Ta Có Năm Đại Lão Ba Ba

Chương 19: DÂU TÂY

Editor: ꧁༺𝔂𝓾𝓴𝓲 𝓷𝓰𝓪̂𝓷 𝓱𝓪̀༻꧂

"Có chuyện gì, nói!"

Giọng nói lạnh như băng của Mục Thâm bỗng nhiên vang lên, Lý Ngạn đang cầm tài liệu lập tức sững sờ, thư ký Kim thì sợ tới mức tay đều run rẩy, đôi mắt mở to và đứng thẳng lưng.

"Thư ký Kim?" Mục Thâm ngước mắt nhìn nàng.

"Đến bây giờ cô đã nhìn trộm về phía bên này không dưới mười lần, có việc gì sao?"

Lý Ngạn kinh ngạc nhìn đồng nghiệp Kim đại mỹ nữ của mình, làm gì mà luẩn quẩn trong lòng như vậy chứ! Tại sao lại muốn nhìn trộm ông chủ chứ!

Đỉnh ánh mắt vạn phần uy nghiêm của ông chủ nhà mình, Kim đại mỹ nữ căng da đầu và bước hai bước chân nho nhỏ.

Trong lòng quả thực hối hận muốn chết, trên mặt thì mang theo nụ cười khô cằn.

"Tổng...... Tổng tài, cũng không gì......"

"Nói."

Mục Thâm hơi hơi dựa vào lưng ghế, ngón tay gõ gõ có tiết tấu ở trên mặt bàn, nhàn nhạt liếc mắt nhìn thư ký Kim một cái.

Thư ký Kim lập tức giật mình một cái, cảm giác tê dại từ da đầu tới tận lòng bàn chân, buột miệng nói ra câu hỏi ở trong lòng mình.

"Chính là mọi người đều đang nói hôm nay ngài đến trễ, tôi nghĩ có phải nguyên nhân là bởi vì Nhuyễn Nhuyễn tiểu khả ái......"

Câu nói kế tiếp càng nói thì giọng nói càng nhỏ, sau khi nói xong thì cô cảm thấy bản thân mình xong đời rồi.

Khí áp trên người Mục Thâm lập tức cảm giác thấp hơn.

Lý Ngạn "........."

Hắn hận không thể dùng kim may lại cái miệng của người phụ nữ ngu ngốc kia lại!

Mục Thâm đen mặt lại. "Xem ra ta giao quá ít công việc cho các người, còn có thời gian nhàn nhã thoải mái như vậy?"

"Không không không...... Tuyệt đối không có, tổng tài tôi sai rồi, lần sau cũng không dám nữa!"

Thư ký Kim nhanh chóng lắc đầu, trong lòng thì yên lặng cầu nguyện. NHuyễn Nhuyễn tiểu khả ái em nhất định phải phù hộ chị không bị ba ba của thu thập a!

"Trừ thư ký Kim một tháng tiền lương, đừng để ta lại lần nữa nhìn thấy bộ dáng "Nhàn nhã" bộ dáng như vậy của các ngươi nữa."

Thư ký Kim đều đã nhắm mắt lại chờ đợi bị mắng, lại không nghĩ rằng tổng tài vậy mà nhẹ nhàng bâng quơ cho qua như vậy?

Tuy rằng đúng là trừ một tháng tiền lương khiến cô rất là thịt đau, tuy nhiên so với chịu đựng áp suất thấp của tổng tài và bị mắng thì chuyện này cũng không tính là gì hết! Còn không phải là tiền của một cái túi xách một bộ quần áo sao!

"Vâng tổng tài, không thành vấn đề tổng tài, tôi lập tức đi cảnh cáo nhân viên ở phía dưới."

Nói xong cô nhanh chóng rời đi và đóng cửa lại. Thư ký Kim vỗ vỗ trái tim nhỏ của mình khi tìm được đường sống trong chỗ chết, chắp tay đặt trước ngực và trong miệng còn liên tục lẩm bẩm.

"Nhuyễn Nhuyễn tiểu khả ái em cũng thật sự quá linh đi, về sau chị chỉ báu em thôi, hihi."

Trong văn phòng, Lý Ngạn trộm liếc mắt nhìn sắc mặt của Mục Thâm, rất tốt, không có tức giận giống như trong dự kiến vậy.

Trong lòng hắn cũng cảm thấy tò mò, hôm nay tổng tài vậy mà không có tức giận, chẳng lẽ thật sự là bởi vì đứa nhỏ kia?

Mới vừa nghĩ như vậy thì hắn lại lập tức phủ định, làm sao có thể như vậy chứ. Hắn biết rất rõ về tổng tài nhà mình, người này không có bất kỳ kiên nhẫn gì đối với mấy đứa trẻ con, càng đừng nói là tâm trạng trở nên tốt là bởi vì một đứa trẻ.

Mục Thâm không biết trợ lý nhà mình đang suy nghĩ cái gì, hắn tăng tốc độ xử lý văn kiện và muốn xử lý xong tất cả trước khi tan làm.

Nếu là trở về trễ, nhóc con kia lại muốn lại muốn khóc nhè, phiền muốn chết.

Trong lòng nghĩ như vậy, nhưng nhớ lại lúc nãy đôi mắt trông mong của nhóc con khi nhìn bộ dáng của hắn, khóe miệng của hắn hơi hơi cong lên.

***

Hiệu suất của đội trang trí vẫn rất cao, chỉ trong một ngày thời gian phòng ngủ của Nhuyễn Nhuyễn cũng đã được thay đổi rất nhiều.

Làm xong bài tập lại ăn bữa sáng xong, Nhuyễn Nhuyễn xem TV một lát rồi ngồi không được và cùng với Tiểu Bạch Bạch đi ra vườn hoa chơi một lúc lâu mới trở về, vừa lúc quản gia kêu người dẫn đội trang trí rời đi.

Quay đầu nhìn lại thì thấy nhóc con lắc lư đi trở về, trên mặt ông lập tức nở nụ cười tươi như đóa hoa đang nở rộ.

Ông bước tới và ngồi xổm xuống trước mặt Nhuyễn Nhuyễn, lấy ra một cái khăn tay màu trắng và lau lau mồ hôi trên trán của Nhuyễn Nhuyễn.

"Tiểu tiểu thư chơi mệt mỏi rồi đi, có đói bụng không, để tôi kêu người chuẩn bị thức ăn cho tiểu tiểu thư."

Nhuyễn Nhuyễn vuốt cái bụng nhỏ và nở nụ cười ngượng ngùng.

"Thật ra, Nhuyễn Nhuyễn vừa mới uống sữa bò, bụng bụng cũng không có đói lắm."

Quản gia tinh mắt a, nhóc con rõ ràng là đói bụng nhưng lại ngượng ngùng nói ra.

Ông ra lệnh cho cô hầu gái kia. "Cô đi nói cho dì Lưu chuẩn bị thức ăn."

"Vâng." hầu gái đồng ý, vội vàng chạy chậm đi tìm dì Lưu.

Nhuyễn Nhuyễn chớp chớp đôi mắt to đen như mực, móc từ trong yếm ra một viên kẹo sữa.

"Bác quản gia, cho ông kẹo ăn nè."

Cứ việc đã sớm biết đến chuyện Nhuyễn Nhuyễn chuẩn bị một viên kẹo sữa cho chính mình, hiện tại nhóc con thật sự lấy ra tới khiến ông nhịn không được cảm thấy rất là vui vẻ.

"Tiểu tiểu thư đây là chuyên môn cho tôi sao?"

"Vâng ạ vâng ạ." Nhuyễn Nhuyễn nghiêm túc gật gật cái đầu nhỏ.

"Bác quản gia đối tốt với Nhuyễn Nhuyễn, Nhuyễn Nhuyễn cũng muốn đối tốt với bác quản gia."

Thật sự khiến người ta cảm thấy rất yêu thích a.

Quản gia hơi kém chút nữa là đã bật khóc rồi.

Nhuyễn Nhuyễn lột giấy gói kẹo ra và đút viên kẹo sữa cho quản gia, sau đó nhìn ông bằng đôi mắt trông đợi.

"Ăn ngon không?"

"Ăn ngon, đây là kẹo ngon nhất mà bác quản gia từng ăn qua."

Nhuyễn Nhuyễn nghe vậy thì nở nụ cười, cái miệng nhỏ màu hồng phấn cong lên, lộ ra mấy cái răng nhỏ trắng tinh, trông càng mềm mại.

Quản gia vui vẻ dắt Nhuyễn Nhuyễn bước vào trong biệt thự để ăn cái gì đó, hôm nay trên bàn có dâu tây và cherry vừa mới mua. Bởi vì chưa làm xong thức ăn chuẩn bị cho Nhuyễn Nhuyễn nên quản gia đẩy mâm đựng trái cây đến trước mặt nàng.

"Tiểu thư Nhuyễn Nhuyễn ăn cái này trước để lót bụng đi."

Trái cây rất mới mẻ, màu đỏ tươi rực rỡ khiến người ta phải cử động ngón trỏ.

"Dâu tây!" Nhóc con kêu lên khi nhìn thấy dâu tây lớn màu đỏ.

Nàng thích ăn nhất là dâu tây, sư phụ cũng trồng một ít dâu tây, nó ăn rất ngon, một lần nàng có thể ăn được vài trái lận đó.

Nhóc con vui vẻ cầm một trái dâu tây và cắn một ngụm.

Nhuyễn Nhuyễn ăn nheo đôi mắt lại, đôi chân ngắn nhỏ lắc lư ở phía bên dưới ghế dựa.

Ăn ngon thật a, tuy nhiên vẫn là dâu tây do sư phụ trồng ăn ngon nhất.

"Bác quản gia, cho bác" Chính mình ăn cũng không quên người bên cạnh, nàng chọn một trái dâu tây lớn và đưa cho quản gia.

Quản gia mỉm cười cầm lấy, ngoài ra còn chụp một bức ảnh cho trái dâu tây mình đang cầm ở trong tay.

Ông có chút hơi tiếc vì vừa rồi ông quên chụp lại hình khi tiểu thư Nhuyễn Nhuyễn đút ông ăn kẹo sữa.

Chỉnh sửa xong tin nhắn rồi nhanh chóng phát lên vòng bạn bè của mình, ông thỏa mãn khi nhìn phía dưới có một chuỗi bình luận dấu chấm hỏi.

"Cái này là ba ba, giữ lại cho ba ba, còn có sư phụ nữa."

Ăn xong trái dâu tây trong tay, Nhuyễn Nhuyễn từ bên trong đó chọn ra hai cái lớn nhất đẹp nhất đặt ở trong tay nhỏ rồi nhìn cái một chút rồi lại nhìn cái kia một chút.

Sau đó có chút mất mát mà lẩm bẩm.

"Sư phụ không ăn được dâu tây mà Nhuyễn Nhuyễn cho."

"Không sao đâu tiểu thư Nhuyễn Nhuyễn, chờ sư phụ của người quay trở lại, chúng ta lại mua cái khác là được."

Đôi mắt của Nhuyễn Nhuyễn sáng lên khi nghe thấy lời nói này.

"Đúng rồi, chờ sư phụ trở về, Nhuyễn Nhuyễn sẽ tự tay mua dâu tây lớn nhất ăn ngon nhất cho sư phụ!"

Quản gia "............"

Trong lòng bỗng nhiên có chút chua lòm là chuyện như thế vậy!

"Vậy...... Vậy Nhuyễn Nhuyễn sẽ đem hai cái này để lại cho ba ba nha." Đôi mắt nhỏ đặc biệt không tha dời từ trên dâu tây xuống dưới, Nhuyễn Nhuyễn đặt hai cái dâu tây lên trên đĩa rồi mới đem tầm mắt đặt ở trên cherry.

"Cái này là anh đào sao? Trong núi cũng có anh đào, tuy nhiên anh đào kia rất là chua."

Giống như là nhớ hương vị của trái anh đào kia, khuôn mặt tinh xảo của nhóc con đều nhăn lại với nhau, trông vừa buồn cười vừa thú vị.