Tại Sao Nhóm Nam Chủ Đều Dùng Loại Ánh Mắt Này Nhìn Tôi

Chương 12: Chương 12

Thời điểm mọi người còn chưa dậy, Địch Tinh Thần đã dậy trước rồi.

Dù sao cậu ở trong cái chương trình này là người cần lao động nhất.

Trong lúc nhóm soái ca phú nhị đại còn đang say sưa ngủ, tư cách với một công cụ hình người chăm chỉ, cậu cần phải chuẩn bị làm cơm tối.

Trong tủ đã không còn gì để ăn, cậu thay giày vào, chuẩn bị đi siêu thị một chuyến.

Kết quả nhìn thấy Lâm Thanh Ninh và Hồ Anh ngồi trên ghế dài trước sân nhà trò chuyện.

Bên cạnh thậm chí không có người phụ trách ghi hình.

Tình huống này khẳng định là cố ý né tránh né tổ tiết mục muốn tri kỷ nói chuyện với nhau.

Hồ Anh hỏi: "Thế nào, anh và Bùi Úc chơi vui không?"

Lâm Thanh Ninh nói: "Vẫn được đi."

"Bùi Úc vẫn mặt thối?"

Y nghĩ tới buổi sáng Bùi Úc bỏ rơi mình chạy bộ, trong lòng liền thấy tức giận.

Giống như cũng vì điểm này, trong lòng lấp kín một hàm ý, rất muốn biết khi Lâm Thanh Ninh và Bùi Úc chơi đùa, sẽ như thế nào.

Lâm Thanh Ninh cười nói: "Mặt thối thì không có, hai bọn anh cũng coi như là bạn cũ, chút mặt mũi này cậu ấy vẫn nên giữ cho anh."

Hồ Anh cười nói: "Không va chạm nảy ra tia lửa sao?"

"Với Bùi Úc?" Lâm Thanh Ninh nói: "Anh và cậu ấy đã quen nhau từ nhỏ, hai bọn anh không có khả năng.

Em thích cậu ấy?"

Hồ Anh ngây người, lập tức nói: "Em cũng không phải cuồng tra tấn."

Sau đó y kể với Lâm Thanh Ninh chuyện chạy bộ buổi sáng: "Sáng nay em cũng ra cửa chạy bộ, vốn muốn nói mọi người cùng chạy, tiện đường còn có thể nói chuyện phiếm, kết quả Bùi Úc trực tiếp như làn khói chạy mất dạng."

"Cậu ấy từ nhỏ đã vậy rồi, thích độc lai độc vãng."

*Độc lai độc vãng 独来独往: Một mình.

"Em thật sự rất hoài nghì đời này rốt cuộc người nào mới có thể chịu được tính hắn." Hồ Anh nói: "Trước đây hắn từng yêu đương chưa?"

Lâm Thanh Ninh nghe vậy thì cười, nói: "Theo anh biết, chưa từng, cậu ấy có rất ít bạn bè."

"Em biết mà." Hồ Anh nói.

Xem ra hiện tại Bùi Úc cũng bị bọn họ PASS mất rồi.

Nghĩ đến trước khi phân đội, hình ảnh mấy người bọn họ đều tránh Bùi Úc thật xa, Địch Tinh Thần quyết định làm người tốt một lần.

Cậu đi về phía Hồ Anh và Lâm Thanh Ninh.

Lâm Thanh Ninh thấy cậu đầu tiên, hướng cậu mỉm cười, Hồ Anh quay đầu lại, y bây giờ vẫn chưa trang điểm, trở nên thanh tú nhiều hơn, cỗ diễm lệ yêu mị trên người toàn bộ rút lui.

"Em còn tưởng mọi người vẫn chưa dậy." Địch Tinh Thần ngồi xuống bên cạnh bọn họ: "Hai người đang nói gì vậy?"

"Đang nói chơi thôi." Lâm Thanh Ninh đẩy mắt kính.

"Bọn tôi đang bóc phốt Bùi Úc." Hồ Anh nói thẳng: "Cậu đeo micro không?"

Địch Tinh Thần lắc đầu, liền nói: "Anh ấy rất đáng bị bốc phốt."

Trước đánh vào nội bộ rồi lại nói.

Quả nhiên, vừa nghe cậu nói như vậy, sức mạnh bóc phốt của Hồ Anh liền nhô ra: "Đúng không? Không phải chỉ có mình tôi thấy hắn quá kiêu đi?"

*Nguyên văn — 拽: Khẩu ngữ nóng hay được giới trẻ Trung Quốc sử dụng, có nghĩa là tự cho mình là giỏi.

Lâm Thanh Ninh là người hiền lành, lập tức thay Bùi Úc giải thích: "Cậu ấy không phải vì đến chương trình này mới như vậy, tính cách này của cậu ấy, là không giỏi giai lưu với người khác."

"Đúng vậy, trước đây từng thấy tin tức về anh ấy trên mạng, đều nói tính tình của anh ấy rất khó dây vào, anh ấy thậm chí còn muốn đập camera của paparazi sao? Em nhớ khoảng thời gian đó, hết thảy truyền thông trong giới đều hắc anh ấy." Địch Tinh Thần nói.

*Hắc 黑: Thường là dùng bài viết để bóc phốt, bôi xấu, công kích đối thủ.

Về sự hiểu biết về mấy người khách mời, cậu xem như là có góc nhìn của Thượng Đế.

Bùi Úc là mặt thối công, nhưng sở dĩ hắn tạo thành tính cách như vậy, là có nguyên nhân.

Nhưng xét về tình huống ban đầu mà nói, cũng có thể tẩy trắng cho hắn.

Hệ thống bài võ tẩy trắng thông thường cho nam chủ hủ bại của Tấn Giang.

Lâm Thanh Ninh nói: "Khoảng thời gian đó quả thật cậu ấy bị hắc rất thảm, thêm vào nhà bọn họ cũng xảy ra chuyện, lúc đó cậu ấy thật sự rất sa sút, bất quá đó không phải lỗi của cậu ấy a.

Khí đó ông ngoại cậu ấy qua đời, cậu ấy và dì Bùi đến dự đám tang, kết quả một đường bị paparazzi quấn lấy, camera đều sắp chĩa thẳng trên mặt dì Bùi, Bùi Úc rất hiếu thuận, thực sự không nhìn nổi, mới đập vỡ camera của tên cẩu tử kia, kết quả bị đối phương thổi phồng tin đồn trong một thời gian dài, ùn ùn kéo đến mắng cậu ấy."

*Cẩu tử 狗仔: Chỉ đám chó săn, tức là paparazzi.

*Nguyên văn — Phô thiên cái địa 铺天盖地: Ùn ùn kéo đến.

Lúc trước tin này ầm ĩ rất lớn, Hồ Anh tất nhiên cũng biết.

Nghe Lâm Thanh Ninh nói như vậy, y trầm mặc một lúc, cuối cùng nói: "Kỳ thức lúc trước hắn đối với paparazzi rất cuồng, đắc tội với một đống người, nếu không khi đó sẽ không có nhiều truyền thông bỏ đá xuống giếng như vậy, nhân cơ hội giẫm hắn."

*Bỏ đá xuống giếng 落井下石: Thấy người gặp nguy thừa cơ hãm hại.

"Anh ấy từ nhỏ đã chán ghét paparazzi rồi đi.

Anh xem a, anh ấy không phải người trong giới giải trí, nhưng thân là con trai của đại minh tinh, tránh không được bị paparazzi chụp trộm, hình như bắt đầu từ khi học mẫu giáo, phải chịu đủ loại quấy nhiễu từ truyền thông.

Sau đó ba mẹ anh ấy ly hôn, anh ấy đi học tan học đều có một đống phóng viên bao vây, anh ấy còn vì thế mà chuyển ra nước ngoài đi học.

Khi anh ấy mới lên sơ trung thì phải, mẹ anh ấy vẫn còn hoạt động mạnh trong giới giải trí, cũng không có cách nào xuất ngoại cùng anh ấy, từng tuổi đó, ba mẹ không ở bên cạnh, một mình tha hương ở nơi đất khách quê người, một người thân cũng không có, kỳ thực ngẫm lại cũng thật đáng thương." Địch Tinh Thần nói: "Bất quá anh ấy chán ghét với việc giao thiệp với truyền thông như vậy, không biết vì sao lại đồng ý tham gia chương trình này."

"Anh nghe nói hình như có liên quan đến sản xuất Chu." Lâm Thanh Ninh nói: "Sản xuất phim của chương trình này là dì của cậu ấy."

Địch Tinh Thần làm bộ như chợt hiểu ra: "Nguyên lai là như vậy a."

Cậu liếc mắt nhìn bên cạnh Hồ Anh đang suy tư, chậm rãi nói: "Thật ra em cảm thấy Bùi ca không tồi a, em có người quen là nhà tâm lý học, theo như hắn nói, người như Bùi ca, luôn tự khép kín trái tim mình, chưa từng yêu đương, cũng không có bạn bè nào, kỳ thực người như thế bề ngoài nhìn như xa cách, nhưng chỉ là vì anh ấy không hiểu nên yêu một người như thế nào, ở chung với người khác thế nào, một khi có người cảm hóa anh ấy, anh ấy sẽ hoàn toàn thay đổi bản thân, hơn nữa chỉ vì anh mà thay đổi.

Anh chính là ánh sáng duy nhất của anh ấy."

Cậu phân tích đủ rõ ràng đi.

Đây là manh điểm lớn nhất của nam chủ lạnh lùng ở Tấn Giang, độc giả đều thích, cậu cũng không tin mấy người Hồ Anh không thích.

Quả nhiên, cậu thấy Hồ Anh cắn môi suy tư.

Ai mà không có trái tim thánh mẫu, ai lại không muốn trở thành ánh sáng duy nhất trong lòng nam chủ Tấn Giáng đây.

Địch Tinh Thần cảm thấy lời mình nói đã thành công khơi gợi hứng thú về Bùi Úc cho Hồ Anh và Lâm Thanh Ninh.

Cuối cùng cậu tung ra điểm hấp dẫn nhất cho Hồ Anh.

"Hình như anh ấy chưa có mối tình đầu á."

Đôi mắt Hồ Anh quả nhiên có tia sáng, khóe môi lộ ra nụ cười không hoàn mỹ.

Không sai, Hồ Anh là xử nam khống.

*Xử nam khống 处男控: Người cuồng những chàng trai chưa từng yêu đương hay chưa từng làm chuyện đó.

Diễm lệ đại mỹ nhân quá tẫn ngàn phàm, trái lại càng thích đàn ông ngây thơ, y coi trọng Nghiêm Chấp, chỉ là thích phần cấm dục trên người Nghiêm Chấp.

*Quá tẫn ngàn phàm 过尽千帆: Quấy lên cục diện.

Người đều thích theo đuổi những gì mà bản thân không có.

Hồ Anh đột nhiên cười thành tiếng.

Lâm Thanh Ninh và Địch Tinh Thần cùng y nở nụ cười, ba người bật cười thành tiếng.

Cảm giác hòa thuận vui vẻ cùng chị em thật tốt.

Cậu nguyện ý làm chị em tốt với đại mỹ nhân, hài hòa hảo hợp, không chút màu sắc ám muội nào.

Địch Tinh Thần đứng lên nói: "Em phải đi rồi, đi siêu thị một chuyến."

Hồ Anh cũng đứng dậy: "Tôi lái xe đưa cậu đi, không phải cậu không có xe sao?"

"Không cần, cách rất gần, đi bộ thuận tiện hơn." Địch Tinh Thần nói.

"Đi thôi, ngược lại tôi rảnh rỗi không có chuyện gì làm." Hồ Anh nói.

"Vậy anh không quấy rầy thế giới riêng của hai người nữa." Lâm Thanh Ninh đùa giỡn nói.

Hồ Anh và Địch Tinh Thần ra cửa, Lâm Thanh Ninh đứng dậy quay về trong nhà, thời điểm định lên tầng, y do dự một chút, gõ cửa phòng Bùi Úc.

"Vào đi."

Lâm Thanh Ninh đẩy cửa vào, liền thấy Bùi Úc nằm trên ghế sofa.

"Có việc gì sao?" Bùi Úc hỏi.

Lâm Thanh Ninh bước vào, nói: "Tới thăm cậu chút thôi, không quấy rầy đến cậu chứ?"

Bùi Úc liền ngồi dậy.

Lâm Thanh Ninh đưa mắt nhìn chân trần của Bùi Úc, sau đó ngồi xuống bên cạnh hắn.

Phòng của Bùi Úc rất sạch sẽ, trong phòng còn có mùi hương bạc hà nhàn nhạt.

Y kỳ thực đã lâu không ngửi thấy mùi nước hoa này.

Rất nhiều năm về trước, y và Bùi Úc cùng học một trường cấp ba ở nước ngoài, khi đỏ bọn họ chỉ mới mười mấy tuổi, đều là người gốc Hoa, đều ở một mình, thỉnh thoảng sẽ gặp nhau trong các lần tụ họp của người Hoa.

Khi đó Bùi Úc đã có tiếng thiên tài toàn học ở trường học, giáo viên trong trường đã không thể dạy được hắn nữa.

Cái tuổi mới biết yêu, y thật ra đã từng thầm mến Bùi Úc, một chàng trai nhỏ hơn y ba tuổi.

Hết cách rồi, Bùi Úc có một khuôn mặt không ai có thể cưỡng lại.

Bùi Úc luôn một mình.

Một mình đến lớp, một mình trở về chung cư, một mình yên tĩnh chơi bóng rổ trên sân bóng, dù mưa ướt hắn cũng không quay về, thời điểm rảnh rỗi, thích ngồi trên bờ hồ một mình ở ngoại ô thành phố, ngồi xuống có thể ngồi hơn nửa ngày.

Hắn lạnh lùng như thế, quái gở, vì tư duy xuất chúng và bề ngoài đẹp trai của hắn, trái lại tạo thành loại mị lực độc nhất vô nhị, hấp dẫn người muốn chinh phục hắn.

Đôi khi một bộ não thông mình càng có tính trí mạng hơn một thân hình đầy cơ bắp.

Địch Tinh Thần nói rất đúng, đối mặt với một chàng trai anh tuấn ưu tú như vậy, ai mà không muốn trở thành ánh sáng duy nhất của hắn đây.

Dường như sâu trong nội tâm mỗi người đều có trái tim thánh mẫu đến nực cười như vậy.

Đến tận ngày này, y vẫn như cũ không thể phủ nhận, không thể kháng cự được sức hấp dẫn từ người Bùi Úc.

Tình khi tình yêu nảy mầm, giao tiếp không còn thoải mái nữa.

Y bỗng nhiên không biết nên nói gì với Bùi Úc, tim đập có chút nhanh.

Nhưng Bùi Úc nhìn thẳng vào y, ánh mắt mát lạnh.

Lâm Thanh Ninh xoa đầu gối, nói: "Có phải sắp đến sinh nhật của dì Bùi rồi không? Hình như trùng với ngày chúng ta ghi hình?"

Bùi Úc "ừm" một tiếng, nói: "Tôi nói với tổ tiết mục rồi, khi đó sẽ xin nghỉ về nhà."

Lâm Thanh Ninh nói: "Vậy phỏng chừng ngày đó tôi cũng xin nghỉ."

Hai nhà bọn họ quan hệ vẫn rất tốt, Bùi Hoa Nùng cũng rất thích y.

Bất đồng với Bùi Úc lạnh lùng ít nói, y từ nhỏ là loại hình mà người lớn thích, tính tình ôn hòa, thành tích ưu dị.

Y cầm cuốn sách trên bàn trà.

《 Lý thuyết đuôi dài 》

*Lý thuyết đuôi dài 长尾理论: Là một lý thuyết mới xuất hiện trong thời đại Internet.

Do các yếu tố chi phí và hiệu quả, khi các địa điểm và kênh lưu trữ, lưu thông và trưng bày hàng hóa đủ rộng, chi phí sản xuất hàng hóa giảm mạnh để các cá nhân có thể sản xuất và chi phí sản xuất hàng hóa giảm xuống.

Khi chi phí bán hàng giảm mạnh, hầu như bất kỳ sản phẩm nào trước đây dường như có nhu cầu cực thấp sẽ được mua miễn là nó được bán ra.

Thị phần phổ biến của các sản phẩm có nhu cầu và sản lượng tiêu thụ thấp này có thể bằng hoặc thậm chí lớn hơn thị phần của các sản phẩm phổ thông.

Là sách về tài chính.

"Cậu đang xem sách này?"

"Ừm."

Lâm Thanh Ninh cầm lên lật ra xem, đôi mắt tuy rằng nhìn chằm chằm vào sách, đầu óc vẫn đang tìm chuyện để nói.

Loại cảm giác cực khổ này giống như rất quen.

Y đang lật sách, bỗng nhiên bên ngoài có người gõ cửa.

Lâm Thanh Ninh quay đầu nhìn, chỉ thấy nhân viên công tác đẩy cửa phòng vào.

"Bùi Úc, có thể lấy áo trên máy quay xuống không? Ban ngày...!không thể quay?" Bộ dáng của nhân viên công tác có vẻ rất hợp lý nhưng sức lực không đủ.

Lâm Thanh Ninh nhìn lên bức tường, mới phát hiện máy ghi hình trong phòng Bùi Úc bị áo phông che kín.

Y liền nở nụ cười, nhìn Bùi Úc lấy cái áo phông kia xuống.

Tổ tiết mục vội muốn chết.

Lâm Thanh Ninh và Bùi Úc, là tuyến CP mà bọn họ phi thường coi trọng, thanh mai trúc mã bạn tốt phú nhị đại, đây là tuyến CP tương đối mới mẻ trong mùa Hồng Lam này.

Rất nhiều người gặm thanh mai trúc mã.

Cho nên khi bọn họ nghe Lâm Thanh Ninh và Bùi Úc nói chuyện, nhưng không nhìn thấy hình ảnh, bọn họ thật sự lo lắng.

Sau khi xác nhận hình ảnh bình thường, nhân viên công tác liền nhanh chóng rời đi.

Chỉ để lại hai người Lâm Thanh Ninh và Bùi Úc.

Lâm Thanh Ninh lật sách một lúc, bỗng nhiên cười khẽ một tiếng, nói: "Cậu biết không, vừa nãy ba người bọn tôi, tôi và Tinh Thần, Hồ Anh còn bàn tán về cậu."

"Hả?"

Phát hiện Bùi Úc nhìn mình, cặp mắt kia tựa hồ quá dọa người, Lâm Thanh Ninh cụp mắt nhìn cuốn sách trong tay, vừa lật vừa nói: "Mọi người thấy cậu quá lạnh lùng, có nhiều người hơi sợ cậu."

"Ừm."

Một lát sau, Bùi Úc hỏi: "Ai sợ tôi, Hồ Anh hay Địch Tinh Thần?"

"Cũng không phải là sợ, chỉ cần cậu tích cực hơn một chút là được, kỳ thực nơi này có rất nhiều người thích cậu."

Bùi Úc nói: "Tích cực thế nào?"

Hắn bỗng nhiên này: "Như Hoắc Thành?"

Lâm Thanh Ninh hơi sửng sốt.

Vì y không nghĩ tới Bùi Úc đột nhiên nhắc đến Hoắc Thành.

Hoắc Thành xác thực rất hăng hái, nhưng nói anh là người hăng hái nhất trong số khách mời, phỏng chừng cũng là người mà tổ tiết mục thích nhất, làm gì cũng phối hợp.

Nhắc tời thời điểm anh hăng hái, tựa hồ cũng rất bình thường.

Nhưng y thế nào cảm giác Bùi Úc đối với việc Hoắc Thành tích cực, tựa hồ...!có chút ý kiến.

"Hoắc Thành quả thật rất tích cực." Lâm Thanh Ninh cười.

"Ừm, rất tích cực." Bùi Úc không tỏ rõ ý kiến, khí chất thanh lãnh, góc mặt tựa như một vị thần, nói: "Tôi thấy Địch Tinh Thần cũng rất tích cực.".