Ta Ở Phạm Tội Hiện Trường Liêu Hung Thủ

Chương 22

"Trợ lý Ngô, anh xem, trong đám người lần này mà chúng tôi mang về có người đã trởthành chị dâu, chuyện tốt như vậy, có thể cho chúng tôi thêm chút tiền hay không?"

Hai tay của râu quai nón chà xát với nhau, trên mặt mang theo nụ cười nịnh nọt.

Tay của trợ lý Ngô đang sửa sang lại đồ vật đột nhiên cứng lại, anh ta quay đầu, đôi mắt không hề có cảm tình mà nhìn chằm chằm râu quai nón.

Tươi cười trên mặt của ông ta cứng đơ, trên trán chậm rãi toát ra mồ hôi, ánh mắt củatrợ lý Ngô bình đạm, không hề gợn sóng, nhưng mà ông ta lại có thể thấy được sự uy hiếp từ trong ánh mắt của anh ta, lại còn có sát ý nhàn nhạt.

"Ha ha, tôi nói giỡn." Râu quai nón lau mồ hôi một chút, khóe miệng bắt đầu run run.

Trợ lý Ngô vẫn chưa thu hồi ánh mắt đang dừng ở trên mặt ông ta lại, rốt cuộc, sau khi không khí yên lặng một hồi, trợ lý Ngô mới chậm rãi mở miệng: "Nói chuyện nhớ dùng não. Không có lần sau."

Tiếp theo, ánh mắt khiếp người kia mới rút về, râu quai nón lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.

"Biết, biết, lần sau không dám, không dám."

Râu quai nón khép nép mà đi ra ngoài, sau khi tiếng đóng cửa vang lên, trợ lý Ngô giật mình một cái, trầm mặc một lát, "oanh" một tiếng, anh ta quăng ngã cái bàn.

Một chén trà tinh xảo lăn xuống mặt đất, "răng rắc", vỡ thành hai mảnh.

Nghe được tiếng vang lớn, thân hình của râu quai nón run lên, thấp giọng mắng mộtcâu, sau đó nhanh chóng rời đi cái nơi đầy thị phi này.

"ĐM! M* nó, thằng đó tức giận cái đếch gì chứ!"

Râu quai nón đi ra từ toà kiến trúc, thở phì phì mà đi về chổ mấy thằng đàn em của mình.

"Sao vậy anh Lý, tức giận như vậy?" Râu quai nón họ Lý tên Cường.

"Còn không phải tại cái tên trợ lý Ngô kia, m*!"

"Anh chọc gì anh ta hả?"

"Ai biết, tao còn không phải chỉ là đi xin thêm ít tiền thôi sao? Chất lượng hàng hóa lần này tốt như vậy, ít nhiều gì cũng nên trích phần trăm cho chúng ta chứ!

Thật là tức chết mà. Tao đi tìm chị dâu, kêu chị dâu mét lão đại."

Tròng mắt người đàn em kia chuyển tới chuyển lui, "Đại ca, có phải là anh nhắc tới chị dâu trước mặt tên trợ lý Ngô kia không?"

"Đúng vậy, làm sao?"

"Còn làm sao nữa, anh không biết vị trợ lý Ngô này thích lão đại của chúng ta sao?"

"Cái đệch! Mày nghe ai nói?"

"Làm ơn đi anh Lý, trừ bỏ tiền ra anh còn quan tâm chuyện gì nữa không vậy?

Nghe nói, chỉ cần là người nào muốn bò lên giường của lão đại, đều bị vị trợ lý Ngô nàyxử lý hết. Tử trạng thảm không nỡ nhìn!

Hơn nữa, nghe người ta nói, trước kia, trợ lý Ngô định chuốc say lão đại, muốn "tửu hậu loạn tính".

(tửu hậu loạn tính: sau khi say thì "ấy ấy ấy")

Kết quả, lão đại không bị dính bẩy, hơn nữa còn cảnh cáo anh ta.

Nể tình anh ta đã phụ tá lão đại lâu năm như vậy nên không có xử lý anh ta. Nhưng nếu có tái phạm, "chậc chậc", hậu quả không dám tưởng tượng đâu."

Râu quai nón sờ sờ chòm râu cứng đến nổi có thể đâm người của mình, thâm thuý nói: "Thì ra là thế, "chậc chậc"."

Tiểu đệ đột nhiên áp sát vào, nói sát bên tai râu quai nón: "Anh nói xem, vị chị dâu này có thể duy trì được bao lâu?"

Bên này, Hứa Lang đang dựa vào ban công nhìn đám đàn ông kia rèn luyện.

Lưu Thượng nhạy bén mà bắt giữ được tầm mắt đang dừng trên người mình, anh vừa ngẩng đầu lên, liền đối diện với tầm mắt của Hứa Lang, ngay sau đó, anh ta lập tức nhìn thấy, phía sau Hứa Lang xuất hiện một người đàn ông đeo mặt nạ.

Người nọ ôm Hứa Lang vào lòng, đôi mắt lại nhìn chằm chằm anh ta, bên trong tràn ngập sự cảnh cáo.

"Trước công chúng, không được ôm ôm ấp ấp."

"Làm sao, sợ bị bạn trai của em nhìn thấy?"

"Anh nói bậy gì đấy?"

Người đàn ông đeo mặt nạ dùng tay bẻ mặt Hứa Lang qua, không hề báo động trướcmà "chụt" một cái, đôi mắt phía sau mặt nạ lại nhìn chằm chằm thẳng về phía Lưu Thượng.

Nhìn hai người thân mật tiếp xúc như thế, tâm lý của Lưu Thượng kinh ngạc mà cảm thán một chút, Hứa Lang nhất định là bị ép! Nhưng là trên mặt lại không có biểu hiện ra, anh ta làm bộ không quan tâm chút nào mà dời tầm mắt sang chỗ khác.

Người anh em Hứa Lang, chịu đựng! Chờ tôi tìm được đường chạy trốn rồi, nhất định sẽ mang cậu đi ra ngoài!

Người đàn ông đeo mặt nạ sau khi nhìn thấy Lưu Thượng đi xa, liền ôm Hứa Lang đivào trong phòng, "Anh phát điên cái gì!" Tay của người đàn ông đeo mặt nạ ôm chặt cánh tay của Hứa Lang, thân mình dựa sát vào Hứa Lang.

"Tôi điên? Nói, em với tên Lưu Thượng kia có quan hệ gì?"

"Quan hệ bạn bè."

Thì ra người đàn ông nhà mình hiểu lầm mối quan hệ thuần khiết giữa cậu với Lưu Thượng, còn tưởng rằng giữa hai người có cái gì "cẩu thả".

(Cẩu thả: mối quân hệ nam-nam/ nam-nữ/ nữ-nữ bất chính)

"Tôi không tin. Em chỉ có thể là của tôi." Nói xong liền đè Hứa Lang lên tường, động tĩnh kịch liệt của hai người ở bên này đột nhiên bị đánh gãy bởi trợ lý Ngô đang bước vào để báo cáo.

Trợ lý Ngô không tiếng động mà liếc liếc gương mặt đang đỏ bừng của Hứa Lang một cái, sau đó dời tầm mắt về phía người đàn ông đeo mặt nạ.

Chuyện tốt bị đánh gãy, người đàn ông đeo mặt nạ không kiên nhẫn mà nhìn trợ lý Ngô, tiếng nói khàn khàn để lộ ra sự phiền chán của hắn, "Chuyện gì?"

Trợ lý Ngô nhìn thoáng qua Hứa Lang, chậm rãi mở miệng: "Tôi đã hẹn sẵn thời gian với phía trên, ngày mai khởi hành."

"Đã biết."

Người đàn ông lôi kéo cánh tay của Hứa Lang, ngay sau đó mở cửa phòng ra, "bang"một tiếng, nhốt trợ lý Ngô ngoài cửa.

"Anh nhẹ một chút!"

"Đừng nhúc nhích."

"Anh không nhúc nhích thì tôi liền không nhúc nhích!"

Trợ lý Ngô mặt không cảm xúc mà nghe cuộc đối thoại trong phòng, văn kiện trong tay bị nhéo đến vang ra tiếng.

Sáng sớm hôm sau, Hứa Lang còn chưa kịp tỉnh táo lại đã bị người đàn ông đeo mặt nạlăn lộn, "Anh định làm gì nữa."

"Hôm nay tôi phải đi ra ngoài, tranh thủ đêm nay sẽ trở về." Người đan ông ôm Hứa Lang vào trong lòng nguc, truyền cảm xúc lưu luyến của hắn qua Hứa Lang.

Hứa Lang sờ sờ tóc của hắn, "Mau đi đi, bây giờ đi, buổi tối là có thể trở lại."

Chờ người đàn ông đeo mặt nạ lăn lộn xong, Hứa Lang cũng nên rời giường.

Hôm nay cậu lại tiếp tục đứng trên ban công, nhàm chán mà nhìn đám đàn ông kia từ nhà ăn đi ra.

Số người không đúng!

Hứa Lang trợn to hai mắt đếm nhân số lại lần nữa, thiếu hai người.

Lúc này, Lưu Thượng cũng ngẩng đầu lên, Hứa Lang rõ ràng nhìn thấy được sắc mặt của anh ta không bằng ngày hôm qua, quần mắt thâm thâm tím tím, sự mệt mỏi trên gương mặt có đuổi thế nào cũng không đi.

Đã xảy ra chuyện.

Hứa Lang bước xuống lầu, lẫn vào nhóm người đàn ông phía dưới.

Cậu đi đến bên người Lưu Thượng, thấp giọng hỏi: "Có chuyện gì vậy? Vì sao lại thiếu hai người?"

Lưu Thượng lau mặt một phen, đôi mắt mỏi mệt mà gục xuống: "Đêm qua, hai người ởphòng bên cạnh bị mang đi, cho đến sáng nay cũng chưa có một ai trở về, tình huống rất giống với Liễu Tư Hi, không biết tung tích.

Tôi suy nghĩ cả đêm, đều chưa nghĩ thông suốt được, mang bọn họ đi để làm gì.

Hiện tại chỉ có cậu là có thể tự do hoạt động, một chút nữa cậu đi xem thử cái huy3tđộng kia có thêm thi thể mới nào hay không, nếu như không có, có nghĩa là bọn họ còn chưa chết, nếu có...."

Lưu Thượng trầm mặc.

"Còn nữa, nơi này chắc hẳn sẽ có sự tồn tại của tầng hầm ngầm dưới đất hay một không gian bị che dấu nào đó tương tự như vậy, cậu nhớ lưu ý một chút."

Hứa Lang gật gật đầu, "Chính cậu cũng phải cẩn thận, tôi đi trước."

Huy3tđộng không có thi thể mới, có nghĩa là, hai người kia hẳn là chưa có chết, nhưng bọn họ sẽ ở chỗ nào chứ?

Ba toà kiến trúc, toà kiến tức ở giữa kia là nơi cư trú và công tác của người đàn ông đeo mặt nạ, toà bên phải kia là chỗ của nữ giới, chỉ có sự tồn tại của toà bên trái là có vấn đề.

Vẫn là cần phải đi vào mới được, nói không chừng có thể phát hiện được manh mối nào đó.

Vì thế Hứa Lang đi vào toà kiến trúc một cách thông suốt.

Tầng thứ nhất là nơi ở của nam giới, Hứa Lang đi một vòng, không có phát hiện bất kỳmanh mối nào, nếu có tồn tại tầng hầm ngầm dưới đất hay đại loại vậy, thì ở tầng một, tỷ lệ tìm được cơ quan khẳng định sẽ lớn hơn những tầng trên.

Nhưng tìm nửa ngày vẫn không có tìm được.

Bỗng nhiên ngoài cửa có tiếng người, Hứa Lang tìm một góc xó xỉnh nào đó rồi trốn vào.

"Tình trạng của của hai cơ thể này khá tốt, các cơ quan cũng phù hợp với điều kiện, không biết có thể thành công hay không."

"Anh quản nhiều như vậy làm gì, có thành công hay không đối chúng ta mà nói không quan trọng, quan trọng là nhân lúc còn sớm mà làm nhanh một chút."

"Vậy đi nhanh thôi, bọn họ đang thúc giục."

Sau khi nghe xong đối thoại, toàn thân Hứa Lang đều toát ra mồ hôi lạnh, cơ quan phù hợp với điều kiện! Mua bán nội tạng trái pháp luật!

Thì ra nhiều người như vậy bị lừa đến đây đều là vì nguyên nhân này, trách không được thi thể trong huy3tđộng đều không có nội tạng, thì ra đều đã bị đào ra đi bán lấy tiền!

Hứa Lang đi ra từ góc xó xỉnh, chậm rãi đi theo sau.

Hai người đàn ông mặc áo blouse trắng, đeo khẩu trang trên mặt, không thấy rõ bộ dáng của họ, Hứa Lang đi theo sau nửa ngày, cuối cùng cũng ngừng lại ở cuối hành lang.

Rõ ràng chỗ đó không hề có cái gì cả.

Chỉ thấy hai người đàn ông chia nhau đi đến hai bên hành lang, sau đó ấn bàn tay lêntrên hòn đá nhô ra trên vách tường, sau đó là một thâm âm rung chuyển rất nhỏ, cuốihành lang cứ như là có hai cánh cửa lớn vậy, mở ra hai bên, lộ ra một chiếc cầu thang đen nhánh bên trong.

Hai người theo thứ tự trước sau mà đi vào, may mắn là thời gian hai cánh cửa khép lại rất dài, nếu không Hứa Lang cũng không vào được.

Thang lầu rất sâu cũng rất cao, toàn bộ không gian đều đen như mực, lâu lâu có từng cơn gió lạnh thổi qua, xem ra phía dưới không phải bị đóng kín hết, mà là có tồn tại mộtthông đạo liên hệ với bên ngoài.

Càng đi xuống dưới, càng có thể cảm giác được sự rét lạnh, Hứa Lang sờ sờ cánh tay, quả thực, lông tơ của cậu đều dựng thẳng lên hết.

Trong lúc mơ hồ còn có thể nghe được tiếng nước nhỏ giọt, ngửi được sự ẩm ướt gắnliền với nước biển tanh ngọt.

Vốn dĩ hai người còn đang nói chuyện ở phía trước không biết đã im lặng từ lúc nào, ngay cả tư thế xuống lầu cũng có một chút gì đó không bình thường, cứ như là họkhông hề đạp chân lên trên cầu thang vậy.

Hai người kia trầm mặc mà đi về phía trước, đầu của cả hai đều gục xuống rất thấp, đột nhiên, hai người ở phía trước dừng lại, chiếc áo blouse trắng dài trong thang lầu đen nhánh cứ như ẩn như hiện.

Trong lúc nhất thời, trong không khí chỉ có thể nghe được tiếng thở d0c rất nhỏ của Hứa Lang.

Toàn bộ không gian cũng chỉ có một cây cầu thang thẳng tắp, xung quanh không có chỗ nào để ẩn nấp được cả, cánh cửa lớn phía sau cũng đã đóng lại, phía trước còn có hai người đứng ở đó, vẫn không nhúc nhích, Hứa Lang đã nhận thấy được sự bất thường, cậu đứng tại chỗ, cẩn thận mà giảm nhẹ hô hấp, nghiêm túc đề phòng.

Phía trước, đầu của một trong hai người bắt đầu hoạt động, tiếng xương cốt "kẽo kẹt" trong không gian yên tĩnh vang lên vô cùng rõ ràng, không lâu sau, đầu người nọ đã xoay 90 độ, nhưng vẫn chưa có dấu hiệu ngừng lại, tiếp tục chuyển động, cuối cùng làm được một tư thế mà con người không thể nào làm được.

Người nọ trong tình huống không hề xoay người ra sau, đầu lại đối diện với Hứa Lang!

Trên mặt không hề có cảm xúc gì, ánh mắt dại ra nhìn chằm chằm Hứa Lang, sau đó liền thấy người nọ chậm rãi há mồm, cứ như đang nói cái gì.

Sau khi nghe cẩn thận, mới nghiệm ra được ý tứ trong lời nói của người nọ.

"Không cần phải sợ, không đau."

"Chích thuốc tê sẽ không đau."

"Không đau."

Vừa nói chuyện, vừa bắt đầu bay về phía trên lầu, hơi thở lạnh lẽo ngày càng dày đặc, toàn thân của Hứa Lang đều bắt đầu toát ra mồ hôi.

"Đi theo tôi đi."

Người nọ chụp một cái, bắt được cánh tay của Hứa Lang, lực đạo trên tay cứ như là cái kìm, hận không thể xé nát cậu ngay lập tức.

Hứa Lang lạnh mặt mà giãy giụa, phát hiện cậu căn bản không tránh thoát được.

Bất đắc dĩ, cậu đành phải từ bỏ phản kháng.

Một tay của người nọ nhấc người Hứa Lang lên, nhẹ nhàng không giống như là đangnhấc một người đàn ông trưởng thành, Hứa Lang cũng cảm nhận được cảm giác "phiêu phiêu ductiên" trong truyền thuyết.

(Phiêu phiêu ductiên = bay lên như tiên)

Cho đến khi bay tới trước mặt của người còn lại kia, bất thình lình, người đó vươn tay, lại chụp một cái, bắt được một bên cánh tay khác của Hứa Lang.

Hứa Lang cứ như vậy mà bị nâng xuống phía dưới.

Đảng Dực Long sôi nổi hô to trong phòng phát sóng trực tiếp: "Tống Dịch Hành! Vợ anh bị người ta bắt đi rồi!"

"Tống Dịch Hành! Vợ anh bị người ta bắt đi rồi!"

"Đừng kêu nữa, có kêu rách cổ họng cũng không cứu cậu ta được đâu!"

"Lầu trên, không cho trù ẻo! Lang Lang của chúng tôi mới không có chết dễ dàng như vậy đâu!"

"Ha hả, rửa mắt mong chờ..."

_________

Edit + Beta: tnsgroup

_Hết chương 22_