Tà Vương Song Hành! Nương Tử Đừng Hòng Trốn!

Chương 47: Bạch Cố Vương ta không thiếu tiền!

Vương Dạ Nguyệt sãi bước nhanh lên phía trước, mái tóc thuận theo chiều gió, hương hoa cuốn tâm hồn con người dần bay bổng, thơ mộng.

Chỉ là nàng ta như một cô hồ ly, tinh ma giữa cánh rừng hoa hồng tuyệt mĩ ấy...

Ai cũng muốn chạm đến, cũng bị mê hoặc...

Nhưng không cẩn thận thì liền bị thương mất...

" Ân tình của ngươi ta không dám nhận. Sau này có việc cứ đến tìm ta, ta sẽ giúp ngươi."

Câu nói này làm hắn thấy nàng có chút cô đơn, bóng dáng cô độc, lạnh lùng, vừa cuốn hút cũng thật quỷ quyệt. Nàng ta không muốn nợ ân tình quá nhiều của kẻ khác, không muốn vướng bận, càng không muốn sau này khó xử...

"Sẵn tiện ta cần ngươi luyện chế giúp ta vài lọ Thủy Ngọc Dịch, giá cả thế nào cứ nói!"

Nàng muốn phòng hờ vài lọ bên mình, để khi ra ngoài nếu có bị thương thì sư phụ cũng không phát hiện. Nàng không muốn người thân của mình phải lo lắng.

Thủy Ngọc Dịch nhiều kẻ đã ra giá trăm cây vàng mà không có được..

Ngươi lại nói dễ nghe như thế....

Thật là....

Bạch Cố Vương khẽ nhíu đôi chân mày sát phạt ấy, gương mặt đầy khí phách...

"Ta sẽ giúp ngươi. Tuy nhiên Bạch Cố Vương ta không thiếu tiền."

Cách ăn nói như bổn đại gia a....

Kẻ cao ngạo như ngươi chắc cũng chỉ có ta...

"Thế ngươi cần gì?"- Vương Dạ Nguyệt thẳng thắn, cứ vòng vo thế này nàng không thích

"Đến lúc ta sẽ nói."- Bạch Cố Vương vụt biến mất. Để lại nơi này tràn đầy ám khí, uy lực cao thâm, vô tận. Vườn hoa tuyệt đẹp ở nơi đây cũng không lấp được sự quỷ quyệt, đáng sợ của hắn. Việc xuất hiện của hắn đã khiến cảnh vật bị lu mờ, mọi thứ đều làm nền cho hắn.

...

Ngày hôm sau

Ánh nắng mặt trời nhẹ nhàng chiếu xuyên qua màn sương mỏng của cả bầu trời Phong Liên Quốc. Nó nhè nhẹ, dễ chịu như ánh sáng hướng từ thiên đường, khiến cho quan cảnh Hạ Sen Cung đẹp như chốn tiên cảnh...

Vương Dạ Nguyệt vừa tỉnh dậy, nàng đi đến chiếc gương, khẽ đưa tay lên mặt.

Vết thương hôm qua đã biến mất...

Tối hôm qua vì quá mệt, ta đã ngủ thiếp đi...

Trong lúc đó, cứ có cảm giác có người nhìn ta say ngủ...

Không biết người của gia tộc Hồ Nhất Thiên đã rời đi chưa. Nàng khẽ hé cửa nhìn ra bên ngoài

Trời vẫn còn sớm lắm!

Khí trời se lạnh, chút ánh sáng yếu ớt không thể vơi đi bớt cái lạnh của màn đêm hôm qua. Nàng khoác thêm áo, nhẹ nhàng đi ra ngoài.

Sư phụ hình như vẫn còn đang ngủ...

Nàng khinh công, di chuyển đến vị trí của cung yến đêm qua. Mặt đất nơi đó còn vơi lại mùi máu, những vết nứt do sử dụng vũ khí. Dạ Nguyệt nhẹ nhàng đáp xuống đất, thu lại Liễu Diệp Đao còn cắm trên đất mà tối qua nàng quên thu lại. Phần lưỡi của Liễu Diệp Đao được nàng bôi một loại dịch cực độc mà đích thân nàng tìm hiểu, điều chế ra. Nó có thể lấy mạng người nếu chất độc ngấm lâu hơn mười phút, nếu để kẻ xấu phát hiện, sẽ lợi dụng nó làm điều không hay!

Trên đường trở về, nàng đi ngang qua gian phòng nơi lưu trữ tài liệu.

Nơi đó không một bóng người...

Chắc hai tên lính canh gác tối qua đã chè chén quá mức đây mà!

Nghe đồn rằng có nhiều ghi chép về ma thuật sư, chắc ta cũng nên vào tìm hiểu thử...

Nhưng cánh cửa lớn này không có ổ khóa, cũng không có tay cầm, làm sao vào được bên trong? Không lẽ nó được thiết kế giống mật đạo?