, cái này kinh thành y cả đời cũng sẽ không trở lại.

Tạ Lâm Khê của y đang ở Nam cảnh, phía trước cho dù là tử lộ, y cũng phải mở ra một con đường.

Y đã làm xong dự tính xấu nhất, chỉ muốn gặp Tạ Lâm Khê một lần.

Cứ như vậy cả ngày lẫn đêm chạy tới Vân Nam.

Tạ Lâm Khê từng nói y là người cao quý, từ nhỏ chưa từng chịu khổ, cưỡi ngựa lâu chân liền rách da.

Đó là lần đầu tiên trong đời, y không bận tâm đến thử này, hai chân bị mài đến hư thúi cũng không thèm để ý.

Đến địa giới Vân Nam, y cũng không trực tiếp mang binh đi vào, mà trước tiên viết một phong thư cho Tề Hàn Chương, bảo hắn tới đón.

Tề Hàn Chương qua một ngày mới phái người đưa tới hồi âm, nói là ngày mai sẽ đến đây nghênh đón y ở Vân Nam, đồng thời còn nói, chẳng mấy chốc sẽ đưa Tạ Lâm Khê ra khỏi Vân Nam, để ngự y của kinh thành đến chữa trị cho hắn.

Tề Tĩnh Uyên tâm niệm Tạ Lâm Khê, dẫn người dựa theo ước định đi tới.

Y đi tương đối sớm, mùa đông ở Vân Nam năm ấy rất lạnh.

Y không đợi được Tề Hàn Chương, mà chờ được Tạ Lâm Khê, Hạ Thiện.

Tạ Lâm Khê gầy đi rất nhiều, một câu nói không đã kéo y lên ngựa đi ngay.

Kỳ thực đáy lòng y mơ hồ cảm thấy Vân Nam có biến, nhưng chuyến này y không thể không đi.

Thời điểm dựa vào trên lưng của Tạ Lâm Khê, y rất an tâm.

Dọc theo đường đi, Tạ Lâm Khê nói Vân Nam có biến, Tề Hàn Chương đã sớm đạt được thỏa thuận với kinh thành.

Thỏa thuận chính là hắn làm Vân Nam Vương, quyền lợi giống như trước đây, kinh thành không can thiệp vào chính vụ của Vân Nam, nhưng Tề Tĩnh Uyên phải chết.

Tạ Lâm Khê cũng là trong lúc vô tình phát hiện ra phong thư hắn gửi cho Tề Tĩnh Uyên bị Tề Hàn Chương lén lút chặn lại, Vân Nam không có gì thuộc về kinh thành, lời của Vân Nam Vương còn cao hơn cả thánh chỉ.

Người của Vân Nam Vương phủ muốn che giấu gì đó, không phải là chuyện mà bọn hắn có thể dễ dàng tìm hiểu được.

Trên mặt Tề Hàn Chương vẫn còn đối xử tốt với hắn, thường xuyên cảm động nhớ nhung những ngày tháng còn ở kinh thanh, còn nói hi vọng hắn có thể lưu lại Vân Nam giúp hắn xử lý chuyện của Vân Nam.

Tạ Lâm Khê chỉ làm bộ không phát hiện ra, trên mặt ứng phó Tề Hàn Chương, mà sau lưng lại âm thầm dè chừng Tề Hàn Chương, chuẩn bị công tác rời đi.

Tạ Lâm Khê mấy ngày nay vẫn luôn tìm hiểu tin tức của kinh thành, biết được Tề Tĩnh Uyên đến Vân Nam, liền biết đây là một cơ hội.

Tề Hàn Chương có thể chặt đứt tin tức về hắn, nhưng lại không triệt để trở mặt giam lỏng hắn, hoặc nói đúng hơn là không thể.

Hắn mỗi ngày cùng Tạ Lâm Khê nói chuyện uống rượu, lại không hề làm gì cả.

Hắn muốn Tạ Lâm Khê lưu lại, rồi lại không thể cũng không dám nói cho hắn biết chân tướng.

Tạ Lâm Khê không để ý trong lòng hắn rốt cuộc đang suy nghĩ gì, hắn chỉ muốn gặp Tề Tĩnh Uyên, chỉ muốn người kia bình an.

Sau đó chính là truy sát, bên trong đám người Tề Tĩnh Uyên mang tới có phản đồ, cũng có người một lòng hướng về bọn họ.

Mà rốt cuộc lòng người bất đồng, quân tâm bất ổn, trực tiếp đối mặt với Tề Hàn Chương truy sát là không thể không thiệt hơn.

Bọn họ chỉ có thể trốn, chạy ra khỏi địa giới Vân Nam, chạy ra khỏi các đội nhân mã truy sát.

Sau đó, Tạ Lâm Khê chết.

Ngày đó ở biên cảnh Vân Nam, phía trước có sát thủ do thái hậu cùng Quý Minh Nghị phái tới, phía sau có truy binh Tề Hàn Chương mang đến, ngày đó rất lạnh, tuyết chậm rãi chạm rãi rơi.

Tề Hàn Chương tự mình dẫn người đến đây, Tề Hàn Chương nói Tề Tĩnh Uyên không bảo vệ được Tạ Lâm Khê, để hắn giữ người lại ở Vân Nam, ít nhất có thể an ổn một đời.

Tạ Lâm Khê không hề liếc nhìn hắn một cái, đánh không lại Tề Hàn Chương, bên kia lại không đối chiến với hắn, Tạ Lâm Khê mang theo Tề Tĩnh Uyên cưỡi ngựa mà chạy gấp rút.

Người ở bên cạnh bảo vệ bọn họ, dọc đường đi đều là máu tươi.

Tề Hàn Chương nhìn bọn họ rời đi, rời khỏi địa giới Vân Nam.

Người bên cạnh hắn cảm thấy cần phải nhổ cỏ tận gốc, như vậy mới có thể cho kinh thành một câu trả lời, Vân Nam cũng có thể duy trì một quãng thời gian yên bình.

Chờ thế lực trong tay Tề Hàn Chương ổn định lại, liền có lý do nâng cao một bước, vì thế hắn hô bắn cung.

Thời điểm mũi tên bay về phía trước, Tề Hàn Chương đỏ mắt quát ai cho ngươi hô bắn cung.

Mà lời của hắn cũng không thể ngăn cản mũi tên bay về phía trước...

Tề Hàn Chương trơ mắt nhìn phía sau lưng Tạ Lâm Khê trúng tên, đếm không hết mũi tên, nhìn hắn dùng hết khả năng che chở Tề Tĩnh Uyên vào trong ngực.

Mũi tên ngừng lại, Tạ Lâm Khê cùng Tề Tĩnh Uyên ngã khỏi ngựa, những người khác đều bị thương, nhưng bọn họ cũng chưa ra khỏi địa giới Vân Nam.

Tề Hàn Chương đi lên trước, Tề Tĩnh Uyên sững sờ nhìn Tạ Lâm Khê, bàn tay run rẩy, căn bản không biết nên chạm vào nơi nào.

Tạ Lâm Khê mở to mắt vẫn cứ nhìn về Tề Tĩnh Uyên nở nụ cười, đứt quãng nói ra câu cuối cùng, để y rời đi.

Máu, từng giọt từng giọt từ trong thân thể Tạ Lâm Khê chảy ra, rơi trên mặt đất, nhiễm đỏ cả vạt áo của Tề Tĩnh Uyên, cũng nhiễm đỏ đôi mắt y.

Lần đầu tiên trong đời, Tề Tĩnh Uyên hận chính mình vô năng, hận chính mình từng bước từng bước thoái nhượng, lùi tới cuối cùng không còn đường thối lui, tự mình làm mất đi tính mạng của người mình thích.

Khi đó Tề Hàn Chương có thể dễ dàng giết Tề Tĩnh Uyên, nhưng hắn không nhúc nhích, hắn lẳng lặng nhìn Tạ Lâm Khê đã nhắm mắt lại, thần sắc hoảng hốt không biết đang suy nghĩ gì.

Có lẽ là lơ đãng nghĩ tới kí ức xa xôi trước đây, có lẽ là không hiểu sự tình tại sao lại biến thành dáng vẻ hiện tại.

Chờ đến khi hắn lấy lại tinh thần, hắn đã không thể giết Tề Tĩnh Uyên.

Bởi vì Hạ Thiện mang binh đến đây, cùng Tề Hàn Chương giằng co.

Nhìn thấy Tạ Lâm Khê chết đi, vành mắt Hạ Thiện đều đỏ, hắn nhìn Tề Hàn Chương chất vấn, quyền thế thật sự quan trọng như vậy sao?

Thời điểm Tạ Lâm Khê phát hiện tình thế không đúng, đã cố ý kiếm cớ mâu thuẫn với Hạ Thiện.

Bọn họ mang người tới không thể bị vậy lại ở Vân Nam Vương phủ, chỉ là sau đó bởi vì một số chuyện, Hạ Thiện cùng Tạ Lâm Khê tách nhau rời đi.

Tề Hàn Chương yên tĩnh yên tĩnh đứng ở đó, từ đầu đến cuối không nói một câu.

Địa giới Vân Nam, dưới con mắt của mọi người, trừ phi Tề Hàn Chương muốn công khai mưu phản, bằng không hắn chỉ có thể nhìn Tề Tĩnh Uyên rời đi.

Tề Hàn Chương lúc đó cũng không có năng lực như vậy, hắn tiếp thu Vân Nam Vương phủ, nhìn như bình tĩnh, nhưng còn có thật nhiều mầm họa.

Hắn không dám giết Tề Tĩnh Uyên.

Tề Tĩnh Uyên dùng tuyết xoa xoa mặt cho Tạ Lâm Khê, nhưng y không dám, tuyết trên đất đã bị máu tươi nhiễm đỏ, cầm lên đều là mùi máu tanh.

Tề Tĩnh Uyên ôm Tạ Lâm Khê rời đi.

Sau đó y đốt thi thể của Tạ Lâm Khê, tro cốt treo ở bên người, thời thời khắc khắc đều mang theo.

Lại sau đó, y chậm rãi hồi kinh, một đường đi một đường hợp nhất với thế lực của chính mình.

Quan chức thuận theo liền lưu lại, quan chức không thuận theo, thanh danh không tốt trực tiếp giết chết, thanh danh tốt liền dùng danh nghĩa Nhiếp chính vương điều trở lại kinh thành.

Y bình tĩnh mà tê dại làm những chuyện có chuyện lợi cho thanh danh của mình, chu toàn khiến người khác không tìm nổi một tia sai sót, chỉ là quanh người y toàn là lạnh lẽo.

Chờ lần thứ hai y đứng ở kinh thành, phía sau lưng đã có không ít người.

Y vẫn là Nhiếp chính vương của đại Tề, chỉ là tâm đã thay đổi.

Y hồi kinh, khiến rất nhiều người không ngủ được.

Thái hậu như vậy, Quý Minh Nghị cũng như vậy.

Mà Tề Tĩnh Uyên lại không làm gì cả, thái hậu cùng Quý Minh Nghị còn tưởng rằng y vẫn giống như trước.

Tạ Lâm Khê chết rồi, bọn họ căn bản không lưu ý, bọn họ cũng không nghĩ ra Tạ Lâm Khê có ý nghĩa như thế nào đối với Tề Tĩnh Uyên.

Duy nhất có thể nhìn ra điều đó chỉ có Tề Hàn Chương, nhưng thư của hắn không vào được kinh thành, lại bởi vì không giết chết Tề Tĩnh Uyên đã khiến thái hậu cùng Quý Minh Nghị bất mãn, hắn muốn nói cái gì, căn bản sẽ không có người nghe.

Tề Tĩnh Uyên thu liễm có tâm thần, lẳng lặng làm Nhiếp chính vương của y.

Có một số việc chỉ cần Tề Tĩnh Uyên muốn, kỳ thực rất dễ dàng làm được.

Trước đây y xem thường làm như vậy, tất cả những gì y muốn chỉ là tứ hải thái bình, có người mình yêu thích ở bên cạnh.

Giờ đây người y yêu đã chết, cái gì y cũng nguyện ý làm.

Thái hậu tầm mắt hẹp, đăm chiêu suy nghĩ chỉ là chút lợi ích cùng quyền lợi trước mắt, còn Quý Minh Nghị, Quý Minh Nghị rốt cuộc vẫn là già rồi, dã tâm có lớn hơn nữa thì thân thể có lúc cũng sẽ không chịu được.

Trong cung rất nhanh liền tra được chuyện hoàng hậu dùng thuốc với Tề Ngọc, có chứng cứ xác thực, hoàng hậu bị đày vào lãnh cung.

Sau đó đến thái hậu, bên người thái hậu có nội giám giả danhg, là công cụ nuôi dưỡng của người khác, có chứng cứ chứng minh ngoại nam của quý phủ tùy ý ra vào trong cung thái hậu, là khách quý của thái hậu.

Quý Minh Nghị giáo dục ra vô số học sinh, trong đó cũng không ít người có tiếng có thế, nhưng người đọc sách coi trọng nhất chính là mặt mũi.

Quý phủ làm ra chuyện như vậy, người đọc sách trong thiên hạ đều xem thường.

Quý Minh Nghị bị một trận bệnh nặng, người rất nhanh cũng không còn.

Thiên hạ khắp nơi đều đang lưu truyền chuyện thái hậu phong lưu, nói Quý gia vì sao phải gả nữ nhi vào cung, bên trong có phải là có giao dịch gì hay không, thậm chí còn có người biên soạn xem có bao nhiêu người của Quý phủ từng đi vào trong cung thái hậu, mà ngay cả Quý Minh Nghị cũng ở trong đó.

Những lời đồn đãi này bị người tận lực phát tán, thanh danh của thái hậu bị hủy cái triệt để.

Người trong hoàng thất bị người nghị luận sôi nổi, đến ngay cả Tề Tĩnh Uyên cũng không nằm ngoài.

Mà Tề Tĩnh Uyên không bận tâm, tùy ý để mặc tình thế phát triển, cuối cùng huyên náo đến mức có người dâng thư yêu cầu phế truất thái hậu.

Hạ Vận ngược lại là muốn đánh tan những lời đồn đãi này, nhưng hắn không làm nổi chuyện gì cả, những chuyện kia đều có bằng chứng.

Huống chi, từ xưa tới nay lời đồn đãi là hại người nhất.

Thanh danh của thái hậu không còn, Quý Minh Nghị rớt đài, Hạ Thiện đại biểu Hạ Quốc công phủ đứng về phía Tề Tĩnh Uyên, trong bốn biển liền có vô số người chạy theo Tề Tĩnh Uyên.

Thân thể của tiểu hoàng đế bởi vì bị hoàng hậu bỏ thuốc, lại nghe được nhiều lưu ngôn phỉ ngữ như vậy, rất nhanh cũng lại bị một trận bệnh.

Tề Tĩnh Uyên không sao hết, thân thể y cường tráng, chuyện gì cũng có thể đợi được.

Sau khi thân thể của tiểu hoàng đế tốt lên, trong một lần ngồi trên long ỷ, dùng lý do thân thể quá mức suy nhược cần phải điều dưỡng, mở miệng tuyên bố nhường ngôi cho Tề Tĩnh Uyên..