[Sư-Yết] Tôi Yêu Em

Chương 37: Nghiệt Duyên

Tình cảm con người đến với nhau một cách tự nhiên, đó là duyên.

Còn tôi và anh đến với nhau là thống khổ đau đớn, cô độc và lạnh lẽo. Đó là nghiệt duyên. Vậy, nghiệt duyên này,đến khi nào mới kết thúc?

---------------------------

Thiên Yết tiêu sái sãi bộ từ bệnh viện về nhà,Song Ngư có việc bận nên mượn xe đi, cậu lê từng bước chân mệt mỏi.Chiếc áo khoác đã lâu không đụng đến, nay vận vào có chút quen thuộc, ấm áp. Khí lạnh luồn vào,khiến cậu run rẩy đút tay sâu vào trong túi áo.

Ngón tay vô tình chạm vào một vật lạnh lạnh, toàn thân truyền đến cơn lạnh lẽo, cố nén tiếng thở dài, tâm trí có chút tò mò, cầm chắt vật trong tay lấy ra xem.Dưới ánh nắng, vật bạc kim ấy được dịp sáng lấp lánh,phía đuôi mắt khẽ nhăn lại.Chỉ là sợi dây chuyền và được lồng vào là chiếc nhẫn trơn thôi mà.Nhưng đột nhiên có vật lạ này nằm trong túi áo của mình thì có chút kỳ lạ.Và hình như đã thấy ở đau đó rồi,thực chắc chắn mà cũng vô cùng mơ hồ.Kí ức hỗn độn lại lập tức ùa về:

"A~Thiên Yết, thật đẹp!

Mái tóc đen mượt bồng bềnh vùi sâu vào trong lòng cậu.Đôi môi cong lên nụ cười,Thiên Yết nhẹ nhàng đeo sợi dây chuyền vào cổ nữ nhân xinh đẹp ấy.Đặt lên trên trán cô một nụ hôn:

"Bảo bối, em đeo càng đẹp nha!"

Nữ nhân xinh đẹp kia ngước lên nhìn cậu cười rạng rỡ rồi hôn nhẹ lên má cậu

Thiên Yết cảm thấy cảnh vật mờ mịt,cậu cố gắng nhìn kỹ nữ nhân kia,nhưng vạn lần không thể nhìn ra.Nhất định quan hệ của hai người không bình thường.Trái tim bỗng run rẩy một cơn,tại sao nữ nhân kia không thể nhìn rõ gương mặt mà cảm xúc chân thật nhưng nhạt nhòa.

Khẽ thở dài, đút lại vào túi, thu lại nét mặt mệt mỏi,tiếp tục bước đi.Khí trời lạnh lẽo thật khiến con người giỏi suy tưởng.Nhưng Thiên Yết không hề biết rằng nếu cậu nhìn kỹ vào chiếc nhẫn ấy,nó sẽ hiện ra tên của chủ nhân nó.Người con gái cậu yêu,yêu đến ngạt thở.

Về đến nhà,khung cảnh đẫm máu ngày hôm đó lại trở về, gương mặt thống khổ đau đớn,đáy mắt lạnh lẽo vô hồn của Sư Tử khiến cậu đã muốn đau lòng.

Nhanh chóng dọn dẹp mọi thứ rồi khẽ nhìn xuống cánh tay mình cười nhạt.Thế quái nào chính bản thân đã làm cho cô ta mất nhiều máu mà lại đứng ra hiến máu cho.Nực cười?

--------------°°°°°°°----------------

Trong không gian trắng toát của bệnh viện,im lặng đếm dọa người.Sư Tử an ổn nằm đó, thân thể gầy gò,đôi môi nhợt nhạt.Hàng mi khẽ rung động rồi mở ra nhẹ nhàng,không gian quen thuộc đến đau lòng.

Sư Tử nhìn xung quanh thấy Song Tử đang đọc sách, không dám làm phiền,khẽ cử động.Song Tử thấy vậy buông sách xuống bước tới ôn nhu kê gối cao lên để Sư Tử dựa vào,thuận tay vuốt nhẹ mái tóc:

-Từ khi nào mà em trở nên ngốc nghếch, cố chấp như vậy chứ?

-.....

Sư Tử chọn cách im lặng.

-Sư Tử, anh cầu xin em, hãy quay về là em của trứơc đây đi,một Sư Tử mạnh mẽ, lạc quan.Chứ nhìn em bây gìơ anh đau lắm.

-....

Ánh mắt vô định hướng ra ngoài cửa sổ,bầu trời u ám như là tâm trạng của cô.Sắp mưa rồi!

-Sư Tử,cũng may là có người hiến máu cho em nếu không bây giờ...anh thật sự không dám nghĩ tới.

-Là ai?

-Không để lại danh tính.

-Và...em nên ly hôn đi!

Sư Tử trừng mắt nhìn Song Tử,cứ cho là cô cố chấp nhưng đã lụy rồi thì làm sao mà thoát?

-Chẳng phải trước đây, em hận cậu ta sao?Và cũng đâu yêu cậu ta?

-Ừ...chỉ vì xem tình yêu như trò đùa nên bây gìơ em phải trả giá đây!Và làm ơn đừng nhắc hai từ 'ly hôn' trứơc mặt em.

-Tùy em.Anh không quản nữa!

Song Tử kiềm nén cơn giận bứơc vội ra ngoài.

Sư Tử thất thần dựa đầu vào tường,không biết có cách nào có thể níu giữ tình yêu của Thiên Yết?

----------- 3 tuần trôi qua----------

Sư Tử thu dọn đồ đạc chuẩn bị về nhà,thâm tâm có chút đau lòng khi Thiên Yết chưa hề vào thăm cô lần nào.Trống trải,cô đơn lắm!

Đáng lẽ hôm nay Xử Nữ sẽ tới đón cô nhưng vì công ty có chuyện đột xuất nên cô đành lếch bộ về nhà!Trời thì lạnh lẽo mà vết thương cũng chưa lành,thực sự rất rát a~Nếu thắc mắc tại sao không đi taxi?Đơn giản là không đủ tiền.

Lê được cái thân mệt mỏi vào nhà thì bỗng cảm thấy có mùi gian tình đâu đây?Mẹ bà nó ra,biết ngay mà!Nhìn đôi guốc không phải của mình nằm ở bậc thang là đủ hiểu.

Chưa kịp bước lên thì Thiên Yết đi xuống,trên người chỉ mặc một chiếc quần dài, lại còn mặc một cách hờ hững (ý là không kéo khóa quần).Thấy Sư Tử đứng ở dưới,trong đầu hình thành một suy nghĩ

-Sao?

-Anh vừa làm chuyện gì?

Sư Tử cố gắng nuốt cơn giận

-Coi nghĩ một trai một gái ở nhà thì làm được chuyện gì?

-Anh....

Lúc này lửa giận trong cô đã bùng phát,tiến thẳng tới chỗ anh vung lên một cái tát

'Chát'

Thiên Yết căn bản không ý thức được ngã người vào lan can, tay vô thức đưa lên má

-Khốn nạn!

Thiên Yết nhếch mép cười rồi nắm chặt tay Sư Tử kéo về phía mình, nở nụ cười ranh mãnh:

-Hờ hờ...cả hai ta đều như nhau thôi!

-Buông ra... Thiên Yết,anh vừa phải thôi.Đừng thấy tôi nhân nhượng rồi làm tới!

-Vậy thì ly hôn thôi!Chỉ cần ký một cái........là đường ai nấy đi,không quen không biết.

Thiên Yết buông lỏng tay Sư Tử ra nhún vai lạnh lùng.

-Nằm mơ đi!

Sư Tử mặc kệ lời Thiên Yết nói bước nhanh qua cậu buông lại một câu:

-Nếu như chỉ vì điều đó mà lấy ly hôn ra dọa tôi thì anh nhầm rồi.Và...tôi không có hứng,cũng không thích nghe thêm điều đó nữa!

Em buộc phải ích kỷ trói buột anh bên mình,mãi mãi.

Thiên Yết đập mạnh vào lan can, ánh mắt câm phẫn, xoay người nắm tóc Sư Tử lôi một mạch vào nhà vệ sinh,đóng cửa thật mạnh làm Song Ngư đang ngủ cũng bật người dậy!

-Thiên Yết, anh buông tôi ra.Điên rồi sao?

'Chát'

Thiên Yết nắm tóc giật mạnh lên,gằn từng chữ:

-Để tôi cho cô xem thế nào là CỐ CHẤP!

---------------------

P/s:Chế nào dự đoán chap sau đi!Đúng ta tặng chap nhá!

Với lại 29/8 là ta lên trường cho nên từ đây tới hôm đó ta sẽ cố gắng END truyện lun!Cũng có thể lâu hơn một tí!

Và ta muốn xin ý kiến là kết thúc HE hay SE (chứ ta là sẽ cho SE)

Lịch ra chap:Thứ 2,5 mỗi tuần!Hoặc nếu rảnh thì một tuần 3 chap nhé!😘😘😘😘