Ta Và Ngươi Cách Biệt Một Trời Sinh Tử

Chương 34: Gió tháng ba, xuân hoa rực rỡ (7)

Nước trên mái ngói chảy róc rách, trên phiến đá giọt mưa rơi tạo ra những âm thanh mềm mỏng, thợ làm vườn vừa tỉ mỉ tạo nên cảnh sắc còn khôn khéo biến những phiến đá lót con đường thành những giai điệu trầm bổng. Thanh Hồn trở về phòng thắp nến lên, bóng nến cây nến đổ xuống bên trái bàn gỗ trắc, y lấy bộ y phục mà Trương Phi Phi đưa ra xem xét dưới nến một lát mới chui vào tắm rửa.

Đường phố được cơn mưa rửa sạch Thanh Hồn ôm nạn được Nữ La che ô, dìu về phía trước, Dao Sơn tuy nhỏ nhưng cảnh đẹp nhiều người lui tới, con phố Dao Loan này nổi tiếng vì hàng hóa đắt đỏ đây rẫy châu báu, đặc sản quý hiếm, y đi đến một tiệm thuốc lớn bốc thuốc.

Chủ tiệm lau mồ hôi hỏi lại:"Thật muốn mua mấy thứ này?"

Thanh Hồn gật đầu:"Không cần phiền phức chia ra, gom lại một thang là được."

"Thứ này không thể dùng chung, công tử nên nói rõ bệnh trạng để lão phu kê đơn thì hơn."

Y nói như chém đinh chém sắt:"Không cần, không cần cứ gom lại một thang là được."

Lúc quay về Lục Khuynh Tâm khoanh tay nhìn y mua tùm lum thứ gói vào một đơn, lại nhớ sắc mặt hoài nghi hỏi lại mấy lần của chủ tiệm, đau đầu hỏi:"Mua mấy thứ này để làm gì? Giết người à?"

Y định nói gì đó đưa mắt nhìn nến đỏ trên bàn, bóng nến lặng lẽ đổ xuống bên phải bàn, thở dài, lắc lắc thang thuốc mình dày công nghiên cứu trong tay:"Không sai, trong phòng ta hình như có chuột."

"Làm gì có chuột chứ?"Lục Khuynh Tâm gõ bàn gỗ trong phòng:"Gỗ tốt hoa văn cũng đẹp, Dao Sơn này đúng là cảnh sắc tươi mới khiến người ta lưu luyến không thôi. Được rồi, tối nay ta ngủ với ngươi."

Thanh Hồn bẽn lẽn:"Ta lại thấy Lục công tử quyến luyến ta hơn Dao Sơn này, mà thôi có bao giờ công tử không muốn ngủ chung với ta đâu còn viện cớ này cớ nọ. Vừa rồi ta có nhờ Nữ La bắt đom đóm, đợi cô ấy về chúng ta tắt nến xem chúng đảm bảo có nhiều điều thú vị."

Lục Khuynh Tâm cười cười không nói cũng không có ý địmh đùa giỡn nằm phịch xuống giường:"Ta đợi."

Thanh Hồn không biết lấy đâu ra một bộ thẻ trúc ngồi chơi xếp chồng lên từng cái một, hắn thắp thêm nến cho y:"Đừng để hại mắt."

Y chớp mắt, con ngươi khô rát khó chịu, căng mắt một lúc đã thấy cực kỳ khó chịu, thẻ trúc biến thành những cái bóng mờ chồng chéo lên nhau, hắn dụi mắt nến bén cả tay áo.

Hắn sờ trán y:"Không sốt, có chuyện gì khiến ngươi hồn phách lên mây?"

"Bất cẩn thôi mà..." Y nhẹ nhàng đáp.

Nội đường yên tĩnh, chỉ có tiếng thẻ trúc lanh canh chạm vào nhau, Lục Khuynh Tâm ngồi uống trà nhìn y cũng không nói tiếng nào.

Sau khi có đom đóm hai người chui vào trong chăn chụm đầu dùng đom đóm xem xét chiếc áo của Lưu Phi Phi đưa cho. Áo có vài chỗ bị thủng, y nhìn nó dưới ánh sáng đom đóm cũng không có manh mối gì, từng con bay qua lại quanh chiếc áo, đường may chỉ bạc tỏa sáng lập lòe, y hỏi:"Ngươi có phát hiện gì không?"

Hắn học đòi y như mọi khi nói một câu chẳng trúng trọng tâm gì cả:"Chất vải rất tốt."

Thanh Hồn nhếch miệng vò vò cổ áo:"Tốt thật." Miết ngón tay một hồi đem cổ áo tách ra làm hai, bên trong còn có chữ. Nét chữ bị lớp bột hồ làm nhòe đi đôi chút, chữ có chữ không.

Đúng lúc này nghe bên ngoài choang một tiếng, cả tiếng cây cổ thụ ngã đổ đập vào hiên nhà làm không ít khói vỡ vụn. Hai người để đồ lại dìu nhau chạy ra xem thử. Trong phòng yên tĩnh, một bóng người lặng lẽ chui khỏi hòm, tóc dài xõa dài tung trong đêm như quỷ ám rơi trên làn da trắng nõn không một y phục che thân.

Dưới tán cây hòe lớn Bạch Diệp và con gái trưởng - Trương Ý Hạnh đang thi thố võ công, thao tác nàng ta rất đẹp uyển chuyển như múa, tổng quản nói:"Đây là do tiểu thư chê chiêu thức của phụ thân khô cứng, tự mình cải biên lại, chiêu thức tưởng chừng nhu nhược đầy sơ hở lại khiến kẻ thù mất phòng bị bại dưới tay mỹ nhân."

Trong khi Bạch Diệp rắn rỏi vừa nhanh vừa mạnh không có ý nhường đối phương, từng lớp lụa y phục màu xanh sẫm thêu hình khổng tước của nàng ta bao quanh Bạch Diệp không một kẽ hở, Thanh Hồn nhìn mãi không hiểu gì. Đang che miệng ngáp thì nghe một tiếng á Trương Ý Hạnh ngã cách họ mất bước chân. Cả ngã cũng đẹp nữa đúng là rất có phong thái của mỹ nhân, cô ta đứng dậy phủi lớp bụi trên người, y tốt bụng nhặt cây trâm thoa ngọc bích lên cho cô ta. Nàng ta vẫn ngập ngừng không muốn cầm, đứng ngây ngốc nhìn mãi, Thành Hồn lên tiếng:"Trương đại tiểu thư."

Ý Hạnh không biết là run rẩy hay tức giận cầm lấy trâm thoa bỏ đi một mạch, đúng là một nữ nhân khó chiều, y chép miệng:"Bạch công tử không biết thương hoa tiếc ngọc gì cả."

Bạch Diệp mò mò dưới đất nhặt lên hai ba cây ám khí mảnh như sợi bạc, không tinh mắt còn tưởng là chỉ trên y phục cô ta vô tình rơi xuống:"Thương hoa tiếc ngọc để cô ta giết ta à? Đã nói tỉ võ mà háo thắng quá ta còn phải nhường cô ta sao?"

Cứ tưởng cô ta về phòng giận dỗi luôn nhưng mà lúc Thanh Hồn định quay về phòng thì cô ta đã thay y phục mới đảo ra, trên tay cầm một chiếc hộp có mùi thơm ngọt, mở ra mùi hương ngọt càng nồng, phảng phất mùi đắng thảo dược:"Đây là cao dược trị gân tốt rất tốt."

Cảm giác của Thanh Hồn rất kỳ lạ, Nữ La tiến lên một bước cầm lấy cao dược:"Để con mang về phòng cho người."

Y cũng không biết dùng nó để làm gì, chân của y không có ý định sử dụng cái này, đành gật đầu.

"Chuyện của muội muội nhờ công tử rồi."

Uầy, nhiều người như vậy sao lại nhờ y chứ? Thật quá mờ ám cũng quá xui xẻo, nhờ ai không nhờ lại chọn ngay người không biết y thuật.

Nửa đêm, trong phủ có người chạy ra chạy vào tấp nập, những bóng đuốc lập lờ bên ngoài không biết đang tìm kiếm cái gì, có người gấp gáp gõ cửa:"Thanh công tử...Thanh công tử."

Thanh Hồn miễn cưỡng mở cửa:"Đêm hôm có chuyện gì mà gọi cửa như đòi mạng?"

"Trong phủ, trong phủ có thích khách..." hạ nhân giải thích:"Trước phòng người có dấu máu cho nên..."

Y cau mày nhìn vết tay đầy máu in trên nẹp cửa, dưới chân đầy sình bùn, quay đầu nhìn Lục Khuynh Tâm đầu tóc bù xù không có ý định xuống giường mặt tỏ vẻ dửng dưng, nhún vai, không liên quan đến mình. Y rất tin tưởng hắn cho đến khi hạ nhân kiểm tra khắp phòng hét lên tột độ. Y thò đầu vào xem trong một hòm đồ lộ ra ít tóc dài bóng loáng, y đẩy nhẹ nắp hòm ra, bên trong chứa một thi thể không mặc y phục người đầy máu cuộc tròn lại vẻ mặt khi chết kinh hoàng tốt đột.

Cái hòm này có sẵn trong góc phòng y cũng không dám tùy tiện đụng vào, lúc mới vào nó còn đóng kín lúc này lại hở ra còn chứa một người chết. Trong khi Lục Khuynh Tâm ở cạnh còn không phát hiện ra điều gì, y nói:"Có phải người lúc đi mua thuốc về không?"

"Lúc ta đến tìm ngươi cây nến ở bên phải bóng đổ về bên trái khay trà, lúc về vị trí đã ngược lại, mặc dù có người từng lén vào nhưng ta đã đi một vòng kiếm chuột khi đó cái hòm vẫn đóng kín. Là lúc nhị ca tỉ võ với Hạnh Ý cô nương?"

"Trong thời gian ngắn ra tay giết người rồi nhét thi thể vào trong?"

"Có thể là cô ta ở trong hòm từ trước." Lục Khuynh Tâm nhẩm tính thời gian có thể ra tay một hồi:"Phải là người trong phủ mới biết lúc đó không ai ở trong phòng ngươi. Trước tiên xem cô gái này là ai đã..."

Hắn tiến đến lật mặt cô ta lên, hạ nhân càng thêm rối loạn:"Nhị tiểu thư."

Trong nhà còn một Trương Yến Yến họ chưa gặp mặt, quản gia còn nói cô ta đi chùa thắp hương lỡ đường nên ở lại một quán trọ dưới chân núi rồi sao thi thể lại nằm ở đây chứ?

Trong một đêm yên tĩnh mênh mông Thanh Hồn đổ bệnh, Lục Khuynh Tâm ngồi bên cạnh giường chống má nhìn:"Rốt cuộc ngươi làm bằng đậu phụ hay sao mà cứ bệnh mãi thế, một mình ngươi lang thang bên ngoài ai chăm sóc ngươi." Y tự mình lẩm bẩm:"Quả nhiên con người đều bằng xương bằng thịt, nhiễm phong hàn sẽ bệnh, đâm vào sẽ chảy máu, cũng biết khó chịu, biết đau, là ta đánh giá ngươi quá cao."

Ánh đèn leo lắt trôi nổi hắn cứ nhìn chằm chằm gương mặt này, tâm trí phiêu đãng như bước lên một thềm đá xanh dài đăng đẵng không biết đi đâu về đâu.

Sương mù mịt không thấy lối, giơ bàn tay ra hồi lâu còn thấy ươn ướt, nhìn kỹ lại lần nữa không phải là sương tụ mà là máu, máu đầm đìa chảy xuống từng kẻ tay, đặc sệt, nóng hổi.

Lục Khuynh Tâm ngơ ngác, lúc hắn ngẩng lên thấy một bóng người lập lòe bên hàng liễu xanh, dù chỉ là bóng người thật mờ, thật mỏng hắn vẫn nhận ra đó là ai, hoảng hốt, đuổi theo.

"Trạch Dương."

Hắn càng đuổi theo bóng người càng xa, khuất mất khỏi hàng liễu, lẫn trong sương, nhân ảnh mờ ảo cứ trượt dần khỏi hắn, có phải đệ ấy trách hắn, không muốn gặp lại hắn phải không?

"Trạch Dương đừng đi."

Hàng liễu rậm rạp như mê cung, hắn không tìm thấy lối để đi chỉ biết dựa vào con tim lao về phía trước.

"Trạch Dương, đừng đi mà..."

Tay chân hắn đều lạnh lẽo nhưng trán rịn mồ hôi, hắn chạy như ngựa hoang bị kích thích, cứ về nơi ánh sáng yếu ớt mà ấm áp nơi cuối con đường, trong sương lộ ra khuỷu tay trắng nõn, tay áo xoắn cao, dần dần thấy cả bàn tay ẩn trong sương mềm đang cầm ngọc bội xoay tròn.

Trong lòng hắn vui mừng chạy về nơi đó, đệ ấy đang đứng giữa không gian mênh mông, hắn nhìn kĩ nơi đệ ấy đang đứng, bên cạnh hồ sen, cạnh mỏm đá hắn thường đọc sách. Hồn phách nhàn nhạt cả một gió nhẹ cũng có thể đánh tan, trong lúc hắn tìm cách đến gần bối rối không biết làm sao thì hồn phách trắng nhợt kia đã quay lại nháy mắt đầm đìa máu chảy, vết thương nát rửa huyết nhục mơ hồ. Đệ ấu nhìn hắn bằng ánh mắt ngây dại, huyết có tiêu cự.

Lục Khuynh Tâm giật mình, bước chân cũng vô lực ngã xuống, những móc sắt trên người y rõ ràng là đang móc trên người hắn, moi trái tim đang chết lặng của hắn, máu thịt nát vụn. Sương mù nóng lên, hốc mắt hắn như bị gai nhọn đâm vào rát không chịu nổi, nanh ngọn cứ cắn chặt hắn không chịu nhã ra.

Bóng người đầy máu kia lùi dần....

"Đừng đi, đệ đừng đi mà.."

Lùi dừng rồi ngã ra rơi xuống hồ sen, nhuộm một mảng máu đỏ trên mặt hồ.

"Trạch Dương." Lục Khuynh Tâm giật bắn người dậy, mồ hôi đã ướt đẫm áo trong, chưa kịp định thần đã nghe mọpt giọng càu nhàu:"Có ai trông người bệnh mà nằm mơ hét lớn hơn cả người bệnh không?"

Lục Khuynh Tâm day trán nói:"Ai thèm trông ngươi chứ, mấy ngày lại không khỏe một lần, khó trông khó hầu quá mà."