Ta Bán Hủ Tiếu Tại Dị Giới

Chương 19: 19 Làng Yên Việt

Mặt trời dần lặn xuống, con xe ót ét của Ma Tùng Quân đã bật đèn lên.

Bởi vì hắn đã vào giữa một khu rừng tre, đường mòn của rừng khá nhỏ lại còn gập ghềnh.

Hắn phải đi xe cực kì chậm để tránh những tảng đá ở bên.

Trời bây giờ vẫn chưa tối hẳn, nhưng mà mấy cây tre cây trúc trong khu rừng này quá cao, lại mọc sát với nhau nên đã che khuất ánh sáng mặt trời.

Vì thế hắn phải bật đèn xe lên, mấy tấm năng lượng mặt trời đã thu lại từ lâu.

Hắn lang thang trong cái rừng tre này suốt ba tiếng đồng hồ rồi, không biết có đang đi đúng đường không nữa.

Nếu bây giờ đi sai đường cũng chẳng còn cửa quay lại, hắn phải băng qua một cánh rừng cây thân gỗ mới đến được đây.

Mà trên đường đi hắn thấy vô số dấu móng vuốt cỡ lớn hằn trên thân cây, còn có cả dấu chân của bọn chúng trên mặt đất nữa.

Nhìn thôi cũng đủ hiểu mấy con thú dữ về đêm nó khủng khiếp cỡ nào.

“Lưu béo! Thò đầu ra sau nhìn xem cái chuồng heo có bị lệch không để còn sửa lại.

Cẩn thận coi chừng bị cây quẹt trúng mặt.”

Trời sắp tối, nhìn quang cảnh bên trong khu rừng tre có chút âm u.

Vì thế hắn phải kiếm chuyện để nói với Lưu béo.

Lưu béo thì không hiểu chuyện cho lắm, hắn nghe thế cứ nghĩ là thật nên ló đầu ra khỏi xe để nhìn.

Thấy chuồng heo vẫn ổn, còn có con Gâu đang ngó lại hắn với cái lưỡi thè dài ra.

“Chuồng heo vẫn ổn Ma huynh.” – Lưu béo báo cáo lại.

“Ừ.” – Ma Tùng Quân gật đầu.

Cảm giác ở trong đây càng lâu hắn càng cảm thấy rùng rợn, nên bèn nhờ Lưu béo châm một điếu thuốc.

Nhận lấy điếu thuốc đang cháy trong tay Lưu béo, Ma Tùng Quân liền hỏi:

“Lưu béo, ngươi tên thật là gì? Sau này ra ngoài không thể để người ta gọi mình là Lưu béo mãi được, phải giảm cân đi chứ?”

Nghe thế Lưu béo nhìn xuống cái bụng tròn vo của mình, hắn cười hề hề lên một tiếng rồi đáp:

“Mẹ đệ lúc còn sống bảo đệ phải thật khỏe mạnh, ăn nhiều để chóng lớn, có cơ thể mập mạp mới khiến các cô nương yêu thích.

À … đệ tên Bảo, Lưu Bảo.

Hề hề, mà Ma huynh này.

Trời sắp tối rồi khi nào chúng ta mới đến nơi.

Đệ nghe phụ thân dặn không nên vào rừng lúc trời tối.

Rất nguy hiểm đối với dân thường như chúng ta.”

Nhìn xuống màn hình trên xe, hắn thấy khoảng cách còn khoảng hai cây số nữa là tới.

Với cái tốc độ này có thể đến kịp trước khi mặt trời lặn xuống.

“Gần đến rồi.

Đệ yên tâm, không phải ngủ trong rừng đâu mà sợ.”

Dù Ma Tùng Quân không có gì chắc chắn, nhưng hắn vẫn phải trấn an Lưu béo.

Hắn không thấy phiền vấn đề này, ngược lại có Lưu béo ở đây hắn sẽ đỡ sợ hơn, tránh phải đưa ra quyết định sai lầm.

Đường đi dần dần rộng ra, trúc tre hai bên trở nên thưa thớt hơn.

Thậm chí hắn còn thấy được vài đoạn tre bị chặt chỉ còn lại gốc, cho thấy dấu hiệu của con người sinh sống gần đây.

Thấy thế Ma Tùng Quân cũng thở phào một tiếng, hắn chuyên tâm lái xe về phía trước.

Không gian yên tĩnh đến mức chỉ nghe thấy tiếng lá cây xào xạc chuyển động bởi những cơn gió trên cao.

Phía dưới chỉ nghe thấy tiếng xe điện êm tai của Ma Tùng Quân, thi thoảng vài con heo con kêu ủn ủn lên vài cái.

Trời đã về chiều, mấy con gà phía trên đã ngủ từ sớm.

Trong chuồng của mình, con Gâu vẫn đang hớn hở nhìn xung quanh, đối với nó thứ gì cũng thật lạ lẫm.

Con Meo ngược lại, nó ngủ suốt cả ngày, lúc tỉnh thì ngồi phè bụng ra liếm lông rồi lại ngủ.

Có một điều lạ rằng hai con này mặc dù không huấn luyện gì cả nhưng cực kì nghe lời Ma Tùng Quân.

Suốt cả chặn đường dài chúng chẳng bao giờ nhảy khỏi chuồng của mình, chỉ khi nào hắn dừng xe thì hai đứa nó mới nhảy xuống đi dạo.

Lúc này con Meo bỗng dưng cảm nhận được gì đó, nó tỉnh dậy từ trong giấc ngủ rồi nhanh chóng nhảy lên nóc chuồng của mình nghiêng đầu nhìn về phía trước.

Xe đang dần chậm lại khiến mấy con gà đang ngủ cũng giật mình tỉnh giấc, chúng bắt đầu nhìn trái nhìn phải sau lại rúc hết vào nhau.

Con Gâu dựng thẳng tai lên ngó cổ nhìn về phía đầu xe.

“Ông gì ơi cho cháu hỏi phía trước có phải là làng Yên Việt không?”

Giọng nói của Ma Tùng Quân cất lên.

Hắn dừng xe lại là vì thấy một ông lão đang vác bó củi trên lưng đang đi bộ về phía trước.

“Ngươi đây là từ đâu đến?”

Ông lão híp mắt quay đầu lại hiếu kì hỏi Ma Tùng Quân.

“Ta là Ma Tùng Quân cùng với thợ rèn Lưu béo ở trấn Phúc Lộc đi ngang qua đây.

Ông cụ, phía trước có phải là làng Yên Việt không?” – Ma Tùng Quân gãi đầu nói.

“Ah, là người của trấn Phúc Lộc sao? Làng chúng ta ở phía trước, chừng vài trăm thước nữa là tới, trời sắp tối rồi mau lên đi.

Các ngươi làm gì mà kéo theo cả đống xe thế? Là thương nhân sao?” - Ông lão hỏi.

“Không phải, cháu bán hủ tiếu trên cái xe này.

Ông lão, ông lên đây ngồi đi cháu chở ông đến làng.”.

||||| Truyện đề cử: Thần Y Ở Rể |||||

Ma Tùng Quân mở cửa xuống xe cười nói với ông lão.

Cuối cùng hắn cũng gặp được một người, phía trước chắc chắn là làng Yên Việt rồi.

Có thể thở phào được một hơi, thực sự mặt trời sắp tắt đến nơi rồi, hắn càng nhìn xung quanh càng thấy ghê.

Hắn không phải là sợ ma, mà sợ dã thú quái vật của thế giới này.

Trong màn đêm, luôn có những nỗi sợ mà con người khó có thể giải thích được.

Huống chi một kẻ từng sống ở thế giới không bao giờ tối.

Đêm đến có đèn sáng trưng, chẳng phải lo ngại cái gì.

“Được được, cám ơn chàng trai khôi ngô.

Ngươi nói ngươi bán hủ tiếu? Món đó trông như thế nào? Có định bán ở làng chúng ta luôn không?”

Ông lão cười ha ha nói, lưng lão hơn còng, lão được Ma Tùng Quân dìu đi về cửa phụ của xe, hắn cầm dùm ông lão bó củi trên vai.

Bên hông xe của Ma Tùng Quân có một cửa phụ nhỏ, cửa phụ này là cửa của thùng xe, thi thoảng dừng xe đột ngột muốn lấy gì ở thùng xe chỉ cần mở cái cửa này.

Thiết kế này tiện cho việc vận tải hàng hóa.

Bất quá ông lão đang được Ma Tùng Quân đỡ lên thì bỗng dưng con Gâu nó nhảy xuống nhe răng trợn mắt với ông lão.

Ma Tùng Quân ban đầu không chú ý đến nó, chỉ thấy ông lão nhìn con Gâu có vẻ sợ sệt.

“Grừ ~~~ … Gâu gâu gâu!!!!”

Nó sủa lên liên tiếp ba tiếng, mang theo trạng thái thù địch với ông lão.

“Mày phát điên à? Cút về chuồng nhanh lên!”

Ma Tùng Quân tiện chân sút cho con Gâu một phát rồi đỡ ông lão lên xe.

Sau đó hắn đưa lại cho ông lão bó củi.

“Ông cứ ngồi đây, bám vào cái thành này.

Đường hơi gập ghềnh, ông cẩn thận coi chừng té.”

Cẩn thận dặn dò ông lão một tiếng rồi Ma Tùng Quân lên phía trước lái xe.

Vốn hắn định cho ông lão lên ghế lái phụ rồi đuổi Lưu béo ra thùng xe ngồi.

Chả là Lưu béo có cái bụng quá béo, hắn không thể ngồi vừa cái cửa phụ bên hông được.

Đường cũng ngắn cho ông lão ngồi tạm ở đó cũng không sao.

Con Gâu bị Ma Tùng Quân đuổi về chuồng, nó vẫn đi nhưng đi với thái độ chống đối.

Ánh mắt của nó cứ nhìn chằm chằm lấy ông lão cho đến khi khuất mắt.

Lúc này Ma Tùng Quân không để ý đến con Meo, hắn cho rằng Meo vẫn đang ngủ.

Thực tế nó đang ngồi trên nóc của thùng xe, ngay trên đầu của ông lão.

Nó ngồi đó như thể canh chừng thứ gì đó.

Trời lúc này đã về đêm, ánh sáng mặt trời vụt tắt, chỉ còn lại một chút hiu hắt trên trời cao.

Ma Tùng Quân lái xe một cách chậm rãi.

Hắn đi về phía trước thì thấy được ánh đèn mờ, kia chẳng phải là làng Yên Việt hay sao?

[Đã đến làng Yên Việt.

Đoạn đường hoàn thành.]

[Phiền Bỏ Mẹ chúc chủ thiết bị hoàn thành nhiệm vụ.]

[Chủ thiết bị cố lên!!]

“Ê, mày lợi dụng thông báo của hệ thống để nói ké đúng không?”

Ma Tùng Quân tát bôm bốp vào màn hình máy tính.

Đánh xe đến gần cổng làng, đèn chiếu rọi xuống mới thấy rõ hơn được cổng làng này không ngờ lại được đắp bằng đất và đá.

Nó không cao cho lắm, nhưng cũng vững chãi hơn so với cái trấn Phúc Lộc.

Cái này mà là cái làng sao? Xác định là làng hay là thành?

Bỏ qua chuyện đó, Ma Tùng Quân đã đánh xe gần tới thì có người cầm theo ngọn đuốc chắn trước cổng xe.

Ở đây có đuốc? Có đuốc chắc chắn phải dùng dầu hỏa, thế quái nào Lưu béo lại không biết đến dầu thô nhỉ?

“Đứng lại, người đến là ai?”

Người cầm đuốc là một thanh niên lực lưỡng, hắn không tỏ vẻ hiếu kì với xe của Ma Tùng Quân mà yêu cầu hắn dừng lại.

“Tiểu Khánh, là ta … mau mau đỡ ta xuống.”

Lúc này ông lão ló đầu ra từ xe của Ma Tùng Quân, lão vẫy vẫy thanh niên lực lưỡng kia về phía mình.

“Tộc trưởng? Sao người lại ở đây?”

Thanh niên gọi là tiểu Khánh giật mình nói.

“Mau đỡ ta xuống, ai chà chà cái lưng ốm yếu của ta …”

Được tiểu Khánh đỡ xuống, ông lão than ôi một tiếng rồi vỗ cái lưng gù của mình.

“Cái xe này thật sự tốt, đi êm ru.

Hơn hẳn mấy loại xe mắc tiền của lũ đế quốc kia.”

Vừa nói ông lão vừa đưa bó củi của mình cho tiểu Khánh rồi đến đầu xe gõ nhẹ lên đó:

“Chàng trai, cậu xuống đi.

Cho ta xem thứ gì đó chứng minh cậu đến từ Dạ Lang.

Cậu thông cảm, cái làng nhỏ bé này có thù với bọn đế quốc, ta sợ đế quốc cài cắm vào đây.

Người của trấn Phúc Lộc thi thoảng cũng hay đến đây, nhưng cậu lạ mặt quá.”

Nghe thế Ma Tùng Quân cũng không suy nghĩ gì nhiều, hắn xuống xe đưa tờ giấy thông hành cho ông lão.

Sau đó ông lão lại nhìn sang Lưu béo đang ngồi bên ghế phụ, lão nhìn vào đống giấy tờ rồi gật gù đầu.

“Được, tờ giấy này mực còn mới.

Chắc là tiểu Biện làm cho cậu, được rồi cậu vào đi.

Trời cũng sắp tối rồi …”

Ông lão vỗ vỗ vai của Ma Tùng Quân rồi khom mình đi vào cổng làng..