Ta Có Năm Đại Lão Ba Ba

Chương 2: KỶ UYÊN RỜI ĐI

Editor: ꧁༺𝔂𝓾𝓴𝓲 𝓷𝓰𝓪̂𝓷 𝓱𝓪̀༻꧂

Sau khi rửa chén xong phải chuẩn bị đi tắm, Nhuyễn Nhuyễn lấy ba lô nhỏ lại và lấy một bộ áo cà sa khác đang đặt trong đó, kiểu dáng giống y hệt bộ mà mình đang mặc.

"Sư phụ con đi tắm rửa trước nha." Nói xong thì ôm quần áo chạy đi, tắm rửa sạch sẽ và tìm một cái ồn gỗ bắt đầu nghiêm túc giặt quần áo.

"Sư phụ người mau đi tắm đi, để quần áo cho Nhuyễn Nhuyễn giặt." Tiểu hòa thượng vô cùng cần mẫn nói với Kỷ Uyên.

Kỷ Uyên mỉm cười, xoay người ôm con sói nhỏ đi tắm rửa, lúc đi ra chính là một con sói con ướt nhẹp và có chút xấu xí.

Nhuyễn Nhuyễn cầm khăn lông và quấn lên người con sói con, bắt đầu xoa tới xoa lui ở trên người của nó, lau khô nước trên người sói con và một tay thì ôm sói con tay còn lại thì cầm quần áo của mình ra ngoài phơi.

"Tiểu Bạch Bạch đừng lộn xộn, chỉ có lông trên người khô hết mới có thể bước vào."

Vỗ vỗ cái đầu nhỏ của sói con, Nhuyễn Nhuyễn lại chạy về để giặt áo cà sa của Kỷ Uyên, sau đó mới chạy ra bên ngoài để cùng hóng gió với Tiểu Bạch Bạch.

Kỷ Uyên dẫm dép lê bước ra ngoài, cũng ngồi xuống và ôm Nhuyễn Nhuyễn vào trong lòng ngực, cởϊ áσ khoác của mình ra và khoác lên trên người Nhuyễn Nhuyễn.

"Nhuyễn Nhuyễn không lạnh, sư phụ mặc đi, không cần bị cảm."

Nhuyễn Nhuyễn lôi kéo tay của hắn cứng rắn không chịu mặc muốn cho Kỷ Uyên mặc trở lại.

"Sư phụ ôm Nhuyễn Nhuyễn tiểu lò sưởi thì không cảm thấy lạnh nữa." Kỷ Uyên kiên nhẫn giải thích.

Nhóc con suy nghĩ một chút, cuối cùng cũng không từ chối mà toàn bộ thân thể đều chui vào trong lòng ngực của Kỷ Uyên, cánh tay nhỏ ôm vòng eo gầy yếu nhưng rắn chắc của sư phụ.

"Vậy để Nhuyễn Nhuyễn sưởi ấm cho sư phụ." Cái mũi ngửi ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt của hoa lan từ cơ thể của sư phụ, Nhuyễn Nhuyễn thỏa mãn dùng khuôn mặt nhỏ cọ cọ trên ngực của sư phụ.

Sư phụ thơm quá a ~

Cũng giống như trước đây, Nhuyễn Nhuyễn thích nhất chính là nằm trong lực của sư phụ và được sư phụ ôm.

Đáng tiếc sức khỏe sư phụ không được tốt, Nhuyễn Nhuyễn đau lòng sư phụ, cho nên sau khi lớn lên rất ít để sư phụ ôm.

"Sư phụ, người chừng nào thì đi a, có thể hay không ở thêm một đoạn thời gian cùng với Nhuyễn Nhuyễn, thật sự phải đi sao? Có thể hay không đừng rời khỏi Nhuyễn Nhuyễn, con thật sự không muốn người đi."

Nhuyễn Nhuyễn nhỏ giọng nói, đầu chôn ở trong lòng ngực sư phụ, giọng nói luôn luôn mềm mại vui sướng lúc này lại mang theo nghẹn ngào mất mát.

Kỷ Uyên rũ mắt nhìn nhóc con trong lòng ngực, trong mắt mang theo một chút u sầu.

Hắn cũng...... Không muốn a.

Nếu là có thể, hắn cũng muốn vẫn luôn ở cùng Nhuyễn Nhuyễn, sống cuộc sống nhỏ ở trên núi.

Kỷ Uyên nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu trơn bóng của cô bé, đôi mắt nhìn bầu trời tràn đầy ngôi sao.

"Nhuyễn Nhuyễn là một đứa trẻ lớn, không thể cứ luôn ỷ lại vào sư phụ. Con chim nhỏ luôn phải rời khỏi cánh chim của chim lớn mới có thể học được cách bay lượn. Nhuyễn Nhuyễn, sư phụ dạy cho con những đạo lý đối nhân xử thế, còn có y thuật và võ thuật, những thứ này con không được quên, sau khi trở về ta muốn kiểm tra bài tập của con."

Khuôn mặt nhỏ của Nhuyễn Nhuyễn cọ cọ vài cái lên trên người Kỷ Uyên, Kỷ Uyên biết, nhóc con của hắn đang khóc.

"Vâng, Nhuyễn Nhuyễn...... Mới sẽ không quên làm bài tập đâu, con...... Con rất chăm chỉ."

"Ừ...... Nhuyễn Nhuyễn ngoan nhất." Kỷ Uyên nhẹ nhàng mỉm cười, gió tháng ba mang theo một chút mát mẻ, sẽ không khô nóng cũng sẽ không cảm thấy quá lạnh.

Mặt trăng khuyết quạnh quẽ treo ở trên màn đêm đen kịt, những ngôi sao xung quanh tỏa sáng lấp lánh.

Một lớn một nhỏ cứ như vậy ngồi trên ban công ngắm nhìn không trung, bên cạnh có một con sói trắng nhỏ đang nằm sấp và rũ mí mắt xuống, cả căn phòng ấm áp và yên tĩnh.

***

Sinh sống hai ngày ở thôn núi nhỏ, người trong thôn đều biết đại khái là trong thôn tới hai hòa thượng, một lớn một nhỏ, hòa thượng lớn có khuôn mặt vô cùng đẹp, rất nhiều cô gái không lớn không nhỏ ở trong thôn đều trộm đi nhìn, tuy nhiên họ không dám đến quá gần.

Rốt cuộc ở trong thôn này chưa từng có người đàn ông nào lớn lên đẹp mắt như vậy, tuy rằng là một hòa thượng, nhưng không thể cưỡng lại được vì hắn lớn lên quá đẹp.

Nhuyễn Nhuyễn và Kỷ Uyên sống vô ưu vô lự hai ba ngày, cô bé đều quên mất chuyện Kỷ Uyên sắp rời đi.

Kỷ Uyên tuy rằng nhìn Nhuyễn Nhuyễn với vẻ mặt mang ý cười, nhưng trong mắt hắn lại càng ngày càng lộ rõ vẻ u sầu và không nỡ.

Buổi tối ngày thứ ba, Kỷ Uyên kể chuyện xưa dỗ Nhuyễn Nhuyễn ngủ, hắn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ ngủ đến đỏ bừng của Nhuyễn Nhuyễn, qua một lúc lâu mới khẽ thở dài một cái.

Ngón tay vuốt ve khuôn mặt nhỏ của cô bé, đôi amwst của Kỷ Uyên thâm trầm, cất giấu vô số cảm xúc.

Ngón tay rời khỏi khuôn mặt nhỏ của Nhuyễn Nhuyễn nắm lại thành nắm đấm, sau một lúc lâu mới buông ra, trên lòng bàn tay hình lên mấy dấu hiệu hình trăng non.

"Nhuyễn Nhuyễn, chờ sư phụ tới tìm con."

Hắn đứng dậy viết một bức thư đặt ở trên bàn, đặt ở bên cạnh cái gối của Nhuyễn Nhuyễn, khom lưng hôn một cái lên khuôn mặt nhỏ của Nhuyễn Nhuyễn.

"Ngao ngao......" Tiểu Bạch Bạch cắn áo cà sa của Kỷ Uyên, giống như biết hắn phải rời đi cho nên nôn nóng kêu ngao ngao.

"Chăm sóc tốt cho con bé." Kỷ Uyên chỉ nói một câu như vậy.

Sau đó hắn mới mang theo đồ đạc của mình không nỡ rời đi, lúc đi tới cửa hắn dừng lại một lúc lâu, sau đó mới khép cửa lại.

"Ngao......" Tiểu Bạch Bạch nghiêng đầu nhỏ và dùng đầu vừa củng vừa bào ở trên cánh cửa, âm thanh lớn như vậy nhưng Nhuyễn Nhuyễn vẫn ngủ say như cũ.

Khi Kỷ Uyên rời đi, ở dưới lầu gặp được bà lão chủ nhà.

"Đại sư, ngài đây là...... Phải rời khỏi?"

Bà lão vội vàng buông đồ vật trong tay xuống và nghi hoặc hỏi, người lớn đi rồi, vậy đứa nhỏ đâu?

Kỷ Uyên gật đầu.

"Ta có việc phải rời khỏi, nhưng không thể mang theo Nhuyễn Nhuyễn. Làm phiền thí chủ trước chăm sóc con bé một chút, ngày mai ba ba của Nhuyễn Nhuyễn sẽ mang con bé về nhà."

Xuyên thấu qua ánh đèn mông lung dưới mái hiên, bà lão nhìn thấy sắc mặt của hắn đặc biệt tái nhợt, đôi mắt thâm trầm, cả người lộ ra hơi thơ cô đơn quạnh quẽ.

Bà lão nhìn không biết vì cái gì cảm thấy đôi mắt chua xót, bà nhanh chóng nói "Vậy vì sao không đợi đứa nhỏ tỉnh lại rồi đi, ngày mai đứa nhỏ thức dậy chắc chắn rất đau lòng."

Kỷ Uyên ngẩng đầu và nhìn về phương xa trong bóng đêm, đôi amwst xinh đẹp kia dần dần đỏ lên.

"Bởi vì......"

Sợ luyến tiếc a, hắn sợ nhìn thấy Nhuyễn Nhuyễn khóc, đến lúc đó chính mình sẽ càng thêm luyến tiếc rời đi.

Tiếng thì thầm nhẹ nhàng biến mất trong không khí, bà lão còn không nghe rõ lời hắn nói thì Kỷ Uyên đã xoay người rời đi. Thân ảnh màu trắng dần dần biến mất ở trong đêm tối, ánh trăng lạnh lẽo chiếu vào trên người hắn, cảm giác như hắn có thể biến mất bất kỳ lúc nào.

Bà lão nhìn Kỷ Uyên rời đi một lúc lâu, cuối cùng thở dài.

Chuyện của người khác, bà cũng không dám nói cái gì, vị đại sư kia chắc cũng luyến tiếc đứa nhỏ.

Tuy rằng mới ở chỗ của bà mấy ngày, nhưng bà biết vị đại sư kia không phải là người dễ đối phó.

Tuy rằng thường xuyên mỉm cười, nhưng nụ cười kia lại lộ ra cảm giác quạnh quẽ khiến người khác không dám tới gần. Nhưng hắn đối với đứa nhỏ kia lại rất kiên nhẫn rất tốt, nụ cười cũng khác hẳn.

Ngày hôm sau......

Gà vừa mới gáy, Nhuyễn Nhuyễn mở to mắt ra.

"Sư phụ!!"

Vội vàng nhìn về phía mép giường, sư phụ vẫn luôn ngủ chung với nàng, buổi sáng mỗi ngày khi tỉnh dậy, nàng sẽ nằm trong lòng ngực ấm áp lại mang theo mùi hương của hoa lan. Nhưng hôm nay, trên giường chỉ có một mình nàng.

Nhuyễn Nhuyễn lập tức sợ hãi, hai mắt đỏ hoe và cố nén không để cho nước mắt của mình rơi xuống. Nhuyễn Nhuyễn xốc chăn lên, nhảy xuống mặt đất thậm chí không thèm quan tâm đến việc mang giày vào, đi khắp nơi bằng chân trần để tìm thân ảnh quen thuộc kia.

"Sư phụ người ở chỗ nào, ô ô ô...... Đừng không cần Nhuyễn Nhuyễn."

Khắp nơi đều tìm một lần, đương nhiên là nàng không tìm thấy được.

Từ trước đến nay Nhuyễn Nhuyễn đều rất kiên cường, cho dù khi còn nhỏ luyện võ rất mệt mỏi rất mệt mỏi Nhuyễn Nhuyễn cũng chưa bao giờ khóc. Nhưng hiện tại, nước mắt của cô bé không khống chế được mà mãnh liệt chảy ra.

Khuôn mặt nhỏ trắng nõn khóc đến mức đỏ bừng, Nhuyễn Nhuyễn khụt khịt quay trở lại phòng ngủ, Tiểu Bạch Bạch không ngừng kêu ô ô ở dưới chân, dùng thân thể của mình đi cọ cọ mắt chân của cô bé.

"Tiểu Bạch Bạch, sư phụ...... Ta làm mất sư phụ rồi, sư phụ không thấy, ô ô ô...... Ta muốn đi tìm sư phụ."

Nhuyễn Nhuyễn không ngừng dùng mu bàn tay lau lau nước mắt trên mặt, bắt đầu thu thập ba lô của mình, nàng không cần tìm ba ba, nàng muốn sư phụ, ô ô ô...... Sư phụ không cần nàng, nàng là một đứa trẻ hư.

"Ngao ngao......" Tiểu Bạch Bạch nôn nóng kêu ngao ngao, cuối cùng cắn cắn ống quần của Nhuyễn Nhuyễn, sau đó chạy đến mép giường lay lay vài cái.

Nhuyễn Nhuyễn thút tha thút thít và cuối cùng cũng chuyển tầm mắt nhìn qua, sau đó nhìn thấy một cái hộp nhỏ làm bằng gỗ.

Cái hộp nhỏ rất xinh đẹp, lúc nãy bởi vì quá gấp nên không có nhìn thấy được.

Nhuyễn Nhuyễn vừa nhìn thấy hộp nhỏ kia thì biết chắc nó là của sư phụ.

Nhuyễn Nhuyễn bỏ ba lô của mình xuống và bò lên trên giường, cầm chiếc hộp nhỏ lên và mở nó ra.