Sườn Xám Và Quân Trang

Chương 4: 4 Lễ Misa

SƯỜN XÁM VÀ QUÂN TRANG

Tác giả: Mai Thái Khấu Nhục Bao

Edit + Beta: Dung phi

‼️Truyện chỉ đăng duy nhất tại wattpad Sharonnn2010‼️

Chương 4: Lễ Misa*.

*Lễ Misa: là Thánh lễ phụng vụ thờ phượng Thiên Chúa được thực hiện trong nhiều dạng của Kitô giáo Tây phương.

Thánh lễ là thuật ngữ dùng chủ yếu trong Giáo hội Công giáo Rôma, Anh giáo, Giáo hội Luther, Phong trào Giám Lý, Chính thống giáo kiểu Tây phương và Giáo hội Công giáo Cổ.

Auschwitz không cần đôi mắt như vậy, nhưng hắn muốn nhìn xem trạng thái này của cô có thể duy trì bao lâu.

Molders xuống ngựa và tiến về phía các cô gái, tiếng ủng chạm đất khiến người ta cảm thấy hoảng hốt.

Hắn thờ ơ quét mắt một lượt, vừa đi vừa chọn ra một số người nhìn không quá thuận mắt.

Mấy người được hắn chọn sợ hãi đến sắp khóc vì không biết điều gì đang xảy ra.

Họ nhanh chóng bị lính đưa đi, cũng không biết là đi đâu nữa.

Thẩm Vân Cương im lặng nhìn thẳng về phía trước, cô không dám chớp mắt, chỉ sợ hắn không vừa mắt sẽ kéo cô đến góc tường bắn chết.

Rốt cuộc trên người cô vẫn còn có nghi ngờ chưa được làm sáng tỏ.

Nhưng ông trời không chiều lòng người, quả nhiên hắn vẫn dừng lại trước mặt cô, áp lực mãnh liệt lập tức tràn tới.

Hắn rất cao, ước chừng cũng phải hơn 1m87, một người cao 1m65 như Thẩm Vân Cương chỉ có thể miễn cưỡng đứng ngang vai của hắn.

Cô biết hắn đang nhìn mình, nhưng cô không dám ngẩng đầu lên đối mặt, chỉ có thể nhìn chằm chằm vào huân chương Thập tự Sắt trước ngực hắn.

Molders đột nhiên nâng tay lên, cô sợ tới mức rụt cổ lại theo phản xạ, nhưng hắn chỉ kẹp đuôi tóc của cô vào giữa ngón cái và ngón trỏ, xoắn một chút.

Thẩm Vân Cương không hiểu, chẳng lẽ người này thích tóc của cô? Chắc là không đâu, hắn bị “tẩy não” bởi quan điểm cho rằng người Aryan* thuần chủng mới là chủng tộc ưu tú nhất, nên tóc vàng mới phù hợp với thẩm mỹ của hắn.

*Người Aryan (Chủng tộc thượng đẳng), tiếng Đức: Herrenrasse (Người thượng đẳng): là một khái niệm trong ý thức hệ của Đức Quốc xã, trong đó các chủng tộc Bắc Âu hay chủng tộc Aryan giả định, chiếm ưu thế trong số người Đức và các dân tộc Bắc Âu khác, được coi là cao nhất trong hệ thống phân cấp chủng tộc.

Thành viên của tộc người này được gọi là Herrenmenschen (người thượng đẳng).

Đặc điểm của người Aryan: da trắng, tóc vàng, mắt xanh.

[Và nam chính của chúng ta mang tất cả những đặc điểm đó:))]

Không rõ hắn đang nghĩ gì, thân thể của cô cứng đờ như một cục đá, không dám nhúc nhích chút nào.

Nhưng người này nhanh chóng buông tóc cô ra, sau đó ra hiệu với phụ tá, nói ngắn gọn: “Mang hết đi!”

“Vâng! Chỉ huy!”

Trải qua vòng tuyển chọn nữa, ước chừng chỉ còn sáu mươi người.

Tất cả được đưa tới một căn biệt thự rất lớn và sang trọng, phụ tá giao người cho một phụ nữ khoảng ba mươi tuổi rồi rời đi.

Người phụ nữ này cầm gậy trong tay, trông có vẻ rất hung hãn, trừng mắt nhìn họ.

“Tôi là Leone, ngày mốt sẽ có một bữa tiệc quan trọng, các cô may mắn được chọn đến phục vụ ở nơi này, nhanh chóng lấy lại tinh thần cho tôi, nếu xảy ra vấn đề gì các cô sẽ bị xử bắn hết, nghe chưa?”

“Dạ…”

“Hai mươi người hàng thứ nhất vào trợ giúp ở phòng bếp, hàng hai dọn dẹp đại sảnh, hàng ba thu dọn lại phòng ngủ ở trên lầu.”

Thẩm Vân Cương đứng ở hàng thứ nhất, cô bị phân đến phòng bếp.

Căn bếp này rất rộng, có đày đủ các loại thức ăn và rượu.

Chân giò hun khói, bánh mì, rượu vang đỏ của Pháp, rượu Cognac*, đối với những tù nhân thường xuyên bị đói thì nơi này chính là thiên đường.

*Rượu Cognac: không phải là rượu vang mà là rượu mạnh.

Tất cả rượu Cognac đều là rượu mạnh, nhưng tất cả rượu mạnh đều không phải là Cognac.

Tiếng nuốt nước miếng bắt đầu phát ra từ những người khác trong nhóm.

Leone cầm gậy gõ lên mặt bàn bằng đá cẩm thạch, lớn tiếng nói: “Nếu để tôi phát hiện ra ai ăn vụng, tôi sẽ khâu miệng người đó lại!”

Mọi người sợ đến mức không dám nhìn chằm chằm đồ ăn nữa, Leone giao việc xong liền đi ra ngoài, có lẽ là đi giám sát đám người ở đại sảnh và phòng ngủ.

Trong phòng bếp chỉ còn hai cô gái trẻ trông có vẻ nhanh nhẹn, khí sắc cũng tốt hơn các cô rất nhiều.

“Tôi là Hannah, mọi người chia làm ba nhóm đi rửa chén, rửa thức ăn, và bày biện thức ăn đi.”

Thẩm Vân Cương được phân đi gọt khoai tây, công việc này không tồi, ít ra có thể ngồi làm.

Từ bốn giờ sáng đến tận tối cô chưa được ngồi lúc nào.

Tất nhiên không phải chỉ mỗi mình cô, mọi người đều như vậy.

Cô để khoai tây đã gọt vào chậu, khi chậu thứ năm đầy, Leone bước vào.

“Các người có thể về rồi, năm giờ sáng mai tập chung ở đây!”

Thẩm Vân Cương đứng dậy xoa xoa cổ tay cứng ngắc của mình, đi theo đoàn người ra ngoài.

Lúc này trời đã tối đen, đoàn người không về trại nữa mà ngủ ở tầng hầm của biệt thự.

Tầng hầm rất tối, chỉ có một bóng đèn rất nhỏ, còn lúc sáng lúc tối, ở đây không có giường, chỉ có mấy tấm ván mỏng và vài cái khăn trải giường rách nát.

Cuối cùng cũng không còn ai giám sát nữa, các cô thở phào nhẹ nhõm một hơi, bắt đầu nói đủ mọi chuyện:

“Các cô thấy sao? Chúa ơi, lúc thái chân giò hun khói tôi thực sự rất muốn lấy một miếng.”

“May là cô không lấy, bị bắt là tiêu rồi.”

“Lâu lắm rồi tôi không được ăn no, thật là biết hành hạ người mà.”

“Đúng vậy, lúc tôi sửa sang lại phòng ngủ cho cấp trên, tôi thật sự rất muốn nằm trên chiếc giường mềm mại ấy ngủ một giấc, cho dù chỉ trong chốc lát cũng được.”

“Haiz…”

Đang nói chuyện, bỗng một người buồn bã hỏi, “Rốt cuộc chúng ta đã làm gì sai chứ?”

“Bởi vì chúng ta là người Do Thái.”

“Nhưng gia đình tôi chỉ là một gia đình nông dân bình thường, chúng tôi chưa bao giờ làm điều gì sai trái cả.”

“Này, đừng nói nữa, nếu bị nghe thấy thì không hay đâu.”

Thẩm Vân Cương chưa nói gì cả, mặc dù cô không hiểu nhưng vẫn có thể nghe ra nỗi buồn trong giọng nói của họ.

“Còn cô thì sao?” Cô gái lúc trước phiên dịch giúp cô hỏi, “Cô không phải người Do Thái, chắc hẳn cũng không phải là tội phạm chính trị, nhưng tại sao cô bị bắt tới nơi này?”

“Ai biết được?” Thẩm Vân Cương thở dài.

Thấy tâm trạng cô có chút không tốt, cô gái kia không hỏi nữa.

Sau một ngày mệt mỏi, họ dần chìm vào giấc ngủ.

Tuy bây giờ đang là mùa đông giá rét, tầng hầm tối om, nhưng so với trại bốn phía gió lùa thì tốt rất nhiều.

Mọi người nằm sát nhau cũng thấy ấm áp hơn một chút.

Thẩm Vân Cương lại không ngủ được, cô rất lo lắng cho Gerta.

Mặc dù hiện tại cô không có vấn đề gì, điều này cũng chứng minh Gerta vẫn còn sống.

Nhưng vì cô ấy không ở trong tầm mắt nên cô có chút không yên tâm.

Nhưng nếu cô ấy ở trong tầm mắt cô thì cũng có được gì đâu? Nếu thật sự xui xẻo bị bắt, cô cũng không thể làm gì.

Cô nên làm thế nào để cô ấy có thể thuận lợi sinh đứa trẻ trong trại tập trung ăn không no, ngủ không yên này đây?

Con đường phía trước rất mù mịt, chỉ có thể đi một bước xem một bước.

Chắc sau khi bữa tiệc kết thúc các cô sẽ bị đưa về trại, đến lúc đó tính sau đi.

Nghĩ về chuyện của Gerta xong, Thẩm Vân Cương lại không thể không nhớ đến người đàn ông kia.

Tên phụ tá gọi hắn là chỉ huy, nếu vậy hắn chính là người đứng đầu ở trại tập trung này.

Chẳng trách lại làm người ta sợ hãi, người có thể ngồi vào vị trí này, chỉ sợ trong tay đã dính đầy máu rồi.

Nhưng động tác hôm nay của hắn là có ý gì? Cô vốn nghĩ có thể là do lai lịch của cô không rõ ràng nên không bị cạo tóc, hiện tại hẳn là có nguyên nhân khác.

Nhưng là nguyên nhân gì, cô không nghĩ ra được.

Còn bữa tiệc ngày mốt được tổ chức cho ai? Tiệc to như vậy, hẳn là dành cho một nhân vật lớn.

Rốt cuộc đó là ai?

Đầu óc Thẩm Vân Cương rối bời, cô gọi hệ thống, muốn nó gợi ý chút, nhưng bị chặn họng bởi bốn chữ: “Không thể trả lời.”

Hôm nay bộ máy của nó bị lag à?

????

Các cô gái chào đón ngày thứ ba trong thấp thỏm, chừng mười giờ sáng, Vân Cương đang lau bát đĩa thì thấy ở cửa trại phía đằng xa mở ra, một chiếc Mercedes đi đầu chạy vào trong, theo sau là một hàng xe quân dụng.

Một người đàn ông mặc quân phục, tuổi chừng bốn mươi, đeo kính viền bạc bước xuống.

Thẩm Vân Cương cảm thấy người này có phần quen quen, song chốc lát chẳng nhớ nổi là ai.

Sau khi xuống xe, người đàn ông nhìn lơ đãng về phía này, dù họ cách rất xa, hẳn ông ta không thể thấy cô, song Vân Cương vẫn chột dạ cúi đầu tập trung làm việc.

Molders đưa Himmler đi xem trại một vòng, trông ông ta có vẻ hài lòng lắm, đoạn cả hai về lại căn phòng trong ngôi biệt thự.

Himmler đứng bên cửa sổ, chỉ về phía cách đó không xa, bảo: “Tôi muốn bên đó có thử nghiệm trồng trọt, xây dựng nhiều phòng thí nghiệm và nhà kính, tự nuôi súc vật.”

Molders nhíu mày trả lời: “Nơi này là khúc giao của hai con sông Sora và Wisla, thường xuyên chịu nạn lụt, còn có rất nhiều ao đầm, nước bị ô nhiễm nghiêm trọng, sợ là không dễ.”

“Tôi không muốn nghe chữ không!” Himmler quát: “Từ khó khăn không xuất hiện trong hàng ngũ sĩ quan cao cấp của đảng! Nếu gặp phiền phức, nhiệm vụ của cậu là giải quyết, còn làm thế nào là chuyện của cậu, tôi không cần biết.”

Molders không nói gì nữa, bởi hắn biết có nói cũng không được gì.

Hắn bắt đầu nghĩ đến chuyện lấp ao và đầm gần đó.

Lúc này Vân Cương mới lau đĩa xong, Hannah bèn bảo cô đưa cà phê vào phòng chỉ huy.

Cô vừa định từ chối thì cô ta đã chặn họng, đẩy thẳng mâm nước cho cô: “Đi nhanh đi!”

Mấy người khác còn chưa xong việc, Vân Cương đành chịu trận.

Cô đứng bên cửa nên đã nghe hết đoạn đối thoại của họ.

Hình như không khí hiện tại không tốt lắm nhỉ? Mang nước vào có ổn không? Lỡ một trong hai bực bội nổ súng vào đầu cô luôn thì sao?

Vân Cương cứng đứng nhìn chằm chằm cửa, hai tên lính canh hỏi: “Còn đứng ngớ ra đó? Không mau vào?”

“Dạ.”

Cô gõ cửa khe khẽ rồi đẩy vào, người đàn ông lớn tuổi kia đang đứng nhìn ra ngoài cửa sổ, Molders thì đứng khép mắt cạnh đó, chẳng biết đang nghĩ gì.

Nghe thấy tiếng động, hắn quay đâu, cặp mắt lạnh toát hướng đến chỗ cô.

Vân Cương bị nhìn đến mức run tay, cô ép mình bĩnh tỉnh lại, đoạn đặt cà phên lên bàn rồi khom lưng chuẩn bị cút.

Lúc này thì người đàn ông kia cũng nhìn cô.

Ngay khi chạm mặt ông ta, Vân Cương nhớ ra ngay người này.

Heinrich Himmler.

Cô biết ông ta qua sách sử, là sĩ quan cấp cao, cầm đầu Nazi, cũng chính ông ta là kẻ khởi xướng kế hoạch tàn sát người Do Thái.

Chẳng trách “chiến trận” lại lớn thế này.

Dù biết ông ta là ai, Vân Cương vẫn lui ra ngoài tỉnh bơ, mà hai người kia cũng chẳng hơi đâu để ý cô, họ tiếp tục dòng suy nghĩ của mình.

Về lại bếp, Vân Cương lại bị sai đi dọn bàn, chuyện này thì đơn giản, không làm khó được cô.

Thoạt trong bề ngoài Vân Cương có vẻ chăm chú, thực ra lòng cô cứ lấn cấn mãi lời của hai kẻ kia.

Đòi làm nông nghiệp trong hoàng cảnh tồi tệ thế này, khác gì nằm mơ đâu? Nhưng chắc chắn người kia sẽ thực hiện nó bằng mọi giá, rồi sẽ có thêm mấy nghìn người chết vì cái mơ ước đó nữa.

Bây giờ cô cũng chẳng có hơi sức nào quan tâm người khác, chỉ là cô hy vọng Gerta không bị chọn đi đắp đê gì đó, bằng không cô cứ không nổi.

Nháy mắt đã đến chập tối, người kéo vào biệt thự ngày một đông: Mấy sĩ quan mặc đồng phục tối màu, mấy quý bà phục sức lộng lẫy, chen chúc náo nhiệt.

Bọn Vân Cương chỉ cần làm việc trong bếp, không phải ra phòng khách, áp lực cũng ít đi nhiều.

Sau khi lên hết thức ăn, rốt cuộc họ cũng có thể thở.

Nam nam nữ nữ trong phòng khách nào khiêu vũ, nào đánh đàn, nào ăn cơm, quang cảnh rất hòa hợp.

Bên trong yến hội linh đình, không khí đông đúc, cảnh ngoài lại thảm thiết đối lập vô cùng.

Có vài cô gái trẻ nhìn sang đầy hâm mộ, vì có thể họ lại sắp phải về cái trại lạnh như băng làm lao công.

Vân Cương chẳng để ý mất, thậm chí còn muốn về sớm để chăm sóc Gerta.

Truyện Tiên Hiệp

Tiệc đi được một nửa, thức ăn đã hết sạch, chỉ còn chút trái cây và rượu, xem chừng đám sĩ quan Nazi chuẩn bị chèn chén say xưa một đêm.

Đám hầu gái bị chia làm hai nhóm, phần lớn ở lại, phần nhỏ thì đi nghỉ dưới hầm, mười hai giờ vào trực thay.

Vân Cương bị xếp đi ngủ, mấy cô gái khác cũng không mệt lắm, dù gì họ cũng làm ít việc hơn và được ăn no.

Vì không ngủ được nên cả đám tụ lại một vòng, bắt đầu nói chuyện.

Vân Cương không hiểu gì sất, song cũng thấy vui lây.

Thấy cô cười cười, cô gái Đức gốc Do Thái kia dịch lại: “Thấy họ như vậy, ai cũng nhớ cảnh cuối tuần với gia đình.”

“Vậy nên ai cũng phấn chấn, dù có gặp khốn cảnh nào, ý chí của chúng ta vẫn mạnh mẽ, đúng không?” Vân Cương nháy mắt.

“Ừ”

“Chúa ơi, xin hãy cứu con từ cõi vĩnh hằng… Cuối cùng Người cũng sẽ đến, phán xét thế gian này bằng ngọn lửa của Người…” Hẳn là bị không khí lây vào, cô ấy đứng dậy hát lên một bài hát.

Vân Cương đã từng nghe giai điệu này rồi, đó là khúc Requiem* bậc cao nhất của Giuseppe Verdi**.

*Khúc Requiem: khúc cầu siêu cho người chết.

**Giuseppe Verdi: Một nhà soạn nhạc opera người Ý.

Thật ra bây giờ thì hát bài này không hợp lắm, nhưng có ai quan tâm đâu? Sẽ không có ai đến cái phòng tối đen này, chẳng ai dám nói gì về Nazi, họ chỉ có thể dùng cách này mà thôi.

Vân Cương đứng dậy cởi tạp dề, đi vào giữa vòng tròn, ra một điệu chào nghệ sĩ.

Tuy không biết hát, nhưng cô đã quen giai điệu này, bèn nương theo đó mà múa.

“Chuyện cũ sẽ bị vạch ra, không ai giấu giếm được!”

Giọng nữ thấp dịu dàng ngân lên giai điệu lãng mạn, Vân Cương nhẹ nhàng nâng tay, đầu ngón tay vượt quá mắt.

“Lúc chính nghĩa không được bảo vệ, người đáng thương kia, ai sẽ giúp đỡ ngươi?”

Bỗng, Vân Cương khuỵu xuống đất, bò lổm ngổm về trước, ưỡn nửa người trên thành một độ cong đẹp đẽ, biểu cảm vô cung thành kính.

“Sự nguyền rủa bị tiêu diệt, lửa đau đớn tràn về, gọi ta về cõi thiên đàng.”

“Thượng đế ơi, xin Người ban cho họ ánh sáng vĩnh cữu, tỏ rọi những tin đồ của Người, vì Người là đức nhân từ.”

Theo độ cao của giai điệu, động tác của Vân Cương cũng dồn dập hơn, ở khúc cầu nguyện cuối, cô nhón chân xoay một vòng bảy trăm hai mươi độ, hai cánh tay vẽ vào không trung như muốn với đến bầu trời.

“Cứu con…”

“Xin hãy cứu con…”

Khúc hát kết thúc, ai nấy đều rơi lệ.

Mà lúc này đây, có một cái bóng đen cao lớn xuất hiện bên cửa, chẳng biết đã ngây ra đó bao lâu rồi.

Người kia nhướng đôi mắt xanh dịu dàng, đa tình lên, đôi mày cong cong vẻ thú vị, đoạn đi ra khỏi chỗ tối: “Ái chà, xem tôi tìm thấy gì này?”.