Ta Bán Hủ Tiếu Tại Dị Giới

Chương 17: 17 Nhận Nhiệm Vụ

[Cập nhật chi tiết bản đồ.

Hệ thống yêu cầu quét bản đồ hiện có.]

Rời khỏi Phúc Lộc trấn được nửa ngày, Ma Tùng Quân dừng lại ở bên đường xem bản đồ.

Hắn hỏi Phiền Bỏ Mẹ xem có đọc hiểu được cái bản đồ này không, thì nó nói như trên.

Nghe thế Ma Tùng Quân ném điện thoại trên xe, hắn nhảy xuống đất trải dài bản đồ ra.

Tấm bản đồ này khá lớn nó được làm từ da trâu, trời lại có gió nữa nên khiến hắn trải hoài không được.

Cứ trải bên này gió nó lại thổi bên kia, trải bên kia bên này lại co.

“Đứng đó nhìn cái gì? Còn không mau lại giữ cho ta? Con Meo con Gâu đâu, hai đứa mày đứng một góc giữ lấy.

Lưu béo ra đằng kia ngồi, phát huy tác dụng của mình đi chứ?.”

Ma Tùng Quân đưa tay chỉ đạo một lúc thì tấm da trâu mới thẳng ra được.

Hắn đứng lên lấy điện thoại, quay về chỗ hắn dùng chân giữ một góc còn lại rồi hướng camera về phía bản đồ.

“Làm thế này đúng không? Quét đi.”

[Phiền Bỏ Mẹ đã quét xong từ lâu …]

“?”

[Phiền Bỏ Mẹ đã cố nói với chủ thiết bị, nhưng chủ thiết bị lại để điện thoại trong xe.

Hệ thống có máy quét riêng nằm ở bên hông xe.

Có thể quét trong bán kính một trăm mét không cần thông qua camera, chủ thiết bị không cần làm như thế đâu.

Tấm da trâu đó có thể vứt được rồi.]

[Chủ thiết bị nên phổ cập thêm kiến thức công nghệ.

Thời đại quét bằng hình ảnh đã quá lỗi thời.

Ở đây Phiền Bỏ Mẹ chu đáo chuẩn bị cho chủ thiết bị một tiệp kiến thức sơ đẳng cần biết về công nghệ dành cho các cụ già lớn tuổi.]

“Con gái mẹ nhà mày!!!!!!”

Ma Tùng Quân hét lớn vào điện thoại, nước miếng văng tung tóe khắp nơi.

Hắn hét lớn đến mức màng nhĩ của Lưu béo có mười lớp mỡ cũng phải lủng ra.

Ôi dào, huynh đài à.

Là do huynh nôn nóng quá đấy chứ, vừa nghe cần quét một cái là vứt điện thoại ở trên xe đem da trâu trải xuống dưới.

Hì hục nửa ngày trời, cuối cùng quét xong từ lâu rồi? Này, nếu ghét ta thì không giả bộ quét xong một cái rồi nói sau có được không? Ít ra phải để cho người ta có chút cảm giác thành tựu đi chứ?

“Xong việc rồi, lên xe đi, ai về nhà nấy.

Nhanh chân lên!”

Ma Tùng Quân đi qua sút vào mông Lưu béo, hắn xua tay đuổi con Gâu con Meo về chuồng.

Cái hệ thống chết tiệt này đúng là phiền bỏ mẹ đi được, phiền, rất là phiền.

Hắn ghét công nghệ bởi vì mấy cái thứ của nợ này.

Cái gì mà tiện ích cho con người chứ? Gây ức chế thì có.

Ma Tùng Quân tức điên không có chỗ để phát tiết, thế là hắn xé toạc cái miếng kính cường lực ra.

Điện thoại lại như mới, vừa hay Lưu béo thấy được, hắn vội chạy tới nhặt miếng kính bị vứt kia đi.

Coi đó như là bảo vật cất liền lấy ra cái khăn em gái mới mua, khẽ đặt tấm kính nát lên đó rồi gói nó lại cho vào áo.

[Phiền Bỏ Mẹ xin được báo cáo.

Dựa vào tấm bản đồ đã được tải lên, Phiền Bỏ Mẹ tích hợp với bản đồ chủ thiết bị có thể xem hiểu đưa ra bản đồ hiện tại.

Các vùng đất được biết đến:

Dạ Lang Quốc

Câu Đinh Quốc

Kim Ưng Quốc

Cồ Long Quốc

Bách Oa Quốc

Nữ Nhi Quốc

Đông Đại Nam Đế Quốc.]

“Gì? Nữ Nhi Quốc … Lưu béo Lưu béo, ngươi biết Nữ Nhi Quốc không? Đến đó bao giờ chưa?”

Ngồi trong xe đọc thông tin về bảng đồ, sẵn Ma Tùng Quân quay sang vỗ vỗ vai Lưu béo vài cái.

“A ….”

Cú vỗ của Ma Tùng Quân khiến cho tấm kính cường lực hắn đang cầm từ nát thành vụn, chúng rơi lã chã khắp nơi.

Hắn vừa mới cẩn thận lấy ra để nhìn một lát thì … xong con bà nó hết rồi.

Bảo bối của hắn, tại sao?? Bất quá người gây ra hành động trên là ông chủ của hắn, có cho mười cái mạng hắn cũng không dám ý kiến ý cò gì ở chỗ này.

Nếu bị đuổi về nhà em gái của hắn giết hắn mất.

“Dọn đi, mấy vun kính vỡ này ở trong xe dễ bị thương lắm.

Nhanh lên, ngươi nhặt cái đồ vô dụng này làm gì chứ?”

“Hự …”

Lưu béo khóc thành một dòng sông.

Khó lắm hắn mới có được thứ này để nghiên cứu, cơ bản kính có khắp mọi nơi trong xe này, nhưng không thứ nào có thể lấy ra để nghiên cứu được.

Chỉ có tấm kính bị vứt đi kia như bảo vật đối với hắn.

Hắn cầm miếng kính đó tổng cộng 26 phút.

Bảo bối của hắn hưởng dương trong tay hắn hẳn 26 phút.

Cái khái niệm phút này là hắn vừa mới học được vào buổi sáng khi nhìn qua cái đồng hồ đếm số ở gần vô lăng xe.

“Ngươi không biết gì về Nữ Nhi Quốc à?” – Ma Tùng Quân hỏi lại lần nữa, sẵn đưa cho hắn cây chổi mini trên xe.

“Không, đệ chưa từng đến Nữ Nhi Quốc.

Đừng nói là Nữ Nhi Quốc, đến cả thành thị đệ còn chưa được đến.”

Vừa nói Lưu béo vừa cẩn thận từng li từng tí gom nhặt đống mảnh vụn lại.

Hắn đang có suy nghĩ đem đống này đi nung chảy ra thử coi nó sẽ chảy hay sẽ khét.

Tất nhiên sau đó Lưu béo đã nung cháy bảo bối của mình.

Thứ nhất là vì nó quá ít, thứ hai là hắn không biết nhiệt độ nóng chảy của thủy tinh là bao nhiêu.

“Ma ca có hứng thú với Nữ Nhi Quốc sao? Chi bằng chúng ta đến đó thử.

Đệ cũng chưa từng thấy Nữ Nhi Quốc bao giờ, nghe đồn ở Nữ Nhi Quốc ai ai cũng đều là mỹ nhân ….”

“Dẹp mẹ đi!”

Lưu béo đang định thao thao bất tuyệt kể lại những gì hắn biết về Nữ Nhi Quốc, nhưng chưa kịp mở bài đã bị Ma Tùng Quân dội cho một gáo nước lạnh.

Bởi vì trên bản đồ, Nữ Nhi Quốc nằm ở phía Bắc, Dạ Lang nằm phía Nam.

Ở giữa chính là đế quốc Đông Đại Nam.

Mà đế quốc Đông Đại Nam nó rộng một cách khủng khiếp, đến được Nữ Nhi Quốc phải đi qua Đông Đại Nam.

Cả một quá trình dài bỏ cụ ra.

Mà đế quốc chính là cái nơi tai tiếng bỏ mẹ trong miêng người dân trấn Phúc Lộc.

Có đánh chết … phi.

Không nói câu này, ma xui quỷ kiến hắn lại đến đế quốc nữa thì toi.

Hắn không có ý định đến đế quốc, chứ đừng nói phải đi qua đó để đến Nữ Nhi Quốc chỉ vì hiếu kì.

Có thể như cái tên, Nữ Nhi Quốc toàn là nữ nhân.

Hắn hiếu kì thôi, chứ đến đó hắn dễ bị tổn thương lắm.

Tuổi như hắn chưa vợ, đến đó càng thảm hơn.

Nhìn Lưu béo trông già ngang ngửa hắn, nhưng thực tế cái thằng này già là do hắn quá to con mặt lại để râu, đầu thì cạo trọc nên trông già trước tuổi, với cái bụng béo kia mới có biệt danh là Lưu béo.

Còn tuổi của hắn hả? Là 18, 18 tuổi đó.

Thế giới này bị điên à? Hay Ma Tùng Quân hắn bị điên, một cái thằng 18 tuổi mang gương mặt già đến xúc phạm người nhìn.

Hỏi thật, có phải kiếp trước thằng này phạm tội tày đình không? Chắc chắn là có rồi, chứ không thể nào ông trời cho hắn đầu thai với cái hình đại diện chênh lệch tuổi tác thế này? Sợ mấy đứa bằng tuổi mà gặp hắn chắc chắn sẽ gọi hắn một tiếng thúc thúc rõ to.

Gương mặt đó không thể nào dưới đầu hai được.

[Đinh]

[Thông báo nhiệm vụ mới!!]

[Ấn để xem thông tin nhiệm vụ.]

Ma Tùng Quân đang cuộn tấm da trâu lại thì nghe điện thoại vang lên tiếng thông báo của Phiền Bỏ Mẹ.

Hắn ấn vào nút xem nhiệm vụ, trên đó hiện lên dòng chữ:

[Nhiệm vụ chính tuyến.

Tên nhiệm vụ: Bán hủ tiếu cho làng Yên Việt.

Thông tin nhiệm vụ: Yêu cầu bán 100 tô hủ tiếu cho người dân làng Yên Việt.

Độ hoàn thành: 0/100.

Phần thưởng nhiệm vụ: Rương bí kíp võ học.

Độ khó: Tím]

[Rương bí kíp võ học: Khi mở sẽ ngẫu nhiên nhận được một trong các loại bí kíp bậc Tím.]

[Thông tin thêm từ Phiền Bỏ Mẹ: Nhiệm vụ này rất quan trọng với chủ thiết bị theo đánh giá của hệ thống.

Bởi vì chủ thiết bị không có sức mạnh vượt trội để sinh tồn trong thế giới này nên cần phải hoàn thành nhiệm vụ.]

[Hệ thống nhận thấy đây là nhiệm vụ khó hoàn thành.

Cũng là nhiệm vụ tím đầu tiên của chủ thiết bị nên không áp dụng hình thức trừng phạt.

Chủ thiết bị hãy cố gắng hoàn thành nhiệm vụ ở trên.

Theo tính toán của Phiền Bỏ Mẹ, chủ thiết bị có thể tử vong nếu bỏ qua nhiệm vụ này.]

[Cảnh báo: Xung quanh chỉ có làng Yên Việt nằm ở phía trước.

Ngôi làng này không thuộc Dạ Lang và Đế Quốc Đông Đại Nam.

Ngôi làng có vị trí địa lý nằm giữa hai nước trên, là một vùng chiến lược quân sự quan trọng theo đánh giá của Phiền Bỏ Mẹ.

Vì vị trí địa lý đặc biệt nên xung quanh có rất nhiều quái vật, hung thú và ma thú.

Con đường an toàn dẫn đến làng Yên Việt phải đi từ trấn Phúc Lộc, theo đường mòn để đến nơi.

Khoảng cách còn 391km.]

[Kiến nghị chủ thiết bị nên khởi hành ngay lập tức.

Trời tối sẽ rất nguy hiểm ở vùng lân cận, phải đến làng Yên Việt trước trời tối.]

[Phiền Bỏ Mẹ có một câu hỏi.

Vì sao chủ thiết bị không chọn đi hướng Nam xuôi về trung tâm của vương quốc Dạ Lang.

Chủ thiết bị chọn hướng Bắc tăng thêm độ khó của chuyến hành trình.

Phiền Bỏ Mẹ không thể phân tích hành vi của chủ thiết bị.

Chủ thiết bị có thể giải đáp không? Liệu đây có phải là hành động tự phát hay bao gồm mục đích nào đó?]

Nghe đến đây, sắc mặt Ma Tùng Quân đen lại.

Tất nhiên là hắn không trả lời.

Con bà nó, căn bản ông mày chưa kịp nhìn bản đồ, cứ ra khỏi trấn Phúc Lộc rồi mới tính.

Là sơ suất, sơ suất được chưa? Không ngờ khi bản đồ được đồng bộ, hắn mới biết mình đang đi về hướng của làng Yên Việt nằm phía Bắc.

Hai bên là thảo nguyên và rừng, căn bản không có đường để đi, đi hết thảo nguyên sẽ gặp những cánh rừng nguyên thủy xuất hiện rất nhiều dã thú.

Bây giờ quay lại trấn Phúc Lộc thì lại sợ ê mặt ra, có nhà lữ hành nào mà tự nhận mình không phân biệt được phương hướng hay không? Có nhiều người hỏi hắn chặn đường tiếp theo hắn sẽ đi đâu.

Hắn căn bản không biết, nên giả vờ thần bí, cũng không hỏi đường ai vì ỷ y có bản đồ rồi.

Giờ thì hay rồi, hay quá hay.

Bị một con AI đâm thẳng vào tim đen.

Nói đi thì cũng nói lại, ít nhất có nhiệm cấp tím.

Nghe có vẻ khó nhưng xét theo cách nói của Phiền Bỏ Mẹ thì hắn có thể hoàn thành được.

Chắc không nguy hiểm đến tính mạng, không làm mới nguy hiểm.

Làng Yên Việt ơi, các người là cứu tinh của tôi đó? Đừng có chê món hủ tiếu của tôi nghe chưa.

Tuy nhiên Ma Tùng Quân không hiểu lắm về cấp độ của nhiệm vụ.

Nó đánh dấu độ khó của nhiệm vụ bằng màu hay sao? Độ khó như thế nào? Rất khó để hắn hình dung được.

Nghĩ thế Ma Tùng Quân liền hỏi: “Độ khó của nhiệm vụ có những cấp độ như thế nào hả Phiền Bỏ Mẹ?”

[Độ khó nhiệm vụ chia ra thành nhiều cấp độ theo đánh giá từ khả năng hoàn thành của chủ thiết bị hiện tại.]

{Độ khó nhiệm vụ bao gồm: Trắng, Lục, Lam, Tím, Hồng, Cam, Đỏ, Vàng, Hoàng Kim, Bạch Kim, Vô Song.]

[Lưu ý: Độ khó của nhiệm vụ cấp cao có thể thay đổi thành nhiệm vụ cấp thấp nếu chủ thiết bị thừa nhiều khả năng để hoàn thành.

Ví dụ nhiệm vụ khó cấp độ Tím ở hiện tại, trong tương lai gặp nhiệm vụ tương tự như vậy nó sẽ có cấp độ thấp hơn.].