Ta Bán Hủ Tiếu Tại Dị Giới

Chương 48: 48 Có Người Còn Sống

Rảo bước đến gần Sonic, Huyết Phong nhẹ giọng nói:

“Ngài có biết xác mẫu thân tại hạ ở đâu không?“

Đáp lại sự chờ mong của Huyết Phong là cái lắc đầu của Sonic.

“Chẳng lẽ mẹ còn sống...? Thực sự mẹ còn sống ư? Như mà Thập Nhị Huyền Môn Công tầng cuối đã được mở...!không thể nào mẹ còn sống được...“ – Huyết Phong lẩm bẩm tự thủ thỉ một mình.

Hắn rất muốn tin là mẹ hắn còn sống, nhưng mà khi bị ném bay đi, hắn thấy toàn thân mẹ hắn bốc lên luồng huyết khí màu đỏ.

Đó chính là tầng cuối cùng của Thập Nhị Huyền Môn Công, khi mở chỉ có một đường chết.

Hắn vừa bế xác phụ thân mình, vừa tìm kím khắp nơi, vô tình hắn đến bên một bờ hồ.

Đúng lúc này một cơn gió cuốn theo hàng trăm lá hoa anh đào nổi lên.

Bấc giác Huyết Phong mủi lòng.

Cảnh tượng này khiến hắn quen thuộc đến lạ.

Huyết Phong từ từ xoay người lại, trước mắt hắn là một cảnh tượng màu hồng đẹp đến nhẹ người.

Hàng trăm cây hoa anh đào nở rộ, những cánh hoa rơi xuống đất tạo ra một vùng đất màu hồng, thậm chí ở nơi này còn có một bờ hồ xanh biếc.

Xanh màu lục của lá, một màu xanh của thiên nhiên hùng vĩ.

Đâu đó trên mặt hồ có vài cánh hoa anh đào trôi lềnh bềnh ở đó.

Do ngọn gió vừa rồi giờ đây khắp bầu trời tràn ngập cánh hoa, trên mặt hồ nước thi nhau gợn sóng.

Cảnh tượng trông sao thật hữu tình nhưng trong lòng người ngập tràn bi thương, thống khổ.

Huyết Phong nhớ lúc bé vào dịp tết của làng ba mẹ có dắt hắn đến đây cùng với Lục muội để chơi đùa rồi ngắm cảnh.

Cảnh tượng khi đó thật đẹp, vẻ đẹp năm nào vẫn giữ nguyên như thế.

Cảnh còn nhưng người ở đâu?

Hắn còn nhớ ba mẹ hắn từng nói, dù chỉ là vu vơ đi chăng nữa ông bà muốn sau này khi mất đi có thể được chôn cất bên cạnh bờ hồ này.

Một nơi tuyệt đẹp vào những ngày xuân đến.

Tâm sự trong lòng Huyết Phong, Sonic không thể nào biết được.

Hắn chỉ đang thấy cảnh tượng trước mắt rất là đẹp, nhưng Huyết Phong thì không như thế.

Nhẹ nhàng bước đến bên cạnh bờ hồ, Huyết Phong đặt xác ba mình bên cạnh đó rồi bản thân lại lùi lại mấy bước, hắn quỳ rạp hai chân xuống đất.

Hắn bắt đầu cào lên mặt đất, đúng hơn là hắn đang đào.

Đào bằng tay không, hắn không có bất cứ thứ gì để đào đất cả hắn dùng chính đôi bàn tay chưa lành vết thương của mình để đào.

Cứ thế từng vết thương chưa đóng vảy của Huyết Phong trên mình bắt đầu trào máu ra.

Mặc cho cơn đau nhức nhối trên cơ thể, hắn vẫn cứ liên tục đào đất.

Vừa đào hắn vừa cắn răng để bản thân không phải khóc.

Ba hắn dặn là đàn ông không được khóc trước mặt người khác, hắn khóc trước mặt Sonic vài lần rồi, hắn không đáng mặt đàn ông.

Thù còn chưa báo, mẹ còn chưa tìm thấy, bà còn sống hay đã chết.

Hắn không thể khóc được, hắn dặn lòng không thể nào khóc được.

Bản thân đâu còn nhỏ nhắn gì nữa, đâu còn là một đứa nhỏ chưa biết chuyện.

Cứ thế càng lúc những miếng vải băng bó trên người hắn rơi lã tã xuống mặt đất.

Không có gì kìm vết thương lại, máu cứ thế mà chảy ra.

Huyết Phong mặc kệ nhưng không đồng nghĩa với việc Sonic để yên như vậy.

Sonic thấy cũng không đành lòng.

Hắn nhẹ nhàng đặt tay lên vai Huyết Phong, một luồng năng lượng được truyền qua từ tay của Sonic truyền đến cơ thể Huyết Phong.

Chẳng quan tâm đến sự hiện diện của Sonic, Huyết Phong cứ mặc sức mà đào, chẳng màng sự thay đổi của cơ thể.

Hắn cứ đào, đào mãi nhưng càng đào hắn cảm thấy cơ thể dường như khỏe hơn không còn đau nhức gì nữa.

Nhưng cũng chỉ là cảm giác thôi, có lẽ hắn đã quá quen với việc đau đớn rồi chăng?

Chừng nửa canh giờ sau hắn đào xong một cái hố sâu 3m.

Tiếp đó hắn tiến lại bờ hồ rửa ráy tay chân sạch sẽ thì hắn lại nhận ra một điều kỳ lạ rằng bản thân không biết từ khi nào không còn một vết thương nào trên người.

Băng gạc rơi xuống, vết thương đã khép miệng.

Cảm thấy kỳ quái hắn bắt đầu sờ soạn khắp người cứ như một kẻ tự kỷ.

Quả thật người hắn không còn một vết thương nào, tất cả còn lại chỉ là những vết máu loang lổ cùng với màu vàng của thuốc gì đó còn đọng lại.

Huyết Phong quay sang tìm hình ảnh của Sonic lại không thấy gã đâu, bất quá chuyện quan trọng hơn là chôn xác cho phụ thân mình.

Hắn bế xác ba hắn về sát bờ hồ để tẩy rửa cơ thể cho ba mình, để lúc chôn ông có cơ thể sạch sẽ nhất.

Nhưng đúng lúc này Huyết Phong lại cảm nhận có người đứng sau lưng mình, quay sang hắn bắt gặp hình ảnh của Sonic cùng với một hộp gỗ lớn được vác trên vai.

“Tắm rửa cơ thể cho ông ta xong đi rồi bỏ ông ta vào hòm.”

Sonic nhẹ nhàng nói như thể đây là một việc không có gì.

Nhưng đối với Huyết Phong đây là một ân tình rất lớn.

Vốn Huyết Phong cũng định đi chặt gỗ để đóng một cái quan tài cho phụ thân mình, hắn dập đầu tạ ơn với Sonic một lần nữa.

Hắn cứ im lặng mà làm, Sonic vốn hay nói nhiều mà giờ đây cũng im lặng.

Ngoài đóng cái quan tài cho Huyết Phong, Sonic cũng không phụ hắn thêm bất cứ thứ gì nữa.

Từ tẩy rửa cho đến đưa xác cha mình vào trong quan tài rồi lại bê quang tài đặt xuống cái hố hắn đào sẵn.

Tất cả việc đó Huyết Phong chỉ làm một mình mà chẳng nhờ Sonic.

Cả quá trình diễn ra trong im lặng.

Trước đó Huyết Phong khóc rất nhiều, nhưng khi thấy xác của ba mình, Huyết Phong chẳng khóc lấy một lần.

Có vẻ như hắn đang ép bản thân phải trưởng thành lên.

Cứ thế cho đến khi một nắm đất cuối cùng được Huyết Phong đắp lên mộ.

Rồi hắn chạy đi tìm vài viên đá lớn xếp ở trước mộ.

Không biết vô tình hay hữu ý Huyết Phong thấy một miếng gỗ hình chữ nhật vuông vắn nằm ngay bên cạnh, thế là hắn dùng một viên đá sắc nhọn khắc lên đó dòng chữ:

“Trần Dương mộ - Trai trưởng Trần Nguyệt Huyết Phong lập.“

Xong xuôi dòng chữ Huyết Phong cắm thật mạnh miếng gỗ đó xuống đất, nằm trước bia một là ba viên đá hắn ta vừa xếp lên.

“Rầm rầm rầm!!!“

Huyết Phong dập đầu mạnh ba cái thật lớn rồi hét lên:

“Phụ thân!!! Con trai bất hiếu, ba mất không thể cho ba một nơi an nghỉ đàng hoàng.

Ba dưới suối sàng phù hộ cho hài nhi tìm được xác mẫu thân để chôn cất cùng ba.

Hài nhi bất hiếu sau hôm nay sẽ quyết tâm báo thù cho hai người.”

“Dù có khó khăn, dù có chông gai hay sợ hãi con vẫn quyết tâm báo thù.

Một ngày nào đó con sẽ đặt đầu của kẻ thù để tế ba mẹ trên cao.”

Nói xong Huyết Phong dập đầu thêm ba cái rồi đứng lên.

Chôn cất xong phụ thân mình, Huyết Phong chạy bộ về làng.

Hắn cảm giác thân thể hắn đã khỏe lại như lúc ban đầu, bên cạnh hắn, Sonic cứ như là đang tản bộ hơn là chạy.

“Vết thương của …”

“Cảm ơn ít thôi.” – Sonic ôm tay sau đầu vừa đi vừa nói.

Nghe thế Huyết Phong ngại ngùng gật đầu không dám nói gì nữa.

Trở về làng, nhìn ngôi làng quen thuộc của mình, nỗi lòng của Huyết Phong lại dấy lên một lần nữa.

Nhưng hắn vẫn cố gắng chịu đựng, hắn thu gom xác của dân làng lại.

Hắn nhớ tên của từng người, từng gương mặt của bọn họ lúc sinh thời.

Có những người hắn không thể nào nhìn ra được mặt do đã bị hủy dung, dị dạng hay nhiều cách thức khác đến mức khó có thể nhận dạng ra.

Cũng may còn vật tùy thân giúp cho Huyết Phong nhận biết được.

Với những cái xác bị cháy đen, cái gì cũng không còn.

Huyết Phong đành đánh dấu lại để chôn cất sau cùng.

Đến lúc Huyết Phong bắt gặp một cái xác cháy đen ở ngay giữa đường đi của làng.

Bất giác một tia ký ức đau thương ùa về, xác cháy đen đến mức khô quắp lại, gương mặt cũng nhìn không ra.

Nhưng vị trí này, cảm giác này cho Huyết Phong biết đó chính là sư phụ của hắn.

Huyết Phong bế xác sư phụ mình lên, cánh tay của ông gãy ra rơi xuống mặt đất.

Làm lộ ra một viên đá cuội ở bên trong bàn tay chỉ còn hai ngón.

Tất cả vật tùy thân của ông đều bị cháy thành tro, duy nhất chỉ có một viên đá cuội to bằng lòng bàn tay còn tại bàn tay của ông.

Đây chính là cục đá mà sư phụ hắn yêu quý nhất.

Huyết Phong chẳng biết vì sao sư phụ mình là trân trọng cục đá cuội này, trong khi hắn nhặt được cả một rổ ở bờ sông gần đó.

Nhưng đây là vật kỷ niệm của sư phụ, nên Huyết Phong nhặt nó lên hòng an táng nó cùng với ông.

Sau đó hắn đem xác của sư phụ hắn về sân sau nhà của ông rồi đặt xuống.

Hắn bắt đầu đào một cái hố, để chôn sư phụ mình.

Lần này hắn sẽ tự tay làm một cái hòm cho ông, hắn cũng làm thêm vài cái hòm nữa.

Thấy Huyết Phong làm quá lâu, Sonic quyết định ra tay làm một phát hơn ngàn cái hòm lớn nhỏ đủ loại đặt xuống trước mặt Huyết Phong.

“Nhanh đi, nhìn ngươi lọ mọ ta mệt quá.” – Sonic bỏ lại một câu.

Cứ như thế Huyết Phong đem xác của từng người một đặt lên hòm, rồi đem hòm của họ.

Hắn chôn từng người ở sau nhà của họ, hắn làm công việc đó suốt một hai ngày trời dưới sự hỗ trợ của Sonic.

Quả thật nếu không có Sonic có khi Huyết Phong phải mất đến mấy tháng.

Dường như nghe thấy cái gì đó, Sonic dựng tai lên.

Hắn nhìn về một căn nhà ở đằng xa.

“Ta nghe thấy nhịp tim của hai đứa trẻ.” – Sonic lên tiếng.

“Còn người còn sống ư?” – Huyết Phong ngạc nhiên nói.

Thật sự vẫn còn người còn sống ở đây sao? Làm thế nào có thể …

“Bên trong căn nhà đó.

Quái lạ, tại sao có thể giấu được tai của ta suốt mấy ngày qua được.”

“Đó là nhà của tại hạ.”

Huyết Phong tức tốc chạy vào bên trong nhà mình tìm kiếm, nhà hắn khá nhỏ.

Chạy hết mấy vòng cũng không thấy ai, Huyết Phong mới nghiêng đầu ra nhìn Sonic.

“Ta nghe được âm thanh ở dưới lòng đất.

Có vẻ như là hai đứa trẻ, nhịp tim của chúng đang đập rất mạnh nên ta mới có thể nghe thấy.”

Nghe Sonic nói thế, Huyết Phong như nhớ ra được cái gì.

Hắn trực tiếp đấm nát sàn gỗ dưới chân mình, ở dưới lộ ra một tấm sắt dày cộm.

Hắn hít vào một hơi thật sâu, cơ bắp cuồn cuộn nổi lên.

Hắn dùng toàn bộ sức bình sinh của mình để bật tung cái nắp đó lên nhưng vẫn không thành.

Gương mặt của Huyết Phong dần trở nên đỏ ửng, máu trong cơ thể hắn lưu chuyển nhanh hơn bình thường.

“Thập Nhị Huyền Môn Công.”

“Nhất Vị Huyệt - Khai Huyệt!!”

“Xì ~~~”

Âm thanh xì xèo vang lên, Huyết Phong gầm một tiếng rõ lớn.

Hắn hất cái cửa sắt sang một bên làm lộ ra một cửa sắt khác.

Nhưng khác một cái cửa sắt này có một lỗ khóa bên trong.

“Không thể nào … làm sao có người ở dưới này được?” – Huyết Phong thấy lỗ khóa vẫn y nguyên liền nói.

“Thiếu gì cách đi xuyên vật cản.

Mở ra nhanh đi, hai đứa nhỏ trong đó sắp chết ngạt rồi.

Ta không mang theo người khác đi xuyên tường được.” – Sonic nói..