Ta Không Làm Thái Tử Phi Ta Muốn Lấy Lão Bà!

Chương 9: Bỏ Trốn

Từ ngày Nghê Thường quận chúa được sắc phong và đính hôn với Thái Tử đến nay cũng đã được 7 năm.

Còn hai tháng nữa là đến ngày thành hôn của Thái Tử và Quận Chúa, người dân ở Kinh Thành cũng như ở khắp Đại Lý quốc ai cũng háo hức chờ mong đến ngày này thậm chí trong dân gian đã bắt đầu treo đèn lồng đỏ để cầu phúc cho hai người.

Mặc dù danh tiếng của Thái Tử rất không tốt đến mức đứa trẻ mới lên ba đang khóc quấy chỉ cần nghe đến tên hắn là liền ngậm miệng thậm chí bĩnh ra cả quần.

Tuy vậy ngược lại với Thái Tử, Nghê Thường quận chúa lại rất được lòng dân chúng.

Trong lòng dân chúng Nghê Thường quận chúa chính là tiên nữ hạ phàm cực kì dịu dàng và xinh đẹp, nàng dù tuổi còn nhỏ nhưng đã rất hiểu chuyện cùng mẹ nàng đi khắp nơi làm từ thiện giúp đỡ người nghèo khổ, hằng năm cứ đến ngày dỗ cha nàng là nàng đến Phật Lâm Tự ăn chay niệm phật suốt bảy ngày bảy đêm.

Lòng dạ từ bi, hiếu thuận lại xinh đẹp như vậy khiến nàng dù đi tới đâu cũng được vạn người chú mục và bảo hộ.

Quan trọng nhất là Thái Tử rất nghe lời nàng, dù cho tử tù của triều đình chỉ cần được nàng khuyên bảo thì cũng được Thái Tử miễn cho tội chết.

Lúc này tại Tĩnh Tâm cung – tẩm cung của đương kim Thái Tử của Đại Lý quốc.

Thái Tử lúc này cũng đã 18 tuổi thân hình cao lớn, khuôn mặt bớt đi vẻ thanh tú thay vào đó là vài phần nghiêm nghị và lăng lệ, hắn đang ngồi xử lý tấu chương của văn võ bá quan được vận chuyển từ Công Đức điện tới đây, điều này đủ chứng tỏ Hoàng Thượng rất dốc tâm đào tạo đứa con trai này của mình làm người kế vị.

Đại Tổng Quản đang đứng một bên yên lặng mài mực lâu lâu lại châm thêm trà cho Thái Tử.

Sau khi duyệt xong cái tấu chương cuối cùng Thái Tử liền đưa cho Đại Tổng Quản bỏ vào khay gấm chuẩn bị đưa cho Hoàng Thượng phê duyệt lần nữa và đóng dấu ngọc tỷ.

Hắn lúc này mới hỏi Đại Tổng Quản:

“Nghê Thường hôm này nàng ấy đã đi đâu ?”.

Đại Tổng Quản liền trả lời:

“Bẩm Thái Tử, Thái Tử Phi hôm nay sáng sớm nàng liền ra khỏi phủ đi mua sắm, hiện đang vào nghỉ ở một trà quán ven đường có lẽ ngài ấy đang ăn điểm tâm.”

Thái Tử uống một chút trà rồi hắn mới nói tiếp:

“Ngươi nên cho thêm người quan sát nàng ấy, sắp tới có lẽ nàng ấy sẽ bỏ trốn.”

Đại Tổng Quản nghe vậy liền có chút không hiểu:

“Xin thưa, nô tài tự thấy Thái Tử đối với Thái Tử Phi vô cùng tốt, quan hệ của ngài và nàng ấy cũng rất hòa hợp cớ sao Thái Tử Phi lại có thể bỏ trốn ?”.

Thái Tử trầm ngâm một lát liền nói:

“Có lẽ vì ham chơi đi, mặc dù nàng ấy thể hiện ra ngoài là hiền thục và hiểu chuyện nhưng tâm chơi của nàng ấy rất nặng, nếu cử ở Kinh Thành thì nàng sẽ cảm thấy rất tù túng.

Ngoài ra dù nàng ấy không muốn bỏ trốn thì vận mệnh cũng đem nàng ấy ra khỏi tay ta.

Phượng Hoàng không thể nào dễ dàng đoạt đến tay như vậy, nếu không vì sao cứ mỗi vạn năm lại xảy ra một cuộc hạo kiếp vì Phượng Hoàng mệnh cách.

Chỉ khi nào sải cánh của Phượng Hoàng bay lượn trên bầu trời của Chân Võ đại lục, cất lên tiếng hót kinh động chư thiên vạn giới thì lúc đó ta mới có thể chân chính đoạt nàng ấy về tay.”

Đại Tổng Quản nghe vậy cũng trầm ngâm nói:

“Thế sao ngài không ra tay trước đem gạo nấu thành cơm ?”.

Thái Tử liền lắc đầu nói:

“Không thể, người có Phượng Hoàng mệnh cách chính là thiên chi kiều tử được vận mệnh bảo vệ, dù ta có muốn thì nàng cũng sẽ dùng cách nào đó để bỏ trốn, khi đó trong lòng nàng ấn tượng đối với ta sẽ hạ thấp cực điểm sau này muốn đem nàng ấy về sẽ khó càng thêm khó.

Lịch sử cũng đã chứng minh người muốn cường đoạt Phượng Hoàng không bao giờ có kết quả tốt không diệt quốc cũng là hồn phi phách tán.

Chẳng qua nay ta với nàng ấy bây giờ đã đính hôn chính là ta chiếm lấy tiên cơ, dù sau này người khác có muốn cướp lấy nàng thì cũng phải hỏi qua ý kiến của ta trước, nếu không hắn sẽ phải chịu cơn giận của ngàn vạn binh lính của Đại Lý quốc.”

Đại Tổng Quản nghe vậy liền hỏi:

“Vậy nô tài cần phải làm gì mới có thể phân ưu cho ngài ?”.

Thái Tử nói:

“Trước mắt cứ gia tăng thêm người giám sát nàng, nếu nàng muốn đi liền để nàng đi không nên ngăn cản.

Ngoài ra cho thêm người thẩm thấu vào núi Võ Đang, phụ thân nàng còn có một đệ đệ đang làm trưởng lão ở phái Võ Đang, khả năng cao là nàng sẽ đến đó học nghệ.”

Đại Tổng Quản liền quỳ xuống đáp:

“Thần xin tuân mệnh.” — QUẢNG CÁO —

Nói rồi hắn lập tức rời đi ban bố mệnh lệnh của Thái Tử.

Thái Tử lúc này lại nhìn về phía chân trời nói thầm:

“Nghê Thường, nàng sẽ vĩnh viễn chỉ thuộc về ta.”

*********

Lúc này tại một trà quán ven đường có một thiếu niên đang thưởng trà, hắn đã ăn 3 cái màn thầu to, một ấm trà lớn mà xem ra vẫn chưa thỏa mãn được cái bụng nhỏ của hắn.

Không sai, mặc dù hơi khó tin nhưng thiếu niên này chính là Từ Trúc.

Chuyện phải kể bắt đầu từ tối hôm trước khi Từ Trúc đang lén lút đeo tay nãi tính bỏ trốn khỏi Từ Phủ thì bị mẹ nàng bắt được và kéo lỗ tai ném vào phòng khách.

Mặc kệ Từ Trúc đang la oai oái ôm lấy lỗ tai sưng đỏ Từ phu nhân vẫn nghiêm nghị hỏi:

“Ngươi thật sự không muốn lấy Thái Tử ?”.

Mặc dù tai nàng còn nóng rát, Từ Trúc vẫn ráng chu cái mỏ nhọn nói:

“Có quỷ mới lấy hắn, ta muốn lấy lão bà a~.”.

Sau gần chục năm sống chung Từ phụ nhân tự động bỏ qua vế sau trong lời con gái, nàng nói:

“Ngươi ngoan ngoãn ngồi yên đó không được chạy bậy, đợi ta đem ra một chút đồ cho ngươi.”

Nói rồi nàng liền vào trong phòng lấy một ít đồ rồi đi trở ra, thấy đứa con gái bảo bối đang ngoan ngoãn ngồi đợi còn không bỏ trốn nàng mới hài lòng cười nói:

“Nếu ý ngươi đã quyết ta cũng không ngăn cản.

Trước khi ngươi đi ta có một chút đồ tặng ngươi.”

Từ phu nhân lúc này cầm trên tay một cái túi vải cũ kĩ màu xám nằm gon trong lòng bàn tay miệng túi được cột bằng một sợi chỉ đỏ người ngoài nhìn vào liền là một túi vải phổ thông không có gi đặc biệt.

Nàng bỏ tay vào trong túi lấy ra ba món đồ bày ra trước mặt Từ Trúc.

Sau đó nàng nói:

“Cái túi vải này là túi càn khôn, bên trong có một không gian khác nhưng không nhiều chỉ rộng bằng một cái bao lớn mà thôi, sau khi ngươi trích huyết nhận chủ thì chỉ có ngươi sử dụng được còn đối với người khác đây chỉ là túi vải bình thường.

Còn ba đồ vật này lần lượt là: Chuyển Thân trùng, ngàn dặm phù, và Thủy Dũ kính bất kỳ món nào ở đây cũng có giá trị liên thành ngươi chớ xem thường.”

Từ Trúc lúc này mới nhả rãnh nói:

“Nương a~, hóa ra ngươi giàu có như vậy, ta còn đang tính kiếm thêm ít tiền cho người dưỡng già đây.”

Kế tiếp là cái trán nhỏ của nàng bị mẹ gõ một cái rõ đau.

“Ngươi nên nhớ rõ, nương của ngươi vĩnh viễn không có “già”, ta mà còn nghe thêm một chữ “già” nào nữa thì an phận làm Thái Tử Phi của ngươi đi.”

Từ Trúc lúc này cũng chỉ biết dùng tay che lấy trán sợ lại bị mẹ nàng gõ thêm cái nữa.

Lúc này Từ phu nhân mới chậm rãi giải thích:

“Ngàn dặm phù ta không cần phải nói thêm, chính là bản cao cấp của trăm dặm phù, chỉ cần dùng linh khí đem đốt lên là sử dụng được, nó giúp ngươi dịch chuyển ra ngoài ngàn dậm.

Ngày mai ngươi kiếm chỗ kín đáo đem bùa này đốt lên liền có thể thoát khỏi tai mắt của Thái Tử.”.

Sau đó nàng đánh giá Từ Trúc một lát nàng liền nói:

“ Ngươi nay cũng đã là luyện thể tầng tám dù so với Triệu Phi Yến ngươi còn kém xa chứ đừng nói Thái Tử loại siêu cấp thiên tài ngàn năm có một, tuy nhiên nhiêu đó cũng đủ để ngươi phòng thân chỉ đừng gây thị phi là được, công pháp ngươi dùng luyện thể là của Quốc Tử Giám hoàn toàn không có vấn đề, còn công pháp Trúc Cơ Hỏa hệ ắt hẳn Thái Tử đã chọn cho ngươi một bộ rồi ta cũng không cần phải lo lắng.”

Nói xong nàng liền cầm lấy tay con gái còn không để Từ Trúc kịp phản ứng thì đầu ngón tay của nàng đã xuất hiện vài giọt máu, Từ phu nhân nhanh chóng đem lấy túi càn khôn nhận tân chủ nhân, lúc này Từ Trúc mới giật mình rụt tay trở về.

— QUẢNG CÁO —

“Ta biết ngươi vốn sợ đau, nếu để ngươi tự thân trích máu không biết phải đợi tới bao giờ.

Tốt rồi mau sử dụng thử đi, chỉ cần mặc niệm trong lòng là liền có thể lấy được đồ trong túi càn khôn ra.”

Từ Trúc nhanh chóng mặc niệm nàng liền thấy trong túi càn khôn còn có mấy bộ đồ và một ít ngân phiếu, nàng liền hơi suy nghĩ đã thấy trên tay có thêm một xấp ngân phiếu.

“Hóa ra đây là túi không gian trong truyền thuyết a~, giá như nương cho ta sớm một điểm là khi đó Thái Tử dắt ta vào bảo khố chọn công pháp liền có thể lấy nhiều một chút rồi.”

Từ phu nhân liền giơ tay lên tính gõ xuống, nhưng Từ Trúc đã sớm đoán trước né ra khỏi ma chưởng của mẹ nàng.

Từ phu nhân thấy mình gõ hụt chỉ phì cười một tiếng rồi nói:

“Ngươi làm như bảo khố hoàng cung là cái chợ, muốn lấy cái gì là lấy hay sao.

Nếu ngươi lấy bậy bị phát hiện nhẹ thì chặt tay, nặng thì mất mạng.

Có lẽ do ta quá nuông chiều khiến ngươi dần trở nên vô pháp vô thiên không coi ai ra gì.”

Từ Trúc hiếm khi né thành công liền lè cái lưỡi nhỏ trêu mẹ mình.

Thấy vậy Từ phu nhân liền cảm thấy ngứa tay muốn đè con nhóc này xuống đánh, bất quá nàng vẫn tính nói cho xong chính sự, nàng cầm trên tay một viên nhộng màu xanh lục nói:

“ Đây là Chuyển Thân trùng, một trong Thập Đại Cổ Trùng của Miêu Cương nằm ở cực Nam của Chân Võ đại lục.

Chỉ cần để nó cắn một cái ngươi liền có thể biến thành nam thân, muốn biến lại thành nữ thân liền lại để nó cắn thêm một cái nữa, chẳng qua trùng này có một tệ đoan rằng khi sử dụng nó ngươi không thể có quan hệ nam nữ, nếu không ngươi liền biến trở lại nữ thân, hằng ngày chỉ cần cho nó uống máu của ngươi liền có thể nuôi sống nó.”

Nghe vậy hai mắt Từ Trúc liền tỏa sáng, đây không phải là mơ ước của nàng bấy lâu nay liền thành sự thật.

Lại nghe Từ phu nhân nói:

“ Chuyển Thân trùng này là phương pháp tốt nhất để qua mặt Cẩm Y Vệ, dưới truy tung thuật của Cẩm Y Vệ dù ngươi có dịch dung cỡ nào cũng đều vô dụng.

Ngoài ra ngươi phải nhớ cho nó ăn hàng ngày nếu để nó chết thì ngươi lập tức biến trở lại nữ thân, ngươi nhớ lấy.”

Từ Trúc nghe vậy liền vỗ ngực nói:

“Đã rõ thưa mẫu thân đại nhân !”.

Từ phu nhân lại cầm lấy món đồ thứ ba:

“ Đây là Thủy Dũ kính, một Chân Hồn Khí đáng tiếc là Thủy hệ ngươi không sử dụng được.”

Từ Trúc liền thắc mắc:

“Chân Hồn Khí là từ đâu tới ?”.

Mặc dù nàng từng thấy Triệu Phi Yến từng cầm trong tay một Chân Hồn Khí ve vẩy trước mặt nàng sau lại bị sát thủ cướp mất nhưng đến bây giờ nàng cũng không rõ Chân Hồn Khí là từ đâu tới, Triệu Phi Yến chưa từng nói cho nàng, nàng cũng không hỏi Thái Tử, trước mặt Thái Tử nàng luôn biểu hiện rằng nàng không hề quan tâm đến tu luyện chỉ hời hợt để đuổi kịp Triệu Phi Yến thôi, trừ phi hắn chủ động nói tới việc này như lần trước hắn hỏi nàng để chọn lấy công pháp cho Trúc Cơ kì.

Từ phu nhân hơi trầm ngâm liền nói:

“Chân Hồn Khí là Khí Linh của Vương cấp cường giả trở lên trước khi chết dùng tinh, khí, hồn của bản thân đúc thành để cho hậu nhân sử dụng.

Tuy nhiên để sử dụng Chân Hồn Khí ngươi cần phải đáp ứng được nguyện vọng trước khi chết của chủ nhân cũ của nó.

Chẳng hạn như là hoàn thành một tâm nguyện, cũng có thể là đạt tới một cảnh giới tu luyện, hoặc đơn giản chỉ cần là huyết mạch chí thân.

Vì vậy dù ngươi có là Thủy hệ cũng chưa chắc sử dụng được Thủy Dũ kính này.”

Từ Trúc liền khó hỉu hỏi:

“Vậy người đưa ta vật này làm gì ?”.

Từ phu nhân đáp:

“ Vật này là do cha ngươi với thúc thúc của ngươi đạt được trong một di tích cổ.

Lần này mục tiêu của ngươi liền là đi đến núi Võ Đang nơi ở của thúc thúc ngươi.

Chỉ cần ngươi đem kính này ra hắn liền biết thân phận của ngươi.

Thúc thúc của ngươi tên là Từ Kiếm đang là trưởng lão Luyện Khí đường của Võ Đang phái.

Chỉ cần ngươi tìm thấy hắn liền có thể xin hắn ở núi Võ Đang học nghệ.

Ta sau khi điều tra xong về cái chết của cha ngươi chúng ta liền hội ngộ ở núi Võ Đang.

Ta luôn có cảm giác lão ba của ngươi chưa chết, còn vì sao hắn không xuất hiện thì có lẽ hắn đang bị giam cầm ở đâu đó.”

Sau đó nàng liền vuốt nhẹ mái tóc của Từ Trúc rồi nói:

“Ngươi đây là lần đầu tiên ra giang hồ xông xáo phải chú ý trước sao, không được lo chuyện bao đồng càng không nên gây thị phi.

Trước khi gặp được thúc thúc của ngươi liền không được tin bất cứ kẻ nào, giang hồ nơi nơi là cạm bẫy không cẩn thận là bỏ mạng nơi rừng sâu.

Ngươi cũng không cần lo cho ta, sau khi ngươi đi ta cũng liền rời khỏi Kinh Thành, chỉ cần mấy lão quái vật trong Hoàng Cung không ra tay thì Kinh Thành này không giam nổi ta.” — QUẢNG CÁO —

Nói rồi nàng liền ôm con gái vào lòng thật chặt vì sau chuyến này không biết đến chừng nào hai mẹ con nàng mới được gặp lại .

******

Lại nói tới Từ Trúc lúc này đang ở trong trạng thái nam thân đang ăn uống điên cuồng để xả bực tức trong lòng.

Còn vì sao nàng khó chịu thì là vì sau khi để Chuyển Thân trùng cắn trừ khuôn mặt nàng thêm một ít góc cạnh nhưng nhìn vẫn thanh tú, giọng nàng trầm đi một tí, nàng có thêm bướu cổ và bộ ngực đang phát dục của nàng liền phẳng lại thì thứ nàng mong chờ nhất ở nam thân lại không xuất hiện.

Nàng bây giờ chính là ở trạng thái bán nam bán nữ trên là đàn ông dưới là phụ nữ.

Từ Trúc lúc này cũng chỉ biết trút giận vào mấy cái màn thầu trước mặt chứ cũng không thể làm gì khác.

Bỗng nàng thấy Đại Tổng Quản dẫn theo mấy tên Cẩm Y Vệ xông vào trà quán dường như là để kiếm nàng.

Bất quá nàng vẫn bình tĩnh kêu tiểu nhị tính tiền rồi bình thản đi ra khỏi cửa trong khi Đại Tổng Quản và đám Cẩm Y Vệ vẫn chưa phát hiện điều gì.

Sau khi đến một nơi vắng vẻ trong Kinh Thành nàng liền lấy ra ngàn dặm phù mà mẹ nàng đưa dùng linh khí đốt lên, một trận cuồng phong nổi lên thân ảnh của nàng liền biến mất.

Một lúc sau Đại Tổng Quản đưa theo một đám Cẩm Y Vệ chạy đến.

Hắn đánh giá xung quanh một lúc rồi nói:

“Có lẽ quận chúa đã sử dụng một loại dịch chuyển phù để chạy trốn.

Với ba động linh khí còn dư lại có lẽ là ngàn dặm phù.”

Nói rồi hắn quay sang đám Cẩm Y Vệ ra lệnh:

“ Các ngươi mau đi đến Từ phủ tìm Từ phu nhân, ta sẽ đi bẩm báo với Thái Tử về việc này.”

Đợi đám Cẩm Y Vệ đi hết hắn mới đem ra đá truyền âm nói:

“Bẩm Thái Tử, ngài liệu việc như thần quận chúa đã bỏ trốn, ngài ấy có lẽ đã sử dụng ngàn dậm phụ.”

Đá truyền âm liền vang lên tiếng của Thái Tử:

“Ta đã biết."

Hắn trầm ngâm một chút rồi nói tiếp:

" Xem ra Từ phu nhân không đơn giản như ta nghĩ.”

Đại Tổng Quản lại nói:

“Vậy còn hôn lễ của ngài và quận chúa thì phải làm sao ?”.

Thái Tử liền nói:

“Không việc gì, cứ nói rằng Nghê Thường quận chúa bỗng mặc quái bệnh tạm hoãn lại hôn lễ là được, ta đã sớm thông tri việc này đến Phụ Hoàng và Mẫu Hậu ngươi cứ yên tâm.

Trước mắt ngươi liền xử lý mấy tên Cẩm Y Vệ biết được chuyện này, không nên để một tên nào sống sót.”

Đại Tổng Quản liền đáp:

“Thần xin tuân mệnh.”.

******

Từ Trúc lúc này vừa dịch chuyển tới một cánh rừng xa lạ.

Ngoài trừ một chút váng đầu nàng cũng rất nhanh làm quen được với hoàn cảnh.

Bỗng có một thiếu niên rách rưới toàn thân là máu từ phía sâu trong rừng chạy ra, hắn thấy Từ Trúc liền hét lớn:

“ Có yêu thú mau chạy đi !!!”.

Phía sau hắn bỗng xuất hiện một con hổ to gấp năm lần bình thường đang vồ tới.

Từ Trúc: “Đậu xanh rau muống a~~~~~”..