Tà Vương Song Hành! Nương Tử Đừng Hòng Trốn!

Chương 4: Đêm điên cuồng

Nàng nhắm mắt lại

Lưỡi hái tử thần cứ thế lại vung đến

Thế nhưng kẻ lãnh án

Lại là mẹ của nàng. Bà đã nhân cơ hội tên dân này chủ quan, bay đến bên cạnh con, ôm con vào lòng mà lãnh trọn cú chém ấy. Máu cứ thế mà dính lên người của Vương Dạ Nguyệt. Mọi thứ như sụp đổ trong mắt của nàng, hai bàn tay nàng ôm chầm lấy mẹ mà gào thét lên

Hai bàn tay ấy đã dính máu

Hơi thở yếu ớt ấy, chỉ để lại một nụ cười tuyệt đẹp, không nói gì hơn mà để lại nàng ở thế giới này một mình. Vương Dạ Nguyệt ta đã làm chuyện gì sai trái mà để có được hậu quả như thế này hả ông trời. Nàng đau lòng, đặt xác mẹ mình xuống. Nàng lấy cây trâm cài trên mái tóc ấy xuống, mái tóc được xõa xuống,rũ rượi, đôi mắt vô hồn như xác chết. Trong lòng nàng lúc này chỉ lẩn quẩn sự trả thù, nàng thề sẽ gϊếŧ chết bọn chúng. Bây giờ nàng chẳng còn một ai cả, cha mẹ nàng đã ra đi, nàng cũng chẳng còn lí do gì để sống tiếp cả. Nhưng trước khi kết thúc, Dạ Nguyệt cần phải lấy mạng chúng

"Bây giờ các ngươi cũng không còn ai để uy hiếp ta cả.."

Nàng mỉm cười, đôi mắt sắt như chim ưng, cứ thế bước đến mà nắm chặt cây trâm cài tóc mẹ tặng. Cây trâm ấy vẫn còn lưu lại mùi hương, chút hơi ấm còn sót lại của mẹ nàng

"Hãy dùng máu của các ngươi, để trả giá cho cái chết của cha mẹ ta!"

Nàng vung tay, ma lực truyền từ tay nàng, nhấc bổng cả một tảng đá lớn, tảng đá nặng gần một tấn, cứ thế mà xẹt đi với tốc độ chóng mặt, lao đến hai tên chủ mưu. Các mảnh vụn xuyên thẳng qua tim chúng, lấy mạng chúng ngay tức khắc. Họn đá to lớn ấy đè thẳng lên người chúng, máu cứ thế mà trào ra khỏi miệng. Bọn dân chứng kiến cảnh tượng kinh hoàng ấy mà bỏ chạy tứ phía. Nhìn thấy bọn chúng đã chết, nàng vẫn chưa thỏa mãn. Cái chết này đã quá nhẹ cho các ngươi rồi. Nàng quay người đi, đặt xác của cha mẹ nàng nằm gần nhau, lòng quặng đau. Nếu nàng phát hiện sức mạnh này sớm hơn

Không chừng...

Cha mẹ nàng đã không...

Nàng cứ thế mà vô hồn đi đến vách đá, tay vẫn nắm chặt cây trâm. Đôi mắt sắc xảo, tinh tường, nay lại mang đầy nỗi buồn. Nàng nhấm mắt lại, tận hưởng những điều tươi đẹp này phút cuối cùng.

Mọi thứ kết thúc rồi

Xào xoạt

Một bóng người lao đến, điểm nguyệt khiến Vương Dạ Nguyệt ngất đi. Mái tóc bạch kim ấy phất phơ trước gió, đôi mắt màu xanh lam, dịu dàng, ôn nhu, có chút đau thương nhìn Vương Dạ Nguyệt

Người đưa nàng đi khỏi

Khỏi nơi máu tanh ấy

Hai năm sau

Tại một đô thành thuộc phía Bắc Phong Liên Quốc – Sa La Cát

Đường phố náo nhiệt, tấp nập kẻ mua, người bán. Đây là khu vực thuận lợi, giao thương tấp nập, nhiều thương nhân kéo đến đây trao đổi hàng hóa, buôn bán dược liệu, vật liệu quý. Các cửa hàng mở san sát nhau, thiết kế cổ xưa, đồ sộ, to lớn, khiến ai nấy cũng phải trầm trồ. Cuối góc phố có một gánh hát biểu diễn khiến bầu không khí trở nên nhộn nhịp hẳn.

Vương Dạ Nguyệt sải bước trên con đường lát dài bằng đá. Nàng khoác trên người áo bào rộng vành màu đen, vành nón thấp đã tinh tế che đi gương mặt lạnh nhạt, kiều diễm, đẹp như một đóa hoa hồng. Vẻ đẹp tuy không quá mức rực rỡ, nhưng lại đầm thắm, đi vào lòng người.

Nhưng hoa hồng thì luôn có gai!