Tại Sao Nhóm Nam Chủ Đều Dùng Loại Ánh Mắt Này Nhìn Tôi

Chương 7: Chương 7

Bọn Đoan Nghệ Hoa có chút khó nhịn, cời giày sắn ống quần lên, muốn xuống biển chơi.

Lâm Thanh Ninh quay đầu hỏi Nghiêm Chấp: "Anh không xuống?"

Nghiêm Chấp lắc đầu.

Lâm Thanh Ninh suy nghĩ chút, cuối cùng vẫn ở lại cùng Nghiêm Chấp.

Tổ tiết mục cũng hiểu lầm, cảnh lãng mạn như thế bọn họ đương nhiên sẽ không bỏ qua, Nghiêm Chấp và Lâm Thanh Ninh một trước một sau cùng ghi hình, cơ hồ một vòng quay xung quanh hai người bọn họ, Lâm Thanh Ninh còn có chút không quen ghi hình như vậy, nhưng Nghiêm Chấp bên cạnh y sớm đã quen, dưới ánh sáng của biển trời, biểu hiện của Nghiêm Chấp có thể nói là hoàn mỹ.

Anh ôn nhu, thân sĩ, mang theo xa cách vừa đủ, Lâm Thanh Tinh nghĩ tới thời điểm anh thi đấu hung ác ác liệt, tâm tình không tránh khỏi có chút loạn.

Hồ Anh cúi người xuống, vớt nước dội lên chân mình, thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn Nghiêm Chấp và Lâm Thanh Ninh một chút.

Chiều tà dần dần ảm đạm xuống, hoàn hôn từ trên mặt biển dâng lên, gió biển cũng ngày càng lạnh, tổ tiết mục đề nghị bọn họ không cần chờ quay về phòng khách nói chuyện, liền ở bờ biển mở cuộc công khai nghề nghiệp cùng tuổi tác của bản thân.

"Nhưng Bùi Úc không ở đây." Hồ Anh nói.

"Chúng tôi đã liên hệ với hắn, một lát nữa hắn sẽ đến." Nhân viên công tác nói.

Địch Tinh Thần hỏi: "Anh ấy đi đâu vậy?"

"Hắn đến núi Phúc Châu."

Mọi người tìm khoảng trống sạch sẽ trên bãi biển ngồi xuống chờ Bùi Úc tới, tà dương sắp tắt, nơi giao tiếp biển và trời xuất hiện vệt sáng hỏa diễm, nhưng đám mây mù mịt, tia ánh vàng lung lay trên mặt biển, vỡ tan rồi lại hợp lại với nhau.

Địch Tinh Thân đi dọc theo bờ biển nhặt vỏ sò, xa xa nhìn thấy bóng người quen thuốc, từ trong hoàn hôn chậm rãi bước ra, chung quanh là biển xanh, nhàn nhạt ánh trăng sáng mong manh.

Dáng người của đối phương quá mức ưu việt, làm cậu nhớ tới một bộ phim điện ảnh Âu Mỹ, một giây kia nam chủ bước ra từ sương mù có thể nói rất kinh diễm.

Bùi Úc trời sinh là nam chủ Tấn Giang a.

Cậu đứng lên, hướng Bùi Úc vẫy tay.

Chờ Bùi Úc đến gần, cậu cười nói: "Nghe nói anh ăn no?"

Bùi Úc lại hỏi: "Cậu làm sao vậy, giống như gà trong nồi canh."

Địch Tinh Thần nói: "Vừa nãy không cẩn thân ở dưới biển trượt chân."

"Lạnh không?"

Địch Tinh Thần nói: "Hơi hơi."

Không lạnh, chỉ hơi dinh dính, không thoải mái.

"Đi thôi, mọi người đang chờ anh đấy." Địch Tinh Thần nói.

"Cậu đang nhặt vỏ sò?" Bùi Úc nói.

"Đúng vậy." Địch Tinh Thần nói liền giơ ra mấy cái vỏ sò mình chưa nhặt cho hắn xem.

Bùi Úc vươn tay ra: "Mấy cái này cho cậu."

Một cái vỏ sò sọc vằn, một cái sò lướt hình tranh sơn thủy siêu to, một cái ngôi sao biển màu tím.

"Thật đẹp." Địch Tinh Thần nói.

Âm thanh không kiềm chế được hưng phấn.

"Cậu rất thích thứ này?"

"Có thể làm thành hàng mỹ nghệ." Địch Tinh Thần nói: "Còn có thể vẽ trên mặt vỏ sò."

Bùi Úc "ừ" một tiếng.

"Mấy cái này anh cho em?"

"Cho cậu." Bùi Úc nói.

Bọn Hoắc Thành đã sớm ngồi xuống bãi biển, chỉ có Nghiêm Chấp ngồi xổm trên mặt đất, chứng khiết phích sợ dơ.

Địch Tinh Thần ngồi xếp bằng vào chỗ trống giữa Ôn Nặc và Nghiêm Chấp.

Nghiêm Chấp nhìn đồ trong tay cậu: "Tôi cũng giúp cậu nhặt mấy cái."

Anh nói liền đưa cho Địch Tinh Thần vài cái vỏ sò.

Bùi Úc liếc mắt nhìn bọn họ.

Bọn Đoan Nghệ Hoa nhìn Bùi Úc nói: "Anh đi bao xa vậy?"

Bùi Úc không ngồi xuống, mà là đi thẳng về phía tổ tiết mục, không lâu sau thì quay về, cầm theo cái áo sơ mi caro kẻ sọc, ném lên đầu gối Địch Tinh Thần.

Địch Tinh Thần đang xem mấy cái vỏ sò Nghiêm Chấp cho cậu, quay đầu lại nhìn.

"Cảm ơn." Cậu lập tức cởi cái áo sơ mi hoa ướt trên người ra, bọn Hoắc Thành đều xem cơ thể trắng nõn của cậu.

Vóc người người khiêu vũ thật đẹp, cơ bắp cân đối khinh bạc, vòng eo tinh tế dẻo dai, vừa cứng rắn vừa mềm mại.

"Sao cậu có thể trắng như vậy chứ." Hồ Anh hận cực.

Thật sự là trắng như sữa.

Ánh mắt Nghiêm Chấp không tự chủ nhìn ngực Địch Tinh Thần, môi mỏng hơi mím, như có như không giương mắt nhìn người qua anh, sau đó liền rũ mắt xuống, đưa tay nghịch vỏ sò trên bãi cát.

Hoắc Thành cười khẽ, giơ tay cọ cọ mũi.

Chẳng trách có mùi sữa, anh nghĩ.

Bùi Úc lại vào lúc này mở miệng nói: "Có máy quay, cậu có nên chú ý hình tượng một chút không?"

Địch Tinh Thần cười cười, lập tức nhìn về phía ống phim bên cạnh: "Xóa giúp em nhé."

Sau khi mọi người đều ngồi vào chỗ, tổ tiết mục cầm một cây đèn không khí đặt ở giữa bọn họ.

"Tôi còn tưởng chúng ta sẽ nhảy qua phần này." Hồ Anh nói: "Chúng ta còn phải đoán nghề nghiệp nữa à, mọi người ít nhiều gì cũng biết về nhau một chút rồi đi?"

"Ôn Nặc và Tinh Thần dường như khó đoán." Lâm Thanh Ninh nói.

"Tinh Thần là sinh viên." Hoắc Thành nói.

"Sinh viên?" Bọn Đoan Nghệ Hoa nhìn về phía Địch Tinh Thần.

Địch Tinh Thần gật đầu: "Đại học năm hai."

Được rồi, cậu biết một khi công bố, cậu liền bị bọn họ PASS triệt để.

Quả nhiên Hồ Anh lập tức nói: "Tôi muốn nói chuyện đàng hoàng với tổ tiết mục, các người tìm nam sinh cho chúng tôi là có ý gì?"

"Niên hạ tiểu nãi cẩu." Hoắc Thành nói xong liếc nhìn Địch Tinh Thần.

*Tiểu nãi cẩu 小奶狗: Ở Trung từ "cún con" thường chỉ những chàng trai thích lái máy bay, thích yêu chị gái hơn tuổi.

*Niên hạ 年下: Thường được dùng nhiều nhất trong huyết thống văn (血統文).

Nếu niên thượng có nghĩa là công lớn tuổi hơn thụ, còn niên hạ là công nhỏ tuổi hơn thụ.

Tổ tiết mục đặt đèn tạo bầu không khí giữa bọn họ là đèn vàng, màn đêm tối dần, ánh đàn chiếu trên mặt mấy người, như bỏ thêm một màng kính sắc đẹp, thoạt nhìn ánh mắt cũng trở nên thâm tình hơn.

"Ôn Nặc thì sao? Nhìn qua tuổi tác cậu ấy cũng nhỏ." Hoắc Thành nói.

"Sinh viên?" Nghiêm Chấp đoán.

Ôn Nặc nhìn về phía bọn Bùi Úc, Bùi Úc lạnh nhạt nói: "Tôi cũng đoán là sinh viên."

"Tôi đi làm rồi." Ôn Nặc nói.

Y có chút tự ti cùng thẹn thùng, nói xong làm chính mình che miệng cười, vành tai đều hồng.

"Cậu tốt nghiệp đại học rồi?" Hồ Anh giật mình nói: "Tôi cũng nghĩ cậu là sinh viên, nhìn qua cậu với Tinh Thần chênh lệch không lớn."

Ôn Nặc cũng không đi học đại học, nếu như tiếp tục đoán, nhóm phú nhị đại này không biết khổ cực thế gian nhất định phải đoán xa hơn nữa, như vậy sẽ khiến Ôn Nặc lúng túng hơn, Địch Tinh Thần vội vàng nói: "Bọn tôi đoán không ra, cậu mau nói đi."

"Tôi cùng một nhóm bạn mở tiệm bánh gato." Ôn Nặc nói.

"Chẳng trách hôm nay ở phòng bếp có nói với tôi, nếu muốn là bánh ngọt có thể nói cậu làm giúp." Địch Tinh Thần nói: "Vậy tôi phải bái sư học cách làm bánh ngọt một chút mới được, tôi làm cái gì cũng được, chỉ là không biết làm bánh."

Ôn Nặc cười nằm nhoài trên đầu gối, bộ dáng rất không tiện, mềm mại vừa đáng thương.

Kỳ thực hôm nay công khai tuổi tác và nghề nghiệp đối với Ôn Nặc mà nói là vũng nước cạn.

Cũng chỉ đến lúc này, mới có thể càng khắc sâu ý thức được, y cùng đám thiên chi kiêu tử này có bao nhiêu chênh lệch.

*Thiên chi kiêu tử 天之骄子: Con cưng: Đứa con được cha mẹ cưng chiều quá sinh kiêu.

Đứa con cưng của ông trời.

Vốn ý chỉ tộc người Hồ hùng mạnh ở phương Bắc, sau lại chỉ đứa con do được cha mẹ cưng chiều quá mà sinh hư.

Có người sinh ra dùng cả đời cũng không thể đuổi kịp, nhân sinh xưa này không có bình đẳng, nhưng người như y, làm khách quý trong chương trình yêu đương hội tụ hào môn phú nhị đại, lại như trong một đống siêu xe lại có một chiếc xe đạp, trong một đống quần áo hàng hiệu xuất hiện một bộ quần áo mua ở vỉa hè, nghiền ngẫm thật sự rất tàn khốc.

Cho nên y dùng nụ cười thẹn thùng để che giấu đi chính mình.

Nhưng Địch Tinh Thần cho y một loại cảm giác nào đó rất an toàn.

Bọn họ là đồng loại, thương cảm lẫn nhau.

Y còn cảm thấy Địch Tinh Thần là cố ý ngồi bên cạnh mình.

Nhưng Địch Tinh Thần thản nhiên như vậy, ấm áp, trên người không nhìn thấy cái bóng tự ti nào, cũng tạo cho y rất nhiều dũng khí.

Y cảm giác gió biển có chút lạnh, liền dịch sát vào Địch Tinh Thần.

Ngoại trừ hai người bọn họ là người ngoài nghề, còn lại nghề nghiệp của những người khác lập tức kéo chất lượng chương trình lên cao/

Ba đại nam chủ không cần phải nói, cũng đã là nhân vật thanh danh vang dội.

Hồ Anh cũng coi như là nhân vật đại biểu trong giới võng hồng.

*Võng hồng 网红: Nổi tiếng trên mạng.

Đoan Nghệ Hoa sáng lập một cửa hàng trà sữa, gọi lớn một tiếng ngọt ngào, gần đây đã trở thành cửa hàng trà sữa cấp độ nổi tiếng trên mạng, quán này rất nổi tiếng, chỉ riêng ở Nam Thành đã có hơn chục cửa hàng, vì có quá nhiều người mua, thời gian xếp hàng lại lâu, được tìm kiếm mạnh mẽ.

Loại hình sự nghiệp thành thục thận trọng này, vị đại ca này chẳng lẽ không thơm sao?

Làm công thơm, làm thụ càng thơm, đỏ bừng mặt tự mình ngồi lên động...

OK, có thể dừng bổ não rồi.

Lâm Thanh Ninh lợi hại hơn, tốt nghiệp thạc sĩ từ đại học Yale, hiện là giáo sư trẻ tuổi nhất của một trường đại học nào đó trong nước, trong số tất cả các khách quý là người có học thức uyên bác nhất.

Kỳ thực nếu so sánh với loại khí chất cấm dục gần như vô cảm kia của Nghiêm Chấp, Lâm Thanh Ninh mới là loại hình lãnh cảm thực thụ.

Cũng rất thản nhiên, rất khắc chế dục vọng trong người.

Ừm, nhất thời không nói rõ được y và Đoan Nghệ Hoa sẽ làm đại thúc thụ.

Tương phản manh thật sự rất đòi mạng, nghĩ một hồi cậu muốn trở thành ca khống.

*Tương phản manh 反差萌: Là sự tương phản giữa nội tâm và bề ngoài của một người, ví dụ có một người trông hổ báo cáo chồn nhưng tính cách rất ngọt ngào dễ thương...

Cuối cùng bọn họ đoán thử tuổi tác của từng người.

Mọi người đều là người đàng hoàng, không chơi đoán già đoán non.

Cuối cùng mọi người quyết định công bố tuổi tác lần lượt.

Đoan Nghệ Hoa lớn nhất, vừa qua sinh nhật tuổi 30.

Hoắc Thành và Lâm Thanh Ninh bằng tuổi, đều là 28 tuổi.

Hồ Anh và Nghiêm Chấp bằng tuổi, đều là 24 tuổi.

Bùi Úc 25 tuổi, Ôn Nặc 22 tuổi.

Địch Tinh Thần so với Ôn Nặc còn nhỏ hơn hai tuổi, mới 20.

"Hai mươi..." Hồ Anh cười.

Hoắc Thành ngẩng đầu nhìn trời đêm, nhìn thấy ngôi sao sáng ngời.

Hai mươi.

Nhìn xong liền cúi đầu, dư quang nhìn về phía cặp chân vừa trắng vừa dài của Địch Tinh Thần.

Cuối cùng khi không còn đề tài nào để tán gẫu nữa, mọi người ngồi trên bãi cát ngắm trăng, nghe tiếng sóng biển.

"Nếu không có chương trình này, có rất ít cơ hội có thể nhàn nhã ngồi ở đây." Đoan Nghệ Hoa nói.

"Công việc của anh rất bận sao?" Hồ Anh nói.

Đoan Nghệ Hoa gật đầu: "Tham gia chương trình này, xem như kỳ nghỉ dành cho mình trong suốt hai năm qua."

"Đúng rồi, ban ngày lúc các anh đều tiếp nhận phỏng vấn đơn đi?" Hồ Anh đột nhiên thêm hứng thú: "Tổ tiết mục có hỏi các anh có ấn tượng sâu sắc với người nào không? Các anh nói đến ai?"

"Tôi còn chưa làm." Nghiêm Chấp nói.

Hồ Anh nhìn về phía bọn Địch Tinh Thần.

Đoan Nghệ Hoa và Lâm Thanh Ninh bọn họ đều ngồi ngay ngắn lại, nhìn ra được cũng rất để ý.

"Cái này có thể nói ra?" Hoắc Thành nói: "Cái này không cần bảo mật sao?"

Địch Tinh Thần nói: "Khẳng định không thể nói, không giống với gửi tin nhắn động tâm."

"Không nhất định, người tôi nói với tổ tiết tục có ấn tượng sâu sắc nhất lúc đó, không phải người tôi sẽ gửi tin nhắn động tâm tối nay." Hồ Anh nói xong mang theo ám muội nhìn trên người Nghiêm Chấp.

Xem ra đã đổi Bùi Úc thành Nghiêm Chấp, Địch Tinh Thần nghĩ.

Ngay khi cậu nghĩ đề tài này sẽ kết thúc như vậy, bỗng nhiên nghe thấy Bùi Úc ngồi đối diện cậu nói: "Tôi chọn Địch Tinh Thần."

Hắn vừa nói xong, mọi người tức thì yên tĩnh, nhìn ra được mọi người đều rất kinh ngạc.

Ngay cả chính bản thân Địch Tinh Thần cũng bất ngờ, ngẩng đầu nhìn Bùi Úc.

Mọi người đều cười, Hồ Anh vội nói: "A? Tôi cho rằng nhất định phải là Hồng Lam chọn nhau!"

Đoan Nghệ Hoa: "Tôi cũng vậy."

"Bọn họ nói không quy định phạm vi." Bùi Úc nói.

Địch Tinh Thân giải thích nói: "Ngược lại cũng đúng, không phải hỏi thích ai, chỉ hỏi ấn tượng với ai nhất thôi."

"Vậy cậu có ấn tượng với ai nhất?" Bùi Úc đột nhiên hỏi.

Giọng điệu chậm rãi, mang theo vài phần hờ hững.

Địch Tinh Thần sững sờ.

Không phải Bùi Úc có tiếng khó giao tiếp sao, tối nay sao lại chủ động như vậy.

Bất quá cậu biết, đây là yêu cầu của tổ tiết mục, luyến tống vốn nhạt nhẽo, dựa vào nhóm khách quý hỗ động lẫn nhau, bất kể là mùi thuốc súng giương cung bạt kiếm hay là không khí yêu đương ám muội phấn hồng.

Cậu phát hiện có mùi thuốc súng nhàn nhạt.

Bùi Úc coi cậu là mối đe dọa nhất?

Cậu là người không có sức uy hiếp nhất đó!

Cậu cười nhìn Bùi Úc, phát hiện sắc mắt Bùi Úc còn rất nghiêm túc.

Ngũ quan hắn rõ ràng, lúc nghiêm túc có cảm giác hơi ác liệt và bức bách.

Cậu vừa nhìn về phía Nghiêm Chấp và Hoắc Thành, Hoắc Thành đang cười, Nghiêm Chấp không có biểu tình gì, mũi cao môi mỏng, dưới ánh đèn khuôn mặt tuấn mỹ như ngọc.

Mấy người khách quý khác hoàn toàn là cái cảm giác đang xem kịch xem, tất cả đều mong đợi nhìn cậu.

Ôn Nặc còn hưng phấn chà hai tay.

Địch Tinh Thân vuốt tấm vải tranh sơn thủy trong tay.

"Nghiêm Chấp." Cậu nói.

Nghiêm Chấp kéo khóe miệng, khẽ cười một tiếng.

"Tại sao?" Hoắc Thành hỏi.

"Hôm nay anh ấy đưa đón em đi học a."

"Tôi cũng có ấn tượng với Nghiêm Chấp." Hồ Anh nói.

"Thế nào, cậu ấy cũng đưa đón em?" Đoan Nghệ Hoa cười hỏi.

"Phẩm chất riêng của cậu ấy rất đặc biệt a, các người xem quần áo chúng ta mặc, lại nhìn quần áo cậu ấy mặc thử." Hồ Anh nói: "Rất nam đức."

*Nam đức 男德: Đức tính của đàn ông.

Mọi người đều mỉm cười.

"Mùa hè cậu cũng mặc như vậy?" Đoan Nghệ Hoa hỏi Nghiêm Chấp.

"Thói quen." Nghiêm Chấp nói.

Nghiêm Chấp người này chính là cực kỳ cấm dục nha.

Chờ ngày nào đó anh bạo phát, đó mới gọi là dọa người, điển hình của nam đức bình thường rất ít lộ cánh tay bắp chân, lúc ái dục bạo phát hận không thể mỗi ngày đều khỏa thân ôm nhay, không đủ kích thích? Chưa đủ thơm?"

Chỉ vì một người mà lộ chính là phái nam đức của Hải Đường!

Toàn thế giới chỉ có em thấy bộ dáng tôi lõa thể, đây cũng chính là lời thổ lộ chân thân nhất tôi dành cho em.

Chà!

Ánh mắt cậu đối diện với Nghiêm Chấp, trong mắt đều là ý cưới.

Trong mắt Nghiêm Chấp tựa hồ cất giấu cả mảnh biển lớn, dồi dào lại thâm thúy.

Bùi Úc đứng lên.

Gió biển dần dần lạnh, dù sao cũng là ngày đông, mặc dù ấm áp như mùa xuân Nam Thành, đến buổi tối cũng có chút lạnh, Đoan Nghệ Hoa nói: "Chúng ta về thôi, tôi cảm thấy có chút lạnh."

Mọi người lục đục từ trên bãi cát đứng dậy, cùng trở về.

Đón nhận khoảnh khắc dòng tin nhắn động tân lần đầu tiên trong ngôi nhà nhỏ Hồng Lam.

Địch Tinh Thần đoán không ra nhóm khách quý sẽ gửi tin nhắn cho ai.

Trong nguyên văn đêm đầu tiên bọn họ đều sẽ gửi tin nhắn cho Bùi Úc, nhưng đó là trong nguyên tác vào lúc Nghiêm Chấp chưa đến, căn cứ vào quan sát của cậu, hiện tại Nghiêm Chấp cơ hồ hấp dẫn chú ý của toàn bộ khách quý.

Địch Tinh Thần ngẩng đầu lên, thấy Bùi Úc đang đi trước mặt cậu.

"Bùi Úc."

Bùi Úc quay đầu lại, hai tay đút vào trong túi quần, trong bóng đêm vừa thanh lãnh vừa đẹp trai.

Địch Tinh Thần chạy tới: "Áo này là của nhân viên nào vậy?"

Bùi Úc nói: "Không nhớ rõ."

Địch Tinh Thần: "..."

Cậu liền chạy đến chỗ của tổ tiết mục, Bùi Úc nhìn cậu chạy xa, tiếp tục đi về phía trước.

Lâm Thanh Ninh dịch lại gần hắn nói: "Nếu đã quyết định tham gia chương trình này, liền chơi vui vẻ đi, coi như là đang làm việc, cậu cũng phối hợp với tổ tiết mục chút, dì Chu sẽ sầu chết đấy."

Bùi Úc nói: "Tôi không biết diễn."

"Biết cậu không biết diễn, hơi chủ động chút là được." Lâm Thanh Ninh nói.

Bùi Úc không lên tiếng, Lâm Thanh Ninh vừa đi vừa nói: "Cậu không cảm giác kỳ thực cũng rất thú vị.

Một đám người không quen biết nhau, bởi vì một chương trình mà tụ tập một chỗ, không quản mọi người chạy tới đây để nói chuyện yêu đương hay không, có thể yêu hay không, đây đều là đoạn hồi ức rất đặc biệt.

Hi vọng trong tương lai kết thúc, hoặc là rất nhiều năm sau xem lại chương trình này, cậu không cảm thấy tiếc nuối."

Bùi Úc nghiêng đầu nhìn Lâm Thanh Ninh, Lâm Thanh Ninh cũng nhìn về phía hắn mỉm cười.

Bùi Úc "ừ" một tiếng.

Địch Tinh Thần sau khi xác nhận được chủ nhân cái áo, lúc này mới quay lại đội ngũ, Nghiêm Chấp luôn quay đầu lại nhìn cậu, chờ cậu chạt đến trước mặt hỏi: "Làm gì vậy?"

"Em đi hỏi nãy Bùi Úc lấy áo của ai."

"Vẫn là hắn chu đáo." Nghiêm Chấp nói.

Lúc đó anh chỉ nghĩ trong lòng không an tâm, chỉ mặc áo sơ mi, nếu không sẽ cởi ra đưa cho Địch Tinh Thần, không nghĩ tới đi tìm tổ tiết mục mượn áo.

"Các cậu có phải sắp được nghỉ rồi không?" Nghiêm Chấp hỏi.

Địch Tinh Thần "vâng" một tiếng: "Trong tháng này."

"Phải thi sao?"

"Hai ngày cuối tuần tới, học lớp văn hóa và thi cuối kỳ." Địch Tinh Thần nói.

"Các cậu thi cuối kỳ có phải là hình thức biểu diễn văn nghệ không?"

Địch Tinh Thần gật đầu.

Nghiêm Chấp suy tư, nhưng cũng không nói gì thêm.

Anh nhớ tới năm ngoái lúc Trung Vũ tổ chức thi cuối kỳ nhìn thấy Địch Tinh Thần.

Cậu một thân hồng y, trên sân khấu màu vàng óng, múa một khúc cổ điển nổi tiếng tên 《 Phi thiên 》, cương nhu cùng tồn tại, phiêu dật tuyệt luân, tựa thần tiên xuống phàm trần.

*Nguyên văn 他一身红衣: Có nghĩa là cậu mặc bộ đồ đỏ, nhưng mình không thích dịch sang thuần việt, vì không thích hợp với đoạn này.

*Phiêu dật tuyệt luân 飘逸绝伦: Hoạt bát vô cùng.

Sau màn múa kết thúc, toàn trường tiếng vỗ tay như sấm, cậu cùng tư thế thần bay trên cành hoa cố định trên sân khấu, tay áo tung bay, anh rốt cuộc biết tại sao chút màn múa này có thể khiến người ta muốn khóc..