Ta quá tra nam phụ đều hắc hóa

Chương 44-1

Thời Lễ suýt chút nữa lại phun tiếp, nhưng vẫn còn kiên cường giải thích với Thẩm Kinh Diễn: "Ta thật sự không ghê tởm ngài, chỉ là khi nhìn đến thân rắn, đột nhiên lại nghĩ đến tên xà vừa nãy, nôn.. Trong lúc nhất thời có chút không thể khắc chế được, ta là đang ghê tởm tên xà kia, nôn.."

"Ngươi cảm thấy ngươi giải thích có sức thuyết phục?" Thẩm Kinh Diễn mắt lạnh hỏi.

Thời Lễ suy sụp quỳ rạp trên mặt đất, yên lặng lắc đầu, hơn nửa ngày mới nói: "Nhưng ta thật sự không hề ghê tởm ngài."

"À." Thẩm Kinh Diễn chẳng có tâm trạng gì, xoay người muốn đi, nhưng hắn còn chưa quay người, Thời Lễ đã bổ nhào lên thân mình hắn, ôm hắn không chịu bỏ.

Như mọi người đều biết, cái thứ đó của xà.. Ngày thường đều được giấu trong cơ thể, nơi cô ôm lại vào đúng địa phương nhạy cảm, mặt Thẩm Kinh Diễn nháy mắt nhiễm một tầng hồng nhạt, nổi giận đùng đùng trách cứ: "Buông ta ra!"

".. Ta không buông, ngài đừng nghĩ bỏ được ta lại." Thời Lễ bất chấp tất cả, nói cái gì cũng không muốn bị hắn ném lại nơi núi rừng hoang vắng này, chưa kể là cô còn không có năng lực rời khỏi được chỗ này, e rằng khả năng cao sẽ gặp lại tên yêu tu lúc nãy.

Tưởng tượng đến bộ dáng triền miên của xà yêu cùng nữ nhân vừa nãy, sắc mặt cô lại trắng thêm một phân, khắc chế hồi lâu mới không phun lên người Thẩm Kinh Diễn.

Ngay khi cô còn đang suy nghĩ xem làm sao để Thẩm Kinh Diễn nguôi giận, một cái ấm nước đột nhiên bay tới trước mặt cô, cô sửng sốt ngẩng đầu, nhìn thấy trên mặt Thẩm Kinh Diễn hiện lên một tia thần sắc mất tự nhiên.

"Nhìn cái gì mà nhìn! Còn không chạy nhanh đi súc miệng!" Ngữ khí Thẩm Kinh Diễn ác liệt nói.

Sao lại tức giận đấy, tại sao lại đột nhiên tốt bụng như vậy? Trong lòng Thời Lễ nói thầm một câu, yên lặng nhận lấy ấm nước trong tay, sau khi súc miệng lại uống thêm mấy ngụm, sau khi nước lạnh xuống bụng, lập tức ngăn chặn được cái cảm giác quay cuồng lúc nãy.

Cô thở nhẹ một hơi, cảm giác thể lực khôi phục không ít, ánh mắt liền dừng ở bộ y phục bên cạnh.

"Nhanh chóng mặc vào." Thẩm Kinh Diễn lạnh lùng nói.

Thời Lễ lên tiếng, chạy tới tìm kiếm, chọn một áo ngoài khá dày mà mặc vào, khi định quay lại bên người Thẩm Kinh Diễn, dư quang quét đến một túi tiền thêu hình bát quái, cô liếc mắt một cái liền nhận ra đây là túi Càn Khôn mà tu si thích dùng nhất, bên trong có thể đựng không ít đồ vật.

Thời Lễ đang cần một thứ có thể đựng được cây Cam Tâm, không chút nghĩ ngợi nhặt lên, lúc này mới nghiêng ngả lảo đảo chạy đến bên người Thẩm Kinh Diễn, sợ hắn nhất thời nghĩ không thông mà ném mình đi.

Thẩm Kinh Diễn nhìn cô đi còn không xong mà còn muốn chạy tới bên hắn, trong lòng đột nhiên có chút sung sướng, khi cô đến gần duỗi tay búng vào trán cô: "Ngươi cũng không tệ lắm."

Thời Lễ: "?"

Không chờ cô suy nghĩ cẩn thận xem mình không tệ ở chỗ nào, thì Thẩm Kinh Diễn đã ôm cô vào lòng, đi về phía Thiên Sơn, mới vừa đi chưa được bao xa liền nghe được mấy tiếng xà yêu chửi bậy, hiển nhiên là đã phát hiện y phục bị mất, Thời Lễ chột dạ thu mình vào trong lòng Thẩm Kinh Diễn, làm bộ việc này cũng không liên quan đến cô.

"Tiền đồ của ngươi đâu rồi?" Thẩm Kinh Diễn xuy một tiếng, "Có ta ở đây, ngươi còn sợ hắn?"

Thời Lễ nuốt nước miếng: "Cũng không phải sợ, đây không phải là chúng ta đang đuối lý sao, ta chỉ là thấy chột dạ."

"Nơi nào đuối lý?" Thẩm Kinh Diễn hỏi.

Thời Lễ trầm mặc trong chốc lát: ".. Ngài không cảm thấy chúng ta đi trộm y phục là không được tự nhiên sao?"

"Hắn muốn lấy lại thì có thể tới đoạt, nếu không tới đoạt nghĩa là hắn cũng không muốn lấy lại, nếu hắn đã không muốn, chúng ta lấy đi cũng là đang giúp hắn, miễn để hắn còn phải đau đầu không biết nên vứt ở đâu, hắn nên cảm tạ chúng ta mới hợp lý." Thẩm Kinh Diễn đúng lý hợp tình nói.

Thời Lễ suýt nữa thì bị hắn thu phục, sau vài lần suy nghĩ theo logic của hắn, từ đáy lòng nói một câu: "Da mặt ngài thật dày."

"Ngươi nói lại lần nữa." Thẩm Kinh Diễn cười như không cười nhìn về phía cô.

Thời Lễ khô khan cười một tiếng, lấy lòng ôm lấy cổ hắn, gương mặt ở trong ngực hắn cọ cọ. Thẩm Kinh Diễn nhìn cái đầu xù xù trong ngực mình, không khỏi cười lạnh một tiếng, nhưng cũng không tìm cô tính sổ.

Càng tới gần Thiên Sơn càng lạnh, nhưng trên người Thời Lễ mặc y phục rất dày, lại ăn đan dược tăng cường thân thể mà Thẩm Kinh Diễn đưa cho, cho nên cũng không thấy khó khăn mấy, hai người đi tới chân núi, Thẩm Kinh Diễn liền dừng lại, theo bình thường mà bước đi.

Thời Lễ vội vàng đi theo bên người hắn, nhanh chóng chảy ra một thân mồ hôi, vì thế có chút khó hiểu hỏi hắn: "Vì sao không trực tiếp bay lên?"

"Linh khí trên Thiên Sơn là loại linh khí riêng biệt, nên mới có thể nuôi ra được những linh dược thiên hạ không thể có, nếu ta điều khiển linh khí bay lên, chẳng phải là tác động tới linh khí Thiên Sơn sao? Nếu vậy sẽ ảnh hưởng đến sự phát triển của linh dược." Thẩm Kinh Diễn nói, sâu kín ngáp một cái.

Thời Lễ kinh ngạc liếc hắn: "Ngài còn rất bảo vệ thiên nhiên đấy."

Cô cho rằng loại người như Thẩm Kinh Diễn.. Loại rắn này, hẳn sẽ là loại không quan tâm thứ khác, có thứ mình muốn thì sẽ trực tiếp lấy, quản gì đến việc nó có tái sinh hay không, không nghĩ rằng cũng sẽ lo lắng phá hỏng sinh thái.

Đây có phải là điểm sáng hiếm hoi trên người hắn không?

Khi Thời Lễ định thay đổi tầm nhìn của mình với hắn, liền nhìn thấy vài bóng người từ trên cao bay qua, cô sửng sốt một chút, ngạc nhiên nhìn về phía thẩm Kinh Diễn: "Không phải ngài nói điều khiển linh khí ở nơi này sẽ không tốt cho linh dược sao?" Vì sao nhưng người khác đều đang bay?

Tuy rằng cô không nói ra nửa câu sau, nhưng ý tứ biểu đạt đã rất rõ ràng, Thẩm Kinh Diễn liếc nhìn cô một cái: "Ta lừa ngươi đấy."

Thời Lễ: "?"

"Nhưng không nghĩ tới ngươi phát hiện nhanh như vậy." Thẩm Kinh Diễn rất là tiếc nuối.

Thời Lễ: "..."

Mẹ nó, ngài gạt người còn rất có lý đúng không?

"Lát nữa linh dược ta cần hái sẽ có hung thú canh gác, cho nên cần bảo tồn thể lực, đến lúc đó mới có thể đối phó với nó." Thẩm Kinh Diễn thong thả ung dung nói.

Thời Lễ buông tiếng thở dài: "Rất nguy hiểm sao? Nếu nguy hiểm vậy, ngài đừng đi nữa."

"Ngươi lo lắng cho ta?" Thẩm Kinh Diễn quay đầu nhìn về phía cô, nói xong chậm lại một chút, đôi mắt chậm rãi nheo lại, "Hay là cảm thấy ta vô năng, không tin ta có thể hái được thuốc về?"

".. Ta không có ý đó, ngài không nên luôn hiểu lầm ta như vậy." Thời Lễ oán giận một câu.

Thẩm Kinh Diễn cười nhạt một tiếng, lười phản ứng lại cô.

Thời Lễ dừng một chút, cảm thấy tính tình hôm nay của hắn tốt quá mức, quả thật giống như sắp đạp đất thành Phật vậy, nếu là trước kia, nếu không dạy dỗ cô, thì cũng sẽ véo mặt cô xoa một lúc, làm gì giống như bây giờ không có chút phản ứng nào?

Cô khó hiểu nhìn Thẩm Kinh Diễn, càng xem càng cảm thấy không đúng, đến khi đi đến đường lớn, thật cẩn thận chọc chọc hắn: "Thượng tiên."

"Gì?" Thẩm Kinh Diễn quay lại nhìn cô.

Thời Lễ nuốt nước miếng, sau một lúc lâu cẩn thận nói: "Xà sẽ ngủ đông đúng không?"

Thẩm Kinh Diễn dừng một chút: "Ngươi muốn nói cái gì?"

"Thật ra cũng không có gì.. Ta chỉ cảm thấy sau khi ngài lên núi, có vẻ lười không ít, nói chuyện cũng chậm lại, lát nữa không phải là ngài muốn ngủ đông chứ?" Vẻ mặt Thời Lễ lo lắng. Cơ thể hắn hiện giờ là nửa người nửa xà, chỉ nói đến phần thân phía dưới, cũng phải đến mấy trăm hơn một ngàn cân*, nếu hắn mà ở chỗ này ngủ, cô đến chết cũng không thể rước hắn xuống núi.

Thẩm Kinh Diễn được cô nhắc nhở, đáy mắt hiện lên một tia bừng tỉnh: "Trách không được, vừa rồi ngươi nói toàn những lời mạo phạm ta, rõ ràng ta muốn giết ngươi, nhưng lại lười đi giết, cho nên liền kệ."

Thời Lễ: "..."

Ta có phải nên cảm ơn ngài hay không?

Thưởng thức xong vẻ mặt ngu ngốc của Thời Lễ, hắn mới cảm thấy mỹ mãn nói: "Yên tâm đi, ta có tu vi trong người, tuy không nhiều, nhưng cũng sẽ không giống những con rắn yếu đuối kia hơi chút liền ngủ, bây giờ chỉ là hơi lười mà thôi, sẽ không ảnh hưởng gì hết."

"Cho dù không ảnh hưởng, cũng vẫn nên cẩn thận một chút." Thời Lễ nói, đem áo ngoài cởi ra, nhón chân khoác lên trên người hắn.

Nhiệt độ cơ thể trên y phục của cô ngăn lại sự lạnh lẽo, ấm áp tức khắc bao trùm lên Thẩm Kinh Diễn. Thẩm Kinh Diễn xem nhẹ cảm giác này trong lòng, nhíu mày nói: "Hồ nháo, một phàm nhân như ngươi ốc còn không mang nổi mình ốc, còn có tâm tình lo lắng cho ta?"

"Không giống nhau sao, ta là người, càng hoạt động cơ thể sẽ càng nóng, cho nên lúc leo núi sẽ không lạnh, ngài không giống ta, trên người chẳng có chút ấm áp nào, vận động ra sao cũng không nóng, cho nên ngài vẫn mặc đi," Thời Lễ nói xong, có chút tiếc nuối liếc nhìn bộ y phục, "Chỉ tiếc thân thể ngài không sinh nhiệt, chút ấm áp của ta sẽ rất nhanh tiêu tan."

"Này có gì khó?" Thẩm Kinh Diễn nói, miễn cưỡng nắm lấy tay cô, trong lòng bàn tay cô là cảm giác nóng hầm hập, lập tức cuốn bay cái lạnh trong hắn, "Như vậy là được."

Thời Lễ khó hiểu nhìn tay hai người đan vào nhau: "Chỉ như vậy mà ngài đã thấy ấm?" Cái này trừ bỏ ấm tay, làm gì còn tác dụng gì khác.

"Ừ, ấm áp." Thẩm Kinh Diễn quay mặt đi.

Thời Lễ chú ý thấy mặt hắn ửng hồng, sau khi ngẩn người liền bừng tỉnh, dù sao cũng là tiểu thuyết tu tiên huyền huyễn, không thể dùng suy nghĩ logic bình thường được, không chừng là hắn đã dùng thủ đoạn gì đó, chỉ cần dắt tay là có thể ấm lên.

Trong lòng Thời Lễ một bên cảm khái, một bên theo hắn đi lên trên, đi được một đoạn thì nghe được có tiếng người phía trước, tức khắc nhíu mày.

Việc nam phụ đi Thiên Sơn trong cốt truyện không hề miêu tả kỹ, nhưng thông qua vài ba câu nói đã có thể suy đoán được, có lẽ hắn đã phải trải qua chút nguy hiểm, nhưng bây giờ vẫn chưa gặp được người nào, nhặt xong liền một mình trở về.. Vì sao hôm nay họ đến đây, lại cảm giác có rất nhiều người trên núi?

Thời Lễ nhớ tới mấy người vừa bay qua trên đầu mình khi nãy, cảm thấy cốt truyện có lẽ đã bị thay đổi từ lúc nào đó, mới có biến hóa hôm nay.

Sẽ không ảnh hưởng đến bọn họ chứ?

Khi Thời Lễ còn đang lo lắng, thấy mấy bóng dáng phía trước, tức khắc nhận ra đó là đệ tử của Quế An Môn, vì thế mà khẩn trương.

Cô không do dự nữa, nhéo nhéo bàn tay của Thẩm Kinh Diễn, chờ khi hắn nhìn mình thì cẩn thận nói: "Thượng tiên, phía trước đều là người của Quế An Môn, nếu không hôm khác chúng ta lại đến?"

Thẩm Kinh Diễn đã từng tóm được một con dê béo của Quế An Môn, hai bên như nước với lửa, hôm nay tìm linh dược vốn đã có chút nguy hiểm, hơn nữa còn thêm người bên Quế An Môn, nguy hiểm lập tức tăng lên gấp bội.

Cô có thể nhìn thấy người bên Quế An Môn, Thẩm Kinh Diễn tất nhiên cũng có thể thấy được, nghe vậy mặt lộ ra khinh thường nói: "Bọn họ là thứ gì, cũng dám làm ta phải đi đường vòng?"

".. Không phải muốn ngài đi đường vòng, chỉ là cảm thấy không cần thiết cùng bọn họ xảy ra xung đột, hơn nữa ngài còn mang theo một đứa vô dụng như ta, nếu như đánh nhau, ngài cũng đâu rảnh lo cho ta." Thời Lễ cố gắng thuyết phục hắn.

Thẩm Kinh Diễn nhăn mày, trầm tư một lúc lâu mới gật gật đầu: "Ngươi nói cũng có lý.."

Ánh mắt Thời Lễ sáng lên.

"Chúng ta liền trộm hái." Thẩm Kinh Diễn bổ sung.

Thời Lễ: ".. Dù thế nào ngài cũng phải hái hôm nay sao?"

"Cỏ linh thảo chỉ có hôm nay mới trưởng thành, nếu hôm nay không hái, ta sẽ phải đợi thêm ba năm nữa, ngươi cho rằng ta sẽ từ bỏ chỉ vì mấy tên không đáng nhắc tới đó sao?" Thẩm Kinh Diễn không vui hỏi.

Thời Lễ bình tĩnh nhìn hắn, thật lâu sau chắc chắn hắn sẽ không đổi ý, không khỏi thở dài, xác nhận lại lần nữa: "Vậy ngài thề, ngài chỉ hành động sau lưng bọn họ, tuyệt đối sẽ không chạy ra khiêu khích."

"Đã biết, quỷ lải nhải." Thẩm Kinh Diễn không kiên nhẫn nói.

Khóe miệng Thời Lễ giật giật, nghĩ thầm nếu không phải ngài là nam phụ, ai nguyện ý quản ngài chết hay sống?

Xem ra Thẩm Kinh Diễn còn nói chuyện giữ lời, mang theo cô đi vòng ra sau núi, bên này khá là lạnh, chỉ có tuyết trắng, trừ bỏ bọn họ cũng không ai thèm đi qua.

Tuy Thời Lễ vẫn luôn vận động, nhưng vẫn cảm thấy lạnh, cô cũng không làm khó chính mình, vòng đến sau lưng Thẩm Kinh Diễn đạp lên thân rắn, từ phía sau chui vào trong y phục của hắn, ôm eo hắn sưởi ấm, hai người giống như đang cùng mặc chung một bộ y phục, hơn nữa còn vì hạn chế bởi chiều cao, đầu cô còn chưa cao đến bả vai của hắn, cả người bị y phục quấn lấy, nhất thời gió lạnh đều bị y phục cùng Thẩm Kinh Diễn chặn lại.

Khi Thẩm Kinh Diễn đi về phía trước, cô cảm giác như mình đang ngồi trên một chiếc xe, vô cùng kích thích và vui sướng.

"Có phải ta không quản được ngươi nữa rồi, đúng không?" Thẩm Kinh Diễn lười biếng nói.

Thời Lễ yên lặng ôm chặt eo hắn, nén cười nói: "Ta cũng chỉ là bất đắc dĩ, chủ yếu là sợ mình bị bệnh sẽ lây thêm phiền toái cho ngài."

"Nếu ngươi bị bệnh, ta sẽ ném ngươi ở nơi này, lại đi tìm một phàm nhân xinh đẹp khác về, có gì mà phiền toái?" Ngoài miệng Thẩm Kinh Diễn nói rất ác độc, nhưng khi tiến về phía trước lại thả chậm tốc độ, để cô có thể đứng ổn định một chút.

Thời Lễ biết hắn cũng chỉ nói ngoài miệng như vậy mà thôi, vì vậy thả lỏng nói chuyện phiếm với hắn: "Tìm người xinh đẹp thì cũng được, nhưng xinh đẹp được như ta lại càng khó tìm, người vừa xinh đẹp lại vừa nghe lời như ta chỉ sợ trên đời cũng chỉ có một người, thượng tiên rất khó tìm ra người thứ hai."

"Cũng rất biết tự khen mình." Thẩm Kinh Diễn xuy một tiếng.

Thời Lễ dán mặt lên phía sau lưng hắn, lấy lòng cọ cọ, Thẩm Kinh Diễn giương lên khóe môi, sung sướng đi về phía trước. Tuy rằng hắn cố tình thả chậm động tác, nhưng vẫn nhanh hơn nhiều so với Thời Lễ tự đi đường, Thời Lễ đứng ở trên người hắn, không bao lâu đã lên tới đỉnh núi.

Gió trên đỉnh núi càng lớn hơn, tuyết cũng rơi rất dày, chân Thời Lễ dẫm lên mặt đất, lún cả gối vào trong tuyết, lại nhìn Thẩm Kinh Diễn cũng không khác là bao, hắn mặc y phục của con người, đuôi rắn bị tuyết rơi ngăn trở, nhìn qua lại giống như một nam nhân bình thường.

Thời Lễ đang định khen hắn hai câu, lại nghe thấy có tiếng mấy tên nam tử, vội lôi kéo Thẩm Kinh Diễn núp vào.

"Sợ cái gì?" Thẩm Kinh Diễn không vui.

Thời Lễ vội ra dấu suỵt, Thẩm Kinh Diễn mím môi, mặt không kiên nhẫn, nhưng vẫn ngoan ngoãn ngậm miệng.

Thời Lễ lúc này mới vểnh lỗ tai nghe những người đó nói chuyện.

"Nói này lạnh ghê, sớm biết vậy ta đã mặc thêm nhiều một chút rồi, bây giờ bị đông lạnh, trở về mà bị bệnh thì hỏng."

"Sư tôn cũng đã nói rồi, kêu ngươi mặc nhiều một chút, ai bảo ngươi mặc ít như vậy làm gì? Nhanh chóng hái hết đám linh thảo* kia đi, còn trở về báo cáo kết quả."

*Thảo: 草/Cỏ.

"Biết rồi biết rồi, không cần giục mãi như vậy.. Đều là con xà yêu kia làm hại, nếu không phải hắn đả thương tiểu sư đệ, thì làm sao sư tôn sẽ phái chúng ta tới nơi này hái thuốc." Người nọ lẩm bẩm một câu.

Thời Lễ trong lòng vừa động, ở trong đầu xoát lại cốt truyện, tìm đến đoạn miêu tả vị tiểu sư đệ này, sau khi đọc lại mấy lần, cô xác định tiểu sư đệ này chính là cái người lần trước ở trong rừng muốn giết cô, lúc sau bị Thẩm Kinh Diễn ném đi hết, rồi kéo cô vào nước thoát vòng vây.

Thời Lễ chậc mội tiếng, chờ bọn họ đi xa, thấp giọng hỏi Thẩm Kinh Diễn: "Lúc đó không phải ngài không động thủ sao, làm sao đả thương hắn được chứ?"

"Ta không biết tên tiểu sư đệ nào hết." Thẩm Kinh Diễn lười nhác nói.

Thời Lễ cạn lời, chỉ có thể tận tâm nhắc nhở, chờ khi cô kể lại đoạn sự tình phát triển trong khu rừng lần trước, hắn mới bừng tỉnh: "À, mấy tên đó sao, đúng là ta không hề động thủ, chẳng qua chỉ hạ chút độc cho bọn họ, khó trách còn đi tới Thiên Sơn, hóa ra là muốn tìm thuốc giải."

"..."

Thời Lễ im lặng, lúc sau nhớ đến một việc nào đó: "Linh dược ngài muốn hái, không phải cũng giống thứ bọn họ muốn hái chứ?"

"Tất nhiên không phải, thứ ta cần là giúp yêu tu hồi phục nội thương, đối với người tu tiên không hề có tác dụng." Thẩm Kinh Diễn thuận miệng nói.

Thời Lễ gật đầu: "Vậy là tốt rồi, như vậy thì sẽ không lo lắng có xung đột."

"Chỉ là mấy tên tiểu tử, ta còn chưa để vào mắt." Thẩm Kinh Diễn cười lạnh một tiếng.

Thời Lễ bất đắc dĩ: "Biết ngài sẽ không để vào mắt, nhưng hôm nay không phải ngày quan trọng để ngài hái thuốc sao? Huống chi còn phải đối phó với hung thú, ngài cũng không muốn khi đánh với hung thú xong còn phải đánh với bọn họ chứ?"

Thẩm Kinh Diễn cảm thấy cô nói cũng có đạo lý, liền không nói nữa, Thời Lễ thở phào một hơi, một lần nữa chui vào trong ngực hắn: "An toàn là trên hết, chúng ta chờ bọn họ đi rồi thì đến hái đi, bây giờ ở nơi này tránh gió, kiên nhẫn chờ một lát."

Nơi bọn họ đang đứng vừa vặn là nơi trũng của hai tảng đá, là nơi thích hợp để trốn tránh. Thẩm Kinh Diễn lười biếng dựa trên đá, búng tay tạo ra kết giới, ngăn chặn gió tuyết ở bên ngoài.

Thời Lễ nháy mắt liền không thấy lạnh nữa, gối lâu lên người hắn còn cảm thấy sinh ra chút ấm áp, giống như bị hắn lây cho bệnh lười, nói chuyện cũng chậm đi: "Trời sắp tối rồi, sớm biết vậy thì nên đến sớm hơn."

"Ngươi chắc mình sẽ dậy được?" Thẩm Kinh Diễn hỏi lại.

Thời Lễ cong cong khóe môi, nhắm mắt lại nói: "Ngài có thể gọi ta mà."

"Dựa vào cái gì?" Thẩm Kinh Diễn nhướng mày.

Thời Lễ hừ nhẹ một tiếng: "Chỉ bằng việc ta là sủng vật của ngài.."

Hai chữ cuối cô không nói ra tiếng, chỉ là môi giật giật. Thẩm Kinh Diễn thính lực tốt, nhưng cũng chỉ nghe rõ được bốn chữ*, khi nghe tới câu cô là của hắn, cái loại cảm giác kỳ lạ lại một lần nữa ập vào trong lòng.

*Câu Thẩm Kinh Diễn nghe được: 就凭我是你的/ Chỉ bằng việc ta là của ngài. (Bốn chữ là bốn chữ cuối: 我是你的/ Ta là của ngài)

Tuy rằng khá xa lạ, nhưng cảm giác lại không tồi, cho nên hắn lại không muốn đợi đến kỳ động dục nữa.

Thời Lễ không biết Thẩm Kinh Diễn có ý nghĩ nguy hiểm gì, vẫn còn lầm bẩm nói với hắn, chì là chưa nói được bao lâu đã ngủ rồi.